Cô quay trở lại bàn làm việc dọn dẹp cái liễn, đem ra ngoài sân, sau khi nhờ đệ tử đem đến phòng bếp lại trở về thư phòng.
Người kia vẫn đang ngủ, Tống Kỳ không nhịn được thở dài, cuối cùng cũng yên phận lại.
Tống Kỳ không thể nào đồng cảm sâu sắc, nhưng với khả năng đồng cảm của một tác giả bị đời vùi dập, nghĩ đến việc nếu mình có cảnh ngộ này quả thực sẽ sống không bằng chết.
Dù biết không phải là lỗi của bản thân, nhưng vẫn không nhịn được oán trách bản thân. Dù Vũ Dã đã chết, nhưng căm hận trong lòng vẫn khó nguôi ngoai, ngay cả đối tượng để trút giận cũng không còn.
Tống Kỳ khẽ vén những sợi tóc đen rơi trên mặt Ôn Vãn Tịch qua hai bên, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ đánh thức người trước mặt này.
Chèo chống nàng sống sót, đi đến tận bây giờ, có lẽ chính là thù hận nhỉ! Nhưng ngoài hận thù nàng còn để tâm đến điều gì khác không?
Tống Kỳ: [Hồ Đồ, nói thêm cho tao thông tin về Huyết Liên giáo ở ngoại ô.]
Hồ Đồ: [Được luôn, tổng cộng có hai mươi người, trong đó năm người giỏi dùng đao...]
Hồ Đồ nói cặn kẽ cho Tống Kỳ thông tin về Huyết Liên giáo, Tống Kỳ nghe đến nhập tâm, thậm chí cũng không phát hiện hơi thở của người trên giường đã biến đổi.
Chờ đến khi Tống Kỳ nghe xong, cô hỏi: [Rốt cuộc chúng bắt những người lưu dân, ăn mày này định làm gì?]
Hồ Đồ: [Nguyên nhân này có quyền hạn, tôi không mở được, cô tự mình đi điều tra.]
Bây giờ Tống Kỳ cũng không trông chờ vào Hồ Đồ nữa, chỉ có thể tự mình điều tra thám xét. Vũ thành rải đầy tai mắt của Ôn Vãn Tịch, ngay cả vùng ngoại ô cũng xem như nằm trong tầm kiểm soát của Ôn Vãn Tịch, có lẽ nàng sẽ biết mục đích của Huyết Liên giáo.
Hiện giờ cô muốn thành lập Cái Bang, nếu Huyết Liên giáo tiếp tục bắt ăn mày đi như thế, e rằng kế hoạch thành lập Cái Bang sắp tan thành mây khói rồi.
Chuyện mà Huyết Liên giáo này ngấm ngầm làm, ngay cả Cố Khinh Phong cũng không rõ, liệu những tên giáo chúng bình thường kia có thể biết không?
Kệ đi, bắt sống một tên về hỏi thử xem.
Sau khi hạ quyết tâm, Tống Kỳ lại không định đi một mình, cô tính gọi Tiêu Sanh đến. Nếu mình làm ra sai sót nào đó lần nữa, trừ 100 điểm giá trị may mắn lần nữa, cũng không biết khi nào mình mới có thể mua được Thiên Hỏa Liệt Diễm Công.
Tiếp sau đây, cô không thể ra vẻ anh hùng nữa, trân trọng mạng sống, giữ gìn giá trị may mắn.
Tống Kỳ ngồi trên ghế Thái sư trò chuyện với Hồ Đồ, dưới góc nhìn của người khác thì cô đang ngẩn người. Ôn Vãn Tịch đã tỉnh lại cách đây không lâu, mở mắt ra nhìn về phía Tống Kỳ, người kia vẫn đang ngẩn người.
Người này, vì sao thường hay ngẩn người?
Ôn Vãn Tịch cử động một chút, Tống Kỳ lập tức phục hồi tinh thần, đi đến, hơi ngồi xổm xuống: "Ngươi có đau đầu không?"
Cảm giác say rượu không hề dễ chịu.
"Không có."
Ban nãy khi Ôn Vãn Tịch nằm xuống, đã dùng nội lực giải bớt men say, bây giờ đã khá hơn nhiều. Nếu người này cẩn thận hơn chút nữa, thì có thể phát hiện ra hơi thở của mình đã biến đổi, nhưng người này chỉ ngồi ngẩn người.
Như một đứa ngốc.
Tống Kỳ rót một chén trà cho Ôn Vãn Tịch, trà cũng đã nguội, lúc này mới phát hiện bản thân đã ngồi ngẩn người gần nửa canh giờ.
"Trà nguội rồi, để ta đổi cho ngươi..."
"Không cần, đưa đây."
Tống Kỳ ngoan ngoãn bưng đến, Ôn Vãn Tịch nhấp vài ngụm, nói: "Sao ngươi vẫn chưa đi?"
Tống Kỳ bĩu môi, có chút bất mãn, sao người phụ nữ này cứ muốn đuổi mình đi thế?
"Vừa mới nói muốn ở cùng ngươi, sao có thể đi trước được?"
Tống Kỳ cũng không tranh luận với nàng, tâm trạng nàng bây giờ không tốt, chuyện gì mình cũng nhường nhịn nàng là được. Ôn Vãn Tịch không nói gì, một hơi uống hết trà trong tay: "Chuyện ngày hôm nay..."
"Ta sẽ không nói cho người khác biết, ôi, ta thậm chí còn không nhớ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì."
Tống Kỳ dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình để cam đoan với Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch không làm khó cô nữa, chỉ nói: "Hồi nãy, ta nhớ ngươi hỏi về vụ đám người Huyết Liên giáo."
"Phải."
Tống Kỳ dời ghế Thái sư đến ngồi trước mặt Ôn Vãn Tịch, một chút phép tắc cũng không có, nhưng Ôn Vãn Tịch lại có phần ngưỡng mộ sự tùy ý này của cô.
Không bị ràng buộc bởi phép tắc, muốn làm gì thì làm nấy, thật tốt.
"Ngươi biết rõ bọn chúng chiếm cứ ở ngoại ô, tại sao lại mặc kệ bọn chúng?"
Tống Kỳ tin tưởng Ôn Vãn Tịch sẽ không làm chuyện vô nghĩa, nàng để mặc bọn chúng chiếm cứ ở ngoại ô chắc chắn là có dụng ý của nàng.
"Cứ cách một thời gian bọn chúng sẽ bắt lưu dân và ăn mày, nhưng ta mãi vẫn không biết nguyên nhân, có chút tò mò, bèn dự định thả dây dài câu cá lớn, biết đâu có thể tìm được nhiều bí mật hơn thì sao?"
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, Tống Kỳ có chút do dự với kế hoạch của mình. Nếu mình đi tiêu diệt đám người Huyết Liên giáo kia, liệu có làm hỏng chuyện tốt của Ôn Vãn Tịch không?
Nhìn thấy dáng vẻ Tống Kỳ bối rối đầy mặt, Ôn Vãn Tịch khẽ cười nói: "Ngươi muốn đi giết bọn chúng, cứu những người lưu dân kia ra?"
Tống Kỳ có phần kinh ngạc, làm sao Ôn Vãn Tịch lại nhìn thấu được mình, mình thực sự dễ bị nhìn thấu ngay vậy ư?
Hồ Đồ: [Đúng vậy, không sai.]
Tống Kỳ: [Cút!]
"Phải."
Tống Kỳ cũng không che giấu, cô còn lập tức nói thêm: "Ta còn muốn gọi Tiêu Sanh giúp ta, cùng đi tiêu diệt chúng."
Nơi này nằm trong phạm vi Vũ thành, người của Huyết Liên giáo chết, cũng có thể xử lý thi thể rất tốt, cho dù Huyết Liên giáo biết là Vũ thành làm, cũng không thể tìm được bằng chứng.
Nghĩ đến việc xử lý thi thể, Tống Kỳ nghĩ ngay đến bầy sói Ôn Vãn Tịch nuôi trong đấu thú trường...
Cô không nhịn được rùng mình một cái, ghê rợn quá.
"Giờ thì ngươi lại tự ý sử dụng người của ta rồi."
Ôn Vãn Tịch cười nhạt, nghe không ra là cảm xúc gì, nhưng Tống Kỳ rén ngay tức khắc: "An toàn là trên hết mà."
"Giờ đã hiểu cái gì gọi là an toàn là trên hết rồi?"
Không đúng, sự mỉa mai của người này vẫn rất kì quái, chẳng phải lần trước đi vây quét mười sáu tên Huyết Liên giáo là do ngươi sắp xếp à?
Bốc phốt thì bốc phốt, nhưng Tống Kỳ không thể nào mở miệng phàn nàn.
Cô sợ chết.
"Ta cho phép, ngươi cứ dẫn theo Tiêu Sanh đi, chỉ là hai mươi tên lâu la, nếu ngươi vẫn bị thương, vậy ta thực sự phải đánh giá lại ngươi một lần nữa."
Tống Kỳ: "..."
"Đợi đã, ta đi giết bọn chúng, bộ sẽ không làm xáo trộn kế hoạch của ngươi ư?"
"Không đâu."
Ôn Vãn Tịch che huyệt thái dương, xoa xoa, lại nói: "Ta đã phái người đóng giả làm lưu dân trà trộn vào, nhưng vẫn chưa có tin tức nào gửi về."
Đã một tháng rồi, vẫn chưa có tin tức gì, những đệ tử kia rất có thể đã chết. Tại sao Huyết Liên giáo muốn bắt những người không quyền không thế này về để giết?
Nếu bọn chúng muốn giết đệ tử mình cài vào trong đó, hai bên chắc chắn sẽ đánh nhau. Chỉ cần thể hiện rõ võ công, bọn chúng sẽ biết ngay Vũ thành đang điều tra chúng, nhưng hiện tại rõ ràng là bọn chúng không biết.
Chẳng lẽ người của mình bị giết trong lúc không hay biết gì sao?
Bằng cách nào, độc?
Suy nghĩ của Ôn Vãn Tịch xoay chuyển liên tục trong chốc lát, mãi đến khi Tống Kỳ nói: "Ta biết rồi, ta cũng muốn làm rõ chuyện này, để ta bắt sống một tên trở về."
"Ừm."
Mặc dù Ôn Vãn Tịch không nghĩ rằng có thể có được thông tin gì hữu ích, nhưng thấy Tống Kỳ hào hứng như thế, lại không nỡ lòng nào tổn thương sĩ khí của cô.
"Giờ đây giết người, sẽ không run nữa chứ?"
Tống Kỳ: "..."
Đúng là cái hay không nói toàn nói cái dở.
Nhắc đến cũng thấy kì lạ, cảm giác giết Tả Nghiêm vẫn đọng lại sâu trong tâm trí mình, nhưng giết người tiếp theo, cô dường như không thể nhớ rõ loại cảm giác ấy nữa.
Có từng do dự, nhưng lại không còn sợ hãi nữa rồi.
Cô biết dưới một số tình huống, không muốn chết, thì phải giết người.
"Không run nữa."
Giờ nhắc đến giết người, Tống Kỳ cũng không còn do dự như trước. Cô không phải thánh mẫu, trên đời này có kẻ đáng phải chết, mà những kẻ này vẫn đang tự do ngoài vòng pháp luật.
Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Kỳ lên, xoay sang phải một chút. Vết thương rất nhỏ kia rơi vào bên trái cổ Tống Kỳ, máu đã ngừng chảy, chỉ lưu lại một vết thương bị vết máu chiếm giữ.
Mình mới vừa...
Ôn Vãn Tịch nghiến răng, cảm thấy bản thân chắc chắn là điên rồi mới có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đi xử lý vết thương của ngươi chút đi."
Tống Kỳ: "..."
Rõ ràng là do ngươi gây ra, lại còn hung dữ.
Đương nhiên, Tống Kỳ vẫn không dám phàn nàn thành tiếng.
"Được."
Tống Kỳ lùi về sau một chút, dường như muốn né tránh ánh mắt của Ôn Vãn Tịch. Nhớ lại hành động Ôn Vãn Tịch liếm vết thương của cô ban nãy, Tống Kỳ liền cảm thấy nóng bừng cả người, đứng ngồi không yên.
Ôn Vãn Tịch nhìn dáng vẻ có chút tủi thân của Tống Kỳ, trái tim ngứa ngáy như có kiến bò lên. Mùi máu tanh ban nãy kia dường như vẫn còn sót lại trong miệng mình, trộn lẫn với mùi rượu, chẳng hiểu vì sao có chút hấp dẫn.
Ôn Vãn Tịch lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân chắc chắn là điên rồi.
"Còn chưa đi?"
"À à!"
Tống Kỳ lập tức đứng dậy, xoay người, tìm một góc, lấy thuốc trị thương của Vũ thành ra. Cô đổ phần thuốc trị thương còn lại ra, bôi lên cổ mình, lạnh buốt một chặp, đau nhói một hồi.
Tống Kỳ rất sợ đau, nhưng sau khi đến thế giới này thường xuyên bị thương, bây giờ cô đã không để chút vết thương nhỏ này vào mắt.
Sau khi bôi xong, Tống Kỳ xoay người lại thì thấy Ôn Vãn Tịch vẫn luôn nhìn mình, không biết vì sao, cô lập tức có phần ngượng ngùng. Rõ ràng vừa rồi chỉ là bôi thuốc mà thôi, thế méo nào lại phải ngượng ngùng như thay quần áo trước mặt đám đông vậy?
Tống Kỳ không rõ, bản thân càng ngày càng không thể kiểm soát được trái tim của mình.
"Tống Kỳ."
"Ấy?"
"Đến đây."
Ôn Vãn Tịch vẫy tay với Tống Kỳ, Tống Kỳ ngoan ngoãn đi đến, nhưng không dám nhìn vào mắt Ôn Vãn Tịch. Cô vừa đi, vừa cất thuốc trị thương về trong lớp tay áo tối màu của mình, động tác rất chậm, tỏ vẻ bình tĩnh, giấu đầu lòi đuôi.
Tống Kỳ ngồi vào trước mặt Ôn Vãn Tịch, lặng lẽ meo meo liếc Ôn Vãn Tịch một cái, người kia đang cười, nét cười chẳng rõ ràng.
"Có phải là có việc gì ngươi muốn ta làm không?"
Ôn Vãn Tịch không nói gì, mà chỉ dùng ngón tay hơi mát lạnh nâng cằm Tống Kỳ lên: "Ngươi rất muốn làm việc cho ta sao?"
Tống Kỳ: "..."
Chẳng phải ta đang làm việc cho ngươi suốt đấy sao?
"Sao không nói gì?"
"Ta là lính đánh thuê của riêng mình ngươi, đương nhiên là phải làm việc cho ngươi."
Tống Kỳ đáp lại bằng một câu trả lời chính thức, Ôn Vãn Tịch cũng coi như là thỏa mãn với đáp án này.
Nàng rất thích hai chữ "của riêng" này.
"Lần này ta không muốn ngươi làm việc cho ta."
Nhưng có lẽ rất nhanh thôi là sẽ có rồi.
Giờ đây Thái Hư môn đã mất đi sự giúp đỡ của Huyết Liên giáo, nội bộ lại bị cài vào người của Huyết Liên giáo, đã trở nên rối loạn. Tông môn một trăm năm giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, cũng phải cảm thán tình thế đổi thay, quy luật nếu không phát triển thì sẽ bị đào thải.
Có điều, việc này cũng phải nói sự thâm nhập của Huyết Liên giáo rất thành công, ít nhất thì tên cọc ngầm Từ Ngạn này đã cực kì thành công.
"Ta chỉ có một điều muốn nhắc nhở ngươi."
"Gì thế?"
Chẳng lẽ là muốn nhắc nhở mình cẩn thận với đám người Huyết Liên giáo? Cũng khó trách nàng không yên tâm, mỗi lần ra nhiệm vụ là mỗi lần mình bị thương, không nói mình "chẳng có một thân võ nghệ tốt gì cả" đã là cho mình thể diện.
"Không nên lại gần Giản Tử Thư quá, hắn là người xảo quyệt, chỉ sợ ngươi đã chịu thiệt rồi mà vẫn hớn hở vui cười."
Ôn Vãn Tịch nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp nhìn Tống Kỳ chăm chú, như thể đang giao cho một nhiệm vụ nghiêm túc, khiến người ta không thể không làm theo lời nàng nói.
Tống Kỳ: "..."
Ta thực sự trông đần đến vậy à?
Hồ Đồ: [Không phải là trông, mà là...]
Tống Kỳ: [Câm mồm!]
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Ta lại khá là mê kiểu người điên như ngươi, he he he he~
Ôn tỷ:...