Dọc đường đi Tiêu Sanh không nói nhiều cho lắm, Tống Kỳ có tâm sự, lại càng ít nói chuyện hơn. Cô đang suy nghĩ làm thế nào để giết sạch cả mười sáu người phía bên kia mà không để lại bất kì nhân chứng nào, lại còn không để cho Tiêu Sanh phải ra tay.
Chuyện này rủi ro quá lớn, tạm không nói đến việc bản thân có năng lực đánh bại mười sáu người hay không, nếu mình có chuyện gì bất trắc mà kéo Vũ thành vào, thì mâu thuẫn giữa Huyết Liên giáo và Vũ thành e rằng sẽ trồi lên khỏi mặt nước.
Đi bảy ngày đường, cuối cùng hai người cũng đến một thị trấn nhỏ gần Thái Hư môn, đệ tử Thái Hư môn thường sẽ đến thị trấn này mua sắm hàng hóa, cho nên dọc đường có thể nhìn thấy không ít đệ tử Thái Hư môn. Sau khi vào thành, Tiêu Sanh rất tự giác mà biến mất, không biết đã đi đâu nhưng Tống Kỳ biết hắn nhất định đang đi theo cô ở gần đó.
Tiềm Hành Bộ của Vũ thành là một loại khinh công được dùng để theo dõi và điều tra, người thường rất khó mà nhận ra, đương nhiên loại khinh công này cũng dùng để ám sát.
Tống Kỳ mặc trang phục màu trắng, đeo mạng che mặt, mặt nạ giấu trong bọc hành lý. Sau khi Từ Ngạn bị phế một tay, Thái Hư môn sẽ đặc biệt chú ý đến những người đeo mặt nạ, vì vậy Tống Kỳ đeo mạng che mặt để tránh đi ánh mắt của đệ tử Thái Hư môn.
Tống Kỳ tìm một quán trọ, ngồi vào một góc tương đối yên tĩnh, gọi một đĩa đồ nhắm với vài chiếc bánh bao. Tiêu Sanh không ở đây, bây giờ cô cũng chỉ có thể ăn tạm bợ một chút. Dọc đường đi toàn là Tiêu Sanh trả tiền, hắn cũng hào phóng như Ôn Vãn Tịch, mua không ít đồ ăn ngon cho cô, Tống Kỳ cảm giác mình cũng đã béo lên.
Quán trọ là nơi có nhiều người nhất, cũng là nơi có thể hóng hớt được nhiều chuyện nhất, Tống Kỳ muốn đến nghe một chút xem gần đây Huyết Liên giáo và Thái Hư môn có hành tung khác thường gì không.
Khách trong quán trọ đều đang nói những chuyện vô thưởng vô phạt, điều này khiến Tống Kỳ chẳng mấy hứng thú. Đúng lúc Tống Kỳ chuẩn bị rời đi, thì phát hiện ngoài cửa có ba người đệ tử Huyết Liên giáo đang đi vào, mọi người lập tức im lặng khi nhìn thấy bọn họ, thì thầm to nhỏ cũng chẳng dám.
Thú vị, xem ra thế lực của Huyết Liên giáo đã thâm nhập vào thị trấn này, ngay cả người dân cũng biết đạo hạnh của bọn chúng, không dám đắc tội với chúng.
Ba người kia chỉ đến mua ít rượu rồi đi ngay, Tống Kỳ đặt bạc xuống rồi liền đi theo. Dường như ba người kia đang oán trách gì đó, Tống Kỳ chăm chú lắng nghe, mới phát hiện bọn họ chính là đám người Huyết Liên giáo đang đóng quân gần Thái Hư môn kia.
"Chỉ là mấy tên đệ tử Vũ thành thôi mà cũng cần chúng ta động thủ giúp, Thái Hư môn này rõ hèn nhát."
"Biết làm sao được, nghe nói lần trước Hộ pháp Lam Nguyệt đi cùng lão già Thiên Diễn đến Vũ thành, đều bị đuổi hết ra ngoài."
"Họ Ôn đó thực sự ghê gớm đến vậy à?"
"Còn phải nói, Giáo chủ chúng ta cũng phải kiêng dè nàng ta mấy phần."
Ba người này ngươi một câu ta một câu, Tống Kỳ có thể nghe rõ được, có điều Tống Kỳ không quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, bây giờ Tống Kỳ chỉ muốn giết chết ba tên này.
Trận pháp Huyết Liên giáo cần mười lăm người bày trận, nếu thiếu đi ba người thì trận pháp của bọn chúng sẽ không thể bố trí được.
Hình ảnh hai người bị giết nay chạy vào trong đầu Tống Kỳ, cô lại không nhịn được mà run tay.
Không được run, không được run, bàn tay nhỏ ngoan của tôi ơi, tôi phải dựa vào cậu để phóng ám khí đấy.
Hồ Đồ: [Cô còn có thể buồn nôn hơn tí nữa không?]
Tống Kỳ: [Có thể.]
Hồ Đồ: [...Tại hạ sai rồi, thu lại thần thông đi!]
Tống Kỳ chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh suy nghĩ một chút. Bọn họ ra ngoài mua rượu uống, nếu quá lâu không trở về, người ở trong doanh trại nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ rút dây động rừng.
Nếu như ra tay với bọn họ, thì sau đó phải lập tức đến thẳng doanh trại đánh một trận lớn.
Tống Kỳ nhìn nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Sanh, muốn ra hiệu cho hắn, nói cho hắn biết ngay cả muốn tự mình động thủ cũng không làm được.
Thôi bỏ đi.
Tống Kỳ dùng nội lực đẩy ra ba cây châm Diêm Vương, nắm vào tay trái, rồi dùng tay phải nhận lấy.
Ai bảo cô là người thuận tay phải cơ chứ?
Tống Kỳ cách ba người trước mặt kia không xa, trên đường có không ít người, chỉ sợ sẩy tay một cái, sẽ vô tình làm những người khác bị thương.
Tống Kỳ căn chuẩn thời cơ, châm Diêm Vương trong tay bắn ra, đâm đúng ngay vào huyệt mệnh sau gáy của ba người. Châm Diêm Vương cực kì mảnh, khi đâm vào không cảm thấy đau đớn rõ ràng, nhưng sau khi đã đâm vào rồi...
Ba người kia gần như là chạm tay vào gáy mình cùng một lúc, chỉ trong một cái nháy mắt, cả ba người đều hét lên thảm thiết, rượu trong tay vỡ vụn trên mặt đất, hai tay cào gáy bản thân không ngừng, giống như đang muốn moi móc thứ gì ra vậy.
Châm Diêm Vương đi vào cơ thể, làm sao có thể móc ra dễ dàng như vậy, hơn nữa còn đâm trúng huyệt mệnh sau gáy.
Ba người ngã xuống đất, gào thét trong đau đớn, cơ thể bắt đầu co giật, cuối cùng miệng sùi bọt mép, không còn động đậy nữa.
Tống Kỳ đi theo người dân vây xem một lúc rồi rời đi ngay, cô phải đến doanh trại ngay bây giờ, trực tiếp bắt đầu trận đánh.
Tống Kỳ rời khỏi thị trấn, chạy về phía bắc của Thái Hư môn, Tiêu Sanh chẳng mấy chốc đã xuất hiện, chỉ nghe hắn nói: "Ngươi định động thủ ngay bây giờ?"
"Ta đã giết ba tên kia, nếu không đánh nhanh thắng nhanh, tin ba người chết gửi về, sẽ chỉ có rút dây động rừng."
"Vậy ta..."
"Ngươi quan sát từ xa là được, nếu không cần thiết thì đừng ra tay."
Hiện tại mỗi một bước đi đều không thể phạm sai lầm, giết ba người kia cũng không phải nhất thời nổi hứng, đây là một cơ hội rất tốt, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
"Được, ngươi cẩn thận, ta sẽ chi viện cho ngươi."
"Ừm."
Tống Kỳ hiển nhiên không muốn Tiêu Sanh lộ mặt, nếu có thể tự mình giải quyết bọn chúng, ấy chính là điều tốt nhất.
**
Tống Kỳ đi về phía bắc của Thái Hư môn, quả nhiên nhìn thấy doanh trại mà Huyết Liên giáo đóng quân, nhưng nhìn thấy đội hình bọn chúng rời rạc, rõ ràng là tính cảnh giác rất thấp.
Tống Kỳ bảo Tiêu Sanh ở lại phía xa, còn cô thì từ từ tiến lại gần, cuối cùng cũng nhìn thấy một người không phù hợp với đội hình rời rạc. Hắn đang nghiêm túc quan sát xung quanh, tướng mạo trẻ tuổi, không tính là anh tuấn, nhưng ngũ quan cân đối, chắc hẳn là Thiết Mục.
Tống Kỳ đếm đếm số người, chỉ có mười ba người, sĩ số chính xác, bây giờ chỉ còn lại việc động thủ.
Tống Kỳ: [Ngoài việc bày trận ra, bọn chúng còn thủ đoạn nào khác không?]
Hồ Đồ: [Bọn họ biết ám khí, còn có một loại đạn pháo nhỏ tên gọi là Lôi Hỏa Châu.]
Lôi Hỏa Châu, nó mà nổ thì chẳng phải mình đi đời à?
Hồ Đồ: [Dùng nội lực che chở, cũng sẽ không ngủm ngay đâu, chắc chỉ đứt cái tay gãy cái chân thôi.]
Tống Kỳ: [...Vậy tao có nên cảm ơn hắn?]
Hồ Đồ: [...]
Những thứ như Lôi Hỏa Châu này, chắc có lẽ chỉ Thiết Mục mới có, chỉ cần mình áp sát đánh hắn, thì hắn sẽ không tùy tiện sử dụng Lôi Hỏa Châu.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều này, Tống Kỳ lại đẩy châm Diêm Vương ra, nắm trong tay, sau khi nhìn thấy thời cơ thích hợp, bắn về phía mấy tên giáo chúng đang nghỉ ngơi.
"Á—!"
Đám giáo chúng hét lên một tiếng đau khổ, mọi người lập tức trở nên cảnh giác. Lúc này Tống Kỳ đã đeo mặt nạ lên, lao ra từ góc tối, rút kiếm Trường Hồng ra, sử dụng Tửu Tiên Thất Thức, đối phương hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Giống như chém dưa bổ rau, đám giáo chúng bị Tống Kỳ chém trúng chỗ trí mạng, lần lượt ngã xuống đất. Mục đích của Tống Kỳ vô cùng rõ ràng, một đường thẳng đến Thiết Mục. Thiết Mục cũng không sợ đánh nhau, rút trường kiếm của hắn ra liền đối mặt.
Thực lực của Thiết Mục không yếu, dưới sự quấy nhiễu của những tên giáo chúng khác, dù thực lực của Tống Kỳ cao hơn đối phương, cũng bị dồn ép phải rớt xuống thế hạ phong.
Khóe mắt Tống Kỳ nhìn thấy một tên đang chuẩn bị bỏ chạy, có lẽ là muốn đi báo tin. Tống Kỳ lập tức thoát ra khỏi cuộc chiến, không chút nghĩ ngợi, châm Diêm Vương trong tay bắn ra, đi được vài bước kẻ kia đã ngã xuống đất co giật.
"Ngươi là ai, vậy mà lại dám trêu vào Huyết Liên giáo bọn ta!"
Thiết Mục chỉ vào Tống Kỳ hét lớn, hồi tưởng lại chiêu thức của cô, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, có vẻ không phải là đệ tử của bất kì chính phái nào.
"Ngươi quan tâm ta là ai làm gì, đằng nào hôm nay ngươi cũng không thể trốn thoát!"
Tống Kỳ không nghĩ đến vấn đề có giết hay không mà chỉ dựa vào bản năng của mình để hành động. Bây giờ đã hãm sâu trong trận địa của địch, nếu không giết đối phương thì người chết chính là mình.
"Để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì! Lên cho ta!"
Đám người Huyết Liên giáo lao về phía trước, nhưng đội hình đã bị phân tán từ lâu, chỉ vài ba đường Tống Kỳ đã giải quyết xong đám người. Nhìn thấy đám giáo chúng đã nằm xuống hết, khi Tống Kỳ cho rằng cuối cùng cũng có thể đánh một chọi một đàng hoàng với Thiết Mục, thì trong tay Thiết Mục ném ra một thứ hình tròn.
Tống Kỳ thất kinh, vội vã dùng nội lực bao bọc toàn thân, ầm một tiếng, mặt nạ bị nổ bay. Lực nổ kia gần như muốn làm tâm mạch bản thân tan vỡ, cơn đau nhói như con nhộng lan tràn khắp cơ thể, trước mắt trở nên tối đen, suýt chút nữa là ngất đi.
Phụt——!
Bà nội cha, đau quá!
Tống Kỳ ôm lấy ngực mình, ngay cả một hơi thở cũng không thở được. Cô không bị đứt tay gãy chân, nhưng sợ rằng tình trạng vết thương không khả quan lắm, cô gần như không thể cử động được.
Không ngờ Thiết Mục sẽ dùng đám giáo chúng của mình làm lá chắn để tạo khoảng cách cho bản thân, sau đó lại ném Lôi Hỏa Châu ra, đúng là quá tàn nhẫn.
Khói lửa không nhiều, sau khi tan đi, Thiết Mục rút kiếm đi đến, nhìn thấy nửa người Tống Kỳ cúi rạp xuống đất, toàn thân đều đang run rẩy.
"Võ công của ngươi không tồi, nhưng vẫn còn non nớt quá."
Thiết Mục đâm một kiếm về phía Tống Kỳ, nhưng vào lúc này, keng một tiếng, một thanh trường kiếm chắn thanh kiếm của Thiết Mục.
"U Minh Kiếm Pháp, thì ra ngươi là chó săn của Vũ thành."
Thiết Mục nói xong, cười một cách nham hiểm, nhìn Tiêu Sanh đang đeo mặt nạ, ánh mắt ác liệt, ý định giết chóc dâng trào.
"Ngươi đi mau!"
Tiêu Sanh đỡ Tống Kỳ dậy, nhưng Tống Kỳ lại đẩy Tiêu Sanh ra. Khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, khóe miệng đỏ tươi vô cùng chói mắt, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên rệu rã.
"Ta sẽ không đi!"
Tống Kỳ dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Tiêu Sanh ra: "Ta nói cho người biết, khụ khụ, vì Vũ thành, ngươi phải rời đi ngay bây giờ, ta sẽ không sao đâu, tin ta!"
Tống Kỳ dùng một luồng nội lực bảo vệ tâm mạch, nếu không sức nói chuyện cũng không còn.
"Tống Kỳ..."
Đây không phải ngày đầu tiên Tiêu Sanh lăn lộn trong giang hồ, bị Lôi Hỏa Châu đánh lén, vết thương sao có thể không nghiêm trọng, cô có thể sẽ chết.
"Ngươi đi mau! Khụ khụ—! Nếu không ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, tin ta, ta sẽ giải quyết toàn bộ chỗ này!"
Tống Kỳ lại đẩy Tiêu Sanh một cái, đây là lần đầu tiên Tiêu Sanh khó xử như thế này. Nếu hắn vừa bảo vệ Tống Kỳ vừa đánh với Thiết Mục, đoán chừng sẽ không đánh bại được Thiết Mục, mà có lẽ Thiết Mục vẫn còn Lôi Hỏa Châu, lơ đễnh một cái, cả hắn và Tống Kỳ đều sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Nhưng làm sao hắn có thể bỏ Tống Kỳ lại ở đây...
"Đi mau!"
Tống Kỳ nhấc kiếm lên chém về phía Thiết Mục, Tiêu Sanh nhắm hai mắt, xoay người rời đi, hắn cảm giác được sự bất lực của mình, giống như khi cha mẹ hắn bị giết năm ấy, đau khổ đến mức cả người đều run rẩy.
Ở lại cũng chẳng thể làm được gì, rời đi càng lo lắng hơn, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi tìm đệ tử Vũ thành ở gần đó đến giúp đỡ càng sớm càng tốt.
Thiết Mục dễ dàng chặn được chiêu kiếm của Tống Kỳ, cười xấu xa một tiếng: "Ngươi giải quyết thế nào, ngươi vẫn còn dư sức để phản kháng sao?"
Thiết Mục thích nhìn xem một ngôi sao mới đang dần đi lên trở nên lụi tàn, chẳng hạn như Tống Kỳ, võ công tốt như vậy, chiêu kiếm biến hóa kì ảo và phiêu dật như vậy, giết được cô sẽ thỏa mãn ham muốn của bản thân rất nhiều.
Hồ Đồ: [Tự động trừ 100 điểm giá trị may mắn, đang chữa trị vết thương trí mạng.]
Tống Kỳ nghe được câu nói này của Hồ Đồ, thở phào nhẹ nhõm, cơn nhức nhối trong lồng ngực đang giảm dần.
"Sao ngươi không đoán một chút xem là ta sử dụng chiêu thức gì?"
Tống Kỳ muốn kéo dài thời gian, chỉ cần vết thương của cô được chữa khỏi, vậy thì có thể đánh cho Thiết Mục trở tay không kịp.
"Thứ ngươi sử dụng không phải là võ thuật của Vũ thành, trái lại có phần giống với võ công mà Từ Ngạn đã đề cập."
Thiết Mục dùng sức hạ kiếm xuống, Tống Kỳ dùng kiếm Trường Hồng chặn lại kiếm của Thiết Mục. Sức lực của Thiết Mục lớn đến nỗi khiến cả người cô đều đang run rẩy, có những lúc nghĩ muốn từ bỏ việc phản kháng, dẫu sao cái thân này đã đau lắm rồi.
Hồ Đồ: [Tiến độ chữa trị 35%.]
Tống Kỳ: [Hồ Đồ, nhanh lên chút coi, Hồ Đồ, tao sắp chết rồi!]
Hồ Đồ: [Sắp xong rồi, sắp xong rồi, chịu đựng chút!]
Tống Kỳ cắn răng chặn lại lực đè xuống của Thiết Mục, trong cổ họng có vị ngọt, nhưng trong miệng lại nếm được vị tanh của rỉ sét, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
"Nếu là đối đầu trực diện, ngươi không thể đánh bại ta, đồ tiểu nhân!"
Tống Kỳ căm hận nhìn Thiết Mục, cô có thể phần nào hiểu được tâm trạng lúc đó của Tả Nghiêm, không cam lòng lại bất lực, sự căm hận của bản thân trở nên không hề có giá trị nào trước khi chết.
Hồ Đồ: [Tiến độ chữa trị 70%.]