Vừa nãy khi chạy trên đường, Đình Vĩ đã gọi sẵn cho vị trưởng khoa mà gia đình quen biết, cho nên khi vừa nhìn thấy dáng người anh lấp ló ở phía trước đại sảnh. Một đội ngũ bác sĩ đã kéo băng ca chạy đến, đỡ Bạch An Túc lên rồi đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Đình Vĩ vì quá lo lắng nên cũng định xông vào theo, may là vị trưởng khoa già đã kịp thời ngăn cản lại. Ông bình tĩnh trấn an anh
- Thiếu gia, cậu cứ đứng đây chờ đợi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, ngài yên tâm đi
Đình Vĩ trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt điển trai bây giờ chứa đầy lo lắng. Anh đáp lại
- Bác Vinh, An Túc nhất định không thể xảy ra chuyện gì được. Vừa nãy tôi thấy ở phía chân em ấy chảy máu. Mong ông hãy cố gắng giúp tôi
Bác sĩ Vinh cũng không có trực tiếp trả lời Đình Vĩ, ông chỉ lui người lại sau đó đóng cửa phòng. Nhìn ánh đèn của bảng cấp cứu sáng lên, đôi mắt anh liền sững sờ mà lảo đảo ngồi xuống phía ghế chờ. Tự dùng hai bàn tay che lấy khuôn mặt của bản thân
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Đình Vĩ chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như bây giờ, khi nãy lúc Bạch An Túc vừa ngã xuống cầu thang, sau đó lại nhìn thấy vết máu chảy ở chân. Anh cảm thấy cả tâm trí đều hoảng loạn, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Cho nên liền cố trấn an tinh thần mà đưa người yêu đến đây. Giờ nghĩ lại cảnh tưởng đó, Lưu Đình Vĩ chỉ hận vì sao lúc đó mình không đi phía sau em ấy
Không biết qua bao lâu, khi Lưu Đình Vĩ đã sốt ruột đến sắp không thể kiên nhẫn nữa thì trưởng khoa Vinh mới đẩy cửa bước ra. Vừa nhìn thấy ông ấy, anh liền chạy đến hỏi
- Bác Vinh, An Túc thế nào rồi? Em ấy có làm sao không? Là bị thương chỗ nào?
Bác sĩ Vinh gỡ khẩu trang y tế xuống, trên khuôn mặt già của ông xuất hiện vẻ tia nghi hoặc, cùng cổ quái. Ông ta nhìn Lưu Đình Vĩ một lúc lâu, sau đó mới trả lời lại
- Thiếu gia, cậu ấy không sao. Mọi chuyện đều ổn... Chỉ là có một điều khác thường ở cơ thể An Túc mà tôi muốn nói cho ngài biết, mong ngài đi theo tôi
Lưu Đình Vĩ thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của ông ta, liền không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi theo phía sau lưng con người này
--------***------
Tại phòng bệnh đặc biệt, có một cậu trai nhỏ mang theo khuôn mặt thiếu sắc,an tĩnh nằm trên giường. Bên cạnh cậu là một nam nhân cường tráng đang ngồi ở phía bên, tay nắm chặt lấy tay chàng trai nhỏ. Thi thoảng nam nhân ấy còn không ngừng hôn lấy bàn tay của cậu trai ấy một cách ôn nhu vô cùng
Giờ này tâm trạng Lưu Đình Vĩ vô cùng phức tạp, niềm vui pha trộn với sự bất ngờ, đâu đó còn len lỏi thêm chút sợ hãi lo lắng khiến khuôn mặt anh biến tấu rất nhanh.
Anh dùng tay mình áp lên cái bụng đang nhô lên một chút của cậu, ánh mắt nhu hòa khẽ thì thầm
- An Túc, em là con người phi thường luôn mang đến nhiều điều bất ngờ cho anh. Trong bụng em không ngờ là lại có một tiểu bảo bối nhỏ của chúng ta đó... Nhưng mà nếu như em biết mình là nam nhân nhưng lại có thể mang thai. Liệu em có thể chấp nhận được không nhỉ?
Việc Lưu Đình Vĩ vừa nói, đó chính là Bạch An Túc thật sự là đã có thai. Tuy cậu ấy là con trai, nhưng điều bất ngờ là bộ phận sinh dục ở bên trong của cậu lại có tử cung giống con gái, cho nên mặc dù là khó tin. Nhưng cậu là đã mang thai rồi, và đứa bé cũng đã gần được ba tháng
Ban nãy khi trưởng khoa Vinh gọi anh vào phòng làm việc cũng chỉ vì muốn nói chuyện này. Lưu Đình Vĩ khi vừa nghe xong còn giật mình không tin tưởng lời ông ta, chỉ là sau khi nhìn thấy hình ảnh siêu âm mà bác trưởng khoa cho thấy, một tiểu sinh linh đang hình thành khiến anh lúc đó vừa có chút bất ngờ vừa có chút vui mừng rồi mới tiếp thu được. Cũng còn may, ông trời không bất công với anh cho lắm. Vừa nãy bác sĩ có nói An Túc bị ngã như vây, may mắn là chỉ bị động thai, chứ không có vẫn đề gì xảy ra nghiêm trọng. Bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cả hai.
Lưu Đình Vĩ cố gắng kiềm chế cơn kích động trong lòng mình, cầm theo sấp hồ sơ có liên quan đến thai nhi vào phòng bệnh của cậu rồi ngồi suốt cả buổi. Anh không ngại về sự khác biệt này của cậu, đứa nhỏ ấy anh thừa sức nuôi dưỡng. Chỉ là cái mà bản thân anh lo lắng nhất là thái độ của bảo bối suy khi nghe tin mình có thai là sẽ như thế nào đây nha....
Ngay tại lúc Đình Vĩ còn đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên một tiếng kêu yếu ớt vang lên
- A....
Tiếng kêu đó vô tình gọi hồn Đình Vĩ trở về, nhìn thấy tiểu thiên hạ đã mở mắt, anh vui mừng nói
- An Túc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Thật may quá
-------**-----
Tự dưng có đam mê in sách, tui tự hỏi giờ tui in bộ Những Tháng Năm Bình Yên có chị em nào ủng hộ không nhỉ....