Vợ yêu Lâm Hi Nhi, năm chữ khắc rõ ràng trên mộ bia.
“Lâm Hi.” Quyền Hạo nhỏ giọng nỉ non, sau đó ngước mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Hi nhi, trở về với anh.”
Không an toàn đã biến mất xông lên đầu, Thẩm Cảnh Kỳ cho anh cảm giác nguy cơ.
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ giữ cổ tay cô, không chịu để cho cô rời đi.
Trong tròng mắt đốt lửa mạnh hừng hực, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh Kỳ.
“Thẩm Cảnh Kỳ, tôi nói rồi, tôi không phải là Lâm Hi Nhi, anh mang tôi đến xem thứ này cũng không thể thay đổi sự thật tôi là Lâm Hi.” Lâm Hi vô tình gạt tay Thẩm Cảnh Kỳ ra, lạnh nhạt nói.
Lâm Hi mặc cho Quyền Hạo nắm tay cô, hai người sóng vai đi tới cửa.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của cô, tay vô lực rũ xuống, trong nháy mắt nước mắt chảy từ trong khóe mắt xuống. Ở trước mặt cô, anh có kiêu ngạo cũng để xuống, nhưng thủy chung không đổi được một cái quay đầu nhìn lại của cô.
Trở lại nhà họ Quyền, trong đầu Lâm Hi rất loạn, vẫn nhớ tới mấy chữ thấy được ở nghĩa trang.
Dáng vẻ tâm thần của cô không có ở đây, anh nhìn thấy, lòng đang rỉ máu.
“Hi nhi, em đang nghĩ cái gì?”
Cô ngay cả mí mắt cũng không nhếch, giống như không nghe thấy lời anh nói. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Hi nhi.”
Anh đề cao âm lượng gọi cô, lại đổi lấy mắt lạnh của cô, “Làm sao?”
“Em đang nghĩ đến Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Anh đè nén tức giận.
Đáy mắt xẹt qua vẻ không vui, Lâm Hi không nhịn được đáp lại một câu, “Tôi nghĩ tới ai mắc mớ gì đến anh?”
“Mấy ngày trước không phải em mới nói với anh rằng em chán ghét anh ta sao, mà bây giờ đây?” Giọng điệu không nhịn được của cô khiến cho anh tức giận.
“Không giải thích được.” Đứng lên từ trên ghế sa lon, Lâm Hi cau chặt chân mày.
“Đối với em mà nói, anh vĩnh viễn đều là không giải thích được sao?”
“Lười nói với anh.” Cô lạnh lùng nói, câu nói vừa dứt, đi tới phòng ngủ của cô ở trên lầu hai. Tim của cô đang nhảy loạn, năm chữ này cho cô quá nhiều rung động, cô cần điều chỉnh lại trái tim đã loạn của cô một chút.
“Lâm Hi.” Quyền Hạo gần như gầm thét gọi tên của cô, không đổi được lấy cái quay đầu nhìn lại của cô.
Lòng đang trầm xuống, một vài tia ánh sáng trong thế giới của anh bị bóng đen đuổi đi.
Toàn thân đều đang rét run, anh đuổi theo bước chân của cô, muốn ngăn cản bước tiến của cô.
“Lâm Hi.” Anh lạnh lùng gọi tên cô, mím chặt môi mỏng để lộ ra anh có bao nhiêu tức giận và ghen tức.
So sánh với anh tức giận và ghen tức, cô có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, một tiếng cũng không nói, định vòng qua bên cạnh anh, trở lại phòng ngủ của cô. Khoảnh khắc khi chuyển bước chân đó, tay của cô bị anh kéo lại.
“Chuyện ngày hôm nay, em không thấy em phải giải thích tử tế một chút với anh sao?” Vẻ mặt anh lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói.
“Có gì hay để giải thích, không phải anh đều nhìn thấy sao?”
“Chính bởi vì anh nhìn thấy, em mới cần giải thích.”
“Không có gì hay để giải thích.” Giọng nói lạnh nhạt của cô quá đau đớn người ta, anh cười nhạo một tiếng, ngay sau đó kéo cô vào trong phòng ngủ của anh.
Rầm một tiếng, anh dường như cũng phát tiết tức giận vào cái đóng cửa. Trần Tiêu vừa đúng lúc đi qua, bị sợ đến toàn thân chấn động, ngước mắt mà nhìn, đây là xảy ra chuyện gì?
Sau khi đóng cửa, cô bị anh đè lên cửa, lồng ngực của anh rất nóng, dính vào trên người cô. die nd da nl e q uu ydo n
“Có phải anh quá dung túng em rồi không?” Hai tay anh nắm cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội chống lại.
Mặt của anh gần trong gang tấc, hơi thở anh thở ra phun lên mặt cô. Cô nhíu đôi mày thanh tú, ngước mắt nhìn chăm chú vào anh, “Buông ra.”
“Hi nhi, em thật sự là một con bạch nhãn lang nuôi mãi không quen.” Anh tự giễu nói, thân thể càng thêm dùng sức gần sát vào cô, nhiệt độ trên người cô làm cho anh rất thoải mái, nhưng lửa giận trong lòng vẫn nồng đậm như cũ.
Khóe môi cô nhếch ra nụ cười châm chọc, không cảm thấy tức giận trên người anh, “Ba năm trước đây anh nên biết sự thật, hiện giờ mới lĩnh ngộ có phải quá muộn không?” Lòng bị nhiễu loạn, bóng dáng của Thẩm Cảnh Kỳ quấn thật chặt trong đầu cô, tất cả điều này làm cho cô rất không thoải mái. Bây giờ lời của anh, càng làm cho cô không vui.
Môi mỏng cắn chặt, tia máu tràn ra, anh nhìn môi hồng của cô, hung hăng hôn lên.
Môi của anh, hơi lạnh, giống như ngón tay của anh, nhiệt độ trên gò má, nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút. Khoảnh khắc khi môi anh dán lên môi cô, trái tim của cô đang điên cuồng, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Môi, đang run rẩy, là anh, hay là cô?
Chóp mũi của cô, đều là hơi thở của anh.
Hai tay của anh đột nhiên vòng chắc eo cô, hàm răng chợt cắn cánh môi dưới của cô.
Trên môi nhất thời truyền đến cảm giác đau nhói, làm cho Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú lên.
Rất đau! Giống như muốn cắn đứt môi cô vậy.
Cô không dám động, mắt đẹp lộ vẻ không dám tin, thân thể cứng ngắc.
Anh hôn cô, sự thật như sấm sét giữa trời quang này, trong lúc nhất thời cô không thể tiếp nhận nổi.
“Hi nhi, anh thích em.” Hàm răng của anh rốt cuộc bông lỏng cánh môi của cô ra, giọng trong trẻo lạnh lùng nói nhỏ.
Thích cô?! Trong nháy mắt, thân thể của cô run rẩy.
Lời của anh làm cho người ta khiếp sợ quá mức, suy nghĩ của cô cũng bị đánh bay. Một lúc sau, cô chớp chớp mắt, gương mặt của anh đột nhiên trở nên xa lạ.
Nhíu mày, nuốt nước miếng vì khiếp sợ xuống, cô đột nhiên miệng đắng lưỡi khô.
Anh khẽ vuốt ve mặt của cô, để cho hai mắt cô nhìn thẳng vào anh, “Anh vốn nghĩ em còn quá nhỏ, không thể nói với em, nhưng bây giờ, anh không nói thì chậm mất.”
Mặt truyền đến nhiệt độ, anh lấy tay gạt tay anh đang vuốt ve trên mặt cô, “Quyền Hạo, anh nói đùa sao?”
Lòng khẩn trương, ánh mắt tập trung mà thâm tình của anh nhìn chăm chú vào từng biến hóa hơi nhỏ của cô, “Anh không phải đang nói đùa, anh nghiêm túc.”
“Đừng đùa, sao anh có thể yêu thích tôi?” Cô đẩy tay của anh ra, cau mày không vui nói. Trong lòng vốn không tin lời anh đang nói, anh thích cô?! Suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng.
Anh khổ sở cười lên, môi mỏng một lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, dùng sức mút hương vị ngọt ngào của cô, ngọt ngào này như anh túc khiến cho người ta bị nghiện, đôi tay vòng thật chặt quanh eo của cô. [email protected]0n
Hôn, khiến cho anh hãm vào, điều này giống như mộng đẹp, anh không nỡ tỉnh lại.
Lưỡi của anh quấy đảo trong miệng cô, cô giống như bị kinh sợ, quên mất giãy giụa, bị buộc tiếp nhận nụ hôn này.
Sau ba mươi giây, anh ngừng nụ hôn này, cánh môi đến gần bên tai cô, “Hiện giờ em tin chưa?”
Không có mừng rỡ, chỉ có kinh sợ, Lâm Hi vội vã đẩy anh ra.
“Hi nhi, em không thể tiếp nhận sao?” Anh đè cô trên cửa, không để cho cô giãy giụa.
Trán của anh tựa lên trán cô, cúi mi mắt xuống, nhìn biến hóa trong mắt cô.
“Anh nói đúng rồi, tôi không thể tiếp nhận.” Thân thể nóng bỏng của anh dán lên người cô, da gà trên người cũng nổi lên. Tiếp nhận Quyền Hạo, chỉ suy nghĩ thôi đã hù chết cô.
Anh nâng cằm lên, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, “Anh cho em thời gian tiếp nhận, đừng để cho anh đợi quá lâu.” Lời nói tràn đầy vô hạn yêu say đắm không tự chủ mang theo vẻ cầu xin, anh sợ cô từ chối.
Cô giơ tay lên, đẩy mặt anh ra xa một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô sợ nhìn thấy thứ cô không muốn thấy, “Không cần cho tôi thời gian, tôi không thể tiếp nhận anh.”
“Tại sao?” Hai tay anh vòng quanh hông cô, không chịu buông tay.
“Không vì cái gì cả, chỉ không thích thôi.” Cô dùng sức định đẩy tay anh ra.
“Bây giờ em còn quá nhỏ, không thể tiếp nhận anh, anh sẽ chờ em lớn lên.” Tròng mắt thâm thúy của anh chân thành mà nghiêm túc.
Nụ cười khổ sở, bây giờ cô muốn khóc.
Cô có thể hiểu được ba năm trước đây anh đưa cô về bên cạnh anh, chính là thích cô sao?!
“Anh là Quyền thiếu có tiền có thế, tôi không chịu nổi thích của anh.” Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể làm sao, chỉ có thể đánh giá thấp chính cô.
Ba năm trước đây cô hoài nghi Quyền Hạo là một người yêu trẻ con, nhưng cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ thích cô!
“Có tiền có thế thì như thế nào? Có thể mua được thích của em không?” Anh trào phúng nói. Cho dù người nhà họ Quyền lợi hại, nhưng không chạy được khỏi số mệnh yêu người trong số mệnh đã định, bây giờ, anh gặp được cô, đã trốn không thoát.
Sự thật này làm cho người ta sợ hãi, cô khẽ cúi đầu, khóe môi đang co quắp.
“Được rồi, anh buông tôi ra trước.” Thực tế ép buộc, cô chỉ có thể nói như vậy.
“Được.” Anh từ từ buông ra, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cô sờ cằm, cười một tiếng với anh, ngay sau đó xoay người, định đẩy cửa rời đi.
Anh nghĩ, đời này anh đã không cách nào né ra.
Khoảnh khắc khi cô mở cửa, anh ôm lấy cô từ sau lưng, “Hi nhi, em sẽ không để cho anh đợi quá lâu đúng không?”
Thân thể cứng ngắc trong nháy mắt, trên cổ cô truyền đến nhiệt độ của anh, đổi lại bình thường, trong ngày mùa đông ngực của anh thật ấm áp với cô mà nói, nhưng bây giờ, trừ kinh hãi ra chỉ còn lại kinh sợ.
“Đúng, tôi sẽ không để cho anh đợi quá lâu.” Cô làm mặt khóc, rất không có khí tiết đáp. Lúc này vốn không dám giãy giụa, cô không dám nói lời gì kích thích anh, ai biết anh sẽ nổi điên làm gì không?
“Hi nhi, em thật tốt.” Lấy được câu trả lời như mong muốn, trên mặt anh nở nụ cười thản nhiên.
Tốt cái gì mà tốt? Cô không nghĩ tới có được không? Cảnh tượng quỷ dị này chính là vì hù chết cô chứ?
Buông hai tay ra, anh chăm chú nhìn cô rời đi, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cô dựa lưng vào trên cửa, vỗ trái tim quá mức khiếp sợ.
“Tiểu thư, ngài làm cái gì vậy?” Từ sau khi bọn họ đi vào, Trần Tiêu vẫn đứng ngoài cửa, chờ tiểu thư nhà mình ra ngoài, anh loáng thoáng nghe được điều gì đó.
“Không có gì.” Dứt lời, cô mở cửa phòng ngủ của mình, đi vào.
Trần Tiêu đi theo, nhìn vẻ mặt kinh ngạc quá mức của tiểu thư nhà mình, anh đoán được, “Tiểu thư, có phải thiếu gia tỏ tình với ngài không?”
Bị Trần Tiêu đoán trúng, sắc mặt Lâm Hi không được tốt, “Mắc mớ gì tới anh? Một quản gia làm xong chuyện anh nên làm là được rồi, xen vào việc của người khác không có kết quả tốt gì.”
“Tiểu thư, không, tin tưởng tương lai không xa, tôi phải đổi giọng gọi cô là thiếu phu nhân.” Trần Tiêu hơi nhạo báng, khi không thấy được vẻ mặt tức giận của tiểu thư nhà mình, “Thật ra thì tiểu thư...”
“Anh đi chết đi.” Lâm Hi cầm gối đập lên người Trần Tiêu, “Lập tức cút cho tôi.”
Gối ôm mềm nhũn đập lên người, Trần Tiêu cảm giác thật thoải mái, thấy tiểu thư nhà mình trợn mắt, anh thức thời cút. Ừ, hiện giờ anh vẫn không nên quấy rầy tiểu thư nhà mình, để tiểu thư một mình một chỗ, tư từ tiêu hóa sự thật cô không dám tin.
Nằm trên ghế sa lon, trong ngực ôm gối ôm, cô gần như muốn chôn mặt trong gối ôm. Trong đầu rối loạn, rất hỗn loạn, chuyện ngày hôm nay cũng nảy sinh nhận thức mới của cô về bọn họ.
Năm chữ vợ yêu Lâm Hi Nhi giống như khắc trong đầu cô, vẻ mặt đau lòng muốn chết của Thẩm Cảnh Kỳ không xua đi được, Quyền Hạo tỏ tình, tât cả đều khiến cho cô luống cuống không dứt. Đây là chuyện gì?! Thần ơi, xin nói cho cô biết, nên làm cái gì đây? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Một buổi chiều, Lâm Hi rối rắm nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cửa bị Quyền Hạo mở ra, anh cười yếu ớt nhìn cô lăn qua lăn lại trên giường, “Hi nhi, sao vậy?”
Trước kia không cảm thấy cách gọi Hi nhi này ẩn chứa cái gì, bây giờ vừa nghe cách gọi thân mật này, Lâm Hi nhất thời lệ rơi đầy mặt, trước kia cô có bao nhiêu chậm chạp?
“Không có gì.” Lâm Hi bò dậy từ trên giường, không muốn nhìn lâu Quyền Hạo thêm, cô hiện giờ rối rắm.
Là lập tức không thể tiếp nhận yêu của anh sao? Trong lòng Quyền Hạo lo lắng điều này.
Anh đi tới trước mặt cô, đưa tay vuốt ve trán cô, nhiệt độ của cô không thay đổi, “Hi nhi.”
Lâm Hi đẩy tay anh ra, “Làm gì?”
“Đi với anh về nhà chính ăn cơm.”
“A.” Lâm Hi không hứng thú lắm đáp một tiếng, trong lòng vẫn rối rắm.
Buổi tối, cô ôm tâm tình rối rắm đi nhà chính họ Quyền ăn cơm.
Nửa vầng trăng treo trên không trung thì cô và Quyền Hạo mới về đến nhà.
Trong lúc đó Quyền Hạo săn sóc tỉ mỉ cô, thiếu chút nữa hù chết cô.
Trước kia không cảm thấy hành động của Quyền Hạo có bao nhiêu mập mờ, bây giờ nhìn lại hành động của Quyền Hạo, người này quả thật coi cô như con dâu từ bé tới nuôi. Hai hàng nước mắt muốn rơi xuống, cô thật sự chậm chạp chết rồi.
Vuốt ve cái trán bị anh hôn, Lâm Hi ngây ngẩn cả người.
Hai chữ ngủ ngon trong miệng anh, cô xem thường đến muốn nhảy ra!
Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu hồng nhạt mà khiến lòng cô hoảng loạn, qua hồi lâu, cô thật sự không ngủ được, đầy trong đầu đều là cảnh tượng ban ngày, cô buồn rầu bò dậy từ trên giường, chân không đi tới đi lui trong phòng.
“Chuyện này nên làm như thế nào?” Cô phiền não không dứt, dùng sức gãi gãi đầu, lầm bầm lầu bầu.
Chống nạnh nhìn cửa sổ đen như mực, cô rất muốn nhảy xuống, sau đó rời khỏi nơi này. Nhưng mà nghĩ đến ám vệ ẩn núp chỗ tối, ý nghĩ này tản đi.
Cuộc sống yên ổn ba năm, đột nhiên bị hù dọa hoảng hốt như vậy đến, cô định yên ổn tiếp cũng không được. Rời đi, lấy quyền thế của Quyền Hạo, tìm được cô chỉ là chuyện sớm hay muộn. Không rời đi, làm con dâu nuôi từ bé! Má ơi, giết cô đi, cô thật sự không thích Quyền Hạo.
Hiện giờ không chỉ có một Quyền Hạo để cho cô nhức đầu, còn có một Thẩm Cảnh Kỳ giống như mắc bệnh thần kinh, đây là tiết tấu trời muốn diệt co sao? Nên làm cái gì?! die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ đối diện, khóe môi Quyền Hạo đang mỉm cười mộng đẹp.
Bên nhà họ Thẩm cùng thành thị, tất cả bên cạnh Thẩm Cảnh Kỳ đều là đủ loại chai rượu, trong tay anh cầm một chai rượu mạnh, không biết vì cái gì uống điên cuồng, rượu vẩy khắp áo anh, anh vốn tưởng rằng tim đã sớm chết lặng từ trước kia, nghĩ đến Hi Nhi ba năm trước mất đi, cô một lần nữa sống lại trên thân thể một người mới, nhưng cô không chịu thừa nhận cô chính là Hi Nhi, sự thật này, đau đến khiến cho anh không cách nào hô hấp.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, thật tốt biết bao nhiêu, trở lại bốn năm trước, tất cả đều sẽ thay đổi, đáng tiếc lại không thể.
Trong một đêm rối rắm, Lâm Hi ngủ không được tốt, kết quả chính là hai quầng thâm nhàn nhạt vây quanh mắt cô, tinh thần hơi uể oải.
Lúc cô tỉnh lại, Quyền Hạo đã không ở trong nhà rồi.
Che cái miệng nhỏ nhắn, cô cặp mắt mông lung đi xuống cầu thang.
“Tiểu thư, chào buổi sáng!” Tinh thần Trần Tiêu rất tốt, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lâm Hi.
“Chào buổi sáng.” Cầm lấy giỏ xách Trần Tiêu đã chuẩn bị xong cho cô, trong đôi mắt tinh khiết bao phủ hơi nước, cô nhàn nhạt đáp lời.
“Tiểu thư, thiếu gia căn dặn, tôi nhất định phải đưa ngài tới trường học.” Chìa khóa xe trong tay Trần Tiêu lại không giao vào tay Lâm hi, anh muốn hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia nhà mình giao cho anh.
Hơi nước lập tức rút đi, mắt sắc bén liếc nhìn Trần Tiêu, khóe môi Lâm Hi khẽ nhếch lên, đưa tay lấy chìa khóa trong tay Trần Tiêu, hơi lơ đãng nói, “Nếu như anh định đưa, vậy lái xe đi theo sau tôi là được.”
Lái xe đi theo tiểu thư! Hai hàng chân mày của Trần Tiêu nhíu chặt lại, ở nhà họ Quyền, ai không biết tài lái xe của tiểu thư rất tốt, Lý Thắng lái xe cũng bị cô bỏ rơi, anh đồ gà mờ lái xe này khỏi cần nói, trong vòng ba phút nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Tiểu thư, đừng làm khó dễ tôi có được không?” Trần Tiêu khổ sở nghiêm mặt, làm bộ đáng thương cầu xin.
Ngủ không ngon khiến trong lòng hơi phiền não, Lâm Hi không thoải mái vuốt ve khuya tay áo, “Cầm tiền lương trên trời, vậy phải chịu đựng tôi gây khó khăn cho, anh có theo hay không.” Nói xong, cô lưu loát đi ra ngoài cửa.
Trần Tiêu trợn mắt, nếu tiểu thư nhà mình đã nói như vậy, anh còn có thể nói gì. Lái xe đi theo chứ, bị bỏ lại thì bỏ lại, dù sao trên điện thoại di động của tiểu thư có trang bị thiết bị định vị, anh từ từ đuổi theo chẳng phải được sao, hiện giờ cần gì phải chọc giận đến cô.
Chạy chiếc Ferrari của cô, không tốn bao nhiêu sức lực đã bỏ rơi Trần Tiêu, cô thuận lợi chạy tới cửa trường học. Vừa dừng xe lại, cô đã nhìn thấy chiếc Lamborghini quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mới vừa đóng cửa xe, Thẩm Cảnh Kỳ ở đối diện đi tới, chỉ thấy anh mỉm cười, đang cầm một bó hoa rất tinh xảo đẹp đẽ, mấp máy môi hồng, cô cầm giỏ xách lên, làm như không thấy chuẩn bị đi vào trong trường học.
Thẩm Cảnh Kỳ nhanh hơn cô một bước, chặn đường đi của cô.
“Chào buổi sáng!” Thẩm Cảnh Kỳ vì gặp cô, tỉ mỉ chuẩn bị một phen, mặc dù tối hôm qua say rượu, nhưng gương mặt tuấn mỹ của anh không hề bị ảnh hưởng, tròng mắt như đầm sâu nhanh chóng phát ra sức hút mê người, âu phục màu đen làm thủ công rất xứng với anh, thành thục, trầm ổn không mất vẻ đẹp trai. dfienddn lieqiudoon
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, cô là nụ cười lạnh, trong mắt hàm chứa ý cười chê nhìn anh, “Anh lần này lại định làm gì?” Cô thật sự càng ngày càng xem không hiểu Thẩm Cảnh Kỳ, Thẩm đại thiếu gia vĩnh viễn mắt nhìn xuống người trong thiên hạ, bây giờ không ở trong ôn nhu hương *, lại dây dưa với cô, thật sự là chuyện lạ.
(*) ôn nhu hương: dùng để chỉ sắc đẹp của phụ nữ khiến cho người ta mê muội.
Giọng cô hơi chán ghét, anh coi như không nghe thấy, hơi vểnh khóe môi dịu dàng như gió xuân, hạ thấp tròng mắt nhìn bó hoa Lavender màu tím trong tay, “Tặng cho em.”
Tròng mắt trong suốt như nước suối nguồn xinh đẹp nhìn chăm chú vào anh, cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không nhận hoa anh tặng, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, mà không phải vẻ yêu thích như Thẩm Cảnh Kỳ muốn thấy, “Xin lỗi, tôi không thích hoa Lavender.”
“Thật sao?” Thẩm Cảnh Kỳ nói một tiếng thật khẽ, hình như tự giễu.
Lâm Hi không có hứng thú nhìn anh ta, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Em thích chính là hoa bách hợp sao?” Nhìn thẳng bóng lưng của cô, khóe môi anh mỉm cười hỏi.
“Tôi thích hay không thích cái gì có liên quan gì đến anh, xin anh đừng trở lại quấy rầy tôi.” Bước chân của cô không vì anh mà dừng lại, lời nói lạnh tanh vang lên bên tai anh.
Bóng lưng của cô biến mất không thấy gì nữa, Thẩm Cảnh Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cười tự giễu, thấy thùng rác để hai bên, anh xoay người đi tới bên cạnh thùng rác, cầm bó hoa trong tay vứt bỏ, giống như vứt bỏ thứ đồ không đáng giá để anh lưu luyến.
Lên lớp chuyên ngành, Lâm Hi không cách nào nhịn được Tiếu Thần cứ nhỏ giọng nói lảm nhảm, không thể nhịn được nữa, cô cầm quyển sách trên bàn chính xác gõ lên đầu Tiếu Thần, tội phạm nói lảm nhảm liền dừng lại, thế giới nhất thời tỉnh táo không ít.
Tiếng vang thanh thúy đưa tới người cả lớp liếc nhìn, nhất là giáo sư trên bục giảng ngừng giảng bài, sững sờ nhìn hai người Lâm Hi và Tiếu Thần.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác, Lâm Hi giống như không có việc gì xảy ra, giả bộ học sinh giỏi nghiêm túc nghe giảng, khổ sở cho Tiếu Thần xoa xoa đầu, ngũ quan nhíu lại một chỗ.
Giáo sư nhẹ giọng giả khụ mấy tiếng, cũng không tiện trách cứ hai vị không thể đắc tội, “Mọi người đều là bạn học, xuống tay không nên quá nặng.”
Sinh viên trong phòng học nghe được giáo sư nói như vậy, bật cười.
Tiếu Thần sớm tự nhận xui xẻo ngượng ngùng sờ khuôn mặt điển trai, cho đến khi tan lớp, anh vẫn rối rắm trong sự thật bị Lâm Hi đánh.
Học liên tục hai tiết, cũng đến giờ cơm trưa, Lâm Hi định về thẳng nhà ăn cơm. Nhưng bị Tiếu Thần lôi kéo không cho đi, tâm tình không tốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cổ tay bị nắm chặt, “Có chuyện gì sao?’
“Không có việc gì, ăn chung bữa cơm trưa thôi?” Trong lòng Tiếu Thần cân nhắc hồi lâu.
“Đi đâu?”
“Nhà hàng món Quảng Đông mới mở không tệ, chúng ta đi nếm thử một chút.”
“Ok.”
Lâm Hi không dị nghị bị Tiếu Thần kéo đi, anh sợ cô đổi ý.
Hai người đi tới nhà hàng món Quảng Đông, muốn một phòng bao.
Món ăn Quảng Đông nổi danh nhẹ nhàng dưỡng sinh, đặt ở trước mặt hai người đều là món ăn lấy nhẹ làm chủ.
Toàn bộ món ăn đưa lên rồi, Tiếu Thần vẫn một mực cẩn thận từng chút một cũng đến lúc công thành lui thân, xem tin nhắn nhận được, anh hơi xin lỗi nói, “Lâm Hi, anh tạm thời có chút việc, anh đi trước, em từ từ ăn.”
“Một chút thủ đoạn này của anh, tôi còn nhìn không thấu.”
Trước khi đến, trực giác nói cho cô biết Tiếu Thần không tốt bụng như vậy, muốn mời cô và anh ăn cơm, là có mục đích. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Tiếu Thần cười hì hì, ý tứ không tốt lắm, “Anh cũng bị người nhờ vả.”
Nói xong, anh dùng tốc độ nhanh nhất đi ra.
Món ăn sắc hương vị đầy đủ trước mặt, cô không hề có khẩu vị, yên tĩnh năm phút, Thẩm Cảnh Kỳ đẩy cửa tiến vào. Ngước mắt liếc thấy Thẩm Cảnh Kỳ, mặt cô không hề thay đổi.
“Hi Nhi, nhìn thấy anh em không vui sao?” Trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ nở một nụ cười cực kỳ xán lạn.
“Rất vui vẻ, vui vẻ quá mức rồi.” Cô lười phải phản bác cô không phải Lâm Hi Nhi, cứ theo anh ta gọi, “Thông qua Tiếu Thần hẹn tôi ra ngoài, chiêu này thật nát.”
Thẩm Cảnh Kỳ không trưng cầu ý kiến của cô, ngồi ở bên cạnh cô.
Trong không gian yên tĩnh, bọn họ ai cũng không mở miệng.
Anh biết sự chịu đựng của cô rất tốt, cho nên anh không nhịn được lên tiếng, “Em là Hi Nhi cũng được, là Lâm Hi cũng được, anh nhất định để cho em yêu anh lần nữa.” Khuôn mặt mỉm cười giống như đang nói cho toàn thế giới, lấy được tình yêu của cô, anh là tình thế bắt buộc.
Trải qua một đêm thận trọng suy tính, anh không hề giống như trước ép buộc cô thừa nhận là Hi Nhi nữa, chỉ cần anh biết cô chính là Hi Nhi đã đủ rồi, cô có thừa nhận hay không cũng không quan trọng.
“Ý nghĩ của anh trở nên thật sự kỳ quái rồi, đầu tiên thân phận của hai chúng ta cách xa nhau vạn dặm, còn có đừng quên anh lớn hơn tôi mười ba tuổi.” Lâm Hi đầu tiên cười một tiếng châm chọc, sau đó lạnh giọng đả kích Thẩm Cảnh Kỳ.
“Ở trước mặt tình yêu, tuổi tác và thân phận đều không có vấn đề gì, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi.” Giọng nói cực kỳ thâm tình, lời nói nghe nhạt mà quan trọng, trong mắt anh tỏ vẻ nghiêm túc.
“Đáng tiếc tôi không thích anh, chứ đừng nói tới yêu.”
“Từng nghe tới định luật Murphy chưa?”
“Càng không thể chuyện đã xảy ra càng dễ dàng trở thành sự thật, ha, Thẩm Cảnh Kỳ, không phải mỗi một người trên thế giới này đều có thể áp dụng định luật Murphy. Lâm Hi tôi, nói không thích chính là không thích, anh cũng không cần uổng phí tâm tư.”
“Chuyện chưa từng thử, sao em có thể kết luận sớm như vậy chứ? Hãy để cho thời gian đi nghiệm chứng, cuối cùng em nhất định sẽ yêu anh đấy.” Thẩm Cảnh Kỳ hết sức nắm chặt điểm này.
Lâm Hi đứng bật dậy, khinh bỉ trong mắt càng rõ ràng, “Tôi mỏi mắt trông chờ.”
“Anh vẫn nhớ em thích ăn món Quảng Đông nhất, hiện giờ không nếm thử đã rời đi sao?”
Lâm Hi bất cứ lúc nào cũng giữ đầu óc tỉnh táo, sao có thể trúng chiêu, “Đừng trộn lẫn rối loạn tôi và Lâm Hi Nhi, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi.”
“Thật sao?” Thẩm Cảnh Kỳ cũng đi theo, nâng cổ tay phải của cô lên, “Vậy em giải thích lắc tay này như thế nào?”
“Một cái lắc tay không thể nói lên điều gì, trên đường nhiều người mang lắc tay như vậy, anh cũng đều cho họ là Lâm Hi Nhi sao.” Không phải chỉ mang một chiếc lắc tay thạch anh màu tím thôi sao, có gì ngạc nhiên, cô tố chất tâm lý cường đại không hề hoảng hốt, cho dù cô là Lâm Hi Nhi hay Lâm Hi, cô thích thạch anh màu tím chưa từng thay đổi.
“Kỹ thuật diễn của em đã đến lô hỏa thuần thanh, không đi diễn trò thật sự lãng phí!” Thẩm Cảnh Kỳ biết lắc tay thạch anh màu tím không thể nói lên điều gì, nhưng vẻ đặc trưng này khiến hy vọng của anh lại nhiều thêm một chút. [email protected]`l3q21y"d0n
Lạnh lùng hất tay anh ta ra, Lâm Hi trừng mắt, tầm mắt chưa hề dừng lại trên người anh ta, mở cửa liền rời đi.
Thẩm Cảnh Kỳ nhìn chằm chằm vào cô rời đi, ý cười tràn ra trong mắt cũng nhiễm vẻ hạnh phúc. Chỉ có điều nếu anh biết chuyện Quyền Hạo tỏ tình với Lâm Hi, không biết anh còn có thể cười được không.
Vừa mới đi ra khỏi nhà hàng món ăn Quảng Đông, cô đã thấy Quyền Hạo vừa mới xuống xe, vẻ mặt anh âm trầm, thoạt nhìn giống như điên cuồng trước khi giông bão đến, liếc nhìn bầu trời xám trắng, sao cô lại có dự cảm xấu?
“Hi nhi.” Trong tròng mắt trắng đen rõ ràng hiện đầy lửa giận, anh từng bước từng bước một đi về phía cô.
Lúc này Lâm Hi định chui xuống đất chạy đi, đáng tiếc cô không thể chui xuống đất, chỉ có thể nhìn anh đi tới bên cạnh cô. Không nhìn lửa giận trong mắt anh, cô bất đắc dĩ nâng trán,”Sao vậy?” Bên cạnh không có ám vệ đi theo, sao cô đi đâu, Quyền Hạo cũng có thể tìm được cô, hiện giờ cô mãnh liệt hoài nghi, trên người cô có thiết bị định vị.
Thẩm Cảnh Kỳ đứng phía sau cô cách đó không xa, anh đang nở nụ cười nhìn Quyền Hạo.
Ghen tức tràn ngập bốn phía, Quyền Hạo hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Cảnh Kỳ, trong lòng ê ẩm, anh ôm lấy cô, rời khỏi nơi này.
“Hi Nhi yêu là tôi, sẽ biến anh trở thành người qua đường trong sinh mệnh của cô ấy.” Đáy lòng Thẩm Cảnh Kỳ hết sức không vui khi Quyền Hạo ôm lấy cô, mặt của anh lạnh lẽo, tiên đoán vô cùng chắc chắn.
Nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lâm Hi nghiêm túc giơ ngón tay đếm đếm, đây là lần thứ mấy rồi hả?
Toàn bộ hành trình, Quyền Hạo cũng không để ý đến cô, cặp mắt nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn rất tập trung lái xe.
Khi xe đậu trước một khách sạn năm sao thì cô hơi sửng sốt, không hiểu sao Quyền Hạo lại mang cô tới đây.
Quyền Hạo nghiêm mặt, dùng sức ôm lấy cô, không hề cho cô cơ hội rời đi.
Khi ánh mắt nhìn chung quanh, cô vô ý thấy được ánh mắt khinh bỉ của nhân viên lễ tân khách sạn, trong phút chốc, cô muốn cầm thứ gì nện lên mặt nhân viên lễ tân này. Cho mày khinh bỉ! Cho mày khinh bỉ!
“Tiên sinh, xin lỗi, hiện giờ khách sạn chúng tôi chỉ còn phòng hạng sang.” Nhân viên lễ tân cung kính nhận lấy thẻ đen của Quyền Hạo, hết sức xin lỗi nói, khóe mắt cô vẫn không quên khinh bỉ nhìn Lâm Hi.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã tới thuê phòng với đàn ông? Nhà này dạy dỗ thật kém!
Lại nói trai đẹp trước mặt xem ra cũng không giống người tốt lành gì, mang một cô bé đến thuê phòng, nhân phẩm cũng quá kém!
Hai người ở dưới tình huống không biết gì, từng người bị nhân viên lễ tân khinh bỉ liếc mấy lần. dieendaanleequuydonn
“Vậy lấy một phòng hạng sang.” Giọng Quyền Hạo lạnh lùng, ánh mắt vẫn đặt trên người Lâm Hi.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng giải quyết thủ tục, đưa thẻ phòng và thẻ đen tới trước mặt Quyền Hạo, trong lòng vẫn không nhịn được khinh bỉ.
Nhanh chóng lấy thẻ đen và thẻ phòng, Quyền Hạo không nói lời nào dắt tay Lâm Hi đi về phía thang máy.
Bóng dáng hai người biến mất trong thang máy, theo cửa thang máy đóng lại, nhân viên lễ tân thở dài một tiếng.
“Thời thế này.” Dáng vẻ thở dài của cô vừa đúng bị nhân viên quản lý sảnh chính nhìn thấy, anh mặt đen đi tới, “Lần sau lau rõ mắt một chút, lúc làm việc đừng lộ suy nghĩ trong lòng cô ra, còn như vậy, có định lăn lộn tiếp không?”
Nhân viên lễ tân bị nhân viên quản lý sảnh trước quát lớn, rùng mình một cái, “Dạ, quản lý.”
Theo con số thang máy thay đổi, tâm tình Lâm Hi cũng có biến hóa nho nhỏ, hơi buồn bực. Tối hôm qua không ngủ được, hôm nay lại bị Thẩm Cảnh Kỳ tên bệnh thần kinh quấy rầy, cộng thêm Quyền Hạo hiện giờ mặt đen lại không biết định làm gì cô, cô đây là sắp gặp trạng thái xui xẻo sao?
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Quyền Hạo không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, lôi kéo cô rời đi.
Bước chân của anh tới trước phòng 8185 thì dừng lại, lưu loát mở cửa.
Lâm Hi nhất định không muốn đi vào, đứng trước cửa, không chịu bước vào phòng.
Quyền Hạo thấy thế, sắc mặt càng thêm âm trầm, bàn tay ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào trong phòng.
Cô muốn phản kháng, phát hiện hơi sức của anh lớn hơn cô, giãy giụa không được, cô mím môi thật chặt, rất không vui.
Rầm một tiếng vang lên, anh giận dữ đóng cửa phòng lại.
Cặp mắt cô mờ mịt, tình huống như thế nào? “Anh làm sao vậy?” Lúc nói lời này,cô hơi bất đắc dĩ, làm một người đàn ông chỉ nói yêu cô mọt lần, bây giờ còn không cách nào thăm dò đáy lòng đang nghĩ cái gì, cho nên đối mặt với Quyền Hạo đang giận dữ thì cô chỉ biết trợn trắng mắt, lại thuận tiện dội nước lên người anh, dập tắt lửa giận của anh.
“Tại sao gặp Thẩm Cảnh Kỳ?” Anh đè nén lửa giận.
A!
Đầu óc Lâm Hi còn chưa quẹo cua đến đây, cô tùy ý ngồi trên ghế sa lon, cầm một chiếc gối mềm mại ôm vào trong ngực, thuận miệng nói, “Sao tôi lại muốn gặp anh ta chứ, tự anh ta tới tìm tôi.”
Editor: Puck -
“Anh ta tới tìm em, em có thể trốn tránh không gặp, nhưng em không làm vậy, em và anh ta đơn độc ở trong một phòng.” Ghen tức đầy trời gần như bao phủ anh, lửa giận trong mắt đã muốn phun ra ngoài. “Chẳng lẽ em thích một người đàn ông lớn hơn em mười ba tuổi sao?”
Lâm Hi che miệng nhỏ nhắn, lười biếng ngáp một cái, “Anh nghĩ quá nhiều.”
Thượng đế có thể bảo đảm, những lời này của cô thật sự không có ý tứ qua loa lấy lệ, chỉ có điều Quyền Hạo không hiểu như vậy. Trong đầu có một âm thanh vẫn một mực nói cho anh biết, không thể tức giận! Nhưng thấy nụ cười không cần thiết chút nào của cô, lửa giận liền không nén được.
“Lâm Hi.” Lúc bình thường, anh không gọi tên đầy đủ của cô, chỉ dưới cơn thịnh nộ mới gọi tên đầy đủ của cô.
Tựa vào trên ghế sa lon mềm mại, Lâm Hi bất đắc dĩ rời ánh mắt, “Làm sao?”
“Về sau không cho phép gặp Thẩm Cảnh Kỳ và Tiếu Thần, có nghe không?” Thấy ánh mắt của cô không ở trên người anh, anh ngồi ben cạnh cô, cắn răng nghiến lợi nói.
“Biết rồi.” Tuy nói Tiếu Thần chơi với cô vô cùng tốt, nhưng anh ta là em họ của Thẩm Cảnh Kỳ, nghĩ đến tầng quan hệ này của bọn họ, cô cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tiếu Thần. Về phần Thẩm Cảnh Kỳ, cô đương nhiên không muốn gặp lại, người nọ là một kẻ điên, tốt nhất chết trong ôn nhu hương, tránh cho nổi điên! die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Em thề đi.” Cô lần đầu tiên nghe lời như vậy, anh không quá tin tưởng.
Thề! Cô không nghe lầm chứ? Trên trán cô hiện lên ba vạch đen, đây là cái gì và cái gì?
“Vì một chút chuyện nhỏ như vậy, anh kêu tôi thề, không có lầm chứ?” Trước kia cô không tin quỷ thần gì đó, cũng không tin tưởng báo ứng cái gì, chỉ có điều sau khi chết sống lại, cô tự nhiên mang kính sợ trong lòng với đại tự nhiên thần kỳ này.
“Không được sao?” Giọng của anh càng ngày càng lạnh, rét lạnh giống như đóng băng.
“Không thề.” Cô kiên định.
“Hi nhi,” Thái độ nguội lạnh của anh đột nhiên trở nên mềm mại.
Quay đầu nhìn anh, cô hơi khó hiểu gãi gãi cằm, “Có lời cứ nói.”
Trời ơi, ai có thể nói cho cô biết, Quyền Hạo rốt cuộc thích cô ở điểm nào? Nói ra, cô sửa.
Tròng mắt bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, môi mỏng của anh ngoài dự đoán hôn lên môi cô, xúc cảm lạnh lẽo, cô chợt rùng mình một cái, ngậm chặt miệng, ngăn cản đầu lưỡi của anh xâm lấn. Nhưng anh lại không theo, đôi tay ôm chặt gáy cô, lưỡi cạy hàm răng của cô ra.
Lại nói hôn môi, ánh mắt nhất định nhắm lại, nhưng cô cố tình ngược lại, mắt đẹp trừng thật to, gương mặt tuấn tú phóng đại này, cô nhìn mà lòng hoảng sợ, hôm nay không phải cô sẽ thất thân chứ? Quả nhiên, một người đàn ông mang theo một người phụ nữ đặt phòng, không có chuyện gì tốt!
Nếm được hương vị ngọt ngào, anh càng thêm không thể nào buông cô ra rồi, anh trầm luân, bên tai có một âm thanh vẫn một mực kêu gào. Muốn cô! Muốn cô! Như vậy cô vĩnh viễn đều là của anh! Ai cũng không thể cướp cô đi!
Hàm răng bị cạy mở, cái lưỡi thơm tho của cô bị anh quấn lấy.
Cô không hề hưởng thụ nụ hôn này, ngược lại cảm thấy kinh khủng, không kịp ngăn cản nữa, chuyện xảy ra tiếp theo, cô nhất định sẽ hộc máu ba cân.
Thân thể của anh bền chắc mà cứng rắn, cô không đẩy anh ra được.
Hai tay của anh buông gáy cô ra, chậm rãi đi tới eo cô.
Nụ hôn triền miên cuối cùng kết thúc, anh thở dồn dập, ôm cô thật chặt.
Lúc này tư thế của bọn họ hơi mập mờ, bởi vì thân thể anh nghiêng tới, khiến cô bị đè, hiện giờ tạo thành tư thế nam trên nữ dưới. Cô không phải người ngây thơ không biết tình huống, biết rõ lúc này không thể lộn xộn, nếu không cô sẽ thật sự hộc máu.
Môi hồng hào mê người, hôn thế nào cũng không đủ, anh tự tay ma sát.
Nhất thời, da gà của cô cũng nổi lên, giống như bị kinh sợ nhìn anh.
“Hi nhi, yêu anh được không?” Giọng nói mang theo cầu xin nghe đau thương như thế, người nhà họ Quyền hướng về người trong số mệnh đã định, ý chí của bọn họ cũng sẽ trở nên yếu kém, bọn họ hy vọng người trong số mệnh yêu thương bọn họ, không cầu yêu nhiều, chỉ cần yêu đã có thể khiến cho bọn họ thỏa mãn. die nda nle equ ydo nn
Thân thể cô bị ôm thật chặt, lời của anh, cô khẽ há to mồm, “Cái gì?”
Yêu anh được không? Không! Tha cho cô đi!
Không phải ngày hôm qua còn nói đợi cô lớn lên sao? Hiện giờ thăng cấp à?
Đợi chút, chờ cô tiêu hóa một chút sự thật hù chết cô.
Khuôn mặt của anh cọ cọ gò má cô, cảm nhận nhiệt độ khát vọng của anh, đôi tay vẫn vòng quanh eo cô như cũ, không thể không biết tư thế của hai người có bao nhiêu mập mờ. Quyền thiếu sống hai mươi lăm năm, giờ khác này thuần khiết, chưa từng có bao nhiêu ý tưởng. “Hi nhi, sang năm mới em mười sáu tuổi rồi.”
Mặt hơi ngứa, anh giống như con chó lớn cọ tới cọ lui, kỳ quái chính là, cô cảm giác hơi thoải mái, da gà nổi trên người cũng ít đi. Lời của anh, theo phản xạ cô cảm thấy rất nguy hiểm, khựng lại, lạnh giọng hỏi: “Anh định làm gì?”
Anh khẽ cười lên, đôi tay không yên phận, nhẹ nhàng dao động trên lưng cô, thở ra một ngụm khí nóng phun lên lỗ tai cô. Động tác mập mờ như thế, cô bị sợ đến tim đập nhanh hơn, tuy cô không có quan niệm trinh tiết, nhưng thân thể này mới mười lăm tuổi, chưa trưởng thành, còn là một cô bé, chẳng lẽ anh muốn xuống tay lúc này!
“Hi nhi, em cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng một phòng có thể làm gì?” Anh luôn luôn đối với cô muốn gì được nấy, hôm nay cũng đổi thành hư, cố ý nói mập mờ như vậy. Hai tay của anh đi tới trên cổ cô, ngón tay có vết chai khẽ vuốt ve da thịt nõn nà của cô, môi chạm vào lỗ tai cô, lưỡi còn thè ra, liếm liếm lỗ tai cô, mùi vị hình như rất tốt, nhìn vẻ mặt anh giống như hiểu ra.
Thân thể này trải qua cuộc sống nhung lụa ba năm, có thể nói trổ mã vô cùng tốt, trước không nói cái khác, đầu tiên trước ngực cô đã không còn là mảnh đất bằng phẳng rồi, đã đơn giản có kích thước gò núi, một tay anh có thể nắm giữ. Thân thể của cô và thân thể của anh dính sát lại với nhau, lồng ngực bền chắc của anh đè lên mềm mại của cô, nhiệt độ người anh cũng càng ngày càng cao.
Đây là tiền tấu gì? Cô đều rõ ràng.
“Quyền Hạo, anh không phải định thật chứ?” Anh cố ý nói lời mập mờ, cô kiêng kỵ.
“Hi nhi, em nói đi?” Anh cười xấu xa, tay phải nhẹ nhàng ma sát mặt cô, tay trái giữ thật chặt hông cô.
Chỉ cần có cô, cô chính là của anh. Trong lòng anh có ý tưởng điên cuồng này.
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, tay phải chặn nửa bên mặt của anh, “Anh không phải mạnh miệng như vậy chứ, tôi mới mười lăm tuổi, là người chưa thành niên.”
Hơi sức của cô chỉ giống như gãi ngứa theo ý anh, anh nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, “Hi nhi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời...”
Ngoan ngoãn nghe lời! Nghe cái gì?
Cô thật sự nổi giận, không có tâm tình nói tiếp với anh, lực đẩy kinh người bộc phát, cô thuận lợi đẩy anh đang đè trên người cô. “Nếu anh thiếu phụ nữ, anh tùy ý, tôi không muốn chơi với anh.”
Sao cô có thể khuất phục, đừng suy nghĩ, cô cũng không phải là cô gái nhu nhược không hề có lực tự vệ. d1en d4nl 3q21y d0n
Anh cũng không nghĩ đến cô chạy ra khỏi giam cầm của anh, anh tựa vào trên ghế sa lon, khẽ cười nói, “Anh chỉ muốn em làm thế nào bây giờ?”
“Mẹ nó, so sánh với Thẩm Cảnh Kỳ, anh mới biến thái.” Đã đến trình độ không thể nhịn được, cô không duy trì hình tượng, nói thô tục.
“Em nói được là được.”
Anh trở nên mặt dày như thế từ khi nào? Môi cô mím lại, tức giận nói, “Nhàm chán.” Chẳng biết tại sao, trong lòng luôn cho rằng anh sẽ không như thế nào với cô, trong đầu quá nhiều ảo tưởng lúc này hoàn toàn trống rỗng.
“Anh cứ từ từ đợi đi, tôi đi về trước.” Hai ngày kinh sợ liên tiếp, cô hơi phiền não.
“Hi nhi.” Khoảnh khắc khi cô xoay người, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh, tay kéo, để cô đối mặt chính diện với anh.
Cửa còn chưa mở ra, cô đã lại bị anh đè lên cửa rồi, trên người tràn ngập hơi thở phái nam, khiến cho cô trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhíu mũi. Cô chống lại hành động như vậy của anh, “Anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm đúng không?”
Anh thở gấp, thân thể dán chặt lên thân thể mềm mại của cô, tay phải nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, “Hi nhi, không được gặp lại Thẩm Cảnh Kỳ và Tiếu Thần, biết không?”
Hai tròng mắt ngập tràn hơi nước nhàn nhạt có vẻ long lanh khiến cho người ta thích, thoáng qua một tia không vui, cô thiếu chút nữa lườm trắng mắt, “Có bản lĩnh anh khiến cho hai người bọn họ biến mất khỏi thế giới này.” Cô uất ức mà, ở nhà họ Quyền ba năm, cô mới phát hiện mình là con dâu nuôi từ bé! Anh cũng không phải có bệnh thần kinh giống như Thẩm Cảnh Kỳ, ham muốn giữ lấy này không phải mạnh bình thường.
Tròng mắt xẹt qua ý cười xấu xa và vẻ tàn bạo, anh nhếch khóe môi, chậm rãi khẽ hôn lên bờ môi cô, “Anh không so đo chuyện ngày hôm qua.”
Lại bị hôn, may mà không có xúc cảm gì, nếu không cô sẽ đá một cước tới, để cho nửa đời sau của anh thành thái giám đi. “Anh nói giống như rất độ lượng vậy, chỉ có điều anh thật sự định so đo, anh có thể so đo cái gì?”
Tay của anh từ từ giữ chặt khuôn mặt của cô, vô cùng chân thật nói, “Biến em trở thành người phụ nữ thật sự của anh, lại dọn dẹp Thẩm Cảnh Kỳ.”
Đáy lòng chợt lạnh, cô có thể cảm thấy được anh không phải đang nói đùa, “Yêu trẻ con chết tiệt!”
Nếu không phải không muốn lộ bản lĩnh của mình ra, cô thật sự muốn đánh anh răng rơi đầy đất.
“Em nói không sai, anh chính là yêu trẻ con, nếu không sao ba năm lại nuôi dưỡng em bên cạnh anh.” Cô mắng anh yêu trẻ con, anh hào phóng thừa nhận.
Cô tức giận, dưới cơn phẫn nộ hất tay của anh ra, “Cách tôi xa một chút.”
“Em đang nói mát sao?” Anh nở nụ cười lưu manh, bàn tay không yên phần luồn vào bên trong áo cô, khẽ vuốt ve bụng bằng phẳng bóng loáng của cô, cảm giác sờ lên da thịt này thật tốt.
Bụng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cô sắp không kiềm chế được tức giận, bất đắc dĩ đôi tay bị tay khác của anh giữ chặt, “Quyền Hạo, đủ rồi, anh định như thế nào?”
Anh trêu đùa lẽ lưỡi liếm khuôn mặt mềm mại của cô, vô cùng mập mờ nói, “Mới vừa rồi không phải anh đã nói rồi sao? Biến em trở thành người phụ nữ thật sự của anh.”
Cô cắn răng, “Anh muốn chết đúng không?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”