Ta thuận thế hung hăng nhéo nàng, nàng đau đớn kêu to: "Ngươi điên rồi sao!"
"Rất đau sao?" Ta rũ mắt xuống kiểm tra, "Thì ra đây không phải đang nằm mơ, đây là sự thật..."
Lương Gia khinh thường: "Thật hay giả đều không liên quan đến ngươi, không phải chuyện của ngươi! Đi, chúng ta nên đến quỳ trước bài vị tổ tông thôi."
Lời của nàng kéo ta từ cõi mộng về lại hiện thực, ta thật đã quên có chuyện như vậy, mẫu thân bắt chúng ta đến từ đường quỳ, ta có ba cái gan cũng không dám không đi.
Chúng ta chậm rãi đi ra, không còn nghe bất cứ động tĩnh gì trong đại sảnh nữa.
Phụ thân và mẫu thân nhất định vô cùng tức giận. Lâu Huyên cũng quá to gan, hắn hại nhà chúng ta mất hết mặt mũi, bây giờ còn dám tìm tới cửa cầu thân, không phải muốn chết sao. Hơn nữa, ta cũng không nói muốn gả cho hắn, hắn đồn bậy đồn bạ gì đây. Ở Lạc Dương ta đã suýt bị hắn hại chết, chẳng lẽ ở kinh thành hắn cũng không muốn ta được yên thân.
Dọc đường ta không an tâm, trong đầu suy diễn lung tung, Lương Gia nói gì cũng không lọt tai, chỉ gật đầu qua loa. Đến khúc cua chỗ hành lang, Lâu Huyên bỗng dưng xuất hiện trước mặt ta, thật khiến ta sốc một cú, Lương Gia cũng sợ hãi.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao có thể tới đây?" Ta sắp điên rồi.
Lâu Huyên cầm tay ta: "Đi theo ta!"
"Ngươi làm gì, buông!" Ta từ chối kịch liệt nhưng hắn quá mạnh, khiến ta bị đau.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Gây chuyện ở tướng phủ, cha ta sẽ giết ngươi!"
"Ta biết." Lâu Huyên cũng không quay đầu lại, kéo ta đi như bay. Tay ta đau gần chết nhưng không thể không theo hắn.
Lương Gia ở sau kêu to: "Lâu Huyên ngươi làm gì, ngươi đột nhập nhà riêng, cưỡng đoạt dân nữ... Ta nói cho cậu ta biết, để hắn đánh ngươi..."
Lâu Huyên mặc kệ nàng gọi bậy mắng bạ, chẳng hề lo lắng chút nào. Ta từng thưởng thức qua công phu mắng người của Lương Gia, nàng có thể không dùng đến một chữ thô tục nhưng lại mắng người ta xấu hổ không thôi, mau chóng bỏ chạy thoát thân. Cho dù là người đó làm đúng, nàng cũng có thể khiến người ta tự thấy bản thân tội ác tày trời.
Ta bị Lâu Huyên dắt đi, tiếng Lương Gia mắng chửi càng ngày càng nhỏ nhưng càng ngày càng khó nghe, ta suýt nhịn không được tính xông lên đánh nàng thế mà Lâu Huyên vẫn không có phản ứng gì, mặt vẫn lạnh tanh, hệt như Tần Lãng.
"Đây chính là dưới chân thiên tử, rõ như ban ngày, các ngươi dám cầm tay bỏ trốn, thật sự là đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì..."
Nghe thế, ta rốt cuộc hết chịu nổi, Lương Gia này thật đáng đánh, nàng mắng Lâu Huyên thì thôi đi, sao còn lôi ta vào. Còn có, gì mà rõ như ban ngày! Ta muốn hỏi nàng, ai với ai bỏ trốn. Muốn bịa đặt cũng không cần quá khích như vậy, ta là biểu muội của nàng đó.
"Chịu hết nổi," Ta cơ hồ cắn nát môi, dùng sức đẩy Lâu Huyên ra, "Ngươi buông ra, ta đi bóp chết nàng, dám bôi nhọ ta!"
Lâu Huyên không biết nên khóc hay cười, vẻ mặt biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn nói: "Đừng để ý, coi như nghe chê cười cũng được."
"Có kiểu chê cười vậy sao —— a —— Ngươi ngươi ngươi làm gì..." Tiếng của ta dần dần bị tiếng gió bao phủ.
Lâu Huyên thừa dịp ta không chú ý bỗng ôm lấy ta nhảy qua tường, tiếng gió vù vù vang bên tai, ta không dám mở mắt, chỉ sợ đột nhiên ngã xuống, sau đó thành bánh thịt. Dường như Lâu Huyên rất thích trò ôm người bay tới bay lui này, cứ xem khinh công cao cường của hắn thì biết. Lần trước ở Mang Sơn cũng thế, lúc ấy ta còn bị hắn làm sợ chết khiếp. Ta rất muốn nói cho hắn, kỳ thật khinh công của ta cũng không kém, không cần hắn hỗ trợ.
Ta nghĩ cho tới bây giờ Lâu Ý Ý chắc cũng từng bị hắn ôm bay qua bay lại không ít. Hai người bọn họ một vô cùng khác người, một rất thích đùa giỡn, tàn phá lẫn nhau, cuộc sống rất kích thích lại rất miễn cưỡng.
"Đến rồi, mở mắt đi."
Hình như chân thật sự chạm xuống được, ta vừa mở mắt, gương mặt phóng đại của Lâu Huyên liền hiện ra trước mặt. Nhìn hắn gần như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là, da hắn dưỡng thật tốt, dường như còn đẹp hơn nữ nhân.
"Nhìn ta kỹ vậy làm gì?" Lâu Huyên nhếch miệng.
Ta cả giận: "Ai nhìn ngươi, tự mình đa tình!"
Nhưng vừa quay đầu lại ta liền hối hận, sợ tới mức kêu to, nhanh bắt lấy hắn, nước mắt sắp tuôn ra, "Sao... Sao lại ở trên đỉnh... Sao lại cao như vậy..."
"Ta chưa nói đây không phải nóc nhà." Lâu Huyên cười xấu xa, thuận thế ôm sát ta, tiến đến bên tai ta nhẹ nhàng hỏi, "Sao vậy, nàng sợ độ cao?"
Ta đẩy hắn ra: "Ngươi mới sợ độ cao!"
Cúi đầu nhìn xuống, ta thấy đầu người đông nghìn nghịt. Dù ta không sợ độ cao nhưng vẫn khó tránh khỏi hơi váng đầu hoa mắt. Ta không biết Lâu Huyên đưa ta đến đây làm gì.
"Ngươi muốn làm gì, có chuyện nói mau."
"Sao vậy, chẳng lẽ nàng vội về quỳ trước bài vị tổ tông?"
"Ai cần ngươi lo!" Ta tức giận, "Hôm nay ngươi rảnh rỗi chạy tới nhà ta tới làm gì, ta cũng không nói muốn gả cho ngươi, ngươi đừng nói lung tung trước mặt cha nương ta!"
"Ta chưa nói nàng muốn gả cho ta, ta chỉ nói," Lâu Huyên nhích lên trước từng bước, ngả ngớn nâng cằm ta lên, "Ta muốn cưới nàng."
Ta vuốt ve tay hắn, khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Ha ha, muốn thành thân với ta? Nói thật cho ngươi biết, ngày đó trên đường từ hoàng cung về, mẫu thân ta nói với ta: 'Nhiễm Nhiễm, cho dù ngươi đời này không gả đi, ta thà đưa ngươi đến am ni cô xuất gia cũng không gả ngươi cho Lâu Huyên'. Người không thích nói giỡn, hôm nay ngươi cũng thấy, không phải sao?"
"Như vậy ý của nàng thì sao?"
"Ta? Ta còn có thể có ý gì, lời cha mẹ lớn hơn trời, mẫu thân đã nói một tháng sau ta sẽ thành thân với Tần Lãng." Đây đúng là lời người nói với ta, ta không nói dối.
"Nàng thích Tần Lãng?"
"Sao có thể, ta thích ta nhất nhưng ta không thể tự gả cho mình, ngươi nói đúng không?" Ta bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Lâu Huyên nghe xong bỗng nhiên nổi điên, kéo ta vào lòng, hai tay ôm chặt ta, khiến ta suýt tắt thở.
"Khụ khụ... Ngươi làm gì, xương cốt ta sắp bị ngươi nghiền nát..."
"Tiểu Nguyệt, ta sẽ không để nàng gả cho Tần Lãng." Giọng Lâu Huyên lạnh như băng.
"... Ta là Tô Nhiễm, không phải Tiểu Nguyệt..."
Lâu Huyên không nói gì, tay càng xiết chặt hơn nữa.
Ta thật cẩn thận hỏi hắn: "Ngươi có phải nhận nhầm người hay không?"
"Ba năm trước, ta từng gọi nàng như vậy, đáng tiếc nàng đã quên..."
"... Ta... Ta..."
Lâu Huyên rốt cục buông ta ra, hắn cẩn thận, chăm chú nhìn ta, như muốn soi thấu nội tâm của ta. Ta đỏ mặt, nóng bừng, cố né tránh ánh mắt của hắn. Nhưng tay hắn giữ chặt cằm ta, không cho ta động đậy. Ngay lúc ta tức giận muốn mắng người, hắn cúi thấp người xuống, hôn lên môi ta. Trong chốc lát trời đất đảo lộn, ta như đang nằm trên mây, thân mình nhẹ trôi.
"A ——" Tiếng của ta đều bị hắn giữ lại, miệng bị che kín. Đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, hôn ta không thở nổi. Ta tính đẩy hắn ra, hắn lại bắt được hai tay ta, không cho ta nhúc nhích, chung quy ta không mạnh bằng hắn, chống cự trong chốc lát, đành phải bỏ cuộc. Lâu Huyên vẫn bá đạo hôn ta, không có ý định dừng lại.
Khiếp sợ, ủy khuất, quẫn bách, xấu hổ và giận dữ... đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng ta, thậm chí còn có một chút hưng phấn khó tả, ta cũng không biết mình muốn gì, mơ hồ òa khóc. Nước mắt chậm rãi rơi xuống dọc theo hai má, dừng trên khóe miệng, mặn mặn, nóng nóng.
Lâu Huyên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ta không nói. Ta quay mặt xem thường, không để ý tới hắn. Chịu ủy khuất là ta, hắn trừng mắt gì chứ, thật khó hiểu.
"... Nàng khóc?" Hắn hỏi ta.
Ta lung tung lau nước mắt, quật cường nói: "Ta không khóc, ta đang cười. Ngươi không thấy sao?"
Lâu Huyên biết ta đang nói móc, hắn cũng không giận, bắt lấy tay ta, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta không nên miễn cưỡng nàng. Nhưng ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, cha mẹ nàng sẽ không chấp thuận cho nàng chung sống với ta. Nhưng ta lại không muốn trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác... Nhiễm Nhiễm, theo ta đi được không, chúng ta rời khỏi kinh thành."
"A?" Ta miệng há hốc, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn ta bỏ trốn với ngươi?"
Lâu Huyên dở khóc dở cười: "Cứ xem là vậy đi."
Ta không hé răng, cúi đầu nhìn mũi chân. Lâu Huyên cũng không ép ta trả lời, hắn cứ vậy, yên lặng giúp ta đứng trên nóc nhà, một lát sau, giang hai tay ôm ta vào lòng, càng ôm càng chặt, giống như hắn sợ nháy mắt ta sẽ bị gió thổi bay đi mất.
"Nhiễm Nhiễm, đừng gả cho Tần Lãng, được không?" Tiếng Lâu Huyên tựa như trẻ con bất lực.
Việc này làm tim ta hoàn toàn rối loạn, ấp úng, lắp bắp, đột nhiên trong đầu đau đớn, dần dần mất ý thức, trước mặt tối sầm.
——————————————phân cách tuyến gian tình đến đây ———————————————
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên giường, màn che rất quen thuộc, là dương liễu mùa xuân xanh nhạt. Ta nhận ra đây là phòng ta. Không biết sau khi té xỉu đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Lâu Huyên đưa ta về.
Ta nhẹ nhàng quay người, ngọn nến đầu giường đang nhảy múa, giọt nến chậm rãi nhỏ xuống. Qua bức rèm che, ta thấy Tuyết Liễu và Lương Gia đang ngủ gục trên bàn. Trời đã tối rồi, nói vậy ta đã hôn mê suốt một ngày.
"Tuyết Liễu, Tuyết Liễu..." Ta gọi vài tiếng.
Tuyết Liễu và Lương Gia cùng tỉnh, vội vàng chạy đến bên giường, có cảm giác như vừa trút được gánh nặng trong lòng.
"Tiểu thư người tỉnh rồi, mọi người rất sợ hãi, trưởng công chúa còn cố ý mời Thái y trong cung tới..." Tuyết Liễu kích động.
Lương Gia nói: "Tuyết Liễu ngươi cũng đừng lo lắng, người xấu sống lâu, nàng không chết được."
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong mắt Lương Gia cũng như vừa trút được gánh nặng, sắc mặt vui mừng, trước giờ nàng đều mạnh miệng yếu lòng, không giống ta, trong ngoài đều lương thiện.
Ta nói: "Ta đói bụng, Tuyết Liễu ngươi đi làm chút gì cho ta ăn."
"Làm nhiều một chút, ta cũng muốn ăn." Lương Gia bổ sung.
Sau khi Tuyết Liễu đi rồi, Lương Gia bát quái hề hề xáp lại nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ trốn với Lâu Huyên. Nói mau, hôm nay các ngươi đi đâu?"
Nàng chưa dứt lời, ta đã nổi giận, những lời ban sáng nàng nói ở hoa viên thật đúng là không phải khó nghe bình thường. Ta trừng nàng: "Biến, ngươi thích bỏ trốn như vậy thì ngươi bỏ trốn với hắn đi, bôi nhọ ta làm gì!"
"Các ngươi ra ngoài làm gì?"
Mặt ta đỏ lên, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, than thở: "Không làm gì cả, hít thở không khí thôi." Nhất thời nhớ lại cảnh Lâu Huyên hôn ta trên nóc nhà, ta mắc cỡ chết đi được, hận không thể lập tức chui xuống dưới giường. Tên đáng chết dám làm ra loại chuyện như vậy, lúc ấy ta nên bẻ một tay của hắn để rửa mối hận trong lòng.
"Ngươi đỏ mặt gì chứ? Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, không phải đánh đố."
"Thật sự không có gì. Đúng rồi, có phải hắn đưa ta về không?"
"Hắn? Hắn nào? Ta sao không nhớ hắn là ai?"
Nàng cố ý. Ta nóng nảy: "Họ Lương ngươi đừng miệng chó không thể phun ra ngà voi, không có chuyện gì sao bắt chước Tô Nam. Ngươi biết ta nói ai!"
"Dạ dạ dạ, là “hắn” kia đưa ngươi về, được chưa?" Lương Gia cười thật gian trá, "Còn ôm ngươi về nữa, lúc ấy sắc mặt ngươi tái nhợt như người chết, cậu mợ thấy còn nghĩ ngươi cưỡi hạc quy tiên, suýt nữa chém Lâu Huyên thành tám khúc. Chỉ có ta biết, ngươi không dễ chết như vậy, người xấu sống lâu, ha ha..."
"Miệng chó không thể phun ra ngà voi!" Ta hỏi, "Sau đó thì sao, cha mẹ ta có nói gì thêm không?"
"Ngay từ đầu, cậu mợ không biết chuyện ngươi trúng độc còn tưởng Lâu Huyên làm gì ngươi, bọn họ giận dữ, suýt nữa cùng xông lên liều mạng với Lâu Huyên, cũng may bọn biểu ca, biểu tẩu khuyên can bọn họ."
"Hắn không sao chứ?"
"Hắn nào?" Lương Gia biết rõ còn cố hỏi.
Ta nóng nảy: "Chính là Lâu Huyên, Lâu Huyên!"
"Sao lại không sao, lúc đưa ngươi về, cậu mợ còn có các biểu ca mắng hắn xối xả, hắn không dám nói tiếng nào, không giải thích tiếng nào, đột nhiên phun ra một đống máu tươi, nhuộm đỏ một thân áo trắng. Chậc chậc, đủ dọa người. Lúc ấy Tô Quýnh ngu ngốc kia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tự nhủ 'Chẳng lẽ ta thực sự có khả năng mắng người hộc máu? Rất khó tin...'. Ngươi nói hắn có ngốc không, thật đúng là tưởng mình mắng Lâu Huyên hộc máu, cười chết..."
Lương Gia tiếp tục thao thao bất tuyệt, ta không nghe nổi nữa, nhảy từ trên giường xuống hấp tấp chạy đi.
"Ngươi làm gì!" Lương Gia sống chết túm ta lại, "Mau nằm xuống giường, cậu bảo ta trông chừng ngươi."
"Ngươi buông tay, ta xem Lâu Huyên chết chưa, nếu hắn chết, lỗi ta lớn lắm."
"Được rồi, được rồi, ngươi yên tâm đi. Hắn nhiều máu, phun một chút không sao, phun xong đã về, Tô Duyên muốn đưa hắn về đã bị hắn cự tuyệt. Ta nói Nhiễm Nhiễm, ngươi vẫn lo cho mình trước đi, tình huống của ngươi nghiêm trọng hơn hắn, ngươi còn không chết được, Lâu Huyên nhà các ngươi càng không chết."
Lương Gia dìu ta trở lại giường, lời hay ho bậy bạ gì nàng cũng đã nói hết. Một lát sau, Tuyết Liễu bưng đồ ăn tiến vào, mẫu thân, di nương còn có bác cũng đến, vây quanh giường ta thật lâu. Mẫu thân đỏ hết cả mắt, người rất tức giận việc ta giấu bọn họ chuyện trúng độc.
"Ngươi đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện, có bệnh nên nói sớm, thái y trong cung nhất định có cách chữa khỏi cho ngươi..." Lúc nói lời này mắt người lại đỏ lên.
Ngay cả Tố Nữ cũng bất lực, đám thái y càng không cần phải bàn đến. Ta không có tâm tình tán gẫu với mẫu thân nên tùy tiện viện cớ tiễn mọi người đi.
Buổi tối, Lương Gia ngủ chung với ta, kỳ thật không hề ngủ. Hai đứa ta trắng đêm, nói chuyện tới sáng. Ta không rõ rốt cuộc đã bao lâu rồi chị em thân thiết chúng ta mới trò chuyện nhiều như tối nay, thật khiến người ta hoài niệm về ngày trước.