Hình ảnh mọi người đang cùng nhau ăn sáng làm cô nhìn như tiếp thêm sức sống. Tuy nhìn nó có chút hỗn loạn...
Bên phía Dương Âu thì nhìn hệt mấy người bạn lâu năm không gặp, mà từ tốn nói chuyện với nhau. Còn phía Dương Nguyên và Lạc Minh thì.... có khác gì chó với mèo cả...
(人´∀`*)
Phía Thanh Hi ngồi cùng với Jack và " bánh bao nhỏ" thì sao cô nhìn lại có cảm giác như mấy tên giang hồ đang nói chuyện với nhau thế không biết... (•ˋ _ ˊ•) " Chắc mình nhìn nhầm rồi".
Đi xuống cô liền thoải mái chào họ, mấy người họ cũng bắt đầu chú ý đến cô.
Dương Âu nhìn cô cau mày, quay đi chỗ khác " Ăn mặc hở quá rồi (/ω\)"
Yamamoto thì đáp lại lời chào của cô bằng nụ cười nhẹ: " Hôm nay ẻm cũng đẹp (´-ω-`)... như thường lệ"
Jin thì chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi nhấm nhi cốc trà do Yamamoto pha cho: " Nhìn có vẻ ổn hơn hôm qua nhiều rồi(•ˋ _ ˊ•)"
Kim-jung-won thì vẫn chú tâm vào ăn sáng như trong lòng cũng như mấy người còn là đều đồng thanh:" Cô ấy đẹp quá ʚ♡⃛ɞ(ू•ᴗ•ू❁)".
Trong khi đó cô chỉ ăn mặc rất đỗi bình thường, một chiếc quần rộng đuợc xẻ tua phía dưới, thiết kế có chút cách điệu ở phần cạp quần. Phần áo cũng chỉ là một chiếc yếm da đen được may liền với áo croptop dài tay, cổ áo đuợc khoét sâu chữ V để lộ phần áo yếm bên trong, chân mang đôi giầy lười....
...hết( ̄‐ ̄)んー....
Thất Nguyệt Y cũng không để ý điều đó, đi lướt qua chỗ Yamamoto đang ngồi ăn mì. Vẻ mặt tùy hứng rót sữa rồi ngồi xuống ăn cùng họ, cô nhận phần mì mà anh nấu cho ăn vui vẻ như một đứa trẻ.
- Mọi người ăn xong rồi chúng ta đi đâu!
Nghe câu này, của cô bọn họ mới nhận ra " Dù sao cũng là đi chơi... nghỉ ngơi". Nhưng bọn họ lại chẳng có kế hoạch nào, tất cả chỉ đi vì cô rủ họ...
" Ặc.... (╯•﹏•╰)... "
...Không khí im lặng.......
Cô liền thở dài một hơi, khuôn mặt kiểu " thật bó tay". May cô cũng đã chuẩn bị rồi, tuy mục đích đến đây cũng phải để chơi, nhưng nếu đã đến mà không đi tham quan tìm hiểu đôi chút thì cũng phí.
.....
Ăn xong, ai nấy đều lên mạng tra xem ở Trương Gia giới này ngoài phong cảnh đẹp như tiên cảnh, thì còn cái gì khác nữa không. Trong lúc đó, Thất Nguyệt Y lên trên sửa soạn một chút rồi xuống. Nhìn ai nấy cũng tất bật ha, ( ̄‐ ̄)んー
.....
...
...
..
Một hồi sau đó, mười ba người họ đều đi dạo chợ đồ cổ ở nơi đây....
...**✿❀ ❀✿****✿...
...Quay lại phía Hắc Thiên Hàn.... ☁☁...
Mấy ngày trước anh đã đến chỗ Thường Ngọc Thanh để giải quây. Tuy nói Ngọc Thanh là người đồng giới nhưng với anh cậu ta là người có bản lĩnh nhất, trời đất đều không sợ, chỉ là có phần nữ tính hơn cho với đàn ông mà thôi.
Đã ba ngày kể từ khi anh đến ăn nhờ ở đậu nhà Thương Ngọc Thanh, làm anh nghĩ thông hơn rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn có vài chuyện khiến anh có phần " sợ hãi"...
Buổi sáng đầu tiên, khi ở trong căn nhà màu xám này... Anh hoảng hốt khi thức dậy với hình ảnh lần đầu tiên thấy trong đời.
Không phải hình ảnh Ngọc Thanh trang điểm như mặt thằng hề õng ẹo trước mặt anh ta với cái lý do trời đánh " Thấy sao, thuật hóa trang của tôi oke chứ (☆/>u</)"...
- "Thật cạn lời".. ┌( ◕ 益 ◕)ᓄ...
Rồi vào ban đêm ngày thứ hai, Thường Ngọc Thanh mặc bộ đồ bó sát màu đen, trầm ngâm đứng bên cửa sổ phòng anh, ánh mắt trống rống hướng về màn đêm. Khiến anh có chút ngỡ ngàng, đôi mắt cứ thế mở to nhìn anh ta suốt cả buổi trời.
Rồi sáng hôm sau, như không có chuyện gì xảy ra vậy hai người ngồi dưới phòng ăn, Hắc Thiên Hàn vì chuyện tối qua mà trầm lặng nhìn người bạn của mình đang vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại xem tin tức giải trí.
Thôi chắc anh sẽ về nhà tổ vậy, dừng hành động khó hiểu của bản thân vẻ mặt thản nhiên với người trước mặt,nói:
- Lát nữa tôi sẽ về nhà!
Giờ đây Thường Ngọc Thanh mới chuyển sự chú ý anh, vẻ mặt tươi tỉnh nói:
- Ồ! Tôi chỉ đợi mỗi câu này của cậu thôi đây, anh em! hi hi... về đi bên nhà đó thúc dục tôi khuyên cậu về từ hôm bữa đến giờ đó!
Nghe đến đây đột nhiên anh hiểu ra gì đó, thật là điên mà... sự tức giận hiện rõ trên mặt " Bộp"... Hắc Thiên Hàn đập mạnh xuống bàn xong hừng hực đi ra khỏi nhà Thường Ngọc Thanh, lúc đi còn không quên ném lại một câu:
- Cậu đợi đó! Tôi xử lý xong chuyện nhà rồi sẽ đến lượt cậu!..
Mà Ngọc Thanh thấy vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng nhìn theo anh, xong trực tiếp đi lên phòng ngủ của mình.
" Trẻ con!"
Dọc theo hành lang màu gỗ mun, Thường Ngọc Thanh bước đi nhà nhã về phía phòng mình. Cánh cửa đen đuợc anh đẩy nhẹ, hướng về phía đầu giường bên cạnh cây đèn ngủ, anh lật khung ảnh đang bị úp xuống.
Bên trên là một bức ảnh gia đình đã pha màu bị mất đi một phần lớn, chỉ còn có thể thấy rõ hình dáng của một cậu bé xinh xắn và hình đứa bé tầm vài tháng tuổi được chụp cùng bên trong....
Trong vô thức yểu điệu của phái nữ trong anh được thay bằng cái nhìn cứng rắn của đàn ông...