Trên đường vào cung, mẫu thân thở dài sâu kín, nói: "Nhiễm Nhiễm, khi nào thì ngươi mới có thể làm ta bớt lo?"
"A?" Ta vén rèm nhìn cảnh ngoài xe, không đầu không đuôi đáp, "Mẫu thân, lần sau ta sẽ không đánh vỡ thứ gì liên quan đến tiên hoàng nữa, ta thề."
"Ta không phải ám chỉ việc này," Mẫu thân nói, "Ngươi đã mười bảy tuổi, cũng không còn nhỏ. Có biết lần này ngươi đào hôn, cha ngươi xấu hổ bao nhiêu, văn võ cả triều đều chờ uống rượu mừng của ngươi và Tần nhị công tử nhưng các ngươi lại đồng loạt mất tích..."
"Ta làm đúng. Là Tần Lãng đào hôn trước, chẳng lẽ hắn bỏ chạy lấy người để lại cục diện rối rắm còn ta nhất định phải ngoan ngoãn nằm nhà chờ người khác tới chê cười?"
"Mấy ngày trước, Tần nhị công tử đã trở lại, Tần tướng quân còn tự đưa hắn tới cửa nhận tội. Ta và cha ngươi đã thương lượng qua..."
"Không được, ta không đồng ý." Ta ngắt lời nàng.
Đơn giản mẫu thân tính nói tìm ngày tốt khác tổ chức hôn sự lại cho ta và Tần Lãng, ta kiên quyết không đồng ý. Tuy Tần Lãng không chán ghét như ta tưởng tượng nhưng bắt ta gả cho hắn ta nhất thời khó chấp nhận. Ta từng thỏa thuận trước nếu Tần Lãng bị bắt về lần nữa, bị bắt thành thân lần nữa thì lần này đến lượt ta đào hôn. Nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng điên rồ cực điểm của ta, phụ thân đã mất mặt một lần, lão nhân gia da mỏng, làm sao chịu thêm lần nữa.
Mẫu thân ôn tồn khuyên ta: "Nữ tử trưởng thành, trước sau cũng phải thành thân. Huống chi Tần tướng quân đã trừng phạt Tần nhị công tử rất nặng, giờ hắn đang đóng cửa sám hối ở Tướng Quốc Tự."
"Khụ khụ khụ..." Ta suýt nữa nghẹn thở.
Mẫu thân mau chóng giúp ta vỗ lưng thuận khí: "Làm sao vậy?"
"Không sao."
Tướng Quốc Tự thật đúng là thánh địa sám hối, Tần Lãng nên bị sung quân mới phải. Hôm qua sao ta không phát hiện ra hắn, có lẽ hắn ẩn nấp ở đâu đó. Nếu để Tôn Nhược Sắc biết, nàng còn không phát điên, ngay cả bị phạt cũng có thể ngồi dưới cùng một mái hiên với ý trung nhân!
"Đúng rồi, mẫu thân, sao cha biết ta đánh nhau với Tôn Nhược Sắc ở Tướng Quốc Tự?" Đây là vấn đề phức tạp khiến ta thắc mắc cả đêm, phụ thân đang nổi nóng, ta không dám hỏi.
Mẫu thân cười cười: "Nào có người cha nào không hiểu nữ nhi của mình."
Nghe vậy, phụ thân thật đúng là rất hiểu ta.
Sự tình là như vầy. Hôm qua phụ thân xuất môn làm việc, nghe được hai sự kiện đang được mọi người trên phố bàn tán xôn xao, một là Tôn Nhược Sắc đánh nhau với Nhạc Phong tại cửa thành, hai là ta với Tôn Nhược Sắc đánh nhau trên Tướng Quốc Tự làm vỡ bảng hiệu tiên hoàng ngự ban. Lúc ấy phụ thân lập tức cảm thấy đây đúng là phong cách của ta, mau chóng dẫn người lên núi xem sự tình thế nào. Vậy cũng bị hắn đoán đúng, ta quả không hay ho.
"Nhiễm Nhiễm, ta hy vọng đây là rắc rối cuối cùng của ngươi, ai..." Mẫu thân thở dài một tiếng.
Tiếng tùy tùng từ ngoài xe ngựa truyền đến: "Trưởng công chúa, thập tiểu thư, đã đến."
"Xuống xe đi." Mẫu thân tha thiết, "Gặp hoàng thượng nhận sai nhưng đừng gây chuyện như hôm qua, hoàng cung không giống nhà mình, hành sự nên cẩn thận..."
"Đã biết, ta cũng không phải con nít ba tuổi." Ta mất kiên nhẫn, bước xuống xe trước.
Khi còn nhỏ ta đã vào cung mấy lần, ta không có nhiều cảm giác với nơi này lắm, bất quá chỉ là một lồng chim bằng vàng to lớn, sao phấn khích bằng thế giới bên ngoài. Tiểu biểu muội Trường Hinh công chúa từng oán giận ta, cuộc sống mỗi ngày của nàng chính là dạo từ cung này qua cung khác, ngự hoa viên lớn như vậy nàng cũng đi hết rồi, vô cùng nhàm chán. Thế nên ta có thể lý giải vì sao giấc mộng lớn nhất của nàng là nhanh nhanh lớn lên rồi thành thân, mau chóng rời khỏi cái lồng này. Thật là một ý tưởng bình thường, không chút cao xa, còn dễ trở thành hiện thực hơn ước mơ làm thiên hạ đệ nhất độc thần và bá chủ thiên hạ của ta.
Mẫu thân là trưởng công chúa thái hậu thương yêu nhất, có người đi cạnh ta không ai dám ngăn cản, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng tiến vào tẩm cung của hoàng thượng. Chuyện ở Tướng Quốc Tự lớn như vậy, hoàng thượng nhất định đã sớm nghe thấy, chắc giờ đang chờ ta đến nhận tội. Ta thật rối rắm không biết đến khi gặp hoàng thượng nên giả vờ ngây thơ cầu xin tha thứ hay quỳ xuống mắt mũi tèm lem, kêu gào "Ta sai rồi", khóc đến khi hắn phiền lòng mới thôi.
Không đợi ta rối rắm xong, long bào vàng rực rỡ, chói lọi đã đập vào mắt ta, tràn ngập áp lực. Trong đầu ta “ong” một tiếng, âm mưu với ý tưởng linh tinh trước đó nhất thời tan thành mây khói, không cánh mà bay.
"Khấu kiến hoàng huynh." Mẫu thân khẽ khom người, vừa kéo áo ta vừa nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn không mau quỳ xuống."
Ta hai chân cứng đơ, vừa định quỳ xuống, hoàng thượng đã cười ngăn lại: "Không cần, đều là người trong nhà. Hoàng muội, đây là thập nha đầu nhà ngươi?"
"Dạ, nha đầu kia từ nhỏ bị làm hư, thần muội quản giáo không nghiêm, mong hoàng huynh tha cho nàng lần này." Mẫu thân thành công chuyển sang đề tài đánh vỡ bảng hiệu.
Tục ngữ nói gần vua như gần cọp. Từ xưa đến nay, hoàng đế đều vô cùng khó hiểu, sắc mặt biến hóa còn nhanh hơn lật sách, có thể nói thay đổi trong nháy mắt. Ta rất sợ hoàng thượng thiết diện vô tư phán một câu "Hoàng đế phạm pháp cũng như dân", sau đó không chút lưu tình phạt ta thật nặng. Nếu hoàng thượng tâm tình vui vẻ, quá lắm là ta chỉ diện bích sám hối, lỡ may tâm tình không tốt, việc rơi đầu cũng có khả năng.
Theo tình hình trước mắt, hoàng đế cậu ta tâm tình hẳn là rất tốt, xem hắn mặt mày hồng hào, ta chỉ cần chờ hắn vung tay lên nói "Đến Tướng Quốc Tự diện bích một tháng", sau đó ta sẽ rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống tạ ơn, quá trình nhận sai cũng có thể miễn giảm.
"Một cái bảng hiệu mà thôi, hoàng muội quá lời. Trẫm đã ban thưởng một cái khác cho họ, chuyện này dừng ở đây đi."
Cứ như vậy? Ta hoài nghi tai mình có vấn đề, hoàng thượng cũng quá dễ dãi đi.
Mẫu thân ở một bên giật ống tay áo của ta, ta vội quỳ xuống nói: "Tạ hoàng thượng ân điển."
"Nháy mắt ngươi đã lớn như vậy, ha ha. Ta quả nhiên già rồi!" Hoàng thượng bắt đầu hồi tưởng lại thời gian, "Năm đó ta nhìn Mẫu thân ngươi xuất giá, khi ngươi ra đời ta còn từng ôm qua, khi đó ngươi vẫn chưa đầy tháng..."
Hắn xưng là "Ta" mà không phải "Trẫm". Ta lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, hoàng thượng thật không nói thêm gì. Nếu hắn lên tiếng, về nhà “bố dượng” ta sẽ không khó xử với ta nữa.
Đang thất thần, hoàng thượng bảo ta: "Thập nha đầu, ngẩng đầu lên cho ta nhìn một cái."
Ta vâng lời, ngẩng lên cười.
"Được lắm, thật sự là mỹ nhân, có vài phần giống mẫu hậu lúc trẻ." Hoàng thượng gật đầu khen ngợi, "Đã hứa gả cho ai chưa?"
"A..." Mẫu thân nghẹn lời.
Ta đỏ mặt.
Hoàng thượng thấy chúng ta không nói, nhíu nhíu mày, bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta đã quên, thập nha đầu hình như đã được hứa gả cho nhị công tử của Tần tướng quân. Lúc trước các ngươi..."
Đào hôn là vấn đề nhạy cảm, ngay cả hoàng thượng cũng ngượng ngùng không nói thêm gì, khó thấy vua một nước cũng có khoảnh khắc xấu hổ như vậy. Bất quá có thể làm vua một nước, đương nhiên không giống người khác, hắn lập tức tươi cười, tự xoay chuyển cục diện xấu hổ.
"Người trẻ tuổi tính tình cao ngạo, phạm chút sai lầm là việc khó tránh khỏi. Chờ khi nào bình tâm lại thành thân cũng không muộn, ha ha."
"Đúng vậy, ha ha." Ta cười ngây ngô.
Mẫu thân cũng cười ngây ngô.
"Lâu quý phi đến ——" Tiếng thái giám thông báo đánh vỡ cảnh tượng ba chúng ta đang ngây ngô cười.
Ta tò mò không chịu nổi, đây chính là Lâu quý phi kinh diễm khắp hậu cung, một mình hưởng hết ba ngàn sủng ái... Đã sớm nghe nói nàng thật đẹp, hôm nay đã có thể chứng kiến dung nhan ngoài đời.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Giọng nói vô cùng mềm nhẹ, nghe xong ta thấy xương cốt đều rã rời.
Hoàng thượng ở đây, ta không dám giương mắt lên nhìn thẳng vào mặt mỹ nhân, chỉ đành nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác. Da dẻ nõn nà, mịn màng vô cùng, chóp mũi cao ngất thanh tú, đôi môi đầy đặn hồng hồng như cánh hoa... Gương mặt vô hạn kiều diễm kề cận khiến ta mơ màng.
Hoàng thượng tiếp đón Lâu quý phi: "Ái phi lại đây ngồi, trẫm đang trò chuyện cùng cháu ngoại."
Lâu quý phi lên tiếng, nhẹ nhàng cất bước, từng bước như nở hoa, làn váy lay động, liễu lay theo gió, thướt tha muôn vẻ... Chậc chậc, ngay cả đi cũng đẹp như vậy.
Ánh mắt của ta dõi theo từng bước châm chậm rãi của Lâu quý phi, chờ nàng đến ngồi xuống cạnh hoàng thượng, cuối cùng ta cũng thấy rõ mặt. Tính ra nàng cũng vào cung đã lâu nhưng không già đi chút nào mà còn đẹp kinh người. Nàng có vài phần giống Lâu Ý Ý, trước đó nếu không biết, ta còn nghĩ nàng là tỷ tỷ Lâu Ý Ý.
"Đây là tiểu nữ nhi của trưởng công chúa?" Lâu quý phi cười như nắng tháng ba, vừa ôn nhu vừa hiền hòa.
Nương cười trả lời: "Đúng vậy, một nha đầu tinh quái, giỏi gây chuyện."
"Ha ha, nếu nhớ không lầm, Tô tiểu thư hẳn là cùng tuổi với nữ nhi của đại ca ta, đã hứa gả cho ai chưa?"
Ta đổ mồ hôi lạnh, sao lại là vấn đề này.
Mẫu thân tắt hẳn nụ cười, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
May mắn hoàng thượng giải vây đúng lúc: "Cháu gái này của trẫm còn đang kén chọn, ha ha, chờ khi nào nàng muốn gả, trẫm sẽ tìm người có gia thế tốt nhất cho nàng."
"Hoàng thượng, thần thiếp thầm chọn được một người thích hợp, không biết có nên nói hay không."
"A? Là thanh niên tài tuấn nhà ai? Ái phi cứ nói đừng ngại."
"Trưởng tử của đại ca cũng đến tuổi thành thân, hơn nữa thần thiếp vừa gặp đã thích Tô tiểu thư, chi bằng..." Lâu quý phi dừng lại, ôn nhu cười.
Ý tứ của nàng quá rõ ràng, không phải muốn gả ta cho con của đại ca nàng sao. Đợi chút, con đại ca nàng? Đó không phải là Lâu Huyên sao? Này này này...
Hoàng thượng gật đầu: "Đúng, trẫm cũng biết người con này của đại ca ngươi, nghe nói văn thao võ lược mọi thứ tinh thông, thật xứng đôi với cháu gái của trẫm —— hoàng muội, ngươi thấy thế nào?"
Mẫu thân ấp a ấp úng: "Này..."
Mẫu thân một lòng muốn gả ta cho Tần Lãng, trước nhất có thể xoa dịu quan hệ hai nhà, thứ hai cũng có thể tỏ rõ lập trường của phụ thân. Đối với sự gán ghép của hoàng thượng và Lâu quý phi, Mẫu thân đương nhiên sẽ do dự. Huống chi trước đây Lâu Huyên từ hôn Lương Gia, tổn hại danh dự Tô gia, người còn chưa hết giận, nay sao có thể vui vẻ gả nữ nhi đến Lâu gia. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mọi người hẳn sẽ khinh thường tướng phủ.
Bọn họ chắc sẽ nói, không ai muốn nữ nhi Tô gia, một bị Lâu gia từ hôn, một còn tự dâng mình tới cửa... Chuyện này là sao! Tốt xấu gì phụ thân cũng là tể tướng một nước, mẫu thân là công chúa đương triều, há có thể nhiều lần bị người đời bôi nhọ.
Lâu quý phi đề nghị với Hoàng thượng, không thể loại trừ nàng có suy tính khác. Nếu Lâu gia bảo kết thân với tướng phủ, địa vị nàng tại hậu cung càng thêm ổn định, ngôi vị hoàng hậu chắc chắn không lọt khỏi tay nàng.
Hoàng thượng thấy mẫu thân lâu không nói gì, nhịn không nhịn đành phải trưng cầu ý ta: "Thập nha đầu, ngươi thấy thế nào?"
"... Ta..."
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Trả lời sao mới vẹn cả đôi đường?
Ta bất chấp: "Hoàng thượng, kỳ thật... Kỳ thật Lâu gia đại thiếu gia đã từng định thân với biểu tỷ... Chẳng qua hắn không thích biểu tỷ, vừa mới từ hôn."
Phụ thân, mẫu thân, các ngươi cứ trách ta khiến các ngươi mất mặt đi, lúc này nữ nhi đang giúp các ngươi thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Mẫu thân khó trách ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại vẻ mặt thoải mái. Có thể thấy nàng rất không muốn gả ta cho Lâu Huyên. Chính là, ngay cả ta cũng không rõ mình làm vậy là đúng hay sai. Ta vì cha mẹ vãn hồi chút mặt mũi, còn ta thì sao? Nếu đổi lại là ba năm trước, có lẽ ta sẽ không chút do dự trả lời ta nguyện ý, ai quan tâm bọn họ mất mặt hay không! Nhưng nay thì...
Lâu quý phi sắc mặt thật khó coi, muốn cười lại cười không nổi. Hoàng thượng cũng ngây ngẩn cả người, mẫu thân đứng cạnh ta bắt đầu mở miệng thay đổi không khí.
"Hoàng huynh, nha đầu Nhiễm Nhiễm không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mặc kệ nàng đi thôi. Thần muội thật ra có một đề nghị khác, hôn sự với Lâu gia trước đó không thành, thần muội cũng rất tiếc nên nghĩ sẽ bù đắp lại." Mẫu thân bắt đầu phản kích.
Ta chậm rãi đợi trò hay, thầm đoán dụng ý của mẫu thân, chỉ nghe người nói tiếp, "Chi bằng như vậy đi, Lâu gia nhị tiểu thư cùng tuổi với Nhiễm Nhiễm, cũng đã đến tuổi xuất giá. Thần muội cũng đang nghĩ về hôn sự của lão ngũ..."
Mẫu thân a, người rất vĩ đại, thật rất vĩ đại.
Ta đương nhiên biết mẫu thân tranh đấu vì Tô gia. Dựa vào cái gì mà nữ nhi Tô gia nhất định phải gả đến Lâu gia còn nữ nhi Lâu gia bọn họ không có thể gả lại đây! Nếu mẫu thân điên cuồng hơn, sau khi định đoạt hôn sự này hoàn toàn có thể bảo Tô Hành từ hôn Lâu Ý Ý. Có qua có lại, xem như huề nhau!
Nhưng vì sao chọn mọt sách Tô Hành? Nếu để Lương Gia biết, Lâu Ý Ý sẽ bị nàng chém bay đầu.
Gán ghép uyên ương thế này rất quá đáng!