Ho dù Quỷ Vương có "trốn" về hang ổ của mình đánh răng và đập phá đồ cổ bao nhiêu lần, thì lần đầu tiên giao phong giữa Phó Du Thường và hắn, không ai tạo thành vết thương chân chính cho đối phương, Phó Du Thường cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cũng không có cách nào khác, bản thể của hắn không có ở đây, ngoài việc làm cho đối phương cảm thấy ghê tởm, không cách nào đánh bại kẻ thù chỉ bằng một đòn cũng vô ích.
Một lúc sau, xe cứu hỏa tới, ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, người qua đường hóng hớt xong rồi, khi quay lại mới nhớ có một người bị một bà cụ ăn vạ, nhưng lại thấy đối phương đã biến mất.
"Cảnh sát đã bắt bà ta đi rồi." Phó Du Thường trả lời những người đến hỏi thăm.
"Bị cảnh sát bắt?"
"Nghe nói là kẻ tái phạm."
"Thì ra là thế! Loại người này, lớn tuổi như vậy rồi, cảnh sát có bắt bà ta thì cũng không thể làm gì được, thật tạo nghiệt, cũng không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai..." Hóng drama vừa lòng xong, hai ba người qua đường tản đi, chỉ còn lại Phó Du Thường đứng bên xe, nhìn về một tòa nhà cao tầng ở phía xa.
Trên sân thượng của tầng cao nhất của tòa nhà dường như có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng, Phó Du Thường cử động ngón tay, chỉ thấy một tia lửa lóe lên, bên kia không còn động tĩnh gì nữa.
"..." Khi Quỷ Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, xung quanh cô chắc chắn sẽ trở nên rất nguy hiểm, xem ra cô cần phải giữ khoảng cách với những người khác cho đến khi có thể giải quyết được sự việc của Quỷ Vương.
Giống như tình huống hôm nay, một mình cũng không sao, nếu trên xe có người khác, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Không biết phía trước có bao nhiêu mai phục, Phó Du Thường cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Mộc Chiêu, nói sẽ không đón nàng.
Nhưng đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất, kèm theo tiếng thét chói tai của người nào đó đang nhanh chóng đến gần.
Phó Du Thường gần như là có một loại thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn sang bên kia, lộ ra chút kinh ngạc.
Quả nhiên, chờ đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt Phó Du Thường, người ở ghế phụ trông rất quen mắt lăn một vòng chạy ra ngoài, ngồi xổm bên đường nôn khan, thoạt nhìn bị lăn lộn không nhẹ.
Mộc Chiêu nhảy ra khỏi ghế lái, vội vàng đến bên cạnh Phó Du Thường, kiểm tra trên dưới trái phải, kiểm tra mọi thứ từ trong ra ngoài, cho đến khi không thấy có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ quỷ không giết cô nàng nhưng phu nhân thì có, tiểu trợ lý run rẩy đứng dậy, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác, chẳng lẽ cô nàng vừa đi qua Địa Phủ một chuyến sao?
"Không bị gì là tốt rồi, không bị gì là tốt rồi..." Mộc Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, khi lái xe trên đường, nàng cảm thấy còn lo lắng hơn so với khi bản thân bị người đuổi giết trên đường đèo, hai tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phó Du Thường không nói gì, Mộc Chiêu có dự cảm không lành, cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt cô, đó là biểu cảm tức giận hiếm thấy của học tỷ đối với mình.
Lúc này, cái đầu nhỏ của Mộc Chiêu cuối cùng cũng bắt đầu động não nhanh hơn, giây tiếp theo nàng đã biết vấn đề, nàng lái xe quá nhanh, kể từ sau vụ tai nạn trên sườn núi xảy ra, học tỷ vẫn luôn lo lắng về phương diện này hơn cả nàng, không bao giờ để mình lái xe quá nhanh.
"Chị không sao, nhưng Chiêu Chiêu..." Sắc mặt Phó Du Thường nghiêm túc.
"Em sai rồi, em biết mình sai rồi, lần sau em không dám tái phạm nữa, lần này chỉ là em quá gấp mà thôi." Mộc Chiêu nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình trước khi học tỷ kịp mở miệng, lộ ra nụ cười lấy lòng, rầm rì thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng chỉ sợ lần này học tỷ sẽ không dễ dỗ như vậy, chị ấy đã chưa cười với mình ba phút rồi!
"Em thật sự biết sai rồi, em vừa mới biết Quỷ Vương sẽ phái người đến giết chị, đám chim sẻ lại nói cho em biết bên chị xảy ra tai nạn, em sợ tới mức không khống chế được chân mình nên không cẩn thận đạp chân ga hơi mạnh thôi ~" Để lấy lòng học tỷ, Mộc Chiêu nói lời ngon tiếng ngọt không chút bủn xỉn.
Người qua đường A, tiểu trợ lý nghe vậy sửng sốt, cô nàng im lặng bịt tai lại, sợ nếu cô nàng biết quá nhiều chuyện sẽ bị giết người diệt khẩu!
"Về rồi nói chuyện với em sau." Dù sao ở đây cũng có người ngoài, Phó Du Thường muốn giữ thể diện cho Mộc Chiêu, chỉ tức giận đưa tay vỗ vỗ đầu nàng.
"Hưm..." Mộc Chiêu sờ sờ đầu, chán nản nghĩ có lẽ lần này không có cách nào để lừa cho qua chuyện.
Có lẽ một hai nụ hôn cũng không lừa được, phải làm sao đây? Thế còn thứ gì đó lớn hơn thì sao? Mộc Chiêu lâm vào trầm tư.
Trong khi Mộc Chiêu đang tự hỏi về triết lý nhân sinh, Phó Du Thường đã sắp xếp cho tiểu trợ lý chở Mộc Chiêu về.
Tiểu trợ lý lệ nóng doanh tròng khi cuối cùng cô nàng cũng giành được quyền điều khiển tay lái từ tay phu nhân! Ủa? Nhưng tại sao lại để cho mình chở phu nhân về? Không phải phu nhân và Phó tổng nên đi cùng nhau sao?
Tiểu trợ lý nghi hoặc ngồi vào ghế lái, phu nhân bị Phó tổng xách đến ghế phụ chớp chớp mắt với cô nàng, nói: "Sau khi tôi xuống xe thì cô lập tức lái xe đi ngay, đừng nghe điện thoại của ai hết, lái càng nhanh càng tốt!"
"... Phu nhân..." Vẻ mặt tiểu trợ lý cầu xin, nói: "Phó tổng là người trả lương cho tôi!" Ý là nếu cô nàng làm như vậy, rất có thể Phó tổng sẽ trừ lương của cô nàng.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ tiếp viện cho cô gấp đôi số tiền bị trừ! Yên tâm, đây là tôi yêu cầu, Phó tổng sẽ không trách cô." Mộc Chiêu chắp tay trước ngực, "Làm ơn đi mà ~"
Phó tổng trả lương cho mình nhưng phu nhân đã cứu mạng mình, tiểu trợ lý cân nhắc rồi cuối cùng im lặng nói một câu "Xin lỗi" với Phó tổng. Sau đó, sau khi Mộc Chiêu chạy xuống khỏi xe, cô nàng đạp ga, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Phó Du Thường như mông bị dính lửa.
"Hắc hắc..." Mộc Chiêu nhanh tay lẹ mắt ôm mèo ngồi vào ghế phụ bên cạnh Phó Du Thường, thắt dây an toàn, nở nụ cười như ý nguyện với Phó Du Thường.
"Chiêu Chiêu..." Phó Du Thường bất đắc dĩ nói: "Không phải chị cố ý không mang em đi theo, chỉ là..."
"Chỉ là có thể dọc đường đi sẽ có chó điên của Quỷ Vương đuổi theo cắn đúng không? Không sao, em chuyên trị chó dữ! Không ai có thể làm hại chị được!" Mộc Chiêu vỗ ngực, lời lẽ đanh thép.
"Chị không cho em đi cùng em mới không yên tâm! Dù có nằm trên nóc xe thì em cũng sẽ đi cùng chị!" Lời nói không chút uy hiếp của Mộc Chiêu khiến Phó Du Thường giơ cờ đầu hàng, cô tin Chiêu Chiêu thật sự có thể làm chuyện nằm trên nóc xe.
"Yên tâm, xung quanh đều có tai mắt của em, có kẻ khả nghi nhất định sẽ không thể thoát khỏi đôi mắt của em!" Mộc Chiêu chỉ vào mắt mình, chớp chớp mắt như đang diễn nét dễ thương.
Đủ loại sinh vật không biết từ đâu xuất hiện trên bầu trời, mặt đất, bọn chúng đều là con mắt của nàng, nếu có kẻ khả nghi...
Chẳng hạn như trên đường các nàng nhất định phải đi qua, một người nào đó đang cầm nỏ lặng lẽ nằm trên sân thượng đã bị một con đại bàng khổng lồ sà xuống trực tiếp tóm lấy mắt cá chân, trong tích tắc, bóng dáng của cả hắn và đại bàng đều biến mất trong không trung.
Là một sát thủ chuyên nghiệp, một người đàn ông đã trải qua vô số tình huống nguy cấp cũng không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ bị gắp dưới móng vuốt của một con chim!
Hắn bắn mấy phát vào con đại bàng khổng lồ nhưng mũi tên lại xuyên qua cơ thể con đại bàng và bay cao lên trời, sau khi vùng vẫy hết sức vô ích, hắn bị con đại bàng khổng lồ đưa đến một nơi và ném xuống.
Ngay khi hắn cho rằng mình sẽ chết vì bị con chim vô đạo đức này ném từ trên cao xuống, hắn lại phát hiện mình rơi xuống một chiếc đệm mềm mại.
Sau khi cố gắng giãy giụa bò ra khỏi tấm đệm, hắn thấy có rất nhiều đồng nghiệp bị trói ném sang một bên, bọn họ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp và đồng cảm.
Nỏ của hắn đã bị Thiên Sư lấy đi, hắn cũng bị trói và ném sang một bên như những đồng đội của mình.
"Lại là một tên nổi tiếng có trong danh sách." Một Thiên Sư đang chăm sóc bọn họ nhìn bọn họ với ánh mắt đáng thương, "Cũng không biết ai có tiền thuê các người, chậc chậc chậc, đều bị đại lão đưa đến đây cho chúng tôi để báo cáo kết quả cuối năm."
Mỗi khi Phó Du Thường phát hiện ra dị thường, giây tiếp theo nơi đó sẽ được xử lý sạch sẽ, Mộc Chiêu kiêu ngạo đến mức suýt chút nữa đã vẫy đuôi, trong mắt tràn đầy "Mau khen em!"
Phó Du Thường làm theo ý muốn của nàng, nhưng cũng mang theo chút thở dài, nói: "Chiêu Chiêu đã trở nên mạnh hơn rất nhiều."
"Đương nhiên rồi! Học tỷ, em nói cho chị biết, chính là La phu nhân kia, Quỷ Đỏ hung ác đó! Em túm cổ áo cô ta như vầy xong rồi ném ra ngoài! Thậm chí cô ta còn nơm nớp lo sợ khúm núm trước mặt em..." Mộc Chiêu vui vẻ miêu tả "thành tích vĩ đại" của mình, "Em cũng có hỏi về con rối thế mạng của Quỷ Vương! Là một tin sốc!"
"Quỷ Vương không thể chế tạo ra con rối thế mạng nữa, đã bị hao tổn ít nhất một nữa!"
"Đã hao tổn một nửa?" Mà mấu chốt là không thể chế tạo được nữa, đây quả thực là một tin sốc, cũng là một tin tốt, Phó Du Thường hỏi: "Độ chính xác của tin tức này có cao không?"
"Cao, là Quỷ Vương nói với La phu nhân sau khi uống rượu vào mấy trăm năm trước, La phu nhân không thể nói dối, cho nên độ chính xác rất cao!" Mộc Chiêu gật đầu khẳng định.
"Mấy trăm năm trước..." Điều này loại trừ khả năng đây là tin thất thiệt...
"Meo ngao ô!" Hòn Than đột nhiên kêu lên mấy tiếng.
"Ồ, Hòn Than của chúng ta cũng muốn giúp phải không?" Mộc Chiêu xoa đầu mèo.
"Meo..." Hòn Than phát hiện hai người chủ đều không hiểu ý của nó, chỉ có thể nằm lại trên đùi Mộc Chiêu, liên lạc với tên ngốc kia trong Địa Phủ.
Nhắc đến La phu nhân kia, Mộc Chiêu không khỏi cảm thán công lực nằm gai nếm mật của vị kia: "La phu nhân kia thật là một người tàn nhẫn, à không, là một quỷ tàn nhẫn, cái ao còn thối hơn cả hố phân mà cô ta có thể trốn vào đó lâu như vậy! Chẳng trách tìm khắp thành phố H cũng không thấy cô ta ở đâu cả, cảm giác như linh hồn cô ta cũng bị ngâm chua..."
Đúng vậy, ngâm chua...
Mộc Chiêu nhìn tay mình, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ ghét bỏ.
"Học tỷ..." Giọng nói của Mộc Chiêu thậm chí còn có chút run: "Chị có ngửi thấy mùi hôi thối trên người em không?"
"..." Ở trong môi trường hôi hám đó lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ có mùi hôi còn chưa tan đi hết, Phó Du Thường không biết mùi hương này là do chiếc xe kéo bà cụ đi để lại hay là Chiêu Chiêu bị ngâm chua ở đó, thế là lưỡng lự một chút.
Với sự do dự này, Mộc Chiêu trực tiếp ngầm thừa nhận bản thân thối, kêu rên suốt dọc đường, về đến nhà lập tức lao vào phòng tắm.
Danh Sách Chương: