• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau tỉnh lại mặt trời đã lên cao, lúc Tuyết Liễu đến đánh thức, ta và Lương Gia đang nằm nghiêng trên giường, tư thế rất chướng tai gai mắt. Chúng ta đến rạng sáng mới ngủ, hai mắt vẫn mông lung, ngay cả ngửi được mùi canh hạt sen Tuyết Liễu bưng tới cũng thờ ơ.

"Ngươi lui xuống đi, chúng ta còn muốn ngủ thêm." Ta bảo Tuyết Liễu.

Tuyết Liễu tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghĩ nghĩ một lúc vẫn bẩm báo: "Tiểu thư, Tần tướng quân đã đến, lão gia và trưởng công chúa đang đón tiếp bọn họ ở tiền sảnh."

"Bọn họ? Còn có ai sao?"

"Còn có Tần nhị công tử."

Tần Lãng? Hắn không phải đang đóng cửa sám hối ở Tướng Quốc Tự sao, chạy đến đây làm gì. Mẫu thân từng nói muốn ta sớm thành thân với Tần Lãng, sẽ không là thật đi, nếu là vậy ta rất thảm.

"Tần Lãng đến? Hắc hắc, có trò hay để xem!" Lương Gia xoay người đứng lên.

Ta thật buồn bực: "Ngươi không phải đang ngủ sao, vừa nghe đến Tần Lãng liền tỉnh, chẳng lẽ ngươi có ý với hắn?"

"Ta không hứng thú với nam nhân đã có ý trung nhân, tiểu tử Tần Lãng kia để ý ngươi rồi." Lương Gia ngáp ngái ngủ.

"Nói bừa, ánh mắt độc địa! Sao không nói nam nhân khắp thiên hạ đều thích ta? Ta không ngại mê đảo quần hùng."

"Ngươi? Mê đảo quần hùng?" Lương Gia cười gần chết, "Cũng chỉ có hai tên Tần Lãng với Lâu Huyên không có mắt mới coi trọng ngươi. Lúc ở Lạc Dương ta đã nhìn ra, đừng thấy Tần Lãng lạnh như băng, hắn chả dấu giếm được chuyện gì đâu. Thấy ngươi và Lâu Huyên thân thiết, hắn rất buồn bực. Nhiễm Nhiễm ngươi đi đâu, đợi ta với..."

Lương Gia y hệt Tô Nam, miệng không được nửa lời tốt đẹp. Ta mặc kệ nàng, đứng lên mặc xong quần áo rồi chạy ngay tới tiền sảnh.

Từ xa ta đã thấy cha mẹ và cha con Tần Lãng đang uống trà, Tần Lãng không nói gì, nét mặt phụ thân với mẫu thân hơi kỳ quái. Sau khi thấy mặt Tần tướng quân, cuối cùng ta hiểu được vì sao Tần Lãng lớn lên có gương mặt lạnh như băng, hoàn toàn bắt chước cha hắn mà, có câu cha nào con nấy. Tần tướng quân dẫn binh đánh giặc nhiều năm, uy chấn tứ phương, người chưa kịp đưa khuôn mặt không chết người không đền mạng kia ra cũng đã có tác dụng không nhỏ, đủ để kẻ địch vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Ta đứng ở cửa đại sảnh, vụng trộm nghe xem bọn họ đang thương lượng gì. Lương Gia cũng tới, tuy ngoài miệng không nói nhưng cũng không nhàn rỗi, luôn dùng ánh mắt ái muội nhìn ta rồi lại nhìn nhìn Tần Lãng, hệt như ăn trộm, không lên núi cướp bóc thật sự rất đáng tiếc.

"Cha chồng tương lai của ngươi tới tận cửa, khẳng định có trò hay." Lương Gia cười nói.

Ta vỗ vào ót nàng: "Tránh ra, đừng phiền ta!"

"Ai phiền ngươi, ngươi còn chưa thành thân với Tần Lãng, ta nhìn hắn không được sao?"

"Có gan ngươi gả cho hắn đi, mỗi ngày ngắm hắn ta cũng thèm ý kiến."

"A, ghen."

"Ghen? Ta không rảnh!"

"Chưa ăn dấm chua, ngươi khẩn trương gì."

"Ngươi đi chết đi —— "

"..."

Ta với Lương Gia liền ầm ỹ đánh nhau, ta túm cổ nàng, nàng nhéo đầu ta, tàn phá chà đạp lẫn nhau, ai cũng không chịu thua kém. Chắc chắn chúng ta đánh nhau rất hết mình khiến tiếng động không nên phát ra cũng phát ra, hết thảy người trong đại sảnh đều chú ý đến chúng ta.

"Nhiễm Nhiễm, Gia Gia, các ngươi đang làm gì?" Tiếng phụ thân đúng lúc ngăn hành động điên cuồng của chúng ta lại.

Thoáng quay đầu qua, chỉ thấy Tần tướng quân với Tần Lãng kinh ngạc nhìn ta và Lương Gia, sắc mặt cha mẹ không thể xấu hơn được nữa. Ta sực nhớ chúng ta vẫn còn duy trì tư thế đánh nhau, xấu hổ muốn chết.

"A, cậu, ha ha... Chúng ta không làm gì." Lương Gia phản ứng mau lẹ, "Nhiễm Nhiễm, xem tóc ngươi rối loạn, ta giúp ngươi sửa lại."

Vừa nói nàng vừa giả vờ giúp ta vén tóc lại, diễn không thật không ăn tiền. Ta cũng lập tức cười nói: "Gia Gia, tối qua ngươi bị sái cổ, còn đau không, ta giúp ngươi xoa bóp, ha ha..."

Thật trái lương tâm, thật trái lương tâm, tim ta đang rúm ró còn phải bày ra một bộ tỷ muội tình thâm, cười vô cùng giả dối.

Đúng lúc ta và Lương Gia sắp giả vờ không nổi nữa thì nghe mẫu thân nói: "Đừng đứng bên ngoài, mau vào đây."

Những lời này như mưa rào đúng lúc cứu vớt chúng ta, ta và Lương Gia mới không còn lâm vào thảm cảnh trật khớp. Có câu tự làm bậy không thể sống quả thật không sai, mỗi lần nghe lén, kết cục của ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Trải qua lần này, ta thề về sau không bao giờ bát quái nữa.

"Đã đỡ chưa, nếu không thoải mái cứ nói ra." Mẫu thân kéo tay ta qua, tràn đầy yêu thương.

Ta gật đầu: "Ngủ dậy đã không sao."

"Được, như vậy ta an tâm, về phần độc của ngươi, ta sẽ nghĩ cách."

Tần tướng quân kinh hãi: "Sao, Nhiễm Nhiễm hôm qua té xỉu là vì trúng độc?"

"Dạ." Ta gật đầu.

Ta vụng trộm liếc Tần Lãng, hắn mỉm cười, ánh mắt còn ra chiều thân thiết. Thì ra hắn không nói với cha hắn việc ta trúng độc. Ta thật buồn bực, hắn không phải không muốn thành thân với ta sao, vì sao không nói ra. Nếu Tần tướng quân biết chuyện này, chắc sẽ không ép hắn cưới ta đâu, ai lại muốn con mình cưới một người không biết còn sống được mấy ngày nữa.

Mẫu thân thở dài một hơi, lập tức cũng không giấu diếm: "Nha đầu kia bấy lâu giấu nhẹm, chúng ta cũng mới biết việc này hôm qua. Tần tướng quân, vừa rồi người còn nói muốn lệnh công tử sớm ngày thành thân với Nhiễm Nhiễm nhà ta, ta luôn từ chối là vì vậy. Nhiễm Nhiễm không khỏe, chúng ta... Tần tướng quân, nếu người lo lắng cọc hôn sự này, chúng ta sẽ không để ý, hiện tại ta chỉ muốn nhanh chữa khỏi bệnh cho Nhiễm Nhiễm..."

Nói tới đây, mắt mẫu thân đỏ hoe, phụ thân cũng thật lo lắng.

"Trưởng công chúa quá lời, Tần mỗ ta là người thế nào? Bất luận Nhiễm Nhiễm ra sao, ta đã xem nàng là dâu. Trừ phi trưởng công chúa chủ động từ hôn, nếu không, hôn sự này không thể không kết!" Tần tướng quân không hổ đã quen dẫn binh đánh giặc, nói năng rất có khí thế.

Ta thật khó chịu, dựa vào đâu mà một câu "Hôn sự này không thể không kết" của mọi người mà quyết định sống chết của ta, có ai hỏi ý kiến ta không, ta còn chưa gật đầu.

Lương Gia vụng trộm kéo tay áo ta, ta hất nàng ra, giận cành hông.

Tần tướng quân tươi cười hiếm thấy: "Nhiễm Nhiễm, chuyện lần trước là Tần Lãng không đúng, ta đã phạt hắn sám hối ở Tướng Quốc Tự, nếu không nghe nói ngươi sinh bệnh, ta quả quyết sẽ không thả hắn ra sớm như vậy—— Lãng nhi, còn không xin lỗi Nhiễm Nhiễm!" Thái độ của Tần tướng quân trước sau chuyển biến đến nghiêng trời lệch đất.

"Kỳ thật cũng không sao, ha ha..." Ta cười thật gượng ép.

Tần Lãng kia đúng là ngoan ngoãn vâng lời cha hắn, tiến tới từng bước, kéo tay ta, vô cùng đứng đắn nói: "Thật xin lỗi, lần sau trừ phi nàng đào hôn, nếu không ta sẽ không bỏ nàng."

Hai tròng mắt ta lồi hẳn ra, ướm hỏi một câu: "Ngươi chắc ngươi là Tần Lãng?"

"Đúng."

"Ngươi chắc ngươi bình thường?"

"Đúng."

"Ngươi chắc đầu ngươi không bị đập vào cửa?"

"Đúng."

"..."

Sao lại thế này, chẳng lẽ hắn ở Tướng Quốc Tự bị đám hòa thượng kia tẩy não? Ta mau chóng rút tay ra, lui về sau vài bước. Quay đầu sang chỗ khác gặp Lương Gia. Vẻ mặt của nàng cũng đang rất khó hiểu.

"Sao hắn nắm tay ngươi?" Lương Gia xáp lại đây, dùng âm lượng chỉ có chúng ta nghe thấy hỏi ta.

Ta thầm thì vào tai nàng: "Hắn sợ cha, đang diễn trò."

"Hắn diễn rất thật."

"Đúng vậy, rất thật nhưng cũng dọa người quá đi."

"Này," Phụ thân hắng giọng, "Hai nha đầu các ngươi thầm thì gì đó?"

Ta vội lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

"Nhiễm Nhiễm, hôn sự này đã định như vậy rồi, mười lăm tháng sau cha sẽ cho các ngươi thành hôn."

"Nhưng cha, ta... Ta chưa muốn thành thân."

Mẫu thân sầm mặt: "Nha đầu ngốc, nam nữ lớn lên đều phải thành thân, cho dù ngươi luyến tiếc cha mẹ, chung quy cũng phải thành gia lập thất."

"Đúng vậy," Tần tướng quân bồi thêm một câu, "Nhiễm Nhiễm, về sau nếu Tần Lãng dám khi dễ ngươi, cứ nói với ta, ta nhất định giúp ngươi dạy dỗ hắn."

"Nhưng..."

Cha mất hứng: "Được rồi, đừng nhưng nữa. Ngươi lui xuống đi, hôn sự này đã định như vậy rồi."

"Ta thật không muốn thành thân!" Ta mất lý trí, "Mọi người hãy tha cho ta đi!"

"Nói gì vậy!" Mẫu thân tức giận.

Ta không phục, còn muốn lý luận với bọn họ thì Lương Gia không để ta có cơ hội này, nàng biết tình huống không ổn, mau chóng lôi ta ra đại sảnh.

Đến hoa viên, vừa đúng lúc bị Tô Nam thấy chúng ta đang lâm vào khốn cảnh, hắn vui sướng: "A, chị em tốt đánh nhau."

Ta và Lương Gia trăm miệng một lời: "Ngươi câm miệng cho ta, đi chỗ khác mà ngốc đi!"

Tô Nam còn nhớ kỹ mối thù đêm đó, hắn cố tình không đi, hai tay ôm ngực, nhàn nhã xem kịch vui, rất thích ý. Nhưng chúng ta không thèm đếm xỉa tới hắn, hắn thích nhìn hay không thì kệ hắn.

Ta căm tức Lương Gia: "Ngươi lôi ta ra đây làm gì, ta còn chưa nói xong! Chẳng lẽ ngươi cũng giúp cha mẹ khi dễ ta?"

"Ai khi dễ ngươi, không biết phải trái, ta đang giúp ngươi."

"Giúp ta, có kiểu giúp như vậy sao, quả thật càng giúp càng hỏng. Ngươi nên đổi tên đi, gọi là Lương Gia phiền phức."

"Hay cho ngươi Tô Nhiễm, lấy oán trả ơn, nếu ngươi lại nói bậy, ta liền... Ta liền..."

"Ngươi liền gì? Có bản lĩnh đánh ta đi, đánh đi, đánh đi..." Ta cố tình gây sự.

Lương Gia hét lớn một tiếng: "Đừng náo loạn!"

Ta im lặng, tròng mắt cũng không dám đảo. Lương Gia nổi điên không phải đáng sợ bình thường, hậu quả ta từng lĩnh giáo qua.

"Ngươi nghĩ ngươi đùa giỡn một chút, rít gào vài câu, cậu mợ sẽ thay đổi chủ ý sao? Nằm mơ đi, vô dụng thôi. Như mợ đã nói, hôn sự này đã định như vậy rồi!"

Ta ngây người. Cẩn thận nghĩ lại thấy Lương Gia nói rất đúng, ta phản kháng cũng vô dụng, bọn họ đã định đoạt. Ông trời không cho ta đường sống, cuộc đời của Tô Nhiễm ta chính là một vòng tròn, dạo một vòng lớn rồi về lại chỗ cũ, trước đây ta cố gắng nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy chẳng phải hoàn toàn uổng phí rồi sao? Không được, không thể bỏ qua như vậy được, ta âm thầm hạ quyết tâm.

Tô Nam xem diễn miễn phí nửa ngày, mừng vui đến nỗi không khép miệng lại được. Hắn cười hì hì nói: "Ta còn tưởng là chuyện lớn gì, té ra thập nha đầu nhà ta phải thành thân, thật là một tin tốt. Ta rất mong chờ muội phu đến kính rượu, ha ha... Gia Gia ngươi đừng cười trộm, đợi Tô Nhiễm gả đi thành công, kế tiếp sẽ đến lượt ngươi! Nghe nói cháu đích tôn ngu ngốc của Bùi thị lang còn chưa cưới vợ, ta thấy rất xứng với ngươi, lấy ngốc trị ngốc, thật sự là tuyệt phối..."

"Ta giết ngươi ——" Lương Gia đánh về phía Tô Nam.

Hai người đuổi nhau chạy ra xa, bên hồ truyền đến từng đợt kêu gào thảm thiết của Tô Nam. Ta lắc đầu mấy cái, trở lại phòng mình. Tối hôm qua ngủ không đã, ta phải về ngủ bù, tĩnh dưỡng tinh thần mới có thể đào hôn lần hai.

Đi đến chỗ rẽ ở hành lang, ta nghe thấy tứ tẩu đang mắng Tô Duyên bèn cười thầm trong bụng. Tô Duyên ở Lạc Dương cũng khi dễ ta không ít, hiện tại về đến kinh thành, có tứ tẩu ở đây, xem hắn còn ăn ngon ngủ yên hay không!

Ta ôm một bụng náo nhiệt cộng thêm vui sướng khi người gặp họa đến gần bọn họ. Ta thề sẽ không nghe lén nữa nên lần này ta quang minh chính đại nghe, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không dọa người, đâu ai quy định không thể nghe người khác nói chuyện.

"Còn chưa dùng cơm trưa, ngươi lại muốn lêu lổng ở đâu? Hừ, đừng nghĩ ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi không phải muốn nhìn Diệp Khuynh Thiên sao? Hiện tại ai không biết thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Diệp Khuynh Thiên đã đến kinh thành!" Lời tứ tẩu tràn ngập mùi dấm chua nồng đậm, ta nghe xong đã thấy nhức răng.

Tô Duyên nói xạo: "Nào có, ta chỉ tùy tiện ra ngoài một chút. Diệp Khuynh Thiên tuy đẹp nhưng trong mắt ta cũng không bằng nàng, đừng nóng giận, đừng nóng giận..."

"Miệng lưỡi trơn tru!" Tứ tẩu rõ ràng thật cao hứng lại còn giả bộ không vui, "Nhưng dù ngươi có ý với Diệp Khuynh Thiên, cũng là chuyện của ngươi. Ý trung nhân của người ta là Lâu Huyên, ngươi nha, cũng chỉ có thể vụng trộm tưởng nhớ trong lòng."

"Lâu Huyên thích thập nha đầu nhà ta, dù Diệp Khuynh Thiên nhảy lầu cũng không làm nên chuyện." Tô Duyên kề tai nói nhỏ với tứ tẩu, "Nói nàng nghe chuyện này, đừng kể cho ai biết. Lúc ở Lạc Dương, thập nha đầu đã công khai với Lâu Huyên."

"Cái gì?" Tứ tẩu sợ hãi kêu lên.

Không chỉ tứ tẩu, ta cũng ngây người. Ta công khai với Lâu Huyên lúc nào, sao ta không biết? Tô Duyên thật đê tiện, chuyện gì hắn cũng nói được.

Tứ tẩu nói: "Lời này cũng không thể nói lung tung, nếu để thập nha đầu nghe thấy, không đánh chết ngươi mới lạ, ngươi bị đánh chết cũng được, trăm ngàn lần đừng liên lụy ta, ta vô tội."

"Tứ ca, tứ tẩu ——" Ta tiến về trước cười cười chào hỏi.

Tô Duyên và tứ tẩu kinh ngạc, nói không lưu loát: "Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi từ đâu chui ra? Ngươi nghe được gì rồi? Hẳn là chưa nghe gì hết chứ, ha ha..."

"Ta đã nghe hết."

Tứ tẩu sửng sốt: "Xong rồi, xong rồi... Nhiễm Nhiễm, việc này không liên quan đến ta, là tứ ca ngươi khua môi múa mép, ngươi muốn đánh thì đánh hắn đi, ta đi trước."

Mắt thấy tứ tẩu chuẩn bị rời đi, ta lập tức gọi nàng lại: "Chờ một chút."

"Có việc gì?"

Ta cười cười: "Tẩu vừa nói, Diệp Khuynh Thiên đã đến kinh thành, là thật chăng?"

"Đúng vậy, ngươi không biết? Sáng nay lúc ta xuất môn mua quần áo, nghe rất nhiều người bàn tán là Diệp Khuynh Thiên dẫn theo nữ nhân toàn bang phái đến Lâu Gia Bảo. Nghe nói sư phụ nàng không cho phép nàng tùy ý tháo khăn che mặt cho nam nhân nhìn, trừ phi đó là phu quân tương lai. Diệp Khuynh Thiên nói Lâu Huyên đã thấy dung mạo của nàng, nhất định bắt người ta cưới nàng, bây giờ còn đang giằng co ở Lâu Gia Bảo. Ta tiện đường ghé ngang xem náo nhiệt, trong ngoài Lâu Gia Bảo bị vây chật như nêm cối, nhân mã xếp hàng dài đến cửa thành..."

"Được rồi, nàng không thể bớt chuyện được sao!" Tô Duyên ngắt lời tứ tẩu đang thao thao bất tuyệt, cười nói với ta, "Nhiễm Nhiễm đừng để bụng, trong lòng Lâu Huyên trừ ngươi ra không có người khác, sao hắn có thể cưới Diệp Khuynh Thiên, ngươi nói đúng không, ha ha."

"Hắn cưới ai đâu liên quan tới ta?" Ta mỉm cười, xoay người đi mất.

Tứ tẩu kêu ta: "Nhiễm Nhiễm ngươi đi đâu?"

"Đói bụng, đi ăn cơm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK