Lời nói của cô dường như giống như mùa đông ấm áp, bao vây toàn thân anh, ấm áp kèm theo hạnh phúc.
Anh nhếch môi cười, sông băng trong đáy lòng giống như sắp hòa tan, “Hi nhi, em thật tốt.”
“Thật sao?” Cô nhướn nhẹ đôi mày thanh tú, “Ở trong lòng anh, em là một người tốt sao?”
“Là người yêu.” Anh kiên định nói.
“Anh ăn mau cơm đi.” Cô nắm thật chặt tay trái của anh, thúc giục.
Tâm tình của anh rất vui vẻ, khóe môi vẫn không nhịn được nhếch lên, khẩu vị cũng khá rất nhiều.
Trần Tiêu núp ở nơi cửa, len lén thò đầu vào nhìn trộm tình huống trong phòng ăn. Chỉ thấy trên mặt tiểu thư nhà mình mang ý cười, trên mặt thiếu gia tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong mắt chứa đầy tình yêu.
Trần Tiêu cười lên, một tấm chân tình của thiếu gia cuối cùng không phí công, hành động lúc này của tiểu thư nhà mình chính là báo đáp tốt nhất với thiếu gia. Nếu về sau tiểu thư vẫn luôn giống như tối nay, không phải thiếu gia vẫn hạnh phúc đến không thể tìm thấy bờ bến sao.
Cô không ăn cơm, đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy Trần Tiêu đang trộm nhìn, “Trần Tiêu, hoặc anh biến mất ngay lúc này, hoặc về sau đều không xuất hiện ở trước mặt của tôi.”
Lời nói lạnh tanh đột nhiên vang lên, còn nhằm vào anh, Trần Tiêu trợn tròn cặp mắt, rùng mình một cái, “Tiểu thư, tôi lập tức rời đi bây giờ.” Nói xong, vội vội vàng vàng rời khỏi đây, trở lại phòng ngủ của anh. Mặc kệ tiểu thư và thiếu gia có ân ái hay không, nhưng anh có thể xác định chính là, tiểu thư không thích người khác thấy dáng vẻ ngọt ngào của cô và thiếu gia.
Ngón tay Trần Tiêu không ngừng lướt trên màn hình điện thoại di động, không hạ được quyết tâm rốt cuộc có cần gọi điện thoại báo cho phu nhân không. Tình huống tối nay có nên nói cho phu nhân biết một tiếng không? Nói cho, phu nhân khẳng định rất vui mừng.
Bên này Trần Tiêu đang rối rắm, bên kia bữa ăn tối của cô và anh tiến hành rất vui vẻ.
Không có ý định buông tay, cũng không còn định buông tay lúc này, cô nắm tay của anh, từng bước từng bước một đi lên lầu hai. Vừa vặn, Trần Tiêu mới từ trong phòng ngủ đi ra, thấy dáng vẻ mười ngón tay đan xen nắm chặt của tiểu thư và thiếu gia, khóe môi anh hơi nhếch lên, thật lòng cảm thấy hạnh phúc vì bọn họ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Mười ngón tay đan xen nắm chặt với cô, anh có thể cảm thấy ấm áp của cô, lúc trước lòng không chiếm được hứa hẹn gì, giờ phút này thật bình tĩnh, chảy xuôi dòng nước ấm nhàn nhạt.
Là may mắn hay là trong số mệnh đã định, anh nghĩ anh đã phân ra không rõ ràng lắm. Chuyện hạnh phúc nhất đời này của anh chính là gặp được cô, đã từng tuyệt vọng, cũng đã từng thất vọng, cuối cùng cô vẫn đưa cho anh hy vọng.
Con người lúc còn sống, có thể có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện có người yêu ở bên cạnh?
Đối với người khác mà nói, có lẽ có chuyện hạnh phúc hơn, nhưng đối với anh mà nói, người yêu ở bên cạnh chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, mà anh chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Lòng bàn tay đầy đặn của anh, cô có thể cảm nhận một tầng chai thật mỏng trên đó, từ trong lòng bàn tay anh, giống như truyền ra ấm áp, trên đầu quả tim của cô xẹt qua một dòng nước ấm. Khóe môi cô khẽ nhếch, trong tròng mắt sáng ngời không ngừng lưu chuyển linh khí, nụ cười giấu giếm bên trong.
Cô lơ đãng quay đầu, thấy được Trần Tiêu vẫn còn ở trong góc nhìn lén, khẽ cúi mắt xuống, cũng không nói gì, cùng anh trở lại phòng ngủ của anh.
Ngồi trên giường lớn của anh, cô nâng lên ý cười nhẹ, “Ba tháng không trở lại, nơi này không hề có một chút biến hóa nào.” Thời gian trôi qua thật vui vẻ, một cái chớp mắt đã năm năm rồi, cô một lần nữa từ đứa trẻ non nớt sắp trưởng thành người lớn.
Anh dựa sát vào khuôn mặt trắng nõn của cô, hơi thở ấm áp phun lên cần cổ cô, giống như hơi cảm thán, “Thật may mà em có thể trở lại lần nữa.” Khi cô làm phẫu thuật thì anh không ngủ không nghỉ, may mà kết quả cuối cùng tốt đẹp. Cô một lần nữa trở lại đây, là hạnh phúc cũng là may mắn đối với anh.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, giống như đứa bé ngây thơ, nhìn không hiểu ngọn lửa trong mắt anh, dời tầm mắt đi, “Chỉ có thể nói ông trời chăm sóc em.” Cô may mắn, bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng cũng không thể khiến cho cô chết đi.
Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên cái trán sáng bóng của cô, rất kiên định nói: “Em có mệnh được trời cao cưng chiều.” Hi nhi của anh, đời này chính là được nhận cưng chiều của trời cao từ nhỏ, nếu không cô cũng sẽ không vượt qua kiếp nạn chết chóc, cả đời với anh.
Cô nhún nhún vai, “Có lẽ vậy!” Có phải được trời cao cưng chiều hay không, chính cô cũng có bài bản. Bởi vì người nhà họ Thẩm vẫn chưa giải quyết hoàn toàn, không thể giải quyết người nhà họ Thẩm, cô cũng sẽ không cho rằng mình được trời cao cưng chiều. dfienddn lieqiudoon
Anh nâng tay trái lên, yêu say đắm vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, cảm xúc quá mức tốt đẹp khiến cho yết hầu của anh hoạt động một chút, động tình khiến giọng nói của anh trở nên hơi khàn khàn, “Hi nhi.”
Cô biết anh muốn chính là cái gì, hạ thấp mắt mỉm cười nói: “Đàn ông háo sắc, những lời này từ xưa tới nay đều là chân lý không thay đổi.”
Môi của anh lại gần bên tai cô, dùng giọng nói vô cùng mập mờ nói, “Thực sắc tính dã*”. Trải qua ba tháng điều dưỡng, mặc dù thân thể của cô không thể nói tốt hoàn toàn, nhưng cuộc sống bình thường không thành vấn đề, ví dụ như mấy chuyện làm yêu buổi tối.
(*) Thực sắc tính dã: chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người (Mạnh Tử).
Cũng đúng, một người đàn ông trẻ tuổi đang trong thời kỳ khí huyết sôi trào, không có nhu cầu ở phương diện này, cô còn có thể hoài nghi có phải anh có vấn đề ở phương diện này không, “Nhưng đêm nay là đêm trăng tròn, anh định làm như thế nào? Ví dụ như…” Trước kia có thể hơi qua loa lấy lệ, lần này cô bằng lòng từ trong đáy lòng.
Không chờ cô nói xong, hai bàn tay anh đều đan xen nắm chặt với mười ngón tay của cô, chậm rãi đè cô xuống.
Tư thế nam trên nữ dưới, lồng ngực của anh áp sát vào trên ngực cô, hơi thở biến thành thô nặng, “Làm chuyện anh và em đều thích.”
Cô lộ ra tám cái răng trắng tinh, giống như ngôi sao sáng chói cười một tiếng, cô không từ chối hành động của anh (… Đằng sau lước bỏ N chữ.)
Trần Tiêu có lòng nhiều chuyện, lỗ tai dính vào trên cửa, kỳ quái, anh đều không nghe được âm thanh gì. Trước kia anh đều có thể nghe thấy thiếu gia yếu ớt khổ sở rên rỉ một tiếng, lần này hơi kỳ quái, anh có thính lực vô cùng tốt, chỉ có thể nghe được vài âm thanh thỏa mãn, anh nghe được âm thanh thật nhỏ bé thật mỏng manh khiến cho người ta mơ màng, anh cực kỳ bình tĩnh.
Trần Tiêu nhìn người giúp việc đi qua bên cạnh anh, vẻ mặt rất bình thường, rất bình tĩnh, bày ra phong phạm cao quý của quản gia, uy nghiêm ho khan hai tiếng.
Đi tới vườn hoa sau nhà, Trần Tiêu nhìn lên trăng sáng đã nhô lên trên bầu trời, không khỏi mỉm cười. Ngoài phòng ánh trắng đẹp đẽ, bên trong phòng xuân sắc vô biên. Quét nhìn đóa hoa nở rộ xinh đẹp chung quanh, lại ngước mắt nhìn trăng tròn, anh không khỏi cảm thán, thật đúng là ngày tốt cảnh đẹp không phải như vậy sao? Thiếu gia vậy có thể xem như đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng sao?
Thiếu gia dùng thời gian năm năm, mới mở ra được một chút xíu nội tâm của tiểu thư, tốc độ này rất chậm, có thể đổi lấy hạnh phúc suốt đời của thiếu gia, không phải rất đáng giá sao?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, cô mở cặp mắt mờ mịt ra.
Trong mơ hồ, cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thích ứng với ánh sáng một chút, cô một lần nữa mở mắt ra, rõ ràng thấy được khuôn mặt anh, “Làm gì mà nhìn em như vậy?’ Đã có hơn ba tháng cùng giường chung gối với anh, lần này tỉnh lại, có thể nhìn thấy khuôn mặt anh, vui vẻ nhàn nhạt nở rộ trong lòng cô.
Anh không nói một lời, hôn lên môi hồng của cô, tham lam hút hương vị ngọt ngào của cô.
Sáng sớm tỉnh dậy, liền bị nụ hôn nóng bỏng, cô hơi không chống đỡ được. Nụ hôn của anh hôn cô đến đầu óc hơi choáng váng, sau khi hôn dừng lại, cô kéo kéo chăn mền trên người, ngồi dậy, “Anh đây là làm cái gì?” Sáng sớm, anh sẽ không nghĩ tới cái kia chứ? Tối hôm qua nhiệt tình của anh, cô hơi không chịu nổi. Quả nhiên đàn ông đã tích cóp từng chút thời gian một, không trêu chọc được.
Đêm trăng tròn đã qua, anh cười đến càng thêm vui vẻ, “Có thể mỗi ngày khi mở mắt ra nhìn thấy em, cảm giác này rất hạnh phúc.” Chuyện hạnh phúc nhất mỗi ngày, chính là vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người yêu ngủ bên cạnh. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô giật giật bả vai hơi chua xót, giọng nói không được vui, “Mặc kệ hạnh phúc đến cỡ nào cũng được, em muốn rời giường tắm, rửa mặt và đánh răng.” Tức giận khi thức dậy của cô đối diện với dịu dàng của anh, dường như dần phai mờ đi.
Anh nhìn cô tiến vào trong phòng tắm, cười khẽ mấy tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn nhất, cô tắm sạch, không đợi anh liền một mình xuống lầu.
Đi tới phòng ăn, thấy Trần Tiêu đang bận rộn trước sau, cô hoài nghi hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì không. Suy nghĩ rất lâu, cô không nghĩ ra hôm nay là ngày đặc biệt gì, “Trần Tiêu, anh đang bận rộn cái gì?”
“Tiểu thư, tối nay có một buổi đấu giá từ thiện, rất nhiều nhân vật nổi tiếng quyền quý đều sẽ tham dự, tôi đang chuẩn bị.” Buổi đấu giá từ thiện tối hôm nay do một phu nhân chính khách tổ chức, rất quan trọng.
“A.” Cô không cảm thấy hứng thú bao nhiêu, cầm cái muỗng lên, chậm rãi khuấy đều cháo trắng.
“Tiểu thư, cô cũng phải tham gia.” Trần Tiêu thấy cô tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, không nhịn được nhắc nhở.
“Biết rồi.” Giọng của cô nhàn nhạt. Nghĩ thầm không phải là một buổi đấu giá giả nhân giả nghĩa sao, tham gia thì tham gia.
Trần Tiêu còn định nói thêm điều gì, thấy thiếu gia nhà mình đang đi về phía anh, tự động loại bỏ lời anh định nói, cung kính gật đầu với thiếu gia, “Thiếu gia, chào buổi sáng.”
Quyền Hạo khoát khoát tay, để cho cậu ta rời đi.
Trần Tiêu rất biết điều, khẽ gật đầu với hai người rồi rời đi.
Hai người ăn điểm tâm xong, tự làm việc.
Lúc chạng vạng, hai người mới bắt đầu trang điểm thay đồ, chuẩn bị vì buổi đấu giá từ thiện.
Cái gọi là buổi đấu giá từ thiện chính là một đống quan phu nhân nhàn rỗi không có chuyện gì làm làm ra, trong khi đấu giá, Lâm Hi thiếu chút nữa ngủ thiếp đi. Mặc dù trên sân khấu có món đồ cổ cô thích, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản cơn buồn ngủ ào ào mà đến.
Rất không dễ dàng chờ đến buổi đấu giá kết thúc, hai người về nhà rồi.
Về đến trong nhà, cô chỉ vào bình hoa cổ thời Minh, “Quyền Hạo, em thích cái này, có thể cho em không?”
“Của anh chính là của em.” Quyền Hạo cưng chiều nói.
“Vậy nếu là của nhà người ta thì sao?” Tròng mắt chuyển một cái, cô đột nhiên có ý nghĩ trêu chọc anh, hơi tò mò với câu trả lời của anh.
“Vậy thì đoạt lấy là được.” Chỉ cần là cô muốn, anh cũng sẽ hóa thân thành giặc cướp.
“Nhưng kia là một người đàn ông.” Cô ngừng cười, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.
Trong nháy mắt, mặt Quyền Hạo đen lại, lạnh lùng căn dặn quản gia nhà mình, “Quản gia, tiêu diệt người đàn ông mà tiểu thư coi trọng.”
Trần Tiêu chớp chớp mắt, không hiểu hai vị chủ nhân đang làm gì? Đây là diễn ân ái cho anh nhìn? Được rồi, cho dù hai vị diễn như thế nào, anh thân là quản gia, cung kính gật đầu một cái, “Dạ, thiếu gia.” Như đã nói, người đàn ông mà tiểu thư coi trọng là ai vậy?
Lâm Hi hóa đá, nhưng chỉ qua một phút, giả bộ hơi tức giận, giận dữ hét lên: “Mẹ nó, Quyền Hạo anh náo loạn cái gì vậy? Không phải nói chỉ cần em thích tất cả đều cho em sao?”