• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lãng từng nói hắn với đại ca rất giống nhau, nếu vậy thì nam tử bên cạnh hắn chắc là Tần Đào. Ta quay đầu nhìn Sở Tức Trữ, mặt nàng hồng hồng, lại kích động, lại mênh mông, hết thảy nét mặt đều bị Tôn Nhược Sắc bắt gặp, tiểu nha đầu ghen tuông hung hăng trừng Sở Tức Trữ, phỏng chừng xem Sở Tức Trữ là Tần Lãng.

"Tức Trữ." Tần Đào nhẹ nhàng gọi tên, vô cùng tao nhã.

Sở Tức Trữ nước mắt tí tách rơi xuống, khóc không thành tiếng. Ta thấy mà chua xót, thầm oán Tần tướng quân chia rẽ uyên ương. Đây là một đôi rất xứng, không thành thật đáng tiếc.

Tần Lãng nói: "Tiểu quận chúa, lần này đại ca hồi kinh phục mệnh, ít ngày nữa sẽ đi, hai người có chuyện cần nói phải nắm bắt lấy thời cơ này."

Sở Tức Trữ gật gật đầu, lại rớt mấy giọt nước mắt. Tần Đào đi đến cạnh nàng, hai người nắm tay, kích động không nói được gì. Lúc này ta mới lý giải được cái gì gọi là “vô thanh thắng hữu thanh”.

Mãi đến khi Tần Đào và Sở Tức Trữ đi xa, Tôn Nhược Sắc vẫn há miệng, không khép lại được.

"Bọn họ... Bọn họ mới là một đôi?" Nàng thì thào tự nói, dường như đã mất hồn, ta kêu tên nàng, nàng chẳng phản ứng.

Nhạc Phong nhìn nàng rồi nhìn ta và hỏi: "Nàng sao vậy? Giống như mất hồn."

"Không có gì, không cần xen vào."

Tần Lãng quét mắt một vòng khắp bàn, tự giác đi đến cạnh chỗ Tôn Nhược Sắc, vị trí kia vốn dĩ là để dành cho hắn, vì thế Tôn Nhược Sắc còn chọc giận Diệp Khuynh Thiên bỏ đi.

Đang lúc Tần Lãng tính ngồi xuống, Nhạc Phong gọi hắn: "Tần nhị công tử, ngươi ngồi ở đây đi, ta đổi chỗ được không?"

Tần Lãng gật đầu.

Lúc Tôn Nhược Sắc hoàn hồn, phát hiện Nhạc Phong ngồi bên cạnh nàng, chấn động: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao lại ngồi đây?"

"Ta thấy ngươi mất hồn mất vía, tính qua xem náo nhiệt."

"Hừ ——" Tôn Nhược Sắc quay đầu đi chỗ khác, thay đổi góc độ, nhìn chằm chằm Tần Lãng, thâm tình chân thành.

Tần Lãng không để ý đến ánh mắt nóng rực như lửa của Tôn Nhược Sắc, vẫn lạnh như băng. Nha hoàn dâng trà, hắn bưng lên nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc. Tần Đào tuy giống hắn nhưng tính tình cách biệt một trời một vực. Vừa thấy Tần Đào, ta có thể nhận ra hắn là nam nhân ôn hòa, không khác gì Sở Tức Vấn. Có lẽ chính vì điểm này, Sở Tức Trữ mới chọn hắn, nàng với Sở Tức Vấn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thích nam nhân tự nhiên cũng chọn người giống ca ca.

"Nàng khỏe hơn chút nào không?"

"A?" Ta ngây ngô hỏi Tần Lãng, "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

Tần Lãng gật đầu, mỉm cười ôn hòa.

"Không sao, nhìn chung vẫn tốt." Ta mỉm cười.

Nếu không phải nhờ Lâu Huyên, chỉ sợ ta đã sớm chết, hiện tại có thể bình yên ngồi đây đã rất xa xỉ rồi. Lần trước Lương Gia từng nói lần Lâu Huyên đưa ta về nhà cũng bị hộc máu, ta vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn tường tận. Ngày ấy ở Lâu Gia Bảo, trước mặt mọi người, ta lại càng không thể hỏi thăm, nếu Lâu bảo chủ biết ta hại con hắn hộc máu, ta làm sao toàn mạng về nhà.

Ta quay đầu nhìn Lâu Huyên, hắn đang nhìn ta, ánh mắt hơi hung ác. Ta hỏi hắn: "Nghe nói ngươi ngày đó... Thân thể không thoải mái, không sao chứ?"

Lâu Huyên sửng sốt, không biết ta ám chỉ ngày nào. Cuối cùng ta đành trực tiếp hỏi: "Nghe nói ngày đó ngươi hộc máu, không sao chứ?" Nếu hắn không hiểu nữa thì ta đành hết cách.

"Thân thể không thoải mái? Ta sao? Ngày nào?" Nét mặt Lâu Huyên dịu lại.

"Đúng vậy, chính là... Chính là..."

"Là gì?"

Ta nổi giận nghĩ rằng, đây là ngươi ép ta nói, cũng đừng trách ta không nể mặt nên mở miệng: "Chính là ngày ngươi hộc máu đó."

Hiệu quả thật kinh người, trừ Lương Gia ra, tất cả đều giật nảy mình. Lâu Ý Ý còn làm vỡ một cái chén, nàng cả kinh nói: "Đại ca, người hộc máu lúc nào, không sao chứ?"

Lâu Huyên dở khóc dở cười, hắn nói với ta: "Nhiễm Nhiễm, mỗi khi ở cùng ngươi, ta đều xúc động đến hộc máu, cứ như vậy ta sợ mình sớm muộn gì cũng hộc máu mà chết."

Ta không phục: "Vậy là ngươi không muốn ở chung với ta, ta không ép ngươi..."

Lời này sao mất tự nhiên vậy chứ, cứ là lạ thế nào. Lâu Huyên nhìn ta chằm chằm cười khờ, những người khác cũng dùng ánh mắt ái muội quét tới quét lui trên mình ta và Lâu Huyên, chỉ có Tần Lãng vẫn lạnh như băng.

Ta xấu hổ gần chết, đành phải mau chóng chấm dứt đề tài này ở đây. Ta nói với Tần Lãng: "Tính tình ngươi và đại ca ngươi không giống nhau chút nào."

"Mọi người đều nói vậy."

"Hắn rất ôn hòa, khó trách tiểu quận chúa thích hắn."

"Đúng vậy, đại ca rất tốt."

"..."

Nói đến đây lại rơi vào ngõ cụt, cứ tiếp tục sẽ khiến Tần Lãng nghĩ ta chê hắn không bằng đại ca hắn. Người ta vốn đã bị Tần Đào đoạt hết sự nổi bật, nói vậy không tốt. Đến lúc đó ta sẽ biến thành người xa ngoài ngàn dặm, rất có khả năng giống Diệp Khuynh Thiên, bị đuổi ra khỏi bàn này, thật vô cùng thê thảm.

Nhạc Phong nói: "Nhiễm Nhiễm, ngươi nói nhiều quá, khó trách vẹt của sư nương bị ngươi hại chết."

Tên Nhạc Phong này còn chưa uống rượu đã bắt đầu kề dao lên cổ ta, nếu còn uống rượu thì làm tới đâu nữa. Ta đúng là đã làm chết vẹt của sư nương vẹt nhưng chuyện xưa lắm rồi, sao hắn còn nhớ rõ.

Ta nói: "Vẹt của sư nương chết là vì đoản mệnh, không liên quan gì đến chuyện ta nói nhiều, ngươi không cần định tội loạn cho ta!"

"Thì vì ngươi nói nhiều, vẹt không bằng ngươi nên tức chết."

Câu này vừa ra khỏi miệng, cả bàn lập tức cười to, ngay cả Tần Lãng cũng không ngoại lệ. Lương Gia sao không chui ngay xuống bàn đi, còn có Lâu Huyên, đắc ý gần chết...

Ta thẹn quá thành giận, lén đá Nhạc Phong một cú dưới bàn nhưng lại nghe Tôn Nhược Sắc kêu "Ôi" một tiếng rất to. Ta che miệng, đá sai người, kỳ này chết chắc rồi.

"Ai, ai đá ta!" Tôn Nhược Sắc nổi trận lôi đình, ánh mắt lập tức tập trung vào người đối diện nàng là ta.

Ta vội vàng xua tay: "Không phải ta, không phải ta, là hắn —— "

Mọi người nhìn Tần Lãng, vì tay ta đang chỉ vào Tần Lãng. Ta cũng bất đắc dĩ thôi, nhất thời nhanh tay, phản ứng theo bản năng. Tôn Nhược Sắc tình cảm thắm thiết với Tần Lãng, để hắn đá một cước hẳn sẽ không sao. Tần Lãng a Tần Lãng, coi như Tô Nhiễm ta nợ ngươi một nhân tình, ngươi giúp ta đi.

"Ngươi?" Tôn Nhược Sắc hiển nhiên không tin nhị ca ca đá nàng.

Vượt ngoài dự kiến của mọi người, Tần Lãng thản nhiên mở miệng: "Chân rút gân, thật xin lỗi."

Xì ——

Nhạc Phong che miệng cười. Hắn đương nhiên biết là ta đá, hơn nữa mục tiêu vốn là hắn.

Tôn Nhược Sắc như bị người rót một chậu nước lạnh vào đầu, cơn tức hoàn toàn bị tiêu diệt. Nàng chuyển sang vẻ mặt lo lắng, hỏi Tần Lãng: "Không sao chứ, chân còn rút gân không?"

Lời nói dối sứt sẹo như vậy cũng chỉ có Tôn Nhược Sắc tin, thật sự là yêu quá hóa cuồng.

Tần Lãng trả lời: "Không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tôn Nhược Sắc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.

Ta rất muốn biết nếu Tần Lãng trả lời là "Chân của ta vẫn bị rút gân" thì Tôn Nhược Sắc có thể đáp lại rằng "Vậy nhị ca muốn đá ta thêm một cước nữa không?", nghĩ đến đây ta nhịn không được, cười thành tiếng.

Đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, vừa vặn ta đã đói, vì thế ngoan ngoãn, tĩnh tâm ăn cơm. Bên cạnh cũng là tiếng động đũa, mặc dù im lặng hơn nhiều nhưng không khí vẫn náo nhiệt.

Đang ăn đến một nửa bỗng một tiểu nha hoàn hoang mang, rối loạn chạy tới tìm Nhạc Phong, sắc mặt trắng bệch, "Không xong rồi, tam thiếu gia mau đến tiền sảnh, lão gia tìm người..."

"Phát sinh chuyện gì?" Nhạc Phong buông đũa.

Tiểu nha hoàn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ vừa bối rối vừa kinh sợ, khác xa không khí vui mừng của tiệc mừng thọ. Nàng ấp úng, nhìn những người khác trong bàn, có vẻ rất khó xử.

"Có chuyện cứ nói, đây cũng không phải người ngoài."

"Lục... Lục... Lục tiểu thư của Kinh Triệu Doãn đại nhân đã chết."

Nhạc Phong lập tức đứng lên: "Ngươi nói gì, Lục tiểu thư đã chết? Ta vừa mới gặp nàng."

"Là thật, đã chết ở hậu viện Nhạc Phủ, lão gia đang vội muốn chết, thiếu gia mau tới xem..."

Cho dù là người trấn định nghe tin này cũng chịu không nổi, Nhạc Phong vung áo, vội vàng đến tiền sảnh. Tần Lãng và Lâu Huyên cũng đi theo. Ta vội vã muốn biết chuyện gì xảy ra, đứng lên theo sau bọn họ. Đằng sau vang lên tiếng ghế xê dịch, Lương Gia kêu to "Tô Nhiễm đợi ta với"...

Tuy ta ở kinh thành không lâu nhưng cũng đã gặp qua thiên kim tiểu thư của Kinh Triệu Doãn mấy lần, xem như cũng có quen biết. Hôm nay nàng cũng theo cha tới Nhạc Phủ mừng thọ, buổi chiều ta còn thấy nàng, đôi bên chào hỏi, sao nói chết là chết? Hơn nữa lại chết trong tiệc mừng thọ của cha Nhạc Phong, nhiều điềm xấu, mặc dù ta cũng không mê tín nhưng cũng thấy xui.

Đoàn người vội vàng đi vào tiền sảnh, chỉ thấy Nhạc lão gia cùng một số quan lại to nhỏ khác tất cả đều như bị mây đen che phủ, phụ thân và Tần tướng quân cũng có mặt. Kinh Triệu Doãn Lục đại nhân lệ rơi đầy mặt, tóc bạc đi không ít. Không khí vô cùng náo nhiệt trước đó đã sớm tan thành mây khói.

"Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lục tiểu thư đâu?" Nhạc Phong vội vã hỏi.

Nhạc lão gia không trả lời, hắn phân phó Nhạc Phong: "Ngươi cùng quản gia đi thông báo cho khách mời khác, nói trong nhà có việc, tiệc mừng thọ yến kết thúc tại đây, chuyện Lục tiểu thư phải điều tra rõ trước đã." Sau đó lại quay qua nói với Lục đại nhân: "Lục huynh, Nhạc mỗ hổ thẹn. Việc này phát sinh ở Nhạc Phủ, bất luận là người nào gây nên, Nhạc mỗ thề nhất định phải tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho Lục huynh."

Tiếng hắn run run, nhị tẩu đứng bên cạnh kín đáo an ủi hắn. Nhạc Phong đã mất dạng, chắc đi làm việc cha hắn dặn dò rồi.

Ta nghĩ đến Kinh Triệu Doãn đại nhân tức giận ngút trời nhào qua cấu xé quần áo Nhạc lão gia, khóc lóc kêu gào đòi hắn bồi thường cho nữ nhi của mình. Không thể trách ta nông cạn, truyện kể đều viết thế nên ta chỉ có thể liên tưởng đến vậy. Sự thật chứng minh Kinh Triệu Doãn đại nhân cao thượng hơn người thường nhiều, hắn lau nước mắt, ôm quyền nói: "Nhạc huynh quá lời, ta không phải là người không hiểu lý lẽ, ta tin chuyện tiểu nữ nhất định có ẩn tình, mong Nhạc huynh đừng trách tiểu nữ mang vận xui đến quý phủ, giúp ta tìm ra hung thủ..."

Nói xong, Lục đại nhân lại ứa nước mắt, tâm tình cha mẹ thật đáng thương, nếu ta chết, cha mẹ cũng sẽ khóc chết mất thôi. Đằng này Lục tiểu thư đang êm đẹp lại bị sát hại, thật khiến người ta nghẹn ngào. Theo ta biết, nàng tính tình ôn hòa, hệt như cừu nhỏ, không đến mức đắc tội với ai. Nếu nói là báo thù, người chết trước hẳn là Tôn Nhược Sắc mới phải, nha đầu kia đã đắc tội với không ít người.

Chẳng lẽ chết vì tình? Hoặc có ai nhắm vào cha nàng?...

"Nhiễm Nhiễm, phát ngốc gì chứ. Ngươi và Gia Gia về nhà đi, chuyện này không đến lượt các ngươi!" Phụ thân cũng rưng rưng.

Ta làm nũng: "Cha, ta chỉ muốn xem mình có thể hỗ trợ được gì không."

"Đúng vậy cậu, nói không chừng chúng ta có thể bắt được hung thủ." Lương Gia không biết lượng sức.

"Các ngươi có thể hỗ trợ cái gì, không gây thêm phiền đã quá tốt rồi, còn không mau về đi —— "

Ai cũng biết quan hệ của phụ thân và Lục đại nhân rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy, người cũng chịu không nổi, lúc răn dạy chúng ta hơi yếu ớt hơn ngày thường. Ta không tính chọc giận người ở đây, chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn về nhà.

Lương Gia cũng không vui, nàng rất hiếu kỳ, đã không đủ tài năng còn nghiện làm thần thám. Ta không tính để nàng gây thêm phiền cho phụ thân bèn kéo tay áo nàng, ý bảo nàng theo ta về thôi.

Tần tướng quân nói: "Bên ngoài không an toàn, Lãng nhi ngươi đưa hai vị tiểu thư trở về đi."

"Dạ." Tần Lãng gật đầu, quay lại làm một tư thế "mời" với ta, "Đi thôi."

Ta cũng không rõ mình suy nghĩ thế nào, không tự chủ được quay đầu nhìn Lâu Huyên. Hắn hơi hơi vuốt cằm: "Trở về đi."

"Được." Ta lên tiếng, chậm rãi bước đi.

Chân phải vừa ra đến cửa, đột nhiên đối diện có người ào tới, ta vội lách qua tránh được. Nhìn kỹ lại phát hiện kẻ liều lĩnh này là Nhạc Sầm, người hầu Nhạc Phong.

"A, là Tô tiểu thư. Thật xin lỗi. thật xin lỗi..." Nhạc Sầm kính cẩn cúi đầu.

"Không có gì, ngươi vào đi." Ta tiếp tục đi ra ngoài.

"Nhạc Sầm, khám nghiệm tử thi xong chưa?" Nhạc lão gia hỏi hắn, "Có phát hiện gì không?"

Nhất thời lòng hiếu kỳ của ta trỗi lên, nhịn không được dừng bước nghe bọn hắn nói chuyện. Lương Gia đại khái cũng đang rất xuất thần, không dừng lại, kết quả đầu đụng vào ót ta, đau nhe răng trợn mắt.

"Ôi! Ngươi dừng lại làm gì?"

"Suỵt ——" Ta quay đầu ý bảo nàng đừng nói.

Nhạc Sầm vừa thở vừa nói: "Vừa rồi... Khám nghiệm tử thi, trừ dấu răng trên cổ ra, khắp người Lục tiểu thư không có vết thương. Khám nghiệm tử thi nói, hẳn là bị... Hẳn là bị hút khô máu mà chết..."

Lục đại nhân lảo đảo, ngã quỵ ngất đi, người hầu bên cạnh lập tức nâng hắn dậy, ấn vào huyệt nhân trung. Lục đại nhân tỉnh lại quát to một tiếng "Văn Nhàn ngươi đừng rời khỏi cha!", sau đó lại hôn mê. Lần này dùng cách gì cũng không khiến hắn tỉnh được.

Văn Nhàn chính là tên của Lục tiểu thư.

Nhạc lão gia mau chóng phân phó hạ nhân dìu Lục đại nhân xuống nghỉ ngơi, sắc mặt hắn cũng trắng bệch. Những người khác đều lộ ra vẻ hoảng sợ cực điểm.

Bị hút khô máu mà chết là chuyện khủng bố cỡ nào, ngẫm lại sợ nổi da gà. Khắp thiên hạ cũng chỉ có Thệ Huyết Hồng Nhan mới có bản lĩnh gây ra chuyện này.

"Nhiễm Nhiễm các ngươi sao còn không đi!" Phụ thân tức giận.

Ta thoải mái đi vào: "Cha, ta biết ai giết Lục tiểu thư."

"Hồ nháo!"

"Ta không hồ nháo, ta thật sự biết, người giết chết Lục tiểu thư là Thệ Huyết Hồng Nhan." Ta rất bình tĩnh.

Tần tướng quân nhíu mày: "Thệ Huyết Hồng Nhan đã mai danh ẩn tích mười mấy năm, sao có thể xuất hiện đột ngột, bất quá ta từng nghe thủ pháp giết người của bà ta đúng là như vậy."

"Không phải xuất hiện đột ngột." Tôn thượng thư tiếp lời, "Trước đó vài ngày ta nhận được hồ sơ báo án, hình như cũng có vụ án Thệ Huyết Hồng Nhan giết người như vừa nói. Hình bộ đang thẩm tra chuyện này, còn chưa kết án, không ngờ lại xảy ra cớ sự thế này."

"Nhiễm Nhiễm, không thể nói lung tung, ngươi làm sao biết được?" Phụ thân hỏi ta.

"Ta tận mắt thấy nàng giết người, còn suýt mất mạng. Không tin người hỏi Tần Lãng." Ta chuyển mắt qua xin Tần Lãng giúp đỡ.

Tần Lãng gật đầu: "Xác thực như thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK