Bóng đêm vô biên, không khí yên lặng khiến người ta hít thở không thông khó chịu.
Trước cửa phòng phẫu thuật, tim của anh đau hơn bất cứ lúc nào, trong xương cũng đau đớn.
Nhìn đèn đang tiến hành phẫu thuật, Phó Trường Thanh không thể làm gì khác hơn là than nhẹ một tiếng.
Bác sỹ trong phòng phẫu thuật đang đầy đầy mồ hôi cấp cứu cho Lâm Hi đã suy yếu đến mức tận cùng, bọn họ ghi nhớ lời viện trưởng vừa nói.
Rốt cuộc đêm khá dài đã trôi qua, các bác sỹ cũng rất mệt mỏi, bọn họ buông dụng cụ trong tay xuống, lau mồ hôi, tắt đèn đi. Nhìn Lâm Hi đeo chụp dưỡng khí lên, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thả lỏng.
Anh trắng đêm chưa ngủ, cặp mắt nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, tim giống như bị bàn tay vô hình níu lấy, sợ hãi lan tràn toàn thân.
Phó Trường Thanh cả đêm không ngủ nhìn chằm chằm Quyền Hạo, xung quanh mắt bà đã mọc lên quầng thâm nhàn nhạt, lộ ra bà mệt mỏi. Dụi dụi con mắt, bà nhìn phòng phẫu thuật, sống nửa đời người, cuộc đời của bà, sự nghiệp của bà, đều ở trong khống chế của bà, chỉ có di truyền của con trai và bệnh tình của Lâm Hi đều không nằm trong lòng bàn tay của bà, chuyện không biết luôn luôn làm cho người ta sợ hãi, mà bệnh tình của Lâm Hi chính là lo lắng của bà.
Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, bác sỹ đẩy Lâm Hi đang nằm trên giường đẩy ra thì Quyền Hạo liền xông tới. Cô giống như không có sinh khí nằm đó, trên mặt đeo chụp dưỡng khí, còn truyền nước biển, tim của anh hòa hoãn lại. Nước mắt để dành trong mắt thiếu chút nữa sẽ chảy xuống, may mà cô không có chuyện gì.
“Quyền thiếu, nhị tiểu thư đã cấp cứu lại được rồi.” Trên người bác sỹ trưởng đều là mồ hôi, khẽ thở hổn hển, ánh mắt hơi né tránh.
“Quyền Hạo, con và Lâm Hi trở về phòng bệnh trước đi.” Phó Trường Thanh thông minh sao lại không nhìn ra bác sỹ trưởng định nói lại thôi, bà nhàn nhạt đưa mắt ý bảo Quyền Hạo.
Giờ khắc này, trong lòng Quyền Hạo kích động, vẻ mặt của anh, ánh mắt của anh đều đang vui mừng và hạnh phúc.
Chờ bóng dáng của Quyền Hạo và Lâm Hi không ở trước mắt, Phó Trường Thanh nâng cằm lên, “Bệnh tim của Lâm Hi đến mức nào?” Lâm Hi cấp cứu lại được, Quyền Hạo rất kích động không chú ý tới bác sỹ trưởng khác thường, nhưng bà thì khác, vừa liếc mắt bà đã chú ý tới.
Bác sỹ trưởng khẽ cúi đầu, chớp chớp mắt khô khốc, thân thể hơi phát run, “Bệnh tim của nhị tiểu thư đã chuyển biến xấu rồi, lấy tình trạng cơ thể bây giờ của cô ấy sẽ sống không quá ba tháng, muốn giữ được tính mạng của cô ấy, chỉ có một biện pháp, đó chính là nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thay tim.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Không phải đã tìm được trái tim rồi sao? Tìm thời gian thích hợp, đổi trái tim lại cho Lâm Hi là được.” Điểm này nhà họ Quyền đã sớm có chuẩn bị, từ ngày Quyền Hạo tìm được Lâm Hi, nhà họ Quyền đã phái người đi tìm trái tim hợp với Lâm Hi, trước mắt đã tìm được một trái, tiến hành phẫu thuật thay tim, chỉ cần chờ thân thể Lâm Hi khỏe mạnh một chút thì có thể tiến hành. Trái tim thì có, nhưng Lâm Hi sau khi thay tim mới khiến cho người ta lo lắng.
“Trái tim để thay đã bị Quyền Cẩn thiếu gia dùng rồi.” Bác sỹ trưởng thận trọng chùi mồ hôi, sợ hãi nói.
“Chuyện khi nào?” Tức giận dâng lên trong mắt Phó Trường Thanh, chỉ sau ba giây đã tỉnh táo lại.
“Vào một tuần trước.” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khiến cho bác sỹ trưởng một lần nữa lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói hơi run rẩy, hai chân cũng như nhũn ra.
“Nó cầm trái tim kia làm gì?”
“Lăng Mạc Mạc tiểu thư có một người bạn bị bệnh tim, cần thay tim gấp, vừa lúc xứng với trái tim kia của nhị tiểu thư, bạn của Lăng Mạc Mạc tiểu thư cũng xứng với, cho nên…” Lời nói còn sót lại, bác sỹ trưởng không dám nói tiếp, đây là chuyện riêng nhà họ Quyền.
“Khốn kiếp.” Vừa nghe đến trái tim cứu mạng cho Lâm Hi bởi vì Lăng Mạc Mạc mà không còn, quanh người Phó Trường Thanh là lửa giận ngập trời.
“Phu nhân, nếu nhị tiểu thư không kịp thời phẫu thuật thay tim, bệnh tình của cô ấy lại chuyển biến xấu, cô ấy rất có thể sống không quá một tháng.”
Mặt lạnh của Phó Trường Thanh quá dọa người, hai chân bác sỹ trưởng mềm đến thiếu chút nữa quỳ xuống.
Phó Trường Thanh rất buồn bực cau mày, “Mấy người không cần lo lắng chuyện trái tim, mấy người phải làm chính là khống chế bệnh tình của Lâm Hi, không thể để cho bệnh tình của con bé chuyển biến xấu. Đúng rồi, thân thể Lâm Hi vẫn vô cùng tốt, sao lần này đột nhiên phát bệnh vậy?” Cô nhóc Lâm Hi kia ăn được ngủ được có thể đánh nhau có thể nhảy nhót, đừng nói con bé là người có bệnh tim, thật sự không ai có thể nhìn ra, đột nhiên phát bệnh, nguyên nhân là gì đây?
Không không thấy ý tứ trách cứ trong giong nói của phu nhân, hai chân bác sỹ trưởng rốt cuộc đứng thẳng được, “Nguyên nhân có rất nhiều loại, nhưng nguyên nhân lớn nhát chính là bởi vì hai năm qua tiểu thư điều dưỡng thân thể không được tốt, người có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng nhất định phải điều dưỡng thân thể cho tốt trong sinh hoạt hàng ngày, một khi không điều dưỡng tốt thân thể, tỷ lệ phát bệnh cực kỳ cao.”
Không điều dưỡng tốt thân thể, lại là lý do này, Phó Trường Thanh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thời gian gần hai năm, Lâm Hi đều sống ở ven biển, không có Quyền Hạo canh chừng, cũng không có bác sỹ ở bên cạnh chăm sóc, quả nhiên kém rất nhiều. Phát bệnh lần này, hoàn toàn do chính Lâm Hi tự tìm đường chết. die nd da nl e q uu ydo n
Cho dù Lâm Hi đang tự tìm đường chết, Phó Trường Thanh vẫn không thể trách con bé, ai bảo Lâm Hi là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo, Lâm Hi không sống được, Quyền Hạo cũng không sống nổi.
Nghe ông xã bà từng nói, người thừa kế huyết mạch bị nguyền rủa của nhà họ Quyền, từ nhỏ chính là vì tìm kiếm người trong số mệnh đã định và yêu người trong số mệnh đã định, trong tiền lệ nhà họ Quyền, người nhà họ Quyền mất đi người trong số mệnh đã định, không ai có thể tiếp tục sống một mình.
Huyệt thái dương của Phó Trường Thanh đang mơ hồ đâu, bà thở dài, đi về phía phòng bệnh của Lâm Hi.
Trái tim tìm được đã gắn vào trong thân thể người khác, như vậy Lâm Hi nên làm sao? Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, có thể tìm được trái tim phù hợp với Lâm Hi không? Không tìm được trái tim, Lâm Hi đồng nghĩa với chết chắc, đến lúc đó con trai của bà làm nên làm như thế nào?
Nửa ngồi bên cạnh giường bệnh, Quyền Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, không dám chớp mắt, anh sợ một cái chớp mắt, cô sẽ không còn ở đây, anh sợ cô cứ vứt bỏ anh rời đi như vậy.
Đứng ở cửa phòng bệnh, hai tay Phó Trường Thanh khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào tất cả trong phòng. Lần đầu tiên trong đời, bà vô lực. Có quyền thế tối cao thì như thế nào, người con trai bà yêu mến không cách nào có thể dùng quyền thế đến để duy trì.
“Hi nhi, em sẽ khá hơn.” Giọng Quyền Hạo mang theo tiếng khóc nức nở, yếu ớt không chịu nổi.
Trong nháy mắt, Phó Trường Thanh cảm giác trong hốc mắt của mình đầy nước mắt rồi.
“Quyền Hạo, Lâm Hi sẽ không có chuyện gì, con yên lòng.” Con trai bà nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên đau lòng như thế, thân là mẹ, bà không thể nhìn con trai như vậy.
Anh hạ thấp mắt, khóe mắt chảy nước mắt xuống, nức nở nói: “Bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng có ý như thế nào, con rất rõ ràng.”
“Con cũng đã rõ ràng, vậy con càng cần tỉnh táo lại đi, cùng Lâm Hi chống chọi với bệnh tật, lấy tình trạng của con bây giờ, con bé còn chưa tỉnh lại con đã gục xuống.” [email protected]0n
“Vâng.”
“Mẹ đi về trước, con chăm sóc tốt cho con bé, lúc nào rảnh mẹ trở lại thăm con bé.” Trái tim hợp với Lâm Hi đã bị chuyển vào trong thân thể người khác, chuyện này Phó Trường Thanh như thế nào cũng không mở miệng được. Theo tính tình của Quyền Hạo, biết được chuyện này, không thể đánh anh cả nó thành tàn phế đã là rất tốt. Quyền Cẩn là con trai của bà, Quyền Hạo cũng là con trai của bà, vì hai anh em chúng, bà quyết định không nói ra. Môi hở răng lạnh, bà không có cách nào vứt bỏ.
Sau khi Phó Trường Thanh rời đi, trong phòng bệnh rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng máy điều trị phát ra tiếng kêu tít tít. Quyền Hạo nắm tay cô, nước mắt dính ướt mặt anh, anh bảo vệ cô.
Lông mi dài cong của Lâm Hi run run, cô trải qua mười hai giờ phẫu thuật, vô cùng yếu ớt, khoảnh khắc khi mắt sắp mở ra, cô lại hôn mê.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, mặt trời treo cao trên bầu trời, ánh mặt trời nóng bức chiếu khắp nơi.
Từ khi Lâm Hi phẫu thuật xong đã bốn tiếng rồi, Quyền Hạo vẫn còn duy trì tư thế ban đầu.
Lâm Hi hôn mê, vẫn có một chút cảm giác với thế giới bên ngoài, cô có thể cảm nhận thấy trên mặt mình ẩm ướt, giống như có người đang hất nước lên mặt cô. Tim thật đau, thật đau, giống như có người cầm kim đâm vào. Hô hấp rất không suôn sẻ, mặt của cô rất không thoải mái, giống như có thứ gì đó bao bọc lấy mặt của cô. Tay trái của cô không thể động đậy, tất cả khiến cho cô rất không thoải mái.
Nước lại một lần nữa rơi lên mặt cô, trong phút chốc, cô mở mắt ra.
Tầm mắt hơi mơ hồ, cô không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy một chút.
Quyền Hạo đang đau lòng khóc thút thít, nước mắt theo cằm rơi lên mặt cô.
Khoảnh khắc khi hai mắt nhắm chặt của cô mở ra, anh cảm thấy thời gian đều dừng lại vào lúc này, vui sướng khổng lồ bao trùm lấy anh, “Hi nhi, em rốt cuộc đã tỉnh!” Anh kích động đến thân thể run rẩy.
Cô nhìn thấy gì? Cô nhìn thấy Quyền Hạo đang khóc thút thít vì cô.
Đầu óc từ trước đến giờ linh hoạt, lúc này giống như bị đoản mạch, cô không biết nên lấy cảm xúc gì đi suy nghĩ hành vi của anh. Cô hạ thấp mí mắt, nhìn thấy được tay của anh đang nắm lấy tay cô, khó trách tay của cô không thể nhúc nhích được.
Cô giống như dốc hết hơi sức toàn thân, mới có thể mím môi cười.
“Hi nhi.” Cô mỉm cười là dũng khí lớn nhất lúc này của anh, nước mắt thu lại trong nháy mắt, anh lớn tiếng gọi bác sỹ.
Bác sỹ trưởng đợi lệnh bất cứ lúc nào vừa nghe thấy Quyền Hạo gào thét, lập tức đi tới, kiểm tra vì Lâm Hi.
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sỹ trưởng cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt rất nghiêm túc, “Quyền thiếu, bây giờ nhị tiểu thư không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn.” Phu nhân đã thông báo rồi, trước mắt bệnh tình của nhị tiểu thư không thể tiết lộ cho Quyền thiếu.
Mí mắt cô hơi nặng nề, mơ hồ nhìn thấy bác sỹ mặc áo blouse trắng.
Cô đây là đang ở bệnh viện sao? Sao tim của cô lại đau như vậy, tại sao thân thể của cô lại không thoải mái như vậy?
Trên mặt mang chụp dưỡng khí, cô cảm giác hô hấp cũng khó khăn, vô lực giơ tay lên, muốn lấy chụp dưỡng khí ra.
Quyền Hạo thấy thế, không để ý tới bác sỹ nói gì, lập tức lấy chụp dưỡng khí ra cho cô, ân cần hỏi, “Hi nhi, muốn nói chuyện sao?”
Thân thể quá yếu đuối rồi, mí mắt từ từ khép lại, cô còn dùng sức mở mắt, chậm rãi muốn ngồi dậy.
Quyền Hạo lo lắng ngăn cản cô, cầm hai tay của cô, “Hi nhi, thân thể của em không được tốt, muốn nói điều gì, từ từ nói, đừng gấp.”
“Tôi… Làm sao…” Không nói được mấy chữ, tim của cô đã vô cùng đau đớn, đã không nói nổi nữa.
“Hi nhi, bệnh tim của em tái phát…” Còn chưa nói hết, trong mắt của anh lại một lần nữa hiện lên nước mắt đau lòng.