Nụ cười của Tống Kỳ rất ấm áp, cho dù hơi ầm ĩ ồn ào, nhìn thấy nụ cười của cô, nhiều lúc có thế nào cũng không cách nào tức giận nổi.
"Tốt? Ngươi hỏi thử những người đã bị ta giết xem rốt cuộc có tốt không."
Trên mặt Ôn Vãn Tịch vẫn ung dung, nhưng đáy lòng khẽ run rẩy, cứ cảm thấy một câu này khiến người ta tê dại cả người, giống như bị trúng độc.
Tống Kỳ: "..."
Không hổ là ngươi nhỉ Ôn tỷ.
"Khụ khụ ờm, vậy khi ở lại Vũ thành ta có thể gặp ngươi không?"
"Gặp ta làm gì?"
Ôn Vãn Tịch đầy mặt khó hiểu, khóe môi như có như không mang theo nét cười khiến người ta không nắm bắt được cảm xúc và suy nghĩ của nàng.
"Thì, thì để nói chuyện Cái Bang cho ngươi đó, còn có Giản Tử Thư kia, đúng rồi đúng rồi, với lại không phải ta còn phải tìm cho ngươi Thiên Hỏa Liệt Diễm..."
Còn chưa nói xong Ôn Vãn Tịch đã đặt một tấm lệnh bài màu ánh kim khắc hình phượng hoàng lên bàn.
"Cầm đi, ồn ào."
Có đôi khi Ôn Vãn Tịch thực sự muốn Tống Kỳ ngậm cái miệng của cô lại, nhưng lại cảm thấy nếu ngậm lại thì không thú vị như bây giờ nữa.
Tống Kỳ cầm lấy lệnh bài trên bàn, có hơi nặng, hơn nữa trên lệnh bài còn chạm trổ hai chữ "Thành chủ".
Đây là lệnh bài của riêng Thành chủ?
Tống Kỳ vô cùng đắc chí nhận lấy lệnh bài, đang định nói gì đó lại nghe thấy Ôn Vãn Tịch nói: "Ngày mai..."
Ngày mai?
Giọng nói đột ngột im bặt, Tống Kỳ chờ đợi nhưng không chờ được con chữ tiếp theo.
"Ngươi đi đi."
"...Ò."
Vốn dĩ tâm trạng Tống Kỳ rất tốt, đã có được lệnh bài có thể ra vào Phủ Thành chủ, nhưng thấy rõ dáng vẻ Ôn Vãn Tịch cuối cùng muốn nói lại thôi, vẻ mặt hơi khác thường, lại cảm thấy có chút lo lắng.
Nàng có tâm sự?
Sau khi Tống Kỳ rời khỏi Phủ Thành chủ, giọng nói của Hồ Đồ truyền đến: [Ê Tống Kỳ, ngày mai là sinh nhật của Ôn Vãn Tịch ấy.]
Tống Kỳ: [Sinh nhật?]
Trong sách chưa bao giờ đề cập đến khi nào thì sinh nhật của Ôn Vãn Tịch, chuyện này giống như một bí mật vậy, hơn nữa từ sau khi Ôn Vãn Tịch hắc hóa thì không thích tổ chức sinh nhật, chán ghét việc này đến tột cùng.
Hồ Đồ: [Sinh nhật của nàng, là ngày Vũ Dã nhặt nàng về.]
Cũng chính là ngày nhà họ Mạc bị diệt môn.
Tống Kỳ hít một hơi lạnh, chẳng trách Ôn Vãn Tịch chán ghét ngày này đến thế. Trước khi hắc hóa, có lẽ Vũ Dã sẽ tổ chức sinh nhật cho nàng. Ôn Vãn Tịch không hiểu rõ tình hình cứ vậy mà ăn mừng sinh nhật nhiều năm như vậy, mà ngày sinh nhật này là ngày cả nhà bị xóa sổ.
Ôn Vãn Tịch sau khi hắc hóa nhất định rất chán ghét chính mình đã từng không hay biết gì cả, khi nàng tràn ngập hân hoan ăn mừng sinh nhật, oan hồn nhà họ Mạc dưới chín tầng địa ngục tối tăm lại không cách nào được yên nghỉ.
Tâm trạng Tống Kỳ bỗng chốc nặng trĩu, cô quay đầu nhìn về phía cổng lớn của Phủ Thành chủ, lập tức có chút đau lòng.
Ban nãy Ôn Vãn Tịch đã nói hai chữ "ngày mai", nàng muốn nói điều gì?
Ta có thể làm gì cho nàng?
Tống Kỳ không đi tìm Giản Tử Thư nữa, mà quay về nhà trọ, cố gắng nghĩ xem có thể làm gì cho Ôn Vãn Tịch, trong lòng có chút sốt ruột.
Mình đến ở cùng nàng một chút?
Chỉ là không biết liệu nàng có đuổi mình ra ngoài không, thôi kệ đi, ngày mai cứ mặt dày đi tìm nàng chút nào!
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Ai đó?"
Tống Kỳ lần mò thanh kiếm ở thắt lưng mình, kể từ lúc bị Thiết Mục dùng thủ đoạn làm cho trọng thương, lòng phòng bị của cô rất nặng. Trước kia luôn nói chốn giang hồ hiểm ác, Tống Kỳ tưởng rằng chỉ là một câu cửa miệng, nhưng bây giờ cô đã tỏ tường, bản thân không cẩn thận một chút thôi là sẽ mất mạng, đây chính là chốn giang hồ.
"Là ta, Tiêu Sanh."
Tống Kỳ thở phào, nơi đây là Vũ thành, có lẽ phường trộm cắp cũng không dám càn rỡ, bản thân đã lo lắng thái quá rồi.
Tống Kỳ trèo xuống giường, mở cửa, chỉ thấy Tiêu Sanh mặt đầy lo lắng đứng ở cửa.
"Ngươi sao thế?"
"Lần tạm biệt khi đó, ta còn tưởng ngươi..."
Tống Kỳ nghe xong, hiểu ra, lập tức cười dỗ dành Tiêu Sanh: "Không sao hết, người xấu thì hay sống lâu, ta không dễ chết vậy đâu."
Hồ Đồ: [Không có 100 điểm giá trị may mắn thì cô đã ngủm củ tỏi rồi.]
Tống Kỳ: [Câm miệng!]
Tiêu Sanh không đi vào, hai người đứng ngay ở cửa trò chuyện.
"Thành chủ bảo ta đến hỗ trợ ngươi giao thiệp với Giản Tử Thư."
Khi đến đây Tiêu Sanh đã quan sát, nơi này không có người kì kì quái quái nào khác, có thể yên tâm nói chuyện.
"Ta biết rồi, cảm ơn ngươi."
Tiêu Sanh quan sát Tống Kỳ một chút, lại nói: "Ngươi thực sự không sao cả chứ?"
Tiêu Sanh thậm chí cũng đã nghi ngờ có phải phán đoán của mình khi đó đã xuất hiện sai sót hay không, vì sao Tống Kỳ có thể hồi phục nhanh đến vậy?
"Không sao cả."
Tống Kỳ dừng một chút, nói: "Giản Tử Thư trọ ngay tại nhà trọ này."
"Ừ, ta biết, ta cũng sẽ trọ lại đây."
"Được."
Tống Kỳ tin tưởng khả năng làm việc của Tiêu Sanh, nhớ lại chuyện trước đây, cô nói: "Làm ngươi lo lắng rồi, vì bị thương, không thể hội họp với ngươi kịp thời."
"Ngươi không sao là tốt rồi."
Khi Tiêu Sanh biết Tống Kỳ không có chuyện gì, cả trái tim cũng thả lỏng, ổn định lại. Cách rất lâu về trước, Vũ Dã vẫn từng nói bản thân không thể làm nên việc lớn, bởi vì hắn sẽ xử trí theo cảm tính, trái tim không đủ tàn nhẫn.
Có lẽ Vũ Dã nói đúng, những năm này hắn không kết giao bằng hữu, đi đâu làm gì cũng một mình, chỉ để tránh cho bản thân bị tình cảm chi phối. Tống Kỳ lại vô tình trở thành bằng hữu của mình, đã đến bước này, hắn sẽ không hối hận.
Người sống trên đời, nếu như không có chỗ dựa tinh thần, không có bạn bè, thì làm sao được xem là sống.
"Ha ha ha, đợi nào vết thương của ta lành hẳn, ngươi hãy mời ta uống rượu nhé."
"Được."
Tiêu Sanh trả lời một cách cứng nhắc, kiểu phương thức giao tiếp này dường như là phương thức của riêng mình Vũ thành, ngoại trừ người phụ nữ điên khùng kia.
Nàng luôn ra bài không theo lẽ thường.
Tiêu Sanh chỉ chỉ phòng bên cạnh: "Ta trọ ngay cạnh phòng ngươi, có chuyện gì thì gọi ta."
"Được."
Sau khi Tống Kỳ đáp lời, Tiêu Sanh liền đi vào phòng bên cạnh, Tống Kỳ cũng đóng cửa lại.
Phù— Tống Kỳ thở ra một hơi.
Trong lòng cô vẫn còn chuyện bận lòng, đó chính là ngày mai phải làm thế nào để ở bên Ôn Vãn Tịch, còn phải làm thế nào để nàng vui vẻ hơn một chút.
Thôi, mai rồi tính tiếp.
**
Toàn bộ suy nghĩ của Tống Kỳ đều đặt vào trên người Ôn Vãn Tịch, ngày hôm sau cũng chẳng nghĩ đến chuyện của Giản Tử Thư, dù sao hắn vẫn còn ở Vũ thành, tạm thời cũng không vội.
Sáng sớm, Tống Kỳ đã đến tửu lầu, tiếc là tửu lầu không có chè bo bo tàu hũ ky, Tống Kỳ đành phải trả nhiều tiền hơn để đầu bếp đặc biệt làm cho mình.
Chờ đến khi làm xong, thì đã qua giờ trưa. Tống Kỳ xách theo cái liễn rồi đến Phủ Thành chủ, sau khi xuất trình lệnh bài của riêng Thành chủ, đệ tử lập tức cho qua.
"Không biết hiện giờ Ôn thành chủ đang ở đâu?"
Tống Kỳ hỏi một trong số những người đệ tử, bản thân đã đến đây hai lần, không ít đệ tử cũng đã từng gặp cô.
"Thời gian này có lẽ đang ở thư phòng."
"Cảm ơn."
Sau khi Tống Kỳ cảm ơn người đệ tử kia, bèn cầm tấm lệnh bài của Thành chủ kia đi lại trong Phủ Thành chủ thông suốt không trở ngại, đi đến chỗ lần trước Ôn Vãn Tịch cho gặp mình.
Cô đã chuẩn bị xong tinh thần bị đuổi ra ngoài, hít sâu một hơi, gõ cửa một cái. Không có ai đáp lại, nhưng bên trong lại có âm thanh, còn có mùi rượu nồng đậm.
Người này đang uống rượu ở bên trong?
Tống Kỳ lại gõ gõ cửa, giọng nói của Ôn Vãn Tịch truyền đến: "Không phải đã nói, không được quấy rầy ta vào thời gian này à?"
Giọng điệu cực kì không kiên nhẫn, còn mang theo chút men say, uống say rồi sao?
"Là ta, Tống Kỳ."
Sau khi Tống Kỳ nói xong, bên trong lại không có âm thanh gì nữa. Ôn Vãn Tịch không nên có loại phản ứng này mới phải, ít nhất nàng sẽ cho mình một câu trả lời dứt khoát mới đúng.
Xem ra đã say lắm rồi.
Tống Kỳ hít sâu một hơi, khẽ khàng đẩy cửa ra. Mùi thơm của rượu phả đến, cứ như thể thoắt chốc đã nhảy vào biển rượu, bị mùi rượu bủa vây.
Bàn làm việc của Ôn Vãn Tịch đầy bừa bộn, trên bàn dưới đất đều có không ít bầu rượu, là Túy Khuynh Thành. Những bầu Túy Khuynh Thành vương vãi này ước chừng phải vạn lượng bạc, Ôn Vãn Tịch có thể thực sự nỡ lòng vứt bỏ.
Ôn Vãn Tịch ngồi dưới đất dựa vào bàn làm việc, thấy có người đẩy cửa vào, ngón tay vừa cử động, ánh bạc lóe qua. Tống Kỳ nghiêng người để tránh, một cây ngân châm ghim trên cửa gỗ, dọa bản thân toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này, thực sự đã có ý định giết người!
"Là ngươi?"
Bây giờ Ôn Vãn Tịch xem như đã nhìn rõ được người đến, mọi ý định giết người cũng biến mất, ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu. Ánh mắt nàng mơ màng, trên mặt đã nhuốm màu đỏ, làm sắc đẹp khuynh thành tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Khổ nỗi, trong mắt nàng quá mức lạnh lẽo, tuy đẹp, cũng vẫn chứa độc.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Ôn Vãn Tịch không đứng dậy, ngồi dưới đất, dựa vào bên bàn làm việc, vẻ cô đơn lại buồn hận. Nàng liếc nhìn Tống Kỳ, trong ánh mắt còn mang theo chút phòng bị.
"Ta mang đồ ăn cho ngươi, nước chè."
"Để xuống, đi đi."
Ôn Vãn Tịch nói ra bốn chữ một cách lạnh lùng, không nhìn Tống Kỳ nữa.
Tống Kỳ không rời đi, cô biết hiện giờ tâm trạng Ôn Vãn Tịch vô cùng không tốt, thậm chí rất có thể sẽ động thủ một lần nữa, nhưng cô không yên tâm Ôn Vãn Tịch.
Phải như không nhìn thấy, không biết, cô còn có thể không quan tâm, nhưng cô đã thấy, cũng biết vì sao Ôn Vãn Tịch lại như vậy, cô không cách nào làm được việc ngoảnh mặt làm ngơ.
Trái tim đang nhoi nhói, Tống Kỳ cảm thấy có thể bản thân thực sự đã trúng độc rồi.
"Vẫn chưa đi?"
Ôn Vãn Tịch chống người đứng dậy, đi từng bước một về phía Tống Kỳ, bước chân không vững vàng cho lắm. Tống Kỳ biết tửu lượng của Ôn Vãn Tịch rất tốt, thường ngày thấy nàng uống rượu mạnh cũng không thấy nàng say.
Nhưng uống hết nhiều Túy Khuynh Thành như thế, đừng nói Ôn Vãn Tịch, người sư phụ nghiện rượu kia của mình cũng phải say.
"Ta, ta ở cùng ngươi chút."
Tống Kỳ nhìn Ôn Vãn Tịch đi từng bước đến, nói không sợ là giả. Khoảng cách gần như vậy, nếu nàng bắn ám khí ra, có lẽ mình sẽ ngủm ngay.
"Ở cùng ta?"
Ôn Vãn Tịch cười, trong nét cười đầy sự tự giễu: "Ta cần ngươi ở cùng?"
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đi."
Ôn Vãn Tịch xoay người đi, không nhìn Tống Kỳ, cơ thể có chút loạng choạng, cũng có chút run rẩy, như thể đang gắng hết sức chịu đựng gì đó.
Tống Kỳ do dự, nhưng cơ thể lại rất thành thật, đứng tại chỗ không nhúc nhích, bướng bỉnh nhìn bóng lưng người kia, ngay tức khắc có một loại cảm giác xem thường cái chết.
Ôn Vãn Tịch không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, cũng không thích người khác nhìn thấy vết sẹo của mình. Đây đều vì để bảo vệ bản thân, nàng sẽ không để lộ ra điểm yếu của mình.
Kẻ nào thấy, ắt phải chết.
"Không đi?"
Ôn Vãn Tịch cười nhạt một tiếng, lấy tốc độ nhanh như chớp rút thanh trường kiếm ra, xoay người một cái rồi kề thanh trường kiếm vào cổ Tống Kỳ.
"Thế ta tiễn đưa ngươi vậy?"
Ôn Vãn Tịch vẫn đang cười, trong nét cười lộ ra một ít điên cuồng và thê lương.
Người phụ nữ này, rõ ràng rất đau khổ, nhưng vẫn ngụy trang bản thân.
"Ta ở cùng ngươi một chút."
Tống Kỳ hiếm khi bướng bỉnh, cũng hiếm khi không hèn, giờ phút này Ôn Vãn Tịch khiến người ta quá mức đau lòng, cô không muốn rời đi.
Người trong nhà mình bị tàn sát vào chính ngày này, mà bản thân trước đó lại vui mừng hớn hở ăn mừng sinh nhật, mỉa mai lại ghê tởm.
Nàng chán ghét chính mình, sự chán ghét này có thể nhìn thấy trong mắt nàng, cay đắng muốn hủy diệt tất cả.
Kiếm trong tay Ôn Vãn Tịch lại dùng sức hơn một phần, cắt vào da Tống Kỳ, máu đỏ tươi nhuộm đỏ mũi kiếm, chảy xuống cổ.
Tống Kỳ vẫn không nhúc nhích, nhìn Ôn Vãn Tịch. Ôn Vãn Tịch chạm phải ánh mắt Tống Kỳ, dường như nhìn thấy một tia ánh sáng ban mai trong bóng tối vô tận.
Rõ ràng ta đã đẩy ngươi ra, tại sao ngươi vẫn phải làm vậy...
Ôn Vãn Tịch vứt kiếm trong tay đi, tiến lên hai bước, một đầu ngón tay nâng cằm Tống Kỳ lên, giọng điệu lưu luyến nói: "Ngươi không sợ chết?"
"Sợ."
Toàn thân Tống Kỳ đều run rẩy, nói không sợ là lừa người, nhưng cô không muốn rời đi.
"Nhưng ta muốn ở cùng ngươi một chút."
Ôn Vãn Tịch cau mày, chớp mắt nhìn thấy máu tươi trên cổ cô, đáy lòng run rẩy dữ dội. Nàng vòng một tay ôm eo Tống Kỳ, kéo cô về phía mình, hơi nghiêng đầu, môi vậy mà dán lên vết thương trên cổ.
Tống Kỳ chấn động cả người, cứng đờ tại chỗ, mà người kia thậm chí còn đưa cả lưỡi ra, quét sạch máu tươi trên vết thương, như yêu tinh hút máu.
"Ngươi...!"
"Máu thì ngọt đấy."
Ôn Vãn Tịch thở dài: "Nhưng người thì lại ngu ngốc."
Ôn Vãn Tịch nói một câu không đầu không đuôi, Tống Kỳ liền mềm lòng, đưa tay ra ôm lấy Ôn Vãn Tịch, ôm chặt nàng vào lòng mình.
"Ta sẽ mãi ở đây."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Ta là một cái máy lặp lại không cảm xúc.
Ôn tỷ: Đồ ngốc.
- -----------------
Cái chương ta nói nó bất ngờ, nó hết hồn, nó mắc hề nhưng mà nó đỉnh nóc, nó kịch trần, nó bay phấp phới dữ lun á.