Ta còn chưa nghĩ ra nên nói gì, nữ tử hát rong áo tím đã nhẹ nhàng đi lên, thốt lên một câu "Đa tạ ân cứu mạng của công tử", hẳn là nói với ta nhưng... Nhưng sao mắt nàng cứ đổ dồn lên người Lâu Huyên? Ta tức chết rồi, không ngờ ta lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân, công lao bị Lâu Huyên đoạt đi. Đều là do gương mặt hại nước hại dân kia gây họa!
"Hừ!" Ta không thèm nhìn tới bọn họ.
Lâu Huyên nói: "Sao vậy, mấy tháng không gặp, vừa thấy ta nàng lại phản ứng như vậy?"
Ta không nói lời nào. Nữ tử áo tím còn quấn quít Lâu Huyên không rời, chốc lát một câu "Công tử muốn nghe hát không?", chốc lát lại một câu "Hai vị công tử ra tay cứu giúp, ta nguyện đàn một khúc, tỏ lòng biết ơn!", muốn bao nhiêu đeo bám có bấy nhiêu đeo bám, ta tức giận ngứa cả răng, thật hối hận vừa rồi đã ra tay cứu nàng.
Lâu Huyên cũng bị nàng làm mất hết kiên nhẫn, vung đại tay lên: "Đàn đi, đàn đi..."
Lâu Huyên còn chưa yên vị, nữ tử kia đã nhiệt tình cất tiếng hát, vô cùng vui mừng giống trên trời vừa rơi xuống một đống vàng. Ta không rõ, cứu người là ta, sao bỗng thành công lao của Lâu Huyên hết vậy.
"Điên ba tháng rồi, tới lúc nên về nhà." Lâu Huyên thản nhiên mở miệng, "Ta vốn muốn đưa nàng về sớm nhưng tính nàng đó giờ khó bảo..."
"Ngươi sớm biết ta ở Lạc Dương?" Ta thật kinh ngạc.
"Ha ha, Nhiễm Nhiễm nàng quá khinh thường ta, chuyện tìm nàng với ta mà nói căn bản không cần tốn nhiều sức. Ta chỉ không muốn làm nàng mất hứng."
"Vậy được rồi, ta về với ngươi."
"Thật chứ?" Lâu Huyên có vẻ không tin ta sảng khoái đồng ý như vậy, "Ngươi nói thật?"
"Không đi? Vậy quên đi..." Ta chuẩn bị dời bước.
"Đợi chút..." Lâu Huyên giữ chặt ta, "Đi, đương nhiên đi, chúng ta cùng đi."
Nữ tử áo tím vừa thấy chúng ta phải đi, vội vàng chạy lại, vừa khóc vừa nói: "Nếu công tử đã cứu ta, ta chính là người của công tử, mọi người hãy mang ta đi cùng..."
Này này này... Ta hôn mê. Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ!
"Chờ ta một chút." Lâu Huyên thần bí cười với ta, sau đó đi qua cạnh nữ tử đó nói thầm.
Nữ tử áo tím sắc mặt đại biến, lập tức ném tỳ bà trên tay xuống: "Các ngươi... Các ngươi..."
Lâu Huyên kéo tay ta: "Lúc này không đi, còn đợi khi nào."
Ta nhịn không được hỏi hắn: "Này, ngươi nói gì đó? Xem vẻ mặt của nàng giống như khinh chúng ta là đồ quái dị."
"Nàng muốn biết?" Lâu Huyên gian hề hề, "Tới gần chút nữa."
Ta còn rất ngoan ngoãn đưa tai sát lại, kết quả nghe xong, ta suýt nữa ngã nhào.
Hắn nói: "Ta nói với nàng, ta và ngươi là đồng tính."
Phật tổ a, ban cho ta một khối đậu hủ chết đi!
***
Trong tiền sảnh tướng phủ, cha mẹ ngồi vị trí chủ tọa, hai người cùng phụng phịu, tức giận vô cùng.
"Thật quái đản, đường đường thiên kim tướng phủ lại nhiều lần bỏ nhà trốn đi, còn thể thống gì nữa. Mặt mũi già nua của ta đều bị ngươi làm hỏng hết rồi. Ngươi không làm ta và mẫu thân thất vọng sao? Không làm đương kim thánh thượng thất vọng sao? Không làm giang sơn xã tắc và hàng vạn bá tánh thất vọng sao?"
Ta biết, ta biết cũng chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi!
Ta không phải chỉ đi chơi vài ngày thôi sao, khi không lại thành tội nhân với giang sơn xã tắc và hàng vạn bá tánh!
Tư duy của phụ thân chỉ có vậy, mỗi lần ta sai phạm, người đều dạy dỗ ta theo một kiểu duy nhất, ta cơ hồ có thể nói lại không sai chữ nào. Theo lời người, ta sống trên đời chính là tai họa cho giang sơn xã tắc, tai họa cho lê dân bá tánh.
Lâu Huyên quỳ một bên trao đổi ánh mắt với ta. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, ta có thể đoán ra hắn đang tính nói rằng: Cha ngươi liên tưởng rất tốt.
Mà ta đưa mắt lại cho Lâu Huyên ý bảo: Đúng vậy, cha ta liên tưởng rất tốt, bằng không sao có thể làm tể tướng, cha ngươi sẽ không có bản lĩnh này!
Cũng không biết Lâu Huyên có hiểu ý ta không. Chúng ta tâm linh tương thông, theo lý chắc hắn sẽ đoán được.
Nhóm ca ca, tẩu tử đứng cạnh xem náo nhiệt đã sớm quen với phương pháp dạy dỗ này của phụ thân nên không trách gì ta, bọn họ cũng từng chịu đãi ngộ như vậy rồi, nhìn ta ra chiều rất thông cảm.
Mẫu thân đằng hắng, lên tiếng: "Nha đầu ngươi cũng quá lớn mật, Tần Lãng đào hôn ngày hôm sau liền đến đây chịu đòn nhận tội, còn xin hoàng thượng cho lập công chuộc tội, hiện tại người ta đã lập công lớn nhưng ngươi nhìn ngươi xem, vẫn không nên thân! Ta làm sao lại sinh ra một nữ nhi như ngươi, thật quá bậy..."
Phụ thân rèn sắt khi còn nóng: "Các ngươi cùng quỳ ở đây là có ý gì?"
"Có ý gì người không phải đã biết rồi sao." Ta nhỏ giọng nói thầm nhưng vẫn bị phụ thân nghe thấy.
"Các ngươi —— thật sự khiến ta tức chết!"
Mẫu thân nói: "Ta không đồng ý, nói gì cũng không đồng ý!"
Tô Nam nói: "Đại nương, người đồng ý đi, người cũng không phải không biết tính tình Nhiễm Nhiễm, nàng có thể đào hôn một lần sẽ có thể trốn lần thứ hai, lần thứ ba... Chỉ cần người một ngày không đồng ý, chuyện gì nàng cũng dám làm."
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không ổn, ngày mai hai người sẽ lại dắt tay nhau bỏ trốn." Lương Gia nói, "Đến lúc đó mợ không chỉ mất nữ nhi, ngay cả tiền sính lễ cũng không có, tổn thất rất lớn. Nữ nhi này xem như nuôi không công, đúng không?"
"Trước kia Nhiễm Nhiễm hồng hạnh vượt tường, giờ ngược lại, còn vượt tường gì nữa, hồng hạnh trực tiếp phóng qua tường luôn rồi!"
Ta thật muốn xông lên cắt lưỡi hai người kia, làm người vậy sao!
Phụ thân với mẫu thân mặt mũi sa sầm.
Lâu Huyên nãy giờ không nói gì rốt cục mở miệng: "Tướng gia, trưởng công chúa, ta sẽ đối xử với Nhiễm Nhiễm thật tốt, hy vọng hai người có thể thành toàn."
"Không được!" Mẫu thân quyết đoán cự tuyệt, "Ngươi từ hôn Gia Gia nhà ta, hiện tại còn muốn cưới Nhiễm Nhiễm, thử hỏi mặt mũi Gia Gia để đâu?"
Lương Gia cướp lời: "Ta không ngại, thật sự không ngại..." Nói còn chưa xong đã bị mẫu thân hung hăng nhìn lướt qua khiến nàng ngoan ngoãn câm miệng.
Phụ thân và mẫu thân đều là người cố chấp, sao có thể dễ dàng dao động. Cho dù ca ca, tẩu tử, còn có nhóm di nương nói đỡ cho ta rất nhiều, ngay cả bà nội cũng tới khuyên can đều không lay chuyển được. Một câu "Không được" đả kích toàn bộ chúng ta.
Ngay khi phụ thân và mẫu thân đang đắc chí vì sự anh minh của mình, Lâu Huyên phun ra một câu khiến bọn họ nghẹn chết, khiến ta nghẹn trợn mắt há mồm, khiến những người khác trong đại sảnh trân trối.
Hắn nói: "Ta với Nhiễm Nhiễm đã có..."
"Cái gì, ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Phụ thân tức giận ho khan.
Mẫu thân hai mắt nhắm nghiền, hôn mê.
"Mau, ấn huyệt nhân trung!" Lương Gia là người đầu tiên vọt lên, xuất tuyệt chiêu của mình ra.
Trong đại sảnh nhất thời gà bay chó sủa, rối tinh rối mù.
Danh tiết của ta... hoàn toàn bị hủy hoại. Ta nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Lâu Huyên, mường tượng ra cảnh đánh hắn mặt mũi bầm dập.
Hay cho ngươi Lâu Huyên, hay cho một câu tiên lễ hậu binh! Nếu mẫu thân vì vậy mà bị tức chết, ta chính là tội nhân thiên cổ đầu tiên.
Cũng may ông trời có mắt, không để ta thành tội nhân thiên cổ đầu tiên. Lương Gia quả nhiên sống không uổng phí, chỉ chốc lát sau mẫu thân đã tỉnh lại, người liếc ta rồi liếc Lâu Huyên, vô cùng đau đớn, cuối cùng thỏa hiệp: "Thôi thôi, dù các ngươi yêu nhau thế nào, ta mặc kệ..."
Nhóm di nương và bác cùng nhau dìu mẫu thân rời đi.
Phụ thân thở dài một hơi: "Ta cũng không quản!" Hắn vung tay áo, lúc gần đi quay đầu nói với Lâu Huyên: "Lễ hỏi nhiều một chút, bằng không ngươi cứ chờ xem!"
Lâu Huyên thực vô tội, hắn nói: "Ta nói còn chưa nói xong, ta vốn định nói ta và nàng đã hạ quyết tâm không phải đối phương sẽ không cưới, sao bọn họ mới nghe một nửa đã muốn ta chuẩn bị lễ hỏi?"
"Ngươi chết đi!" Ta nói, "Ngươi cố ý, ta biết ngươi cố ý!"
Danh tiết của ta ——
"Nếu là lễ hỏi, đương nhiên không thể thiếu phần chúng ta, ngươi nói đúng không Lâu Huyên." Tô Kiên cười gian.
Lâu Huyên gật gật đầu.
"Nghe nói nhà các ngươi có một bộ danh họa tiền triều, ha ha..." Ngụ ý ra sao, đồ ngốc nghe cũng hiểu, Lâu Huyên càng không cần bàn tới.
Lâu Huyên nói: "Nếu nhị ca thích, ta đương nhiên sẽ bỏ những thứ ta yêu thích."
Tô Kiên cười to rời đi.
"Còn có ta," Tô Nam xáp lại, "Ta đã sớm coi trọng con ngựa của cha ngươi, ngươi có thể hay không... Thế nào, em rể?"
Ta không thể nén giận: "Tô Nam, sao ngươi không làm cướp luôn đi!"
Quá đáng thật quá đáng, muốn đồ của Lâu Huyên cũng được, hiện tại ngay cả đồ của cha hắn, bọn họ cũng hạ độc thủ!
Nhưng Lâu Huyên dám vì một câu "em rể" kia của hắn mà hôn mê mất rồi, vô cùng sảng khoái đáp ứng: "Dễ thôi."
Dễ thôi cái đầu ngươi! Về nhà không bị cha ngươi đánh chết mới lạ!
Tô Nam thấy hắn gật đầu, vừa lòng bỏ đi.
Lương Gia trổ công phu sư tử: "Em rể họ, yêu cầu của ta không cao, ngươi cho ta mười vạn lượng vàng đi, thế nào?"
"Ngươi rõ ràng cầm dao chĩa vào người ta kêu một câu ‘Đưa đây' còn dễ nghe hơn!" Ta gần như tắt thở.
"Mười vạn lượng? Dễ thôi." Lâu Huyên vẫn đáp ứng.
Ta rống lớn hắn: "Ngươi nghĩ nhà các ngươi là kho vàng sao, là mười vạn lượng đó, mười vạn lượng đó..." Về sau tất cả đều là tiền của ta, sao có thể để Lương Gia chiếm tiện nghi như vậy, tim ta tan nát hết rồi.
"Ha ha ha ha, về sau hãy gọi ta là tiểu phú bà!" Lương Gia cười như sắp khóc.
Tất cả bọn họ đều là mấy tên ăn tươi nuốt sống, ai cũng hung hăng đòi hỏi Lâu Huyên. Mà Lâu Huyên đã hoàn toàn mê man, yêu cầu gì cũng đáp ứng, giờ phút này sợ là ai bảo hắn vung kiếm tự vận hắn cũng làm trong nháy mắt.
Các ca ca và tẩu tử đều đưa ra yêu cầu rất quá đáng, ngay cả người hiền lành như Tô Hành cũng bị Lương Gia giựt dây đòi Lâu Huyên đưa "Ngự thiên cung" mà tiên hoàng ban cho gia gia hắn. Lâu Huyên không hề nghĩ ngợi đã gật đầu, ta thật sợ gia gia hắn sẽ đội mồ chui lên, tìm hắn tính sổ.
Cuối cùng đến phiên Tô Dật, ta nghĩ cửu ca rất ít nói, trên cơ bản không cần gì, chắc sẽ không yêu cầu quá đáng. Quả nhiên, Tô Dật trầm mặc nửa ngày không mở miệng, ta cuối cùng tính thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chưa đợi ta thở xong, Tô Nam bỗng chạy lại, lớn tiếng nói: "Hắn muốn muội muội của ngươi Lâu Ý Ý, ngươi cho không?" Ta cứ vậy mà nghẹn hơi trong cổ họng, ra không được mà vào cũng không xong.
"Đúng vậy, hắn muốn Lâu Ý Ý, là Lâu Ý Ý ——" Tất cả mọi người hùa theo, lớn tiếng ồn ào.
"Lâu Ý Ý, Lâu Ý Ý..."
"..."
Lâu Huyên chết lặng gật đầu, tiêu sái trả lời: "Không phải là Lâu Ý Ý thôi sao, không thành vấn đề, cầm đi!"
Ta nhắm hai mắt, hoàn toàn hôn mê.