• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù quỷ có bình tĩnh đến đâu, khi nhìn thấy Phó Du Thường cũng sẽ không nhịn được nhảy dựng lên, hô to "Lùi lại, lùi lại!"

Nhưng mà, Phó Du Thường đã bị bại lộ cũng không làm như những gì cô ấy mong đợi, thay vào đó, cô bước từng bước ra khỏi bóng tối.

Liễu Thất Ngọc lùi về phía sau như thể hai chân đang bị bắt lửa, thật ra đến giờ cô ấy vẫn chưa cảm nhận được sức mạnh đã từng gần như muốn thiêu chết mình kia nhưng không chịu nổi bóng ma tâm lý quá lớn, nếu người ta tiến về phía trước, vậy cô ấy chỉ có thể lui về sau.

Sắc mặt Phó Du Thư sắc bén, nhìn chằm chằm em gái mình đang từng bước đi về phía mình, tức giận nói: "Hợp lại giấu chị?"

"Không phải cố ý giấu chị, chỉ là chị vẫn luôn không tin mà thôi." Phó Du Thường cũng không tìm cách tiếp tục giấu diếm, dù sao dường như chị cô tiếp thu khá tốt đẹp, vừa lúc giúp mình tiết kiệm thời gian tìm cách giải thích.

"Là lỗi của chị?" Phó Du Thư tức giận nói.

Phó Du Thường không nói gì, nhưng thân là chị gái, chẳng lẽ Phó Du Thư không thể nhìn ra vẻ mặt khẳng định của em gái mình sao?

"Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy mà các em còn gặp rắc rối thì chỉ cần giải thích thêm vài câu nữa là được, chẳng lẽ chị là loại chị cứng đầu cứng cổ không nghe em gái giải thích sao?" Dứt lời, Phó Du Thư thấy vẻ mặt em gái đầy vẻ phiền phức không muốn giải thích, cô ấy bị tức đến mức muốn cười, đây mới chính là lý do thật sự mà em gái không muốn nói cho mình đúng không? Chỉ là ngại phiền phức mà thôi!

Còn cần em gái như vậy nữa sao?! Phó Du Thư đưa tay vuốt vuốt ngực để trấn tĩnh lại, sau đó thấy sau lưng em gái mình có cái đầu ló ra, có chút xấu hổ nhìn em dâu của mình, mặc dù Phó Du Thư muốn mắng em gái mình càng lớn càng khiến người ta ghét nhưng cô ấy sợ làm Mộc Chiêu "nhút nhát rụt rè" bị dọa, vẻ mặt lập tức dịu lại.

"Không phải là hung dữ với em, Chiêu Chiêu, đừng sợ." Phó Du Thư tranh thủ an ủi Mộc Chiêu, sau đó lại chuyển chủ đề sang em gái mình, "Đêm hôm khuya khoắt sao em lại dẫn Chiêu Chiêu đến nơi như thế này? Em... Biết cô ấy?"

Phó Du Thư ám chỉ Liễu Thất Ngọc.


"Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Là người một nhà, à không, là quỷ, chúng em đều biết nhau! Liễu tiểu thư, xin cô đừng lùi lại nữa, cô sắp xuyên tường rồi! Tôm hùm đất không thể xuyên qua được!" Mộc Chiêu vội vàng gọi Liễu Thất Ngọc lại.

Mắt Liễu Thất Ngọc giật giật, cô ấy vội vàng duỗi tôm hùm đất trong tay ra.

Cô ấy nói sao mà người cảnh sát này lại giống Phó Du Thường đến vậy, hóa ra thật sự là chị em!

Cảnh sát Khấu trông giống như một chú cảnh khuyển làm sai, kẹp chặt đuôi cố gắng trốn vào một nơi tối tăm khó thấy, cô nàng cảm thấy hôm nay Phó Du Thường và Mộc Chiêu đã bị trưởng phòng Phó vạch trần, trách nhiệm nằm ở bản thân, là vì bản thân không giữ kín được bí mật.

"Khụ khụ, ờm, đã lâu không gặp, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Ở đây lâu không tốt cho sức khỏe, Liễu Thất Ngọc chuẩn bị rời đi.

"Xin đợi một lát, Liễu tiểu thư, hình như chị tôi có việc muốn hỏi cô." Liễu Thất Ngọc muốn chạy trốn nhưng lại bị Phó Du Thường chặn lại.

"..." Liễu Thất Ngọc âm thầm thở dài trong lòng, sau đó xoay người từ bỏ phản kháng, nói: "Người đàn ông đó đáng chết, là bị quỷ mình nuôi phản phệ, hơn nữa, không phải nuôi một con mà hình như là một đám, cho nên mất khống chế."

"Hắn chỉ là nuôi quỷ, hay là giết người xong mới nuôi quỷ." Phó Du Thư vừa mở miệng, Liễu Thất Ngọc xem trọng cô ấy thêm hai phần.

"Cô đoán không sai, những con quỷ hắn nuôi đều là do giết người mà thành." Cho nên khi những con quỷ kia muốn trả thù hắn, Liễu Thất Ngọc mới giúp bọn chúng một chút, nhưng cô ấy sẽ không thừa nhận điều này, nếu không sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho bản thân.

"Chúng ta không thể quản được việc quỷ giết người." Nói cách khác, bọn họ nhất định quản được việc người giết người, từ khi mặt tối của Tập đoàn Thịnh Chử bị đào ra, có quá nhiều sự việc chấn động đã bị vạch trần.

Khấu Tử Thư vẫn chưa biết Phó Du Thư đã theo dõi người chết ngày hôm nay rất lâu, kết quả hắn bị quỷ do chính mình nuôi giết chết, mặc dù gieo nhân nào gặp quả ấy nhưng một manh mối khác để đào sâu hơn đã bị chặt đứt.


Phó Du Thư nhìn Liễu Thất Ngọc, nhìn đến mức Liễu Thất Ngọc chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Từ từ, sao mình phải chột dạ? Liễu Thất Ngọc lập tức bẻ ánh mắt của mình nhìn lại.

"Tiểu Khấu nói không thấy linh hồn của người chết ở hiện trường, cô có nhìn thấy hắn đi đâu không? Tôi cần hắn nói ra thi thể của người chết bị hắn giết ở đâu."

"Linh hồn của hắn vừa ra đã bị tất cả lệ quỷ xé nát thành từng mảnh, mỗi một con lệ quỷ đều nuốt một mảnh, có lẽ cô không tìm được đâu." Liễu Thất Ngọc buông tay tỏ vẻ thật sự không tìm được, muốn tìm thi thể người bị hại, e rằng còn phải phụ thuộc vào vận may.

"Nhưng theo tôi được biết, tà thuật mà hắn luyện này hình như là dùng xác của nạn nhân làm vật trung gian, có lẽ hắn đã cất giữ những thi thể đó, nếu cô có thể tìm được nơi đó, chắc là có thể tìm được thi thể của tất cả người bị hại." Liễu Thất Ngọc đã nói hết những gì cô ấy biết, cô ấy ước chừng lần này bản thân có thể rời đi, nếu cô ấy không rời đi, tôm hùm đất sẽ thật sự bị nguội.

Ai ngờ cảnh sát kia và đôi vợ vợ bên cạnh không biết đang thương lượng gì, nhưng một lúc sau lại đứng cạnh cô ấy như rất quen thuộc.

"Nghe nói Liễu tiểu thư có năng lực dùng linh hồn truy tìm thi cốt?"

Liễu Thất Ngọc lập tức biểu thị cho dù mình có biết thì cô ấy cũng không giúp được, "... Bạn gái tôi vẫn đang ở nhà chờ tôm hùm đất, về muộn em ấy sẽ để tôi quỳ ván giặt đồ, các cô giúp tôi quỳ?"

Phó Du Thư sửng sốt một chút, hóa ra biến thành quỷ, nên sợ vợ vẫn là nên sợ vợ sao? Vị nữ quỷ này thật là giản dị tự nhiên.

"Cũng không phải chúng tôi hy vọng cô sẽ giúp chúng tôi bây giờ. Nếu có thể, hai ngày nữa có được không? Yên tâm, chúng tôi sẽ trả thù lao tương ứng..."


Phó Du Thư đang cố gắng thuyết phục Liễu Thất Ngọc giúp đỡ, còn Khấu Tử Thư đang từng bước dịch đến bên cạnh Mộc Chiêu và Phó Du Thường, Khấu Cảnh Khuyển cảm thấy mình đã làm sai, cúi thấp đầu xin lỗi: "Xin lỗi, trước đó Phó tiểu thư bày mưu tính kế cho tôi nhưng tôi đã làm hỏng hết."

Các nàng cũng không ngạc nhiên chuyện Khấu Tử Thư sẽ lộ tẩy, dù sao chênh lệch này có chút lớn, Khấu Tử Thư là một đứa nhỏ rất đàng hoàng, không phải đối thủ của cáo già Phó Du Thư, không thấy lão quỷ mấy trăm năm tuổi bên cạnh sắp rơi vào bẫy sao? Cho nên việc Khấu Tử Thư bị lộ cũng là điều hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, đứa nhỏ này lại là người vô cùng thành thật, cho dù là chuyện có thể giải thích thì cũng gánh vác mọi việc không nói một lời, thoạt nhìn làm cho người ta rất yêu thương, tốt hơn nhiều so với con mèo nào đó bên cạnh cảm thấy mình đã làm chuyện xấu nên biến về nguyên hình liếm lông với vẻ mặt vô tội.

"Lần này còn làm hai cô bị liên lụy, thật xin lỗi..."

"Không phải chuyện gì to tát, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, không sao, không sao, đừng lo lắng." Trước đó, ngày nào nàng cũng lừa đồng chí tiểu Khấu, lần này thật vất vả mới bị đối phương hại, thậm chí Mộc Chiêu còn cảm thấy dễ chịu không thể giải thích được!

Chẳng lẽ... Trước đây mình thật sự quá đáng sao? Tiềm thức của mình cũng có phản ứng như vậy, Mộc Chiêu rơi vào trầm tư...

"Mấy đứa đang nói gì bên đó vậy?" Giọng nói của Phó Du Thư có chút u oán: "Tiểu Khấu, xem ra em rất quen thuộc với hai đứa nó?"

Mồ hôi trên trán đồng chí tiểu Khấu chợt rơi xuống.

"Không, không có, trưởng phòng Phó..."

"Xem ra em còn giấu chị không ít chuyện, tiểu Khấu, ngày mai đi làm, chúng ta tâm sự chút đi." Phó Du Thư ra lệnh, không cho cảnh sát tiểu Khấu có chỗ từ chối.

"... Dạ!" Khấu Tử Thư lộ ra vẻ mặt đau khổ cay đắng.

"Còn em! Phó Du Thường... Ngày mai tan làm chị sẽ tìm em sau! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em mau đưa Chiêu Chiêu về nghỉ ngơi đi." Vốn dĩ hôm nay Phó Du Thường không nói xong thì đừng nghĩ đến việc rời đi, nề hà Mộc Chiêu ở đây, xét thấy trời đã khuya, em dâu cần nghỉ ngơi, Phó Du Thư quyết thả em mình đi.


"Mặc kệ ngày mai có thế nào, em cũng phải giải thích cho chị biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì!"

"Sẽ nói rõ ràng cho chị." Phó Du Thường nói sẽ nói rõ ràng, vậy chắc chắn sẽ không mập mờ, chị gái cô tin nên quay người chuẩn bị tiếp tục thuyết phục Liễu Thất Ngọc hợp tác lâu dài với bọn họ.

"Chị, cái này dùng rất tốt."

Ô Hạm Tầm làm chuyện xấu đang chuẩn bị trốn đi đột nhiên bị nắm gáy nhấc lên, lắc lư trong không trung hai cái rồi rơi vào vòng tay của Phó Du Thư.

"Meo?" Ô Hạm Tầm và Liễu Thất Ngọc đang nhanh chóng lui về sau nhìn nhau.

Không có bữa tiệc hải sản nào là miễn phí, mèo con làm chuyện xấu phải tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền ăn cơm!

Phó Du Thư biết con mèo này, không phải là mèo con mà trước đây em dâu nhờ em mình nuôi giùm sao? Một cục đen thui đi trong bóng tối cũng không nhìn thấy, cô ấy ôm mèo con trong tay, động cũng không được mà không động cũng không được, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Nó dùng tốt như thế nào?"

"Cô ấy biết tất cả những gì Liễu Thất Ngọc biết, hơn nữa không tốn nhiều tiền, chỉ cần cho cô ấy ăn hải sản là được, nếu chị thấy cô ấy hữu ích thì có thể giúp cô ấy vào biên chế, để cô ấy làm cảnh miêu tay làm hàm nhai." Mặc dù biết Phó Du Thường đang nói đùa nhưng ánh mắt của mọi người đều không tự chủ tập trung vào Ô Hạm Tầm.

"Biên chế tốt lắm á!" Liễu Thất Ngọc từ xa giơ ngón tay cái lên với Ô Hạm Tầm, không quên trêu chọc: "Vậy cô sẽ là con mèo đầu tiên trong hội quán chúng ta lấy được bát cơm sắt[1]! Tiền đồ vô lượng!"

[1] (铁饭碗) Công ăn việc làm ổn định (ví với chức vị, nghề nghiệp vững chắc.)

"Meo ô ô ô ngao!" Hiển nhiên Ô Hạm Tầm cũng không muốn "bát cơm sắt" này, trực tiếp tấn công lẫn nhau với Liễu Thất Ngọc bằng ngôn ngữ mèo.

"Chị sẽ suy nghĩ." Phó Du Thư sờ sờ đầu mèo, mặc dù không nhìn thấy quá trình Ô Hạm Tầm biến từ người thành mèo nhưng cô ấy có thể đoán được con mèo này không phải bình thường, một phần hải sản... Có lẽ có thể đáng đồng tiền bát gạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK