"Tạm thời hãy từ từ đã."
Tống Kỳ dùng tay ngăn Tiêu Sanh lại, hai người kia đã tiến vào ngôi miếu hoang, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để động thủ.
"Tên công tử mặc đồ đỏ như máu cũng ở đây, chẳng lẽ những người lưu dân này đối với bọn họ mà nói rất quan trọng sao?"
Sau khi Tiêu Sanh nói xong, Tống Kỳ cũng rơi vào trầm tư. Cố Khinh Phong đến nơi này vẫn có thể hiểu được, nhưng người phụ nữ kia là ai thế?
Tống Kỳ bỗng nhiên nhớ đến vị Thánh nữ thần bí kia, một người thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong nguyên tác bao giờ. Nhìn dáng vẻ Cố Khinh Phong cung cung kính kính với người đó, chắc hẳn địa vị của Thánh nữ kia còn cao hơn hắn, nhắc mới nhớ nàng ta còn là con gái của Tưởng Thưởng.
Tưởng Thưởng có con gái khi nào, mấy người trong giới võ lâm này đều thích lặng lẽ meo meo sinh con à?
Tống Kỳ ở một bên tìm tòi trong đầu, không tìm thấy manh mối nào cho thấy Tưởng Thưởng từng có quan hệ với bất kì người phụ nữ nào. Nếu Tưởng Thưởng có con gái, trong nguyên tác sau khi Tưởng Thưởng bị giết, vì sao vị Thánh nữ này không xuất hiện báo thù cho cha, logic hành vi không hợp lý.
Nếu nói quan hệ của vị Thánh nữ này và Tưởng Thưởng không tốt, vậy vì sao nàng ta lại muốn làm việc cho Tưởng Thưởng?
Kì quái quá, Tống Kỳ có lí do hợp lý để nghi ngờ rằng, vị Thánh nữ này căn bản không phải là con gái của Tưởng Thưởng.
"Có vẻ họ chỉ đến tuần tra một phen."
Tiêu Sanh vừa dứt lời, Cố Khinh Phong và cô gái thần bí kia lại đi ra ngay, hướng hai người họ rời đi chính là Vũ thành.
"Bọn họ vậy mà lại đi Vũ thành?"
Tống Kỳ không ngờ người Huyết Liên giáo sẽ nghênh ngang đi vào Vũ thành như vậy. Lần trước gặp Lam Nguyệt, bọn họ vẫn còn cải trang thành người Thái Hư môn để vào.
"Có lẽ Thành chủ sẽ nhanh chóng biết thôi, không cần lo lắng."
Tống Kỳ nghĩ đến cũng thấy yên tâm trở lại. Bước vào trong phạm vi Vũ thành là không trốn thoát khỏi tai mắt của Ôn Vãn Tịch, chỉ là vẫn không biết hai người kia đến Vũ thành làm gì.
Sau khi hai người kia đi khuất dạng, Tống Kỳ và Tiêu Sanh liền hành động, bọn họ dùng ám khí đánh trúng đệ tử tuần tra, tổng cộng sáu người. Ám khí đánh trúng yếu huyệt, một chạm là toi đời, thậm chí còn không thể vội thê thảm hét lên, đã bị đóng mất mạch, cắt mất hồn.
Không thể không nói, thủ pháp ám khí của Vũ thành, quả thực là vị thuốc hay để giết người phóng hỏa.
Có lẽ là do đã nghe thấy tiếng động của đệ tử tuần tra, mười người đi ra từ trong nhà, cầm vũ khí nhìn quanh. Bọn họ đứng dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn, đề phòng xung quanh.
Đám người này trông như thể phòng vệ lỏng lẻo, nhưng đội hình vẫn có, không hoàn toàn xem như một đám vô tích sự.
"Tên kia cường tráng nhất."
Tống Kỳ chỉ vào tên có thể hình vạm vỡ, to cao nhất trong số những người trong vòng tròn: "Bước chân hắn vững vàng, hơi thở dài lâu, có lẽ là thủ lĩnh của bọn chúng, giải quyết hắn, bọn chúng nhất định sẽ hoảng loạn."
Tống Kỳ lấy châm Diêm Vương bản thân mang theo ra, ngắm chuẩn tên cường tráng kia, bắn ám khí ra. Dưới màn đêm, châm Diêm Vương cực mảnh gần như không thể bị phát hiện, trừ khi tu vi nội công đối phương rất cao, đương nhiên là có thể nghe thấy động tĩnh nhỏ xíu.
Tiếc là...
"Hự—!"
Đệ tử cường tráng kia rên rỉ một tiếng, ngay sau đó bịt gáy mình ngã xuống đất co giật. Người xung quanh hỗn loạn cả lên, lại có ba người đi ra từ ngôi miếu hoang. Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời, cảm giác sợ hãi vô hình quấn quanh bọn họ.
Người liên tục chết đi, nhưng bọn họ thậm chí còn không thể phán đoán được vị trí của kẻ địch, việc này làm sao mà không khiến bọn họ sợ hãi cho được.
Chưa kể, nơi này là địa bàn của Vũ thành, nếu mất mạng, e rằng thi thể cũng không giữ được nguyên vẹn.
"Chính là lúc này!"
Tống Kỳ và Tiêu Sanh đồng thời chạy như bay xuống, đám người Huyết Liên giáo loạn lạc trong lòng hoàn toàn không kịp phản ứng, liền bị hai người giết cho trở tay không kịp. Chính vào lúc có người nhớ đến cơ quan, lại bị một kiếm của Tiêu Sanh chém đứt bàn tay chỉ muốn kéo cơ quan kia, máu lập tức bắn tung tóe khắp nơi.
Vãi nhái! Khủng khiếp!
Hồ Đồ: [Run lẩy bẩy.]
Tống Kỳ chưa từng thấy Tiêu Sanh thực sự ra tay bao giờ, trong sách từng nói Tiêu Sanh ra tay tàn nhẫn tuyệt đối không chừa đường lui, bây giờ xem ra không giả dối chút nào.
Tống Kỳ xông vào ngôi miếu hoang, chỉ thấy tên Huyết Liên giáo ở lại sắp sửa giết lưu dân. Tống Kỳ nhanh tay lẹ mắt, ném kiếm Trường Hồng trong tay ra, tên đó liền bị đâm xuyên qua cánh tay, cánh tay bị đóng cọc vào dưới tượng Đại Phật tồi tàn, phát ra một tiếng hét đau đớn.
Tống Kỳ rút kiếm Trường Hồng ra, nhìn về phía những người lưu dân bị trói lại như đòn bánh tét kia. Miệng họ bị nhét mảnh vải, chỉ có thể phát ra âm thanh ồm ồm.
"Đã giải quyết tất cả."
Lúc này, Tiêu Sanh đi ra từ miếu hoang, khua khua thanh trường kiếm trong tay, vẫy sạch máu trên mũi kiếm, lúc này mới tra kiếm vào vỏ.
Tiêu Sanh đảo mắt nhìn về phía năm người lưu dân bị trói: "Xử lí thế nào?"
"Đưa tất cả về, kể cả tên này."
Tống Kỳ lấy mảnh vải trong miệng lưu dân ra, sau đó ngay lập tức nhét vào trong miệng tên Huyết Liên giáo, phòng trường hợp hắn uống thuốc độc hoặc cắn lưỡi tự sát.
"Chúng ta về thôi, chỗ này sẽ mau chóng có người đến xử lí."
Tiêu Sanh không nghi ngờ khả năng làm việc của người Vũ thành, hơn nữa những người được chỉ định xử lí việc này đều là thân tín do chính Tiêu Sanh bồi dưỡng, hoàn toàn đáng tin cậy.
"Được."
Tống Kỳ nhìn về phía nhóm lưu dân, người lưu dân được gỡ mảnh vải nói liên mồm: "Đừng giết bọn này, tha cho bọn này."
Mang theo giọng địa phương đặc sệt, có lẽ là thôn dân ở gần đây, nhưng thời buổi bất ổn, cuối cùng không có nhà để về.
"Ta đưa bọn họ về, liệu Ôn thành chủ có giận không?"
Dù sao Ôn Vãn Tịch cũng không phải người siêu từ thiện gì cho cam, chủ kiến này do bản thân đưa ra, nhưng trước mắt cô lại không có chỗ cho những người này trú chân.
"Nếu là ngươi, thì sẽ không đâu."
Tống Kỳ: "??"
Tiêu Sanh có vẻ vừa mới nhận ra bản thân đã nói gì, nhưng cũng không thấy mình có gì sai: "Thành chủ đối xử với ngươi rất đặc biệt."
"Đặc, đặc biệt sao?"
Thật ra Tống Kỳ cũng có thể cảm nhận được, nhưng vẫn không nói ra được đặc biệt ở chỗ nào, song bây giờ nhớ lại, cô lại cảm thấy Ôn Vãn Tịch đã trao cho mình không ít đặc quyền.
Có thể bước vào phòng nàng ở lầu Vân Mộng, đưa cho mình lệnh bài của riêng Thành chủ, còn khi mình gọi tên nàng, cũng có thể không bị tổn hại lấy một cọng lông sợi tóc.
Nói như vậy, quả thực là có chút...
Trong lòng Tống Kỳ ngọt ngào vui sướng, khóe môi cũng nhịn không được mà nhếch lên, quét hết sạch nỗi ám ảnh giết người vừa rồi.
Tiêu Sanh áp giải tên Huyết Liên giáo kia tiến về phía trước, còn Tống Kỳ thì hộ tống năm người lưu dân vào thành. Vũ thành vào đêm khuya rất yên tĩnh, chỉ có nhà trọ là vẫn còn chút hơi thở con người, hai người tránh đường phố có nhà trọ, đi thẳng đến Phủ Thành chủ, một đường không trở ngại.
Vốn tưởng Ôn Vãn Tịch đã nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đèn đóm phòng nghị sự sáng trưng, có vẻ người kia đang đợi kết quả của cuộc vây quét đêm nay.
Tống Kỳ bảo lưu dân ngoan ngoãn ở ngoài phòng nghị sự, bản thân thì cùng Tiêu Sanh dẫn theo đệ tử Huyết Liên giáo bước vào đại sảnh phòng nghị sự.
Ôn Vãn Tịch liếc mắt nhìn lưu dân ngoài cửa, những người kia dè dặt quan sát xung quanh, cơ thể hơi cuộn tròn, chỉ sợ bản thân nhìn thấy thứ không nên thấy.
Tiêu Sanh áp giải tên Huyết Liên giáo vào đại sảnh, đá một cước vào khớp đầu gối hắn, tên kia ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn Vãn Tịch.
"Các ngươi có gì muốn hỏi không?"
Ôn Vãn Tịch không có ý định đích thân thẩm vấn, thái độ có vẻ thờ ơ, nhưng nhìn thấy lưu dân ngoài cửa, lại không khỏi cau mày. Tên Tống Kỳ này đưa bọn họ đến đây làm quái gì?
Xem Phủ Thành chủ của ta là chỗ mở tổ chức từ thiện à?
Nàng nghiêng người, một tay chống đầu, nơi ánh mắt hướng đến lại không phải là tên đệ tử Huyết Liên giáo kia, mà là Tống Kỳ.
Việc thẩm vấn này, Tiêu Sanh chắc chắn lành nghề hơn mình, công việc chuyên nghiệp phải do người chuyên nghiệp làm. Do đó Tống Kỳ liền nói: "Tiêu đại ca, trông cậy vào ngươi vậy."
Tiêu Sanh: "..."
Tiêu Sanh đi đến trước mặt tên đệ tử Huyết Liên giáo kia, nhìn xuống từ trên cao, nói: "Ta hỏi ngươi trả lời, nếu như dám tự sát, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."
Đệ tử Huyết Liên giáo kia rõ ràng đã sợ hãi, vội vã gật đầu, bây giờ Tiêu Sanh mới lấy mảnh vải bịt miệng hắn ra, vẫn nằm trên mặt đất.
Sau khi tên đệ tử Huyết Liên giáo kia có thể nói chuyện, lập tức dập đầu với Ôn Vãn Tịch: "Ôn thành chủ, bọn ta không hề động vào người của Vũ thành, xin người hãy tin ta."
Ôn Vãn Tịch không trả lời, bản thân chỉ khẽ nhướng mày. Vũ thành không có lưu dân cũng không có ăn mày, năm người này hiển nhiên không phải là người của Vũ thành, nhưng mà lần này việc vây quét cứ điểm của bọn chúng không phải là chủ kiến của bản thân.
Vì vậy, nàng định làm một người khán giả.
"Các ngươi muốn làm gì với họ?"
Tiêu Sanh chỉ muốn biết chuyện này, đây cũng là chuyện Tống Kỳ muốn biết. Ôn Vãn Tịch chỉ lạnh lùng nhìn, không hề dao động.
"Chuyện này ta thực sự không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc, chỉ cần giao người cho Hộ pháp Lam Nguyệt là được."
Tên Huyết Liên giáo kia sợ hãi đến nỗi run cầm cập, chỉ còn thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
Ôn Vãn Tịch hừ lạnh một tiếng, sớm đã biết kết quả này, cuộc vây quét ngày hôm nay cũng chỉ tốn công vô ích.
"Khi các ngươi giao người, bộ không chú ý đến bất cứ điều gì cả à?"
Tống Kỳ cau mày thật chặt, có chút phẫn nộ, cứ có cảm giác bản thân phí công bận rộn cả một buổi, cũng vì hành vi của Huyết Liên giáo mà cảm thấy phẫn nộ.
"Giao người... Khi giao người..."
Tên Huyết Liên giáo đang cố hết sức nhớ lại gì đó, sau đó đôi mắt sáng lên, lập tức nói: "Ta ngửi thấy trên người Hộ pháp Lam Nguyệt có mùi cỏ Thiết Xà."
Cỏ Thiết Xà?
Tống Kỳ nhớ bản thân có từng đọc qua, nhưng đang trong trạng thái phẫn nộ, nhất thời không nhớ ra thứ này dùng để làm gì.
"Cỏ Thiết Xà, là thuốc dẫn quan trọng cho rất nhiều thuốc độc."
Ôn Vãn Tịch tốt bụng phổ cập khoa học cho Tống Kỳ một chút, bây giờ Tống Kỳ mới nhớ ra được. Cỏ Thiết Xà thường xuyên xuất hiện trong nguyên tác, là thuốc dẫn quan trọng để chế ra thuốc độc. Trong nguyên tác có không ít môn phái giỏi dùng độc, Vũ thành và Huyết Liên giáo là xuất sắc nhất trong số đó.
Trong sách đã từng đề cập đến cỏ Thiết Xà không chỉ một lần, mùi cỏ Thiết Xà rất nhạt, nhưng chỉ khi luyện độc, mùi cỏ Thiết Xà mới có thể bám vào trên người.
Việc Lam Nguyệt luyện độc không có gì lạ thường, nhưng hắn đồng thời lại cần những người lưu dân này, đáp án gần như đã rõ ràng.
Lam Nguyệt đang dùng những người này để thử độc.
Những người này không quyền không thế, thậm chí không có cảm giác tồn tại, sống hay chết cũng sẽ chẳng có ai để ý, dùng những người này thử độc là tốt nhất.
"Ta đã hiểu rồi."
Tống Kỳ đã hỏi được đáp án có vẻ như mong muốn, lập tức rời khỏi phòng nghị sự, việc tiếp theo, đều giao cho Tiêu Sanh xử lí.
"Xin các ngươi hãy tha cho ta, tha cho ta, ta không muốn chết!"
Tên đệ tử Huyết Liên giáo liên tục xin tha, Ôn Vãn Tịch chỉ sốt ruột xua tay, cũng đi ra ngoài cửa.
Tiêu Sanh lạnh lùng nhìn tên đệ tử Huyết Liên giáo, trong tay lóe lên tia sắc bén, phòng nghị sự ngay tức khắc yên tĩnh.
Tống Kỳ biết không thể thả tên này về được, cũng chỉ có thể diệt khẩu. Tống Kỳ đi đến trước cửa phòng nghị sự, năm người kia run lẩy bẩy, chỉ sợ vừa ra hang cọp, lại vào ổ sói.
Ôn Vãn Tịch đi đến ngay sau đó, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn năm người kia, rồi nói: "Việc thiện mà ngươi làm đấy à."
"Ngươi có thể thu nhận bọn họ vài ngày được không, ta sẽ nghĩ cách thu xếp cho họ."
Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch không trả lời, không nhịn được mà kéo kéo tay áo Ôn Vãn Tịch, lắc lư nhẹ: "Xin ngươi đó."
Ôn Vãn Tịch nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía Tống Kỳ, môi đỏ mím chặt, trông như thể tức giận, Tống Kỳ lại rén rồi.
"Mua cho ta chè bo bo đậu hũ ky."
"Muộn thế này ư?"
Suy nghĩ của Tống Kỳ xoay chuyển cực nhanh, suy nghĩ xem rốt cuộc còn tửu lầu và nhà bếp của nhà trọ nào còn mở cửa không.
"Ngươi tự nghĩ cách."
Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng phẩy tay áo, hất tay Tống Kỳ ra, rồi lướt qua cạnh cô rời đi.
Vậy là nàng đồng ý rồi?
Hì hì, ta biết ngay lòng dạ nàng không xấu.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Chè bo bo đậu hũ ky ngon lắm ư?
Ôn tỷ: Ừm.
Tống Kỳ: Nhưng ta ngọt hơn à nha!
Ôn tỷ: Là ngươi đưa cừu vào miệng cọp.
Hồ Đồ: Tôi bị chặn rồi.