Bí quyết khỉ gió gì thế này.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa nói hết, “Sau này mỗi sáng trước khi vào làm, em phải đọc bí quyết này thành tiếng rồi gửi tin nhắn thoại sang cho anh.”
Thẩm Đường vẫn còn đang nghiên cứu hàng chữ kia, “Anh không tin em à?”
“Không phải anh không tin em, nhưng thay đổi bản thân không phải là chuyện dễ dàng gì.” Tưởng Thành Duật lấy chuyện mình cai thuốc ra làm ví dụ, “Anh phải mất một năm mới cai được.”
Anh tự thấy nghị lực của bản thân cũng không tệ, nhưng vẫn mất một khoảng thời gian khá lâu.
Hoàn toàn cai được thuốc lá chính là vào cái đêm anh cầu hôn cô.
Thẩm Đường đáp, “Sau này em sẽ không đánh nhau với người khác nữa.” Nhưng còn chuyện cãi vã thì cô tạm thời không dám hứa.
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ, sắp đến giờ vào phòng họp rồi, “Tối nay em có rảnh không?”
Thẩm Đường tựa lên mép bàn, “Bây giờ thì không, đến tối thì em không chắc.”
“Vậy anh đặt bàn trước, nếu em bận thì sẽ hủy sau.” Tưởng Thành Duật viết lại tên nhà hàng và cả số bàn lên giấy note rồi đưa cho thư ký, nhờ thư ký đặt bàn trước.
Anh đã muốn đưa cô đến nhà hàng đó từ lâu, nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội.
Ban đầu Thẩm Đường định nói chuyện ký hợp đồng với Trữ Nhiễm cho anh nghe, nhưng bên anh đang bận nên hai người vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy, nhân viên trong phòng vẫn còn đang xì xào chuyện cô đọc to bí quyết thành công vừa nãy.
Hiếm khi chị Lỵ nói giỡn, chị bảo Viên Viên gõ lại mấy câu đó rồi cho người thiết kế lại, đợi đến khi văn phòng mới sửa xong sẽ dán nó ở trong phòng của Thẩm Đường, để cô ghi nhớ mọi lúc mọi nơi.
Thẩm Đường để mặc bọn họ trêu ghẹo, cô cầm tách cà phê vừa mới uống được một nửa lên, tâm trạng giống hệt như thời tiết bên ngoài cửa sổ, rực rỡ ánh nắng.
Chị Lỵ đặt giấy tờ ghi lại điều kiện yêu cầu của Trữ Nhiễm lên bàn Thẩm Đường, để cô tự quyết định.
Thẩm Đường xem kỹ từng mục một, yêu cầu cô nàng kia không hề thấp tí nào.
“Đồng ý hết đi chị.”
Nếu Trữ Nhiễm đã dám đề cập đến thì cô sợ gì không đồng ý.
Bên phòng pháp chế nhanh chóng soạn ra hợp đồng chính thức, tất cả các yêu cầu Trữ Nhiễm đề ra đều được xuất hiện trên hợp đồng.
Đến chiều, khi chị Lỵ hẹn Trữ Nhiễm, cô nàng đưa luật sư đến để kiểm tra lại hợp đồng, không có ý kiến gì thêm.
Về cơ bản, Trữ Nhiễm đã đồng ý với hợp đồng mà công ty cô đưa ra, vui vẻ ký tên vào.
Quá trình vô cùng thuận lợi.
Trữ Nhiễm rất thích cách làm việc dứt khoát gọn ghẽ này của Thẩm Đường. Chuyện này cũng có nghĩa là kỳ nghỉ của cô nàng đã kết thúc, chuẩn bị bắt đầu công việc ở công ty mới.
Sở dĩ cô nàng vội vàng tung cành ô liu cho Thẩm Đường là do đang nhắm đến một bộ phim mà Châu Minh Khiêm đang lên kế hoạch để quay – Làm thế nào để yêu em. Đây là một bộ phim có chế tác lớn và đầu tư ở mức độ cấp S.
Mà cô nàng lại rất ưng nhân vật nữ chính kia.
Song, với tài nguyên của bản thân hiện giờ, Trữ Nhiễm thật sự không thể giành được vai này.
Bộ phim do cô nàng đảm nhận vai chính đã được lên sóng, nhưng không hề tạo được tiếng vang, đã thế còn bị đám blogger lôi ra cà khịa N lần.
Cô nàng không cam tâm, vì thế mới muốn thử sức với bộ Làm thế nào để yêu em này.
Chị Lỵ nghe xong, như cười mà lại như không cười, “Cô muốn đóng bộ phim này rồi tiện thể ký hợp đồng với chúng tôi?”
“Cũng không thể nói thế được. Nếu tôi đoạt giải nhờ bộ phim này thì chẳng phải công ty cũng được thơm lây ư? Tôi ký hợp đồng ba năm chứ không phải ba tháng, không phải nhận được bộ phim đó rồi phủi mông bỏ đi ngay.” Trữ Nhiễm đưa hợp đồng cho luật sư của mình giữ, đóng nắp bút lại.
Chị Lỵ vẫn chưa nghe tin tức gì về bộ phim này nên vẫn chưa nắm rõ tình hình, “Chờ tôi hỏi thăm lại xem sao, nếu phù hợp thì không cần cô nhắc, chúng tôi cũng sẽ cố gắng giành vai cho cô.”
Lợi ích ràng buộc, nước phải lên thì thuyền mới có thể lên theo.
Quay lại văn phòng, chị Lỵ nói lại với Thẩm Đường chuyện Trữ Nhiễm muốn đóng bộ phim kia. Lúc về chị có tìm thử, trên mạng tạm thời không có thông tin gì về bộ phim đó, hẳn là Trữ Nhiễm đã nghe ngóng từ tin nội bộ.
Châu Minh Khiêm hiện giờ cứ khoảng một năm rưỡi mới cho ra một tác phẩm mới, nhưng chỉ cần là phim do anh ta làm đạo diễn thì tất cả các công ty đều tranh nhau đến vỡ đầu để giành vai.
Chị Lỵ lấy một chai nước rồi mở nắp, “Chị đã tìm người đi nghe ngóng rồi, bên em cũng đi hỏi thử xem sao.”
Thẩm Đường đang bận gõ máy nên chỉ đáp lại chị một tiếng.
Chị Lỵ nhìn thấy ly trà đặt trên bàn vẫn còn đầy như lúc chị pha cho cô trước khi đi làm việc, đến bây giờ vẫn chưa vơi đi miếng nào, vẫn là vị trí ban đầu chị đặt xuống.
“Tuy công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém, em uống miếng nước đi rồi lại làm tiếp.”
Chị đặt ly trà lên tay Thẩm Đường.
“Không sao đâu.” Thẩm Đường không ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ chữ.
Chị Lỵ thấy không khuyên được cô bèn cầm hợp đồng vừa ký đem sang bên pháp chế, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Viên Viên còn cố ý giẫm mạnh một cái.
Trên bàn Viên Viên, hồ sơ ứng tuyển vào các vị trí của công ty chất thành núi, cô nàng còn phải nhờ anh chàng vệ sĩ của Thẩm Đường đến giúp mình.
Vệ sĩ nghe lệnh tải CV từ trong hòm thư xuống rồi in ra, còn Viên Viên phụ trách phân loại vị trí ứng tuyển, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Chị Lỵ nhìn vẻ mặt lóng ngóng của vệ sĩ mà buồn cười không thôi.
Đợi đến khi chị từ phòng pháp chế quay về, Thẩm Đường đang save tài liệu lại, “Em gửi đến hòm thư của chị rồi đó.”
“Hả?” Chị Lỵ hỏi lại.
Thẩm Đường cầm ly nước lên uống một ngụm rồi mới đáp, “Bản kế hoạch cho sự nghiệp diễn xuất trong ba năm tới của Trữ Nhiễm.”
“?”
Chị Lỵ vội vàng mở mail ra.
Thẩm Đường và Trữ Nhiễm từng làm việc cùng nhau suốt năm tháng, tính tình Trữ Nhiễm thế nào cô cũng đã nắm rõ. Sau này nên làm thế nào để lấy mạnh bù yếu, thể loại phim nào hợp với Trữ Nhiễm, chương trình nào cô nàng có thể tham gia, tất cả đều được Thẩm Đường liệt kê chi tiết.
Thẩm Đường, “Nếu có gì không thích hợp thì chị cứ đánh dấu lại, còn chỗ nào vẫn chưa ổn thì chị cứ việc bổ sung vào.”
Đây vốn là chuyện phải làm của quản lý như chị Lỵ, nhưng Thẩm Đường đã gánh bớt một nửa.
Chị cười trêu Thẩm Đường, “Sao chị cứ có cảm giác em biến thành trợ lý của chị, còn chị là bà chủ chỉ cần ngồi không hưởng phúc thôi thế. À suýt nữa là quên…”
Chị quay lại chuyện chính, nhắc đến bộ phim mà Trữ Nhiễm đóng.
Thẩm Đường lấy túi đựng đồ trang điểm ra dặm lại phấn, “Mấy bữa nữa em sẽ hẹn Châu Minh Khiêm ăn cơm rồi xem thử có vai nào hợp với Trữ Nhiễm không, nếu có thì em sẽ lấy vai cho cô nàng.”
Chị Lỵ chậc lưỡi nhìn cô.
Thẩm Đường dời mắt khỏi gương nhỏ nhìn sang chị, “Chị chậc gì mà chậc?”
“Con người ngàn năm không dặm phấn như em sao hôm nay lại thế?”
“Vì phấn trôi bớt rồi chứ sao.”
Thẩm Đường vừa dứt lời cũng tự mình bật cười.
Còn nửa tiếng nữa Tưởng Thành Duật sẽ đến đón cô đi ăn cơm.
Điện thoại của chị Lỵ rung lên, trước đó chị có nhờ bạn đi nghe ngóng thông tin về bộ phim Làm thế nào để yêu em, bây giờ người bạn đó đã trả lời lại.
[Nghe nói đây là bộ phim hợp tác giữa công ty của Trần Nam Kính và Châu Minh Khiêm, còn lại thì tôi không rõ lắm.]
Kịch bản Làm thế nào để yêu em đã bắt đầu được chỉnh sửa vào đầu tháng Hai năm ngoái, sửa đến lần thứ sáu mới được Châu Minh Khiêm duyệt cho qua, dạo gần đây đã bắt đầu lên kế hoạch quay phim.
Nhà đầu tư chính là công ty của Trần Nam Kính.
Sau khi Phàn Ngọc biết chuyện Trữ Nhiễm đã ký hợp đồng với công ty của Thẩm Đường, bà ta vội vàng chạy thẳng từ sân bay đến đoàn làm phim của con gái mình.
Trần Nhất Nặc vừa kết thúc công việc, bà liền lái xe đưa con gái rời khỏi đoàn làm phim.
Hôm qua Phàn Ngọc bay sang Thượng Hải công tác, Trần Nhất Nặc không ngờ mẹ lại về sớm thế, “Mẹ, không phải mẹ bảo mẹ phải ở lại đó dăm ba bữa sao?”
Cô ta lấy kem dưỡng từ trong túi xách ra bôi mặt.
Trần Nhất Nặc vừa mới tẩy trang ở đoàn phim, chưa kịp bôi kem dưỡng thì đã bị mẹ mình khủng bố điện thoại bắt phải chạy ra ngay.
Phàn Ngọc nhìn con đường bên ngoài ô cửa kính, “Ngày mai mẹ lại bay sang đó.”
Trần Nhất Nặc xoay người lại, lớp kem dưỡng vẫn còn chưa xoa hết ở trên mặt, một vệt kem trắng còn đọng lại ở trên trán, “Có phải đã xảy ra chuyện gì không mẹ?”
“Cũng không hẳn, mẹ chỉ hơi sốt ruột thôi.” Phàn Ngọc nhìn con gái, “Con thoa kem dưỡng cho xong đi.” Bà ta nói tiếp, “Trữ Nhiễm đã ký hợp đồng với công ty mới, chiều nay vừa công bố, con đã xem tin chưa?”
Trần Nhất Nặc thản nhiên đáp, “Dạ có.”
Không muốn xem cũng không được, vì tin này đã nhảy lên top 1 của hot search.
Hai người từng ghét nhau ra mặt, vậy mà bây giờ lại quay sang tình thương mến thương.
Ngay cả cô ta cũng cảm thấy bất ngờ.
Cả chiều nay đoàn làm phim cũng đều đang bàn tán về tin tức này.
Thẩm Đường đã tha thứ cho Tiêu Chân rồi ư?
Nếu không thì sao cô lại ký hợp đồng với cháu gái của Trữ Nhạc Lễ?
Phàn Ngọc nói, “Trữ Nhiễm muốn nhận bộ Làm thế nào để yêu anh.”
Trần Nhất Nặc không để ý đến cách thoa kem đúng chuẩn, cứ đưa tay xoa đại, “Hình như là công ty của ba đầu tư thì phải?”
“Con còn biết cơ đấy, mẹ cứ tưởng con chả thèm quan tâm gì.” Giọng Phàn Ngọc mang theo chút oán trách.
“Mẹ…” Trần Nhất Nặc không chịu nổi giọng điệu thế này của mẹ mình, “Con đâu thể đi tò tò theo ba mỗi ngày hỏi ông ấy đầu tư cái gì, chuẩn bị quay bộ phim nào được.”
Bản thân cô ta còn thấy phiền nữa là.
Phàn Ngọc tranh thủ lúc dừng đèn đỏ bèn quay sang nhìn con gái, “Mẹ làm là vì ai? Chẳng phải là vì muốn tranh cho con ư? Tài sản của ba con là do mẹ và ông ấy vất vả làm lụng sau khi kết hôn mà có, nó vốn thuộc về con, dựa vào đâu mà lại chia phần cho Thẩm Đường! Nếu con mà còn không chịu thân thiết với ba con thì tài sản sớm muộn gì cũng vào tay Thẩm Đường hết!”
Trần Nhất Nặc thở dài, dù đã bôi kem dưỡng ẩm nhưng da mặt vẫn có cảm giác khô sần, trong lòng cũng nhăn dúm dó.
Khi ba mẹ ly hôn, mẹ cô ta đã lấy hết một nửa tài sản, còn công ty thì mỗi người chia ra quản lý một công ty.
Nhưng năng lực của ba vẫn bỏ xa mẹ, công ty trên danh nghĩa của ba cô ta vẫn có tiếng như xưa.
Mẹ cô ta thấy vậy thì không cam lòng, thỉnh thoảng lại lải nhải bên tai bảo cô ta hỏi xin cổ phần của công ty ba mình.
Sao cô ta có thể mở miệng hỏi được?
“Mẹ họp cả một buổi chiều đã mệt muốn chết, nhưng vì con mà mẹ phải vội vội vàng vàng về đây, con nghĩ mẹ ăn no rửng mỡ thật à?”
Phàn Ngọc thở dài, “Mẹ biết tính con nên dù có nói trong điện thoại cũng chẳng ích gì, mẹ lại không thể làm gì khác ngoài việc đưa con đến công ty của ba con, để con giành lấy vai chính trong Làm thế nào để yêu em.”
Trần Nhất Nặc rất ghét cái chuyện phải chạy đến tìm ba xin vai, cô ta mà đến thì thể nào ba cũng biết đó là ý của mẹ mình. Vì cô ta vẫn còn đang mong chờ sau khi ba bình tĩnh lại, hết giận rồi thì sẽ tạo cơ hội để ba mẹ phục hôn.
Cô ta lẩm bẩm trong miệng, “Chưa chắc gì vai diễn đó hợp với con.”
“Trần Nhất Nặc, trong đầu con chứa cái gì thế hả? Bộ con vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới này hay sao? Kịch bản đâu phải là thứ cố định, nếu không hợp còn có thể đổi mà, con cứ lấy được kịch bản này đi rồi tính tiếp!” Phàn Ngọc giận đến độ không biết lựa lời.
Trần Nhất Nặc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phàn Ngọc biết tính con gái, giọng cũng trở nên mềm mỏng hẳn, “Mẹ biết con vẫn mong ba mẹ phục hôn. Nhưng Nhất Nặc này, không phải mẹ muốn đả kích con đâu, nhưng con hãy từ bỏ cái suy nghĩ này đi, chuyện này không có kết quả đâu. Ba con đã rời đi thì sẽ không bao giờ quay đầu lại nên con hãy sống thực tế chút đi.”
Đèn xanh sáng lên.
Phàn Ngọc nhấn chân ga, đợi nguôi giận rồi mới bắt đầu dỗ dành con gái, “Bây giờ Trữ Nhiễm là nghệ sĩ của công ty Thẩm Đường, con nhỏ đó nhất định sẽ nghĩ cách để tìm tài nguyên cho Trữ Nhiễm. Nếu con không đứng về phía mẹ để chèn ép tài nguyên của công ty Thẩm Đường, rồi sẽ có ngày người rơi nước mắt chính là con đấy.”
Bà ta còn hù dọa, “Chờ đến khi công ty Thẩm Đường bành trướng thì sẽ lôi kéo được ba con, ngày ngày chạy bài tình thân trên mạng. Tới lúc đó, tiền của công ty ba con cũng trở thành tiền của con nhỏ đó, còn con sẽ bị người đời cười chê. Nếu con nuốt được cục tức này thì cứ việc, còn mẹ thì mẹ nuốt không trôi.”
Trần Nhất Nặc trầm mặc, cất chai kem dưỡng vào túi xách.
Sau đó, không ai lên tiếng nữa.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại dưới lầu công ty của Trần Nam Kính.
“Tối nay nếu con không tranh thủ thì có khi ngày mai công ty này đã thuộc về Thẩm Đường rồi.”
Nán lại trong xe thêm năm phút, sau đó Trần Nhất Nặc mới mở cửa bước xuống xe.
Trần Nam Kính hiện giờ chỉ ở một mình, trong nhà vắng vẻ nên phần lớn thời gian ông đều ở lại công ty, có hôm tăng ca đến khuya thì ở lại hẳn phòng nghỉ trong phòng làm việc.
Trần Nhất Nặc vào thang máy rồi mới gọi điện cho ba mình, bảo rằng cô ta sắp đến rồi.
Trần Nam Kính đang đọc kịch bản, nghe thấy con gái đến tìm mình vào giờ này thì có hơi bất ngờ.
Ông ta đánh dấu trang đang đọc dở, gấp cuốn kịch bản lại, Trần Nhất Nặc đã gõ cửa bước vào.
“Ba còn đang bận sao?”
“Không hẳn.”
Biết con gái giảm béo trường kỳ nên không uống thức uống có calo, Trần Nam Kính rót cho con gái một ly nước ấm, thấy con gái để mặt mộc không phấn son thì hỏi, “Con vừa tan làm à?”
“Vâng.” Trần Nhất Nặc nhận ly nước từ trong tay ba.
Trần Nam Kính ngồi xuống đối diện con gái, “Con đói bụng không? Ba tìm món nào thanh đạm ăn cùng con nhé!”
Trần Nhất Nặc lắc đầu bảo mình đang mệt.
Cô ta siết chặt ly nước ấm trong tay, trong đầu lại giống như đã bị nước sôi chần qua.
Nếu cô ta không chủ động nhắc đến, có lẽ ba sẽ không nhớ mà nói về chuyện kịch bản Làm thế nào để yêu em.
Trần Nhất Nặc vờ như không biết bộ phim ấy do công ty ông đầu tư, “Ba, hôm nay con ở đoàn làm phim có nghe nói đạo diễn Châu đang chuẩn bị quay phim mới, con nghe bọn họ đồn mà cứ như thật, còn nói Trữ Nhiễm là nữ chính của phim, có thật không ba?”
Trần Nam Kính cười, “Con tin à?”
Trước mặt con gái mình, ông ta không hề đề phòng, “Vẫn chưa chốt vai chính.”
“À. Nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói, ít ra thì chuyện đạo diễn Châu chuẩn bị quay phim mới là thật.”
Trần Nam Kính gật đầu, “Đúng là đang chuẩn bị.”
Trần Nhất Nặc có hơi chần chừ, nửa đùa nửa thật, “Bộ này có vai nào hợp với con không ba? Nếu chưa chốt vai chính thì con cũng muốn thử vai.”
Trần Nam Kính đã đọc kịch bản không dưới ba lần, ngay cả mấy chi tiết nhỏ trong đó đều được ông kiểm định, “Vai chính không hợp với con, đây là một câu chuyện về một vũ công, phải là người được học vũ đạo chuyên nghiệp.”
Lúc bé Trần Nhất Nặc từng học khiêu vũ vài năm, nhưng sau đó lại tập trung học các loại nhạc cụ nên không còn thời gian để luyện múa, vì thế cô ta cũng không nắm vững các kiến thức cơ bản.
“Con vẫn có căn bản nên có thể mời thầy về dạy cấp tốc mà. Đâu phải ba không biết con chịu khổ được. Hơn nữa đây là phim tình cảm, cùng lắm thì cả bộ phim có chừng vài cảnh tập múa là cùng, đâu thể lúc nào cũng tập trung quay cảnh múa mãi.”
Cô ta đặt ly nước xuống, ngồi vào bên cạnh ba mình, nũng nịu kéo tay ông ta, “Ba ơi, ba đi hỏi đạo diễn Châu giúp con thử đi. Ngoài việc muốn thử thách khả năng diễn xuất của mình thì con còn mang theo chút lòng riêng nữa, con muốn làm việc cùng một đoàn phim với ba. Bây giờ đã không còn như ngày xưa, chỉ cần con về nhà là có thể gặp mặt ba nữa.”
Trần Nam Kính im lặng vài giây, “Ba sẽ giới thiệu con với đạo diễn Châu, còn chuyện con có nhận được vai hay không thì ba không dám cam đoan.”
Trần Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, ông chịu giới thiệu là tốt rồi.
Ngoài trời, bóng đêm dần sẫm lại.
Ở một góc khác của thành phố, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường vừa mới đến nhà hàng, bọn họ bị kẹt xe dọc đường cả tiếng đồng hồ.
Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Ngày đầu tiên đi làm thế nào?”
Thẩm Đường tự tin đáp, “Xinh đẹp thì có nhưng thành đạt thì chưa.”
“Nếu em cố gắng thì sẽ nhanh thôi.” Tưởng Thành Duật ngả vào lưng ghế, tranh thủ ngắm cô trong lúc chờ món ăn được mang lên.
Đôi mắt đen lay láy của anh có thể nhìn thấu lòng người. Thẩm Đường không tránh né, cô chống cằm nhìn lại anh.
Trong suốt ba năm yêu nhau, bọn họ chưa bao giờ có được khoảnh khắc thế này.
Im lặng được một lúc, Thẩm Đường lên tiếng, “Hôm nay công ty em đã ký một hợp đồng, còn một hợp đồng khác đang có tiến triển tốt.” Tuy chỉ có chút thành tích nhưng cô vẫn rất vui.
Khuyết điểm duy nhất cũng như là điều cô không thích nhất chính là ra ngoài xã giao.
“Tính nết này của em có lẽ sẽ không thể thay đổi trong ngày một ngày hai được, chỉ cần em nói một câu cũng đủ khiến người ta chết nghẹn.”
Vì thế cô vẫn còn một đoạn đường khá dài mới có thể thành công.
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Không cần thay đổi, đối với anh thì em vẫn rất tốt, không cần phải ép dạ cầu toàn vì ai cả.”
“Vậy sao anh còn nói em cố chấp?”
Thẩm Đường thù dai, từng câu từng lời anh nói cô đều ghi nhớ trong lòng.
Tưởng Thành Duật giải thích, “Đó là do lúc trước anh không biết em đã trải qua những gì. Em của hiện giờ cứ sắc sảo thế này mà lại hay, nhưng với tiền đề là, em đừng đi trên con đường thù hận nữa, anh sẽ giúp em giữ lại điểm “mấu chốt” đó.”
Anh nhắc đến vấn đề cô quan tâm trước đó, “Để người chuyên nghiệp xử lý những chuyện em không rành, còn em thì cứ tập trung vào sở trường của mình.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu, “Em vẫn đang tìm, tạm thời chưa có người thích hợp.”
Tưởng Thành Duật hỏi ý cô, “Em có muốn anh giới thiệu một ứng cử viên không?”
Thẩm Đường đùa anh, “Anh à?”
“Anh thì không rảnh.” Tưởng Thành Duật không thừa nước đục thả câu, “Là bạn nối khố của anh, Tần Tỉnh.”
Anh có rất nhiều bạn nối khố nên Thẩm Đường không thể nhớ rõ tên của mấy người này. Nhưng có thể làm bạn nối khố chơi với anh từ nhỏ thì đầu tiên họ phải ở cùng một đại viện, gia thế cũng không tầm thường, mà cô không thuê nổi một người như thế.
Đến bữa tiệc liên hoan hôm thứ Sáu, Thẩm Đường mới có dịp nhìn thấy người bạn nối khố mà Tưởng Thành Duật đã nhắc tên.
Hóa ra người bạn nối khổ dốc hết sức mình đánh yểm trợ cho Tưởng Thành Duật hôm ở hội quán, sau đó lại cùng cô song ca bài Lạnh lẽo chính là Tần Tỉnh.
Cái tên mới đáng yêu làm sao.
“Chào chị dâu.” Tần Tỉnh thân thiết chào hỏi.
Lúc anh chàng chào cô vẫn không quên trông chừng Nghiêm Hạ Vũ, vì sợ Thẩm Đường đến một mình sẽ ngại nên hôm nay Tưởng Thành Duật cũng mời bạn thân của cô, cũng chính là Ôn Địch đến đây cùng.
Xe Lê Tranh cũng đã đến, cô nhóc để quà trong cốp sau nên tay không bước xuống xe.
Tưởng Thành Duật thấy trên tay cô nhóc trống trơn thì hỏi, “Không phải chú bảo con mang quà tới sao?”
“Bự quá nên con không cầm được.” Lê Tranh mở cốp xe lên, hôm nay cô nhóc lái một chiếc xe việt dã đến, hàng ghế phía sau đều được dựng lên để có chỗ để mấy bức tranh này.
“Con đã dựa theo chiều cao của chú và Thẩm Đường để vẽ cho hai người một bức tranh couple đấy. Chúc hai người kỷ niệm năm năm vui vẻ.”
Tưởng Thành Duật vô cùng cảm động, “Cám ơn con nhé.”
Lê Tranh chạy đi tìm Thẩm Đường, tiệc cưới lần trước xem như là lần gặp mặt nửa chính thức, hôm nay cô nhóc chủ động đến chào hỏi, “Chào thím út.”
Thẩm Đường hơi xấu hổ bởi xưng hô này, “Chào em, cám ơn em chuyện bó hoa cưới hôm trước.”
“Không có gì.” Lê Tranh muốn cho Thẩm Đường thấy mình ủng hộ chuyện chú út theo đuổi cô, cô nhóc chỉ về phía cốp sau xe việt dã, “Em đã chuẩn bị quà cho chị rồi đó, chị cứ bàn với chú út em xem là đưa đến chỗ của chị hay là đặt tạm trong biệt thự của chú ấy.”
Thẩm Đường lại cám ơn cô nhóc lần nữa, cô bé này hiền hòa hơn Tưởng Thành Duật rất nhiều.
Trong sân vườn vô cùng sôi nổi, mấy đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu để nướng, bạn bè Tưởng Thành Duật gọi nhau làm vài ván bài.
Ôn Địch và Thẩm Đường thích nhất là nướng đồ ăn, hai người không đánh bài mà đi tới bếp nướng phụ mấy đầu bếp.
Ở ngoài sân chỉ có một cái tạp dề nên cô nhường cho Ôn Địch đeo trước.
Tưởng Thành Duật bảo cô cẩn thận làm bẩn đồ, “Để anh đi tìm thêm cho em một cái.”
Anh vừa bước vào nhà thì trong sân lại có một chiếc xe chạy vào.
Thẩm Đường không biết là xe của ai nên không để ý, cô cứ tưởng là người bạn nào đó của Tưởng Thành Duật đến. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục nướng sò.
Xe vừa chạy vào sân thì Tần Tỉnh đã nhác thấy biển số xe, đây là xe của ba Tưởng Thành Duật.
“Chuyện gì nữa đây?” Anh chàng lẩm bẩm một mình.
Tần Tỉnh chỉ biết Tưởng Thành Duật đang theo đuổi Thẩm Đường chứ không biết thái độ của ba mẹ anh thế nào, anh chàng cũng không nghe Tưởng Thành Duật nhắc đến.
Với sự hiểu biết của anh chàng về người lớn nhà họ Tưởng, gia cảnh của Thẩm Đường e là không lọt vào mắt xanh của bọn họ.
Ngay cả Lục Tri Phi có gia thế hiển hách cỡ đó mà cũng chỉ tạm xứng đôi với anh, chứ đừng nói là Trần Nam Kính và Tiêu Chân đã có gia đình riêng của mình.
“Tranh Tranh.” Tần Tỉnh nháy mắt với Lê Tranh bảo cô nhóc nhìn sang bãi xe,
Lê Tranh sững sờ, sao ông bà nội lại sang đây thế?
Cô nhóc đâu có hó hé chuyện hôm nay chú út tổ chức tiệc tùng ở đây đâu.
Không kịp chào hỏi ông bà nội, cô vứt đống nguyên liệu trên tay xuống, chạy lon ton vào nhà.
“Chú út ơi!”
Ngoài sân, Tần Tỉnh bước đến bên cạnh Thẩm Đường hòng mật báo, “Ba mẹ Tưởng Thành Duật đến rồi, ngay cả Tranh Tranh cũng không biết tin trước. Chị đừng lo, có lẽ là bọn họ vô tình đến tìm Tưởng Thành Duật thôi.”
Thẩm Đường đang nướng sò chợt ngẩng đầu nhìn sang.
Chiếc xe dừng hẳn, có hai người từ trên xe bước xuống.
“Chào bác trai, chào bác gái!” Đám bạn nối khố của Tưởng Thành Duật đồng thanh lên tiếng chào.
Thẩm Đường chỉ nhìn thấy ba mẹ của anh thông qua ảnh gia đình anh treo trong thư phòng, trong ảnh và ngoài đời vẫn có hơi khác nhau, khí chất và phong thái dường như đã bị giấu bớt ở trong ảnh.
Nhìn hình, cô chỉ có một cảm nhận chính là, cả gia đình anh đều có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc.
Nhưng người trước mắt lại mang theo chút sắc bén.
Cô quan sát một lúc, khí chất của Tưởng Thành Duật được giao hòa từ ba mẹ của anh. Ba anh thì trông rất thâm trầm, khí thế uy nghiêm kia chỉ cần đứng cạnh xe thôi cũng đủ trấn áp tất cả mọi người đang có mặt ở trong vườn.
Còn mẹ anh lại vừa quý phái lại khiêm tốn, vì được chăm sóc tốt nên không hề nhìn ra tuổi thật của bà.
Ôn Địch cũng đang nhìn về phía bãi xe, cô ấy quen Nghiêm Hạ Vũ mấy năm, nên ít nhiều hiểu được thái độ của các bậc phụ huynh trong hội đối với chuyện hôn nhân của con mình.
Các bậc phụ huynh của những đứa trẻ “hơn người” cũng mạnh mẽ không kém.
Ôn Địch cầm xiên cà chua bi nướng chưa chín lên miệng cắn một cái, mặc kệ vị chua nửa chín nửa sống của nó, cô nàng khẽ khều góc váy Thẩm Đường, “Này.”
Thẩm Đường quay sang, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, “Đã chín đâu mà sao cậu lại ăn thế?”
“Cậu đừng lo ba cái chuyện này.” Ôn Địch an ủi cô, “Cháu gái Tưởng Thành Duật thích cậu như thế, có thể nhận ra Tưởng Thành Duật đã tốn không ít công sức. Dù cho giữa cậu và bọn họ có xung đột thì Tưởng Thành Duật nhất định cũng sẽ giải quyết êm xuôi.”
Vừa dứt lời, Tưởng Thành Duật từ trong nhà vội vàng bước ra.
Ngoại trừ Thẩm Đường và Ôn Địch, mọi người có mặt hôm nay đều biết ba mẹ của Tưởng Thành Duật, không cần phải giới thiệu gì nhiều.
Bà Tưởng cầm cái túi của một nhãn hàng thời trang nam nào đó, trước đây bà chưa bao giờ thấy con trai mặc áo màu đen, nhưng tuần trước khi nó về nhà lại mặc áo sơ mi đen, cũng không biết vì sao lại thay đổi suy nghĩ.
Bà thấy anh mặc màu này khá đẹp nên mua mấy cái liền cho anh.
Tối hôm qua, phía bên cửa hàng quần áo đã gửi hàng đến nhà của bà.
Thế nên, nhân dịp cuối tuần, bà mang đồ sang cho anh. Mà cũng vừa khéo, hôm nay bọn nhỏ đang tổ chức tiệc nướng ở đây.
Lúc nãy xe chưa chạy vào sân là bà đã ngửi thấy mùi đồ nướng tỏa ra bốn phía rồi.
Bà Tưởng đưa túi quần áo cho anh, “Hình như ba mẹ đến không đúng lúc rồi.”
Tưởng Thành Duật đáp, “Không sao, trước sau gì cũng phải làm quen mà.” Anh xoay người gọi Thẩm Đường đến, “Đường Đường.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Bây giờ không qua thì không được, Thẩm Đường đành giao đống xiên nướng lại cho Ôn Địch.
Tưởng Thành Duật bước tới vài bước đón cô, anh đứng bên cạnh giới thiệu cho cô biết, “Đây là ba mẹ anh.”
Bỗng nhiên ra mắt phụ huynh khiến Thẩm Đường chợt thấy căng thẳng, hơn nữa còn có một chút áp lực khó nói. Cũng may là cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, tự nhiên đáp lại, “Con chào hai bác.”
Ông Tưởng xưa nay luôn nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng trông ông bây giờ lại khá dịu dàng, mà bà Tưởng vẫn giữ nụ cười bên môi. Hai người đang chờ xem con trai mình sẽ giới thiệu Thẩm Đường thế nào.
Tưởng Thành Duật đưa tay trái khoác lên eo Thẩm Đường, nghiêm túc giới thiệu với ba mẹ, “Đây là Thẩm Đường, là cô gái mà con thích, cũng là con dâu tương lai của hai người.”