Bốn tháng đóng phim cùng nhau, khoang nói đến tình cảm sâu đậm thế nào, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bài xích sự chia ly thế này.
Kể từ khi vào nghề đến nay, cô chưa từng có cảm giác này.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tới lúc tan.
Trữ Nhiễm và các diễn viên khác tặng quà chia tay cho nhau, cô cũng chuẩn bị một phần quà cho đạo diễn Châu Minh Khiêm, “Cám ơn đạo diễn Châu đã quan tâm tôi trong suốt mấy tháng vừa qua.”
Cô mua một bộ đồ chơi cho con của anh ta, chọn quà rất có tâm.
“Cám ơn cô.” Châu Minh Khiêm nhận lấy.
Làm việc cùng nhau đã bốn tháng, chỉ cần nhìn sẽ phát hiện ra Trữ Nhiễm như đã hoàn toàn biết thành người khác. Cái từ “lột xác” này chính là dùng để miêu tả cô.
“Sang năm tôi dự định sẽ quay một bộ phim mới, kịch bản hiện đang được chỉnh sửa, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Lời này chính là “cành ô liu” mà anh ta dành cho cô.
Trữ Nhiễm bất ngờ, cô biết bộ phim Làm thế nào để yêu em này là nhờ Thẩm Đường khổ cực giành về, hơn nữa còn đầu tư một bộn mới lấy được vai chính cho cô.
Bây giờ Châu Minh Khiêm lại chủ động mời cô đóng bộ phim tiếp theo, đây đúng là một niềm vinh hạnh lớn lao.
Mãi cho đến khi trên đường quay về công ty, Trữ Nhiễm vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui.
Cô báo tin vui cho Tần Tỉnh, [Nói không chừng năm sau em sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác với đạo diễn Châu, có thể là phim điện ảnh. Em sẽ cố gắng tranh thủ lấy vai.]
Sau đó cô gửi liên tục mấy nhãn dán xoay vòng tròn.
Tần Tỉnh, [Lần sau đừng gửi một loạt ảnh động nữa có được không?]
Nhìn mà choáng cả đầu.
Trữ Nhiễm, [Thế thì anh phải cho em một lý do không được gửi đi chứ.]
Tần Tỉnh gõ chữ vô cùng trôi chảy, [Điện thoại tôi không đủ bộ nhớ.]
Trữ Nhiễm nhếch môi, [Để em đặt cho anh một cái điện thoại có bộ nhớ khủng nhé.]
Tần Tỉnh hết nói nổi, thoát khỏi khung chat.
Xe Trữ Nhiễm dừng tại bãi đỗ xe ở công ty, cô không có thời gian lo lắng vì sao Tần Tỉnh chưa trả lời tin nhắn của mình, vừa bước xuống xe liền đi thẳng lên lầu tìm Thẩm Đường.
Trước mặt Thẩm Đường được đặt một quyển sách, bên cạnh còn có mấy tờ giấy rời, cô đang tập trung xem nội dung trên giấy.
“Hiếm khi có dịp nghỉ nghỉ ngơi, Tần Tỉnh lại không có ở công ty, cô đến công ty làm gì?” Thẩm Đường ngẩng lên nhìn Trữ Nhiễm.
“Về nhà chán quá.” Trữ Nhiễm lấy ly đựng nước từ trong túi xách ra, đi đến quầy bar rót nước.
Cô có khoảng một tháng để nghỉ xả hơi, trong khoảng thời gian này, chị Lỵ không sắp xếp công việc gì cho cô. Nếu là lúc trước thì đây đúng là điều cô mong mà không được, có thể nằm ì ở nhà ngủ nướng cho đã đời. Nhưng bây giờ, cô chỉ hận không thể ở công ty hai mươi tiếng một ngày.
Tần Tỉnh đi Paris không biết khi nào trở về, cô hỏi thì anh không trả lời. Không nói thì thôi, dù gì cô cũng đang rảnh, thường xuyên đến công ty không tin không gặp được anh.
“Chị xem gì thế?” Trữ Nhiễm tựa bên bàn làm việc của Thẩm Đường, trông cô ấy có vẻ khá chăm chú.
Thẩm Đường, “Review do Tưởng Thành Duật viết cho tôi.”
“?” Trữ Nhiễm ngồi xuống tám chuyện với Thẩm Đường, “Review gì cơ?”
Thẩm Đường đóng sách lại cho cô xem bìa, là một quyển sách tài chính.
“Loại sách nhạt nhẽo này mà anh ấy cũng viết được review à?”
“Ừ, cái gì chồng tôi cũng có thể viết review được hết.”
Giọng điệu khoe khoang không chút nào che giấu.
“Chậc chậc chậc.” Trữ Nhiễm bị nhét một họng “cơm chó”.
Cô thuận tay cầm quyển sách kia lên thử, là bản tiếng Anh.
Mấy từ đơn đứng riêng lẻ thì cô đều biết, nhưng khi bọn nó đứng cạnh nhau thì cô lại chẳng hiểu mô tê gì.
Trữ Nhiễm lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách giữa sinh viên xuất sắc và sinh viên dốt.
Cô gấp cuốn sách dù có đọc cũng không hiểu này lại, vờ hỏi, “Sếp Thẩm này, bây giờ chị mang thai, sao không dành chút thời gian đọc sách về thời kỳ mang thai và nuôi con?”
Thẩm Đường, “Có đọc chút ít.”
“Ồ, hay là em tặng chị vài quyển nhé.” Trữ Nhiễm giải thích, “Xưa giờ toàn chị đi công tác rồi mang về quà tặng em. Em chưa tặng gì cho chị cả. Để em mang vài cuốn đến cho chị. Dẫu sao thì em có cả tháng rảnh rỗi không có chuyện gì làm.”
Không cho Thẩm Đường từ chối, “Quyết định vậy nhé, ít nhiều gì cũng phải cho em cơ hội thể hiện. Em còn lấy cớ này để đến công ty thường xuyên chứ.”
Hóa ra cô nàng này có ý khác, Thẩm Đường vui vẻ tác thành cho cô, “Tùy cô vậy.”
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên “cốc, cốc, cốc”.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, “Mời vào.”
Trữ Nhiễm cũng quay lại nhìn ra ngoài cửa, mới đầu cô sững sờ, ngay sau đó ý cười lan ra khắp mặt.
Anh đi công tác về rồi.
Tần Tỉnh lại không bất ngờ khi thấy Trữ Nhiễm ở đây, anh đã thấy xe cô đậu dưới bãi xe tầng hầm. Anh đưa mấy hợp đồng cho Thẩm Đường, “Đợt công tác lần này thu hoạch không tệ.”
Trữ Nhiễm đứng dậy nhường ghế cho Tần Tỉnh, “Hai người nói chuyện đi, em đi tìm chị Lỵ.”
Cô cầm ly nước tìm cớ rời đi.
Văn phòng của Tần Tỉnh ở sát bên phòng của Thẩm Đường, cửa phòng đang mở rộng.
Lúc Trữ Nhiễm đi ngang thì chợt dừng bước, ngẫm nghĩ vài giây rồi nhắn tin cho Tần Tỉnh, [Em đến văn phòng của anh uống cà phê được không?]
Tần Tỉnh nhanh trả lời lại, [Nếu tôi bảo không tiện thì có phải em sẽ không vào không?]
Trữ Nhiễm, [Thế thì anh phải nói sớm chứ, bây giờ một chân của em đã bước vào cửa rồi, nhưng còn một chân vẫn ở bên ngoài.]
Tần Tỉnh, [Tôi đang bận.]
Trữ Nhiễm xem như anh ngầm đồng ý, lúc bấy giờ cô mới đi vào văn phòng của anh,. Cô không tùy tiện đi lung tung, chỉ định đến khu nghỉ ngơi nghỉ chân một chút, tiện thể nhắn tin cho thím hai.
[Con đã nhắc chuyện tặng sách cho Thẩm Đường, con sẽ gửi mấy quyển sách mà thím gửi cho chị ấy thành nhiều đợt, đảm bảo sẽ không bị lộ. Hiện giờ tâm trạng của chị ấy khá tốt.]
Kể từ khi thím hai biết Thẩm Đường mang thai, hễ rảnh là bà sẽ đi tiệm sách tìm những quyển có liên quan đến mang thai cho Thẩm Đường, mấy chục quyển sách này đều là do bà tự mình đọc từng quyển một, cảm thấy hay mới mua về.
Tiêu Chân, [Thẩm Đường có bị nghén nặng không?]
Trữ Nhiễm, [Con có hỏi Viên Viên, cô ấy bảo chưa từng nhìn thấy Thẩm Đường nôn nghén ở công ty, khẩu vị bình thường, ngày ngày đi làm, không có gì khó chịu. Con đang ở công ty, vừa từ phòng chị ấy ra, vì dỗ chị ấy vui mà Tưởng Thành Duật còn viết review cho chị ấy đọc.]
Lần này Tiêu Chân mới yên tâm.
Trữ Nhiễm vừa cúp điện thoại thì Tần Tỉnh quay về, anh dựa vào cửa phòng làm việc, trừng mắt nhìn cô, “Chờ tôi pha cà phê cho em à?”
“Em là khách, đương nhiên phải chờ anh về pha rồi. Nếu em là bạn gái của anh thì sẽ không cần phải khách sáo như thế.” Trữ Nhiễm đứng dậy, xắn tay áo len lên, ra vẻ như chuẩn bị bắt tay vào làm.
Tần Tỉnh không cản cô, lấy hai cái ly cà phê ra, ngồi lên ghế cao bên quầy bar chờ cà phê đến.
Trữ Nhiễm quay đầu nhìn anh, “Em cứ tưởng cuối tuần anh mới về cơ.”
Tần Tỉnh chống trán, “Công việc đã làm xong thì ở lại đó làm gì.”
Trữ Nhiễm cười, “Em còn tưởng anh muốn về sớm là vì muốn nhìn thấy em chứ.” Cô nói, “Em muốn được gặp anh sớm hơn, vì thế vừa đóng máy là em chạy đến công ty ngay.”
Cô lúc nào cũng có thể nói ra những câu khiến anh không tài nào tiếp lời được, Tần Tỉnh chỉ đành giữ im lặng.
Trữ Nhiễm rất thích nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa bất lực của anh, “Anh đi công tác cả tuần lễ nay, có nhớ em không?”
“Không.”
“Biết ngay là anh không chịu nói thật mà.”
“…”
Trữ Nhiễm hỏi lại câu kia thêm một lần nữa, “Anh đi công tác lâu như thế, có nhớ em không?”
Tần Tỉnh nhìn cô, “ừm” một tiếng.
Anh muốn xem thử cô sẽ đáp lại thế nào.
Trữ Nhiễm cười đắc ý, “Nhớ nhiều không?”
“…” Anh vẫn không phải đối thủ của cô.
Trữ Nhiễm không đùa anh nữa, chú tâm pha cà phê, một mình tận hưởng dư vị của lời xác nhận từ anh.
Vì lệch múi giờ nên Tần Tỉnh cũng mệt rã rời, nhưng vẫn cố gượng ngồi chơi với cô một lúc.
Pha cà phê xong, Trữ Nhiễm rót cho anh một ly, “Tối nay anh có xã giao không? Nếu không thì em mời anh ăn cơm.”
Tần Tỉnh đáp, “Không có, nhưng tôi muốn về nhà ngủ.”
Trữ Nhiễm không còn giống như xưa, không quan tâm anh đi công tác về có mệt hay không, chỉ lo bản thân vui hay buồn. Hiện giờ, cô đã học được cách quan tâm người khác, “Điều chỉnh lệch múi giờ quan trọng hơn.”
Dẫu sao thì ngày mốt công ty có liên hoan, đến lúc đó đã có thể gặp được anh rồi.
…
Hôm liên hoan, Trữ Nhiễm dậy từ sớm, mất hơn ba tiếng đồng hồ để tút tát bản thân.
Cô thử hết bốn bộ lễ phục, đến bộ thứ năm mới ưng ý.
Tiệc liên hoan được tổ chức ở nhà hàng SZ, công ty của bọn cô đã bao trọn nhà hàng.
Lúc đến nơi Trữ Nhiễm mới biết tiên liên hoan tối nay là một tiệc rượu cỡ nhỏ, ngoại trừ nhân viên trong công ty ra, bên trên còn mời các bạn hợp tác, các nhà sản xuất và đạo diễn nổi tiếng trong giới, ngoài ra còn có cả các nhân vật tầm cỡ trong giới thời trang. Bữa tiệc này không thua gì bữa tiệc trong mấy đêm trao giải.
Trữ Nhiễm nhìn thấy Tần Tỉnh trong đám đông, anh đang đứng tiếp khách mời.
Hứa Nguyện cũng có mặt, cô ta mặc lễ phục style tiên nữ, nhưng người còn bắt mắt hơn cả váy.
Trữ Nhiễm không biết kể từ lúc nào mà mình lại đặc biệt chú ý đến Hứa Nguyện như thế. Tối nay cũng vậy, ánh mắt của cô cứ dõi theo hình bóng cô ta.
“Em cứ nhìn Hứa Nguyện chằm chằm làm gì thế?”
Trữ Nhiễm vội quay đầu lại, Tần Tỉnh đã đứng phía sau cô.
Cô vờ bình tĩnh, “Nhìn lễ phục của cô ấy, đẹp quá.”
Dứt lời, cô nhấp một ngụm rượu vang.
Tần Tỉnh không vạch trần cô, “Tất cả công việc về sau của Hứa Nguyện đều sẽ do chị Lỵ lo liệu.”
Cộng thêm cô thì chị Lỵ phải quản lý đến tận ba nghệ sĩ, làm gì có thời gian dẫn dắt Hứa Nguyện, “Sao không để Hứa Nguyện cho người khác quản lý?”
Tần Tỉnh, “Công việc sau này của em sẽ do tôi phụ trách.”
Trữ Nhiễm không dám tin, “Anh nói lại lần nữa đi.”
Tần Tỉnh sẽ không lặp lại, “Sau này, tôi bảo em làm gì mà em dám phát cáu với tôi thì công ty sẽ tự đồng cắt hợp đồng với em.”
Nếu như không phải đang ở nơi công cộng, có lẽ cô sẽ nhào tới hôn anh một cái.
Trữ Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, mọi người đang bận trò chuyện với nhau, không ai nhìn sang bên này.
Cô chạm ly với Tần Tỉnh, “Ở nhà thì anh nghe em, còn trong công việc em sẽ toàn tâm ủng hộ anh, dù có cáu kỉnh thì em cũng sẽ nhịn xuống, chờ về nhà anh lại dỗ em sau.”
Tần Tỉnh, “…”
Anh nhắc cho cô nhớ, “Trữ Nhiễm, bây giờ giữa chúng ta là quan hệ ông chủ và nghệ sĩ, em đừng bắt quàng làm họ.”
Trữ Nhiễm, “Em nói sao thì là vậy.”
Cô nâng ly lên, “Tần tổng cứ bận đi.”
Cô nói được làm được, trước đây cô đã hứa sẽ không bám lấy anh trong tiệc liên hoan.
Trữ Nhiễm đi tìm Thẩm Đường, “Sếp Thẩm.” Giọng cô như vừa mới được ướp mật, lời nói cũng ngọt ngào hẳn, “Hôm qua em đi dạo tiệm sách, lựa một buổi trời mới chọn được ba quyển cho chị, em thấy cũng hay lắm. Em để sách ở trong xe, chừng nào tan tiệc chị nhớ chờ em, em mang đến cho chị.”
“Cám ơn cô.” Thẩm Đường nhìn chăm chú lên gương mặt cô, “Trông cô có vẻ rất vui.”
Đương nhiên rồi, Tần Tỉnh chủ động đảm nhận công việc của cô, có nghĩa rằng anh chịu bắt đầu lại với cô. Người không ăn lại cỏ như anh, cuối cùng cũng đã chịu quay đầu.
Trữ Nhiễm nâng ly rượu khẽ chạm ly nước của Thẩm Đường, “Em vẫn luôn nợ chị một lời xin lỗi thật lòng. Em xin lỗi chị. Chị yên tâm, sau này em sẽ mang về cho chị mấy cái cup ảnh hậu.”
Cô uống cạn ly rượu trong tay lâu lắm rồi cô mới thấy vui như ngày hôm nay.
Tiệc liên hoan kéo dài đến khuya mới tan.
Trữ Nhiễm nhắn tin cho Tần Tỉnh, [Còn mấy tiếng nữa là quán đồ ăn sáng mở cửa rồi, em mời anh ăn sáng.]
Tần Tỉnh vừa ngồi vào xe, anh hạ cửa sổ xuống để mùi rượu tan bớt, [Em không buồn ngủ à?]
Trữ Nhiễm, [Có chứ, nhưng ở cạnh anh thì không buồn ngủ nữa.] Cô lại hỏi, [Anh có muốn nán lại một chút, chờ ăn sáng xong rồi về ngủ không?]
Tần Tỉnh, [Tôi đang ở trong xe.]
Anh cầm chai nước lạnh lên uống hòng xua đi cơn buồn ngủ.
Trữ Nhiễm tìm vài phút mới nhìn thấy anh, Tần Tỉnh mặc áo khoác vào rồi xuống xe, “Muốn đi đâu?”
“Không biết nữa, cứ đi tới đằng trước xem thử.” Trữ Nhiễm kéo nón áo khoác lông lên.
Ba giờ rưỡi sáng, Tần Tỉnh cùng Trữ Nhiễm sóng vai dạo bước trên đường.
Không biết là do đầu anh bị nhúng nước hay là do Trữ Nhiễm bất bình thường, hai người mặc gió lạnh bước đi vô định theo lối đi bộ.
Trữ Nhiễm đút hai tay vào túi áo khoác sưởi ấm, “Sau này nếu theo đuổi được anh rồi cũng chỉ có thể đi dạo nửa đêm thế này.”
Tần Tỉnh quay sang, “Nếu tôi yêu đương sẽ không bao giờ lén lén lút lút, cũng không rảnh suốt ngày cùng em giấu giấu giếm giếm, em cứ nghĩ kỹ lại xem có muốn yêu tôi không.”
“Không cần, không cần nghĩ đâu.” Trữ Nhiễm kích động nắm chặt tay áo khoác của anh, “Là vì em sợ anh không chịu công khai mà, còn em thì hiển nhiên là đồng ý rồi.”
Cô lùi về sau hai bước, đứng trên bậc đá bên vỉa hè, “Tần Tỉnh, anh sang đây, anh đứng dưới bậc đi.”
Cô phải đứng trên bậc đá mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Tần Tỉnh không biết cô lại muốn giở trò gì, nhưng cũng chiều theo cô.
Hai người đứng đối diện nhau, anh hỏi, “Chuyện…” gì?
Trữ Nhiễm ôm cổ anh kéo xuống trước mặt mình, phủ lấy môi anh, đẩy lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng của trở vào trong.
Trong giây phút ấy, đèn đường như đồng loạt tắt đi, cả một vùng xung quanh như chìm vào bóng tối.
Tần Tỉnh ôm cô xuống, từ bị động biến thành chủ động, cúi đầu hôn đáp lại cô.