“Tức giận?” Quyền Hạo thấy Lâm Hi làm mặt lạnh, nghĩ đến mới vừa rồi ở trong phòng trêu chọc cô hơi quá mức.
Lâm Hi không để ý đến Quyền Hạo, mặc kệ anh nói gì. Trong lòng cắn răng nghiến lợi, khốn kiếp, dám trêu chọc cô, còn chiếm tiện nghi của cô, cũng may lúc ấy cô có thể nhịn, nếu không nhất định đánh anh tàn phế, mẹ nó!
Trong thang máy hẹp, chỉ có ba người, Lâm Hi và Quyền Hạo đè nén, thoạt nhìn giống như đôi tình nhân giận dỗi, nhân viên khách sạn làm người qua đường Giáp thấy thế, len lén che miệng cười, người trẻ tuổi bây giờ.
“Hi nhi, xin lỗi.” Trêu chọc qua đi, anh cũng hối hận, bình thường cô có thể cười với anh xem như không tệ rồi. Mới vừa rồi, anh không những trêu chọc, mà còn mang theo vài phần tức giận, thiên hạ trên đầu quả tim của anh, thật sự bị người khác lừa chạy thì làm thế nào?
Tay của anh vừa mới chạm vào bả vai cô, đã bị cô vô tình đẩy ra.
“Hi nhi, xin lỗi, xin tha thứ cho anh!” Mỗi khi Quyền Hạo dụ dỗ cô đều ăn nói khép nép, dáng vẻ biết sai là tốt rồi.
Đáng tiếc Lâm Hi không để mình bị xoay vòng vòng, hiện giờ cô vẫn còn nhớ lúc ở trong phòng, anh đối xử với cô như thế nào, cô nhớ rõ người nọ ăn đậu hũ của cô như thế nào, tuy nói cô cũng không phải người ngây thơ, nên hiểu nên làm cô đều trải qua, nhưng bị một người chán ghét chiếm tiện nghi, như thế nào cũng cảm thấy hơi ghê tởm.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, Lâm Hi cũng không liếc mắt quay đầu nhìn Quyền Hạo đi theo sau lưng cô, tự nhiên đi về phía trước.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Lâm Hi và Quyền Hạo, tỏ vẻ mờ mịt, nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, nhìn dáng vẻ đáng thương như cô vợ nhỏ của trai đẹp, cô buồn bực, cảm giác đôi tình nhân này không đến bước kia.
“Hi nhi, anh biết sai rồi, em đừng tức giận.” Bước tiến của cô càng lúc càng nhanh, anh nắm cổ tay cô kéo cô dừng bước.
Xoay người, cô tức giận lên tiếng châm chọc, “Tôi nào dám chọc tức Quyền thiếu ngài? Ngài là đại thiếu gia nhà họ Quyền cao cao tại thượng, tôi là cái thá gì, nhiều nhất chính là con dâu nuôi từ bé được ngài coi trọng, không quyền không thế, không dám chọc tức ngài, cuộc sống của tôi sẽ không dễ chịu.” d1en d4nl 3q21y d0n
Ngay cả “Ngài” đã nói ra, có thể thấy được cô tức giận thật. Anh cũng trách chính mình trêu chọc cô quá mức, anh hạ mí mắt, dịu dàng nhận sai, “Là lỗi của anh, em đánh anh mắng anh đều được, đừng tức giận.”
Nhìn chung quanh một phen, phát hiện không có thứ gì có thể làm vũ khí, nếu như thật sự có, cô muốn cạy đầu anh ra, chơi gì đâu! “Ơ, có thể để cho Quyền đại thiếu gia ngài cúi đầu nhận sai với tôi, xem ra tôi thật sự có vinh hạnh lớn lao.”
“Xin lỗi.” Quyền Hạo ngoan ngoãn nhận sai, không dám cãi lại.
Lâm Hi tìm kiếm một lúc trong túi áo anh, tìm được chìa khóa xe, “Biết lỗi đúng không, anh cũng đừng lái xe về, anh đi bộ về!” Nếu có tinh lực tràn đầy đến trêu cô, vậy thì đi bộ trở về cho cô, tránh cho quá dư tinh lực.
Cô tính trẻ con như thế, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nụ cười bởi vì tức giận mà giống như nhuốm lên màu phấn son, ửng hồng, anh cực kỳ yêu, “Ừ.”
Cô hung ác nhìn anh, bỏ rơi anh, cô đi trước lái xe về.
Bóng chiếc xe xa dần biến mất, nhìn thấy mà anh không khỏi bật cười. Chỉ cần cô có thể hết giận, đi bộ trở về thì có làm sao?
Mới vừa bước vào cửa, Lâm Hi đã nhìn thấy Trần Tiêu cười đến như chân chó, tâm tình vốn không tốt lại dâng lên, tâm tình lúc này của cô hỏng bét tới cực điểm. Hung hăng đập chìa khóa xe lên bàn trà, cô cũng không thèm để ý tới Trần Tiêu, đi thẳng lên lầu.
Nghe tiếng đóng cửa khổng lồ, Trần Tiêu sợ hết hồn, đây là như thế nào?
Cô thay quần áo trên người thành quần áo mặc nhà, đổ tất cả mọi thứ trong túi ra, tìm kiếm nhiều lần, vẫn không phát hiện ra thứ cô muốn tìm. Suy nghĩ một chút, cô lấy công cụ ra, động tác thành thạo tháo điện thoại di động.
Trong đống linh kiện lung tung, cô tìm một hồi, cuối cùng tìm được thiết bị định vị.
Nhìn thiết bị định vị chỉ lớn chừng hạt gạo, cô nhíu chặt chân mày, khẽ nguyền rủa muốn tiếng đáng chết.
Khó trách Quyền Hạo có thể dễ dàng tìm thấy cô như thế, xem ra bên cạnh không có ám vệ đi theo, sản phẩm công nghệ cao này cũng có thể bán hành tung của cô. dinendian.lơqid]on
“Trần Tiêu, anh đi vào cho tôi.” Khó chịu ném thiết bị định vị vào thùng rác, cô gầm nhẹ.
Trần Tiêu đang lén lén lút lút đứng ngoài cửa, đang định liếc trộm tiểu thư nhà mình làm gì, ai ngờ tiểu thư lại phát hiện ra anh. Anh thẳng sống lưng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên giường rối loạn, trong lòng bất ổn, có phải tiểu thư nhà mình phát hiện ra điều gì hay không?
“Anh không chỉ là quản gia của Quyền Hạo, còn là quân sư bên cạnh anh ta đúng không?” Phiền não quấn lấy cô, lấy giỏ xách ra nện lên người Trần Tiêu, đôi mày thanh tú nhíu chặt một chỗ, lạnh giọng hỏi.
Thiết bị định vị nằm trong thùng rác vẫn còn chiếu sáng lấp lánh, Trần Tiêu muốn không nhìn cũng không được. Bị cái giỏ xách đập nhẹ một cái, anh cũng không cảm thấy gì, “Đúng, tiểu thư.”
“Ai là người đề nghị gắn thiết bị định vị?”
Lúc ấy anh cũng không tán thành gắn thiết bị định vị, chỉ có điều thiếu gia có lệnh, anh không thể không theo. Hiện giờ tiểu thư phát hiện, đây là muốn túm lấy anh khai đao sao? Đừng mà, anh chỉ là tòng phạm, không phải là thủ phạm chính.
Trần Tiêu run run rẩy rẩy cúi đầu, yếu ớt đáp, “Không ai đề nghị, là thiếu gia ra lệnh.” Bán đứng thiếu gia nhà mình, anh không có bất kỳ áy náy, không có ám vệ đi theo bên cạnh tiểu thư, thiếu gia có thể đi theo bên cạnh tiểu thư bất cứ lúc nào, nếu tiểu thư không phát hiện được, đó mới là không bình thường.
Đè nén dục vọng định ra tay, Lâm Hi cười lạnh, “Lắp lúc nào, còn có chỗ nào có thiết bị định vị?” Trên người bị người ta gắn thiết bị định vị, hiện giờ cô mới phát hiện, thật sự đủ chậm chạp. Cô lười phải tìm thiết bị định vị, trực tiếp để Trần Tiêu tìm cho cô.
Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nuốt một ngụm nước miếng, hơi sợ hãi đưa tay lấy bông tai của Lâm Hi xuống, “Lần trước sau khi tiểu thư từ Úc Thành trở về thì gắn thiết bị định vị. Không chỉ có trên đồ trang sức của cô, còn có chiếc Ferrari cô thường lái cũng có.” Lần này, anh nói tất cả.
Không ngờ bông tai của cô cũng có thiết bị định vị, Lâm Hi càng nổi giận hơn, gầm thét nói, “Còn không gỡ xuống toàn bộ những thiết bị định vị kia cho tôi, anh tên tòng phạm này cũng phải chịu phạt, đừng giả bộ cho tôi, tôi không bỏ qua chuyện này.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Vâng, vâng, tiểu thư.” Trần Tiêu vội chạy ra ngoài.
Nổi đóa nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trần Tiêu, cô cắn chặt hàm răng, tức chết cô!
Tức giận, cô đảo tay qua, quét toàn bộ đồ trên giường xuống đất.
Qua một khắc đồng hồ, cô dần dần bình tĩnh lại.
Cả nhà họ Quyền đều biết nhị tiểu thư đang tức giận, những người hầu bình thường không có việc gì thích lắc lư cũng bị sợ làm nơi trút giận, cũng thức thời trốn đi.
Phòng ăn trống trải, chỉ có một mình cô, bên cạnh cũng không có người giúp việc phục vụ, cô cũng không cảm thấy không quen. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô trở lại phòng ngủ, nghiêm túc suy nghĩ, về sau nên làm như thế nào!
Chân không giẫm trên mặt thảm ấm áp, cô rất rối rắm, trước kia thời gian ở nhà họ Quyền rất yên ổn, nhưng bây giờ, không yên ổn được rồi, ai biết ngày nào đó Quyền Hạo phát tính cầm thú ăn cô luôn.
Trước có Thẩm Cảnh Kỳ sau có Quyền Hạo, trời ạ, một vị thần bị bệnh, một biến thái, cô đây là trêu chọc ai. Cô đã rửa tay gác kiếm, không đi trộm đồ, sao vận rủi vẫn tìm đến cô?
Nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Lâm Hi, Quyền Hạo nhàn nhã đi trên đường, sau khi gọi điện thoại cho Trần Tiêu, độ cong khóe môi càng cong, mặt mày đều là nụ cười.
Ba giờ sau, Quyền Hạo rốt cuộc chậm rãi trở lại cửa nhà mình.
Vừa thấy thiếu gia nhà mình trở lại, Trần Tiêu dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, làm bộ đáng thương nghênh đón, “Thiếu gia, tiểu thư đang phát giận đấy.” Không sai, tiểu thư nhà mình mới đầu chỉ tức giận, sau khi ăn cơm trưa xong, tiểu thư bổ sung thể lực, đang ở trong thư phòng xa xỉ của thiếu gia đập đồ, hiện giờ thư phòng ngổn ngang, thê thảm không nỡ nhìn.
“Hi nhi như thế nào?” Sớm đoán được cô sẽ tức giận, anh cũng không giật mình.
“Đang đập đồ trong thư phòng của ngài.” Trần Tiêu tỏ vẻ lo lắng. Những bình hoa đồ cổ giá trị xa xỉ kia cũng bị tiểu thư nhà mình đập không ít, nhìn đau lòng chết được, chỗ này đáng bao nhiêu tiền chứ! Tùy tiện cầm một cái đi ra ngoài, cũng có thể đổi được một căn phòng rồi.
“Không có việc gì, cứ để cho cô ấy đập.” Chỉ cần cô ấy hết giận, đập bao nhiêu cũng không quan trọng, dù thế nào đi nữa anh có tiền, không có những thứ đồ trang trí kia, mua nữa là được.
Giọng điệu khí phách như vậy, Trần Tiêu nghĩ đời này mình cũng không học được.
Trong thư phòng lung tung lộn xộn, Lâm Hi cũng lười đập, tức giận tiêu mất không ít, nhưng đập đồ tốn sức. Khi ánh mắt chuyển qua một bức tranh chữ trên tường, trong lòng cô đã sinh ra chủ ý khác.
Trước khi lập kế hoạch rời khỏi nhà họ Quyền, đương nhiên phải tính toán vì sau này.
Hiện giờ cuộc sống đều cần tiền, sau khi cô rời đi, cũng không thể nào làm lại nghề cũ, các chi phiếu mà Quyền Hạo làm cho cô cũng không thể dùng, đề phòng đói chết, vậy chuẩn bị tiền mặt là rất cần thiết.
Nhìn một mảnh lộn xộn trên đất, cô đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc, những thứ đồ cổ này cầm ra ngoài bán cũng được không ít tiền. Lưu loát thu tranh chữ và bức tranh nổi tiếng trên tường, cô liếc mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy thứ gì đáng tiền.
Mở cửa, lọt vào tầm mắt cô chính là gương mặt đẹp trai của Quyền Hạo.
Bớt giận không ít, nhưng cũng không nói lên cô không ghét Quyền Hạo, tầm mắt dời đi, cô cũng coi như không nhìn thấy Quyền Hạo, đi lên lầu hai.
“Hi nhi, hết giận chưa?” Quyền Hạo đuổi sát theo.
Không trả lời, ngay cả ánh mắt cũng không cho anh, Lâm Hi đi tới trước cửa phòng ngủ của mình.
“Hi nhi.”
Phía sau kêu to, Lâm Hi cười lạnh.
“Đừng tức giận, có được không?” Nhìn dáng vẻ còn sức sống của cô, trong lòng anh cũng không thoải mái.
Trả lời anh chỉ là rầm một tiếng, lỗ mũi cao thẳng của anh suýt chút nữa bị đụng phải.
Sau khi nhìn chằm chằm cửa phòng cô chừng mười phút, Quyền Hạo định gõ cửa nhưng lại không dám, một mặt sợ cô càng thêm tức giận, mặt khác càng sợ cô đuổi anh đi ra ngoài. Trong lòng ầm ầm giao chiến, tư thế gõ cửa duy trì thật lâu, cuối cùng anh vẫn buông tha.
Có chìa khóa phòng ngủ của cô, nhưng anh vẫn không dám mở cửa.
Quyền Hạo ngồi hồi lâu trong phòng khách ở lầu một, tầm mắt thủy chung vẫn nhìn lên cầu thang, chờ đợi bóng dáng của cô xuất hiện.
Trần Tiêu yên lặng chuẩn bị bữa tối, nghĩ thầm lúc ăn cơm tiểu thư nên xuống thôi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Thời gian cơm tối, Lâm Hi vẫn không xuống lầu, thông qua gọi điện thoại kêu người giúp việc đưa cơm cho cô.
Lâm Hi trên lầu ăn được thơm ngon, thành tương phản to lớn với Quyền Hạo ăn không biết ngon.
Mười hai giờ khuya, Lâm Hi vẫn chưa ngủ, một mực lên Internet tra tư liệu, cảm giác trong bụng hơi trống không, cô không còn tức giận đi xuống lầu, đi tới phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, nhìn xem có thứ gì có thể ăn không. Liếc mắt quét sạch đồ ăn trong tủ lạnh, cô tiện tay cầm một chai sữa tươi và một đĩa salad.
Cô đóng tủ lạnh, xoay người thấy Trần Tiêu đang ngây ngốc đứng ở sau lưng cô, “Anh làm gì thế?”
Tiểu thư nhà mình không bị hù sợ, Trần Tiêu hơi ngoài ý muốn, “Tôi đói rồi, muốn tìm đồ ăn mà thôi.” Nói xong, anh bước qua bên người cô, mở cửa tủ lạnh ra.
Lâm Hi hoài nghi nhìn anh ta, không suy nghĩ nhiều, cầm đồ lên lầu.
Đứng ở cửa phòng bếp, Trần Tiêu nhìn ánh đèn lầu hai, cầu nguyện ngày mai sẽ không xảy ra đại chiến thế giới.
Trong phòng ngủ vẫn còn mở ti vi, Lâm Hi lấy tư thế lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, vừa ăn đồ, vừa thưởng thức kịch kháng chiến ầm ầm như sét đánh.
Ăn xong đồ, cô liền đi toilet rửa mặt.
Quyền Hạo núp sau rèm cửa, vừa thấy cô đi toilet, anh vội vàng leo lên giường ngủ.
Mong đợi sau khi cô nhìn thấy anh thì sẽ có nét mặt gì?
Tốn gần nửa giờ mới rửa mặt xong, Lâm Hi vuốt ve mái tóc dính vài giọt nước từ từ đi từ phòng tắm ra, không nhìn thấy trên giường nhiều thêm một người, cô cầm điều khiển ti vi, ấn phím tắt máy.
Chuẩn bị tắt đèn thì Quyền Hạo ở trên giường bị cô nhìn thấy, “Quyền Hạo, anh làm gì thế?” di1enda4nle3qu21ydo0n
Thì ra, khi cô đi phòng bếp lấy thứ gì ăn thì Quyền Hạo nhân cơ hội đi vào.
“Trời sắp sáng rồi, anh đương nhiên ngủ.” Quyền Hạo đúng lý hợp tình nói.
Theo thời gian nghỉ ngơi ngày trước của cô, mười một giờ đêm là lúc nghỉ ngơi, hiện giờ trời sắp sáng mới đi nghỉ, là bởi vì cô đang lập kế hoạch rời khỏi nhà họ Quyền như thế nào.
Dáng vẻ đúng lý hợp tình của Quyền Hạo, Lâm Hi bị chọc giận gần chết, tiện tay cầm gối ôm nện lên đầu anh, tức giận nói, “Anh thật sự có lý đó, đây là phòng của tôi, anh muốn ngủ thì về phòng anh mà ngủ, tìm tới chỗ của tôi tính là sao?”
Gối ôm không hề có lực công kích đập vào không đau, Quyền Hạo cười khẽ, đứng lên từ trên giường, “Hiện giờ khuya lắm rồi, sớm nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, anh biến thái à.” Lâm Hi tức giận nói, “Dáng vẻ của anh bây giờ là muốn ngủ cùng tôi! Quyền Hạo, anh còn có thể tiếp tục thần kinh một chút không?” Trước kia cô và Quyền Hạo từng cùng giường chung gối, đều là hành động bất đắc dĩ, hiện giờ Quyền Hạo thứ nhất không sinh bệnh, thứ hai không uống nhầm thuốc, ban ngày còn chọc giận cô, hiện giờ chạy tới ngủ cùng cô, tìm đánh đi.
“Anh chính là thần kinh rồi.” Quyền Hạo vô liêm sỉ thừa nhận, giống như Hoàng Bác nói, muốn lấy được lòng Hi nhi, không da mặt dày sao có thể được.
“Hiện giờ hơn nửa đêm, tôi không muốn ầm ĩ với anh, anh thức thời thì cút nhanh lên.” Cũng không biết ai dạy Quyền Hạo da mặt dày, nghĩ tới Quyền Hạo trước kia là dạng ngây ngốc, hiện giờ, mẹ nó!
Quyền Hạo lấy tay vuốt ve mái tóc của Lâm Hi, quan tâm nói, “Đã muộn, em cần nghỉ ngơi rồi.”
Lâm Hi không vui mím môi, tròng mắt như đao quăng không ít lên người Quyền Hạo, “Anh định ngủ ở đây thì cứ ngủ ở đây.” Vừa dứt lời, cô đi ra ngoài cửa. Nhà họ Quyền rất lớn, không ngủ ở đây, cô có thể đến phòng khác ngủ.
“Hi nhi.” Quyền Hạo kéo cánh tay của cô, sử dụng chính sách cầu khẩn, “Theo anh một đêm có được không?” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Không được.” Suy nghĩ cũng miễn, Lâm Hi gọn gàng dứt khoát từ chối.
Hôm nay là mười bốn, trống rỗng trong lòng anh giống như hóa thành cái động không đáy, anh lấp thế nào cũng lấp không đầy, chỉ có cô mới có thể lấp đầy trống không.
“Hi nhi.” Mặt của anh lại gần mặt cô.
Lâm Hi lui về phía sau một bước, “Ban ngày làm cái gì, anh thật sự giống như quên mất, cơn tức của tôi còn chưa tiêu!” Ý ở ngoài lời chính là, mau cút đi.
“Xin lỗi.”
Lại là xin lỗi, nghe phiền, Lâm Hi chỉ vào cửa bên ngoài, “Anh có thể lăn.”
“Không thể.” Vừa dứt lời, động tác của Quyền Hạo thật nhanh ôm lấy cô.
Lâm Hi bị ôm trong ngực Quyền Hạo, lửa giận càng tràn đầy, “Quyền Hạo.” Nhìn khuôn mặt tuấn tú từ dưới lên, nhìn như thế nào cũng ngứa mắt, quả đấm của cô cũng ngứa ngáy rồi, hận không thể một quyền đập tới, ai bảo anh chết cũng không biết xấu hổ!
Thân thể cô phát ra mùi thơm nhàn nhạt, trong mũi của anh đều là mùi vị của cô, anh tham lam hút vài hơi, anh không thấy cô giận, chỉ lo đặt cô lên giường.
Mới vừa nằm lên giường, Lâm Hi còn chưa kịp ngồi dậy, Quyền Hạo đã nhanh tay cầm chăn đắp lên người cô, anh cũng nằm xuống, đôi tay giữ chặt hông cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, cảm giác hư không lập tức được lấp đầy. Giống như dụ dỗ trẻ con, anh dùng lời nhỏ nhẹ, “Hi nhi, ngoan, ngủ đi.”
Mái tóc y hệt như tảo biển xốc xếch tỏa ra, mặt của cô đối mặt với mặt anh, “Quyền Hạo, anh buông ra.”
Kinh nghiệm trước kia nói cho cô biết, nếu như cứ ngủ như vậy, ngày mai thức dậy khẳng định xương sống thắt lưng đau.
Cằm của anh chôn trên cổ cô, hơi thở mê người của cô sượt qua, tính trẻ con nói, “Không buông, chính là không buông.” die nd da nl e q uu ydo n
Thật sự tức giận, Quyền Hạo đáng chết.
“Quyền Hạo, tôi đếm đến ba, anh lập tức buông ra cho tôi.” Cô và anh thân mật dính lại một chỗ, trừ không thoải mái chính là không thoải mái nhiều hơn. Cô bình tĩnh đưa mắt nhìn mắt anh, lạnh giọng đếm, “Một, hai, ba.”
Ba đã đếm xong rồi, Quyền Hạo vẫn ôm cô như cũ, không hề có động tác.
“Anh đi tìm đánh đi.” Lâm Hi hoàn toàn nổi giận, dùng sức đẩy, chân dài đá lên bụng anh.
Quyền Hạo không hề đề phòng, từ trong chăn ấm áp rơi xuống đất, quá trình thật sự quá nhanh, anh chớp mắt một cái, vuốt ve đầu gối đau nhức, “Hi nhi, sao em có hơi sức lớn vậy?”
Cô vén chăn lên, ngồi ở trên giường, tư thế từ trên cao nhìn xuống Quyền Hạo dưới đất, “Anh đã muốn tìm đánh rồi, sao tôi có thể không thành toàn cho anh.” Quyền Hạo đáng chết, ngứa da, không đánh thật sự không đúng.
“Hi nhi, em đây là mưu sát chồng tương lai!” Lực xuống tay của cô không nhẹ, bụng đau rát, anh cau mày tố cáo.
“Hôn cái gì mà hôn *?” Cô cầm gối đầu nện lên mặt anh, “Cút nhanh lên, nhìn chướng mắt.” Cô đã xuống tay nhẹ rồi, đổi lại là người khác, cô nhất định khiến cho người đó làm thái giám. Ban ngày đã sàm sỡ cô, buổi tối còn dám dính lấy cô đòi ngủ chung! Không đánh anh thật sự phụ lòng của cô.
(*) Trong tiếng Trung, chồng theo Hán Việt là Hôn phu
Quyền Hạo một lần nữa nhìn kỹ cô đã sống chung ba năm dưới cùng một hiên nhà với anh, thật sự không nghĩ tới, cô còn có khuynh hướng bạo lực, “Hi nhi, lần sau ra tay nhẹ một chút.”
“Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ khiến cho anh trở thành thái giám.” Lâm Hi hừ lạnh một tiếng.
Đứng lên, anh lại cả gan bò lên giường lần nữa.
Cô hơi híp mắt, ánh sáng nguy hiểm lóe lên, “Anh thật sự định làm thái giám, tôi không ngại thành toàn cho anh.” Còn chưa dứt lời, chân dài của cô duỗi ra, chuẩn bị tấn công.
Tốc độ của anh cực nhanh, tay phải nắm chân trần của cô. Trong tròng mắt đen như mực tràn đầy đều là nụ cười của cô, “Hi nhi, khuya lắm rồi, ngủ đi.”
Mím cái miệng nhỏ nhắn, cô định rút chân về, phát hiện không rút nổi, hơi sức của cô vẫn không lớn bằng Quyền Hạo, “Quyền Hạo, anh...” Lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, lời của cô còn chưa dứt, cả người cô đã bị anh đè xuống giường.
Một tay giữ hai tay của cô, một tay khác của anh đắp chăn cho cô. Nằm xuống, hai tay anh vòng giữ sau lưng cô, “Hi nhi, ngủ đi.”
Bây giờ cô muốn đấm ngực, quả nhiên so hơi sức cô không thắng được.
Sau khi ngủ hơi thở của anh rất cạn, đôi tay vẫn không chịu buông ra, cô còn chưa ngủ hận cắn răng nghiến lợi. Trước khi ngủ, trong lòng cô vẫn nghĩ tới, nhất định phải mau chóng rời khỏi nhà họ Quyền.