Thính lực của người luyện võ khác hẳn so với người thường, nhất là đã đạt đến đẳng cấp này như Ôn Vãn Tịch, cách rất gần đương nhiên có thể nghe thấy nhịp tim.
"Lần đầu tiên có người buộc tóc cho ta, có chút căng thẳng."
Tống Kỳ suýt chút nữa là cắn phải lưỡi mình, mái tóc đen được Ôn Vãn Tịch nắm trong lòng bàn tay, lại giống như cả sinh mạng cũng bị nàng nắm thóp.
"Chất tóc của ngươi tốt thật đấy."
Ôn Vãn Tịch không nói dối, nếu Tống Kỳ không tắm rửa, có lẽ nàng sẽ không chạm vào cô. Nhưng cô đã tắm rồi, tóc thơm tho mềm mại, còn mang theo một chút mát lạnh quẩn quanh ở đầu ngón tay, cảm giác thật là tốt.
Tống Kỳ không nói gì, cảm thấy bản thân căng thẳng đến nỗi bờ môi cũng đang run rẩy, không trả lời là cách trả lời tốt nhất.
Đôi tay của Ôn Vãn Tịch rất khéo, giống như khi nàng sử dụng ám khí, chỉ vài ba động tác đã buộc tóc xong, gọn gàng thoải mái.
Sau khi Ôn Vãn Tịch buộc tóc xong, thì ngồi trở lại chỗ của mình, tiếp tục ăn chè bo bo đậu hũ ky của nàng, Tống Kỳ sờ sờ chiếc đuôi ngựa của mình, còn nói thêm: "Cảm ơn ngươi."
Đôi môi đỏ của Ôn Vãn Tịch hơi nhếch lên, không hề trả lời, chỉ cúi đầu ăn món chè một cách tao nhã.
Một tay Tống Kỳ chống đầu, rồi nói: "Chuyện Cái Bang để ta ra mặt là được, nếu vận hành không tốt, đó cũng là vấn đề của ta, nếu vận hành tốt, vậy thì ngươi sẽ có được sự trợ giúp."
Nói trở lại chuyện Cái Bang, nụ cười của Ôn Vãn Tịch dần biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kỳ, thấy người kia nhíu mày, có vẻ vẫn còn đang buồn phiền về chuyện của Cái Bang.
Thật hiếm khi thấy nàng ấy nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, mà còn là vì mình.
Nói không cảm động, đó là chuyện không thể nào.
"Đây là một việc cần phải trù tính thật lâu dài, nhưng ta hi vọng có thể nhanh một chút, ít nhất là phải nhanh hơn một chút so với hành động của Huyết Liên giáo và triều đình."
"Vì sao ngươi lại lo lắng triều đình sẽ làm những gì với ta như vậy?"
Ôn Vãn Tịch luôn cảm thấy Tống Kỳ rất kì quái, rất kì quái ở chỗ rất nhiều chuyện cô làm đều có một mục đích, mục đích này không gây hại cho mình, nhưng như thể biết trước điều gì, phòng ngừa chu đáo.
Nàng ấy có thể nghĩ xa đến vậy sao?
"Lòng dạ triều đình là gì ngươi tỏ tường, hơn nữa giữa Huyết Liên giáo và triều đình ở mức độ nào đó có liên hệ, ngươi không nên không biết. Nếu Phong Đế muốn khống chế võ lâm, vậy thì thế lực lớn nhất là Vũ thành chính là cái đinh trong mắt hắn."
Tống Kỳ nghiêm mặt mà nói: "Cho dù ngươi không phải là người trong giới võ lâm, miếng thịt béo bở Vũ thành này, Phong Đế chắc chắn cũng muốn lấy lại."
Phong Đế là người có xuất thân thấp hèn, tuy có bề tôi trung thành hỗ trợ, nhưng tâm tư hưởng lạc của hắn rất nặng, không được xem là một vị Hoàng đế tốt. Thương mại của Vũ thành phát triển, hơn nữa còn không cần phải trưng thu thuế vụ, Phong Đế hiển nhiên sẽ không mặc kệ Vũ thành.
Là vị Hoàng đế vô tình nhất, khi Phong Đế lên ngôi chỉ mới hai mươi ba tuổi, đã ban tặng Vũ thành cho Thành chủ trước để tỏ lòng biết ơn, nhưng đến nay bốn mươi năm trôi qua, hắn liền muốn lấy lại.
Khi Vũ Dã còn tại vị, Phong Đế chưa có động tĩnh lớn như vậy. Giờ đây Ôn Vãn Tịch lên nắm quyền, động tĩnh của hắn liền lớn hơn hẳn, lẽ nào là xem thường Ôn Vãn Tịch sao?
"Coi bộ ngươi cũng không ngốc."
Ở trong mắt Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ còn quá trẻ, không rành sự đời, không hiểu được sự hiểm ác trong giang hồ, nhưng sau vài lần tiếp xúc, phát hiện cô suy nghĩ và nhìn nhận đều hơn rất nhiều người.
Chỉ là đôi khi có hơi ngốc nghếch.
"Làm sao ngươi biết Huyết Liên giáo có liên hệ với triều đình?"
Ôn Vãn Tịch tò mò, tò mò không biết trong cái đầu nhỏ của người này còn có những gì.
"Sư phụ từng nói ngay từ khi thành lập Huyết Liên giáo đã có liên hệ với triều đình, trong đó Tả hộ pháp Lam Nguyệt vốn dĩ chính là người của Thần Bộ môn. Thủ đoạn của Lam Nguyệt tàn nhẫn, bị trục xuất khỏi Thần Bộ môn, nhưng tin tức này lại do ai tung ra, rõ ràng chính Huyết Liên giáo và Lam Nguyệt sẽ không làm vậy."
Ôn Vãn Tịch lắng nghe, khóe môi cong lên một nụ cười: "Ừm, tiếp tục."
"Đó chính là tin đồn do chính Thần Bộ môn tung ra, trông như thể Huyết Liên giáo cưu mang người Thần Bộ môn vứt bỏ, phủi sạch quan hệ của bọn chúng với triều đình, nhưng thực ra là lạy ngươi ta ở bụi này."
Nụ cười của Ôn Vãn Tịch đầy ý vị sâu xa, nhìn dáng vẻ sức sống ngời ngời của Tống Kỳ, không rõ vì sao, lại có chút say mê.
"Còn một điểm quan trọng nhất, chính là Huyết Liên giáo có Lôi Hỏa Châu."
Tống Kỳ dừng một chút, uống một ngụm trà, tiếp tục màn trình diễn của cô: "Làm sao triều đình có thể cho phép một giáo phái sở hữu thuốc nổ, điều này chỉ có thể chứng tỏ bọn chúng và triều đình có quan hệ bất chính, úi bậy, có liên hệ."
Sau khi Tống Kỳ nói xong, nụ cười của Ôn Vãn Tịch càng sâu hơn, giống như là đã khám phá ra một kho báu nào đó.
"Hơn nữa ta nghi ngờ các môn phái đều bị triều đình xâm nhập vào..."
Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch đang cười, dừng lại một chút, hỏi: "Ngươi không lo lắng sao?"
"Ta biết triều đình đã cài vào không ít cọc ngầm trong võ lâm, Vũ thành cũng có."
Ôn Vãn Tịch uống hết ngụm nước chè cuối cùng, sau khi tao nhã dùng khăn lau lau miệng, nói: "Ngươi có biết sau khi ta lên nắm quyền, đã giết bao nhiêu đệ tử Vũ thành không?"
Sống lưng Tống Kỳ lạnh toát, cơn ớn lạnh từ xương cụt dâng thẳng lên đỉnh đầu.
"Vũ thành có tổng cộng hơn năm trăm đệ tử, ta đã giết hơn một trăm người."
Ôn Vãn Tịch lại dùng một chiếc khăn khác lau lau tay, Tống Kỳ luôn cảm thấy đây là động tác lau tay của nàng sau khi giết người xong, tao nhã lại nguy hiểm.
"Lấy danh nghĩa thanh trừng bè lũ của Vũ Dã, diệt sạch đám chó con của triều đình trà trộn vào."
Chó con dễ thương biết bao, sao có thể dùng chó con để hình dung bọn chúng chứ?
Tống Kỳ chửi thầm trong lòng, nhưng không nói ra miệng.
Trong sách từng nói, sau khi Ôn Vãn Tịch giết Vũ Dã, trong vòng mấy tháng còn giết không ít người đi theo Vũ Dã, cách làm vừa nhanh vừa quyết liệt. Giờ đây xem ra, bè lũ của Vũ Dã chỉ là vỏ bọc, nàng muốn diệt trừ những cọc ngầm mà triều đình cài vào kia.
"Làm sao ngươi biết bọn chúng là cọc ngầm?"
Tống Kỳ không hiểu, vì sao Ôn Vãn Tịch sau khi hắc hóa có thể nhanh như vậy đã tìm ra những cọc ngầm này.
"Thực ra Vũ Dã vẫn luôn điều tra suốt thời gian qua, hắn để lại một tờ danh sách, cộng thêm tự mình điều tra, cũng xem như làm xong việc Vũ Dã vẫn chưa làm xong."
Tống Kỳ gật gật đầu, lúc này cô mới phát hiện ra, Ôn Vãn Tịch đã nói với cô nhiều như vậy, những chuyện này Ôn Vãn Tịch vốn dĩ không thể nói cho cô.
Nếu là trước đây, Ôn Vãn Tịch chắc chắn dùng một câu "chuyện không nên hỏi thì chớ hỏi nhiều" để qua loa với mình.
Bây giờ Ôn Vãn Tịch bằng lòng nói nhiều như thế với mình, có phải là đồng nghĩa với việc nàng bắt đầu chấp nhận mình hay không?
Tống Kỳ hớn hở trong lòng, tâm trạng không tệ, lại nói: "Nói trở lại chuyện Cái Bang, có thêm một phương pháp lúc nào cũng tốt, chỉ là Vũ thành của ngươi quá giàu có, lề đường đến một người ăn mày cũng không có, nếu không ta có thể tự mình thành lập một mạng lưới tình báo Cái Bang ở Vũ thành."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe xong, không biết vì sao mà lần đầu tiên cảm thấy giàu có quá mức cũng có nhược điểm.
Rõ ràng chuyện không có ăn mày là điều tốt, vì sao mình lại cảm thấy là điều xấu nhỉ?
"Ngày mai chúng ta trở về liền đi, ta rời đi nhiều ngày như vậy, nếu anh trai của ta tìm đến, chắc hẳn sẽ lo lắng."
"Ngươi chỉ nghĩ đến anh trai của ngươi mà thôi?"
Một câu nói vọt ra khỏi miệng, Ôn Vãn Tịch ngay lập tức lại có chút hối hận, không biết tại sao muốn so đo về chuyện này.
"À, còn Tiêu Sanh, hắn không sao chứ?"
Ôn Vãn Tịch: "...Không sao hết."
"Không sao thì tốt."
Nghĩ đến việc Tiêu Sanh có lẽ đã lo lắng chết đi được, tình trạng của bản thân khi đó rất tệ, chắc chắn hắn cho rằng cô sẽ chết thì phải!
"Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Ôn Vãn Tịch nói xong thì trở về giường tĩnh tọa, sắc mặt có chút không tốt.
Tống Kỳ bèn thấy lạ lạ...
Sao có cảm giác như Ôn tỷ giận rồi?
**
Hôm sau, Tống Kỳ dậy sớm, cả đêm tĩnh tọa, cảm thấy đau lưng mỏi vai, nhưng nội thương đã khá hơn chút. Có lẽ là thức ăn trở nên ngon hơn, sinh khí đã bổ sung trở lại, hiệu quả của việc tĩnh tọa cũng tốt hơn đáng kể.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Kỳ và Ôn Vãn Tịch liền vội vàng trở về Thiên Thủy thành và Vũ thành, vừa vặn cùng chung một đường. Ôn Vãn Tịch mua cho Tống Kỳ một con ngựa, tuy không bằng Hãn Huyết Bảo Mã của bản thân, nhưng ít nhất có thể đẩy nhanh cuộc hành trình.
Dọc đường đi, Ôn Vãn Tịch nói rất ít, Tống Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ để ý cảm xúc của nàng, thấy sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, lại thấy trong tay nàng không có rượu, lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì.
May mà đi thêm một đoạn nữa là vào thành trấn, Tống Kỳ vào thành liền đi mua rượu. Ôn Vãn Tịch vẫn chưa rõ người kia hối ha hối hả muốn đi làm chuyện gì, nhưng đợi đến khi Tống Kỳ trở về, Ôn Vãn Tịch liền có chút cảm động.
"Ngươi mau uống chút rượu đi, nhìn sắc mặt ngươi nhợt nhạt, có phải cơ thể không thoải mái không?"
Tống Kỳ nhét rượu vào tay Ôn Vãn Tịch, lại nói: "Nhưng ngươi cứ dựa vào rượu với cỏ Liệt Diễm như vậy mãi cũng không phải cách, ngươi có biết cách gì có thể chữa được căn bệnh này của ngươi không?"
Chữa căn bệnh này?
Nghe thì thật tình là không lọt tai cho lắm, nhưng tâm trạng Ôn Vãn Tịch không tệ, cầm rượu uống một ngụm, nói: "Có."
"Là gì thế?"
Công pháp Ôn Vãn Tịch tu luyện là dạng thiên hàn, hơn nữa trọng thương năm đó còn tổn hại đến căn cơ, đến nỗi khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, bệnh cũ sẽ thường tái phát.
"Nghe nói trong võ lâm có một loại công pháp gọi là Thiên Hỏa Liệt Diễm Công, có thể chữa trị cơ thể của ta, nhưng công pháp này chưa ai thấy qua, chỉ xuất hiện ở trong câu chữ của sách cổ."
Ôn Vãn Tịch không nuôi bất kì hi vọng nào với chuyện này, một công pháp mà chưa có ai từng nhìn thấy, càng không có người nào từng tu luyện, làm sao Ôn Vãn Tịch có thể có hi vọng vào chuyện này.
Khí lạnh xâm nhập cơ thể, cách dăm ba hôm là phải chịu đựng cơn lạnh ăn mòn xương cốt, thậm chí Ôn Vãn Tịch cũng đã cho rằng, có lẽ bản thân không sống được bao lâu nữa.
Nhưng trước khi mình chết, nàng nhất định phải báo thù, tiễn những kẻ đáng chết kia xuống địa ngục trước đã!
Tống Kỳ: [Hồ Đồ Hồ Đồ, trong cửa hàng giá trị may mắn có một thứ gọi là Thiên Hỏa Liệt Diễm Công không?]
Hồ Đồ: [Có nhá!]
Tống Kỳ nghe thấy, đầy hân hoan trong lòng, lập tức kích động nói với Hồ Đồ: [Bao nhiêu giá trị may mắn?]
Hồ Đồ: [Tôi xem xem... 2000.]
Tống Kỳ: [...Có thể giảm giá không?]
Lấy thứ tốc độ hiện giờ, sợ rằng qua mấy năm nữa cũng khó mà dành dụm được 2000 điểm giá trị may mắn, cái hệ thống bịp bợm này.
Hồ Đồ: [Một số nhiệm vụ phụ tuyến sẽ có thẻ giảm giá, để tôi tìm cho cô.]
Tống Kỳ: [Được!]
Tiếp theo phải nỗ lực làm nhiệm vụ mới được.
"Ngươi đang thẫn thờ cái gì thế?"
Ôn Vãn Tịch phát hiện Tống Kỳ lại đang thẫn thờ, tần suất cô thẫn thờ có vẻ hơi nhiều.
"À, không có gì, đang nghĩ phải làm sao để giúp ngươi tìm Thiên Hỏa Liệt Diễm Công này."
"Không tìm được đâu."
Ôn Vãn Tịch không muốn Tống Kỳ làm những nỗ lực vô nghĩa này, loại công pháp này chỉ tồn tại ở trong sách cổ, không có chút manh mối nào để có thể lần theo, mọi nỗ lực đều là hoài công mà thôi.
"Vậy thì cũng phải nỗ lực."
Thôi vậy.
Ôn Vãn Tịch cũng không khuyên nữa, người này cứ như tên ngốc, một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ luôn làm tới cùng.
Tống Kỳ: [Mau cho tao nhiệm vụ! Nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ phụ tuyến đều được!]
Hồ Đồ: [Được được được, để tôi tìm xem.]
Sau một lúc, giọng nói của Hồ Đồ lại truyền đến lần nữa: [Nhiệm vụ chính tuyến là khiến Ôn Vãn Tịch chủ động ôm cô, cô không được mở miệng yêu cầu, cộng thêm 100 điểm giá trị may mắn.]
Tống Kỳ: "..."
Hệ thống này có chắc là hệ thống nghiêm túc xây dựng sự nghiệp không?
Hồ Đồ: [Nhiệm vụ phụ tuyến có hai cái, một cái là cứu Đoạn Thanh Y từ tay Cố Khinh Phong, cộng thêm 50 điểm giá trị may mắn, còn một cái chính là kết giao với Giản Tử Thư, cộng thêm 20 điểm giá trị may mắn.]
Giản Tử Thư? Giản Tử Thư thư sinh, khuôn mặt đẹp tựa ngọc?
Tống Kỳ: [Kết giao với tên đại hồ ly Giản Tử Thư này làm gì?]
Người võ lâm gọi Giản Tử Thư là thư sinh mặt đẹp tựa ngọc, tướng mạo anh tuấn, nhưng đồng thời hắn cũng là một tên đại hồ ly, lắm mưu xảo quyệt. Giản Tử Thư hành tẩu trong giang hồ thực ra để tìm kẻ thù, kẻ thù đã giết cha mình.
Giản Kiền, Giản đại hiệp là phụ thân của Giản Tử Thư, là bạn cũ của gia chủ nhà họ Mạc Mạc Hoài An. Sau khi nhà họ Mạc bị diệt môn, Giản Kiền đã từng điều tra vụ việc này, nhưng không hề có bất kì manh mối nào.
Tính tình Giản Kiền nóng nảy, có một lần sau khi xảy ra tranh chấp với người khác, tối cùng ngày liền bị người ta giết chết, nhưng không ai biết hung thủ là ai.
Khi ấy đọc sách cũng không quá để ý đến nhân vật này, nhưng bây giờ nhiệm vụ đã được giao xuống, chứng tỏ vai diễn của Giản Tử Thư rất quan trọng.
Tống Kỳ đang nghĩ, Giản Kiền từng có quen biết với nhà họ Mạc, lẽ nào có thể có được manh mối gì về vụ diệt môn từ chỗ Giản Tử Thư sao?