Mấy ly kem đặt trước mặt Tiêu Đông Hàn vẫn nằm yên tại chỗ cũ, vì được lấy ra từ tủ lạnh rồi để ở ngoài một lúc lâu, nên bên trên thành ly kem đã bắt đầu rịn một lớp mồ hôi.
Thẩm Đường giả vờ mời mọc, “Anh nếm thử đi, đảm bảo hương vị sầu riêng sẽ khiến anh quên đi cái “sầu” ngay.”
Tiêu Đông Hàn chẳng thèm đoái hoài đến cô, anh ta gỡ kính xuống, xoa xoa sống mũi.
Bình thường anh ta hay uống cà phê đen, nhưng hôm nay uống xong lại thấy dạ dày đau âm ỉ.
Thẩm Đường nhìn đồng hồ, “Cho anh thêm năm phút nữa, anh hãy suy nghĩ xem có nên bảo mấy công ty kia của anh gửi thông báo cho công ty của Tưởng Thành Duật hay không.”
Không phải Tiêu Đông Hàn sợ lời uy hiếp của cô, nhưng nếu anh ta cứ một hai làm khó Tưởng Thành Duật, mà Thẩm Đường lại có sẵn máu điên trong người, cuối cùng anh ta được một mà mất đến mười.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Đông Hàn đeo mắt kính lên, gửi mail cho mấy người quản lý.
“Đường Đường, tôi có lòng tốt khuyên cô một câu, bất kể lúc nào thì tiền vẫn đáng tin hơn lòng người.”
Cái tên “Đường Đường” thốt ra từ miệng anh ta không có chút độ ấm nào.
Thẩm Đường hiểu anh ta muốn nói gì, anh ta khuyên cô đừng tùy tiện mang cổ phần ra thế chấp.
“Tôi mặc kệ chuyện cạnh tranh bình thường giữa anh và Tưởng Thành Duật như thế nào. Nhưng chỉ cần anh dám chơi sau lưng Tưởng Thành Duật, thì tôi đây sẽ lấy tiền vay từ việc thế chấp cổ phần cho anh ấy dập lại anh. Hôm nay là lần đầu tiên nên tôi để lại cho anh một đường lui. Nếu còn có lần sau thì tôi không dễ tính vậy đâu, tôi vay thẳng cho anh xem.”
Cô cất mấy ly kem kia vào lại tủ lạnh.
Tiêu Đông Hàn gửi mail hàng loạt, sau đó tắt màn hình điện thoại.
“Hôm nay cô thắng.” Anh ta ít khi nhận thua, đặc biệt là nhận thua một con nhóc nhỏ hơn mình rất nhiều, “Để tôi mời cô một bữa, xem như chúc mừng thay cô.”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Thẩm Đường gom đồ trên bàn làm việc bỏ vào két sắt, “Tưởng Thành Duật làm cơm ở nhà chờ tôi về rồi.”
Chuyện này đúng là mới mẻ, Tiêu Đông Hàn bèn hỏi, “Tưởng Thành Duật mà lại xuống bếp làm bữa khuya cho cô?”
“Không được à.” Thẩm Đường chẳng thèm ngọt ngào với anh ta. Cô tắt máy tính, kế đó vẽ một gương mặt cười lên ô lịch của ngày hôm nay.
Thẩm Đường cùng Tiêu Đông Hàn đi xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy thì xe của Tiêu Đông Hàn chạy trờ tới. Trên xe còn có thêm một người, Tiêu Đông Khải ngồi ở hàng ghế phía sau, cửa sổ xe được hạ xuống một nửa.
“Sao anh lại đến đây?” Tiêu Đông Hàn ngồi vào phía bên kia.
“Tìm Thẩm Đường cùng ăn một bữa.”
“Cô ta không rảnh.”
Tiêu Đông Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đường Đường à.”
Thẩm Đường đi về phía xe của mình, cô vẫy tay tạm biệt chứ không đi sang bên đó.
Tiêu Đông Khải đành thôi, nâng cửa xe lên.
Chỉ cần nhìn mặt của Tiêu Đông Hàn liền biết tối nay cậu ta đã chịu thiệt trước mặt Thẩm Đường.
“Giải quyết cả rồi à?”
Tiêu Đông Hàn đáp lại một tiếng, anh ta tháo mắt kính rồi ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gần một năm nay anh ta chưa có ngày nào được nghỉ ngơi thoải mái, bây giờ đã đuối người, thêm một chữ thôi cũng không muốn nói.
Tiêu Đông Khải vẫn giữ ý định ban đầu, hy vọng Tiêu Đông Hàn và Thẩm Đường bắt tay giảng hòa, “Nếu cậu đối xử thật lòng với Thẩm Đường thì sau này khi tiếp quản Tiêu Ninh, dù cậu muốn ra quyết định gì cũng sẽ dễ dàng hơn. Tới lúc đó Tưởng Thành Duật và Ninh Dần Kỳ sẽ nể mặt Thẩm Đường mà không làm khó cậu. Còn cậu mà chọc điên Thẩm Đường, nói không chừng con bé sẽ liên hợp với các cổ đông khác để hạ cậu xuống đấy.”
Tiêu Đông Hàn cười khẩy, nhưng không hề đáp lại.
…
Gần tám giờ Thẩm Đường mới về đến nhà, Tưởng Thành Duật đã về từ sớm.
Ánh đèn sáng sủa khiến phòng bếp mang phong cách trắng xám cũng trở nên ấm áp hơn.
Tưởng Thành Duật buộc tạp dề, đang bắt tay vào làm đồ ăn khuya cho Thẩm Đường.
Thật ra anh cũng chỉ vừa mới về đến nhà cách đây mười phút, trên đường về anh vẫn luôn xử lý công việc không ngơi tay, nhận điện thoại hết cuộc này rồi lại đến cuộc khác, lại còn phải trả lời mail.
Thẩm Đường thay dép đi trong nhà, cất túi xách rồi bước vào trong tìm Tưởng Thành Duật.
Có vẻ như anh vừa mới về, vội vội vàng vàng, gấp đến độ khuy măng sét cũng chưa tháo ra, đồng hồ vẫn còn đeo trên tay, giống hệt như vừa mới tan làm liền chạy thẳng vào phòng bếp.
“Tưởng Thành Duật, em về rồi đây.” Chưa vào tới phòng bếp mà cô đã í ới gọi tên anh.
Tưởng Thành Duật cởi tạp dề xuống đặt lên đảo bếp, anh vừa dang tay ra, Thẩm Đường đã chạy lon ton đến nhào vào lòng anh.
“Đồ ăn vẫn chưa xong đâu.”
“Không sao, em không đói.”
“Anh mới nhận được thông báo bên phía Tiêu Đông Hàn, chúng ta được trả nợ theo kỳ như trong hợp đồng ban đầu.” Chuyện khiến anh bất ngờ chính là, cô đã tranh thủ giành thêm nửa năm miễn phí tiền bản quyền.
Tưởng Thành Duật khẽ nói, “Cám ơn em.”
“Đấy là vinh hạnh của em.”
Được bảo vệ một người mạnh mẽ như anh, trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Thẩm Đường áp hai tay lên cổ anh, khi cánh tay vừa nhấc lên, chiếc áo thun dáng ngắn khẽ rút lên đến bụng, làm lộ ra phần eo thon thả.
Dạo gần đây vì bận túi bụi nên eo cô lại càng thêm mảnh mai, anh có thể ôm trọn lấy cô chỉ bằng hai bàn tay.
Tưởng Thành Duật khoác tay lên eo cô, chắn đi luồng khí lạnh ở trong phòng.
Thẩm Đường ôm ghì lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn lên, nhón chân làm nũng trong lòng Tưởng Thành Duật.
Trước đây anh chỉ nhìn thấy cảnh cô nũng nịu với nam chính trên TV, còn ở ngoài đời, cô chưa bao giờ làm nũng với anh như thế.
Tưởng Thành Duật không thể kiềm chế, quả táo Adam khẽ trượt lên xuống.
Thẩm Đường đưa bàn tay còn lại che lấy yếu hầu của anh, “Không được nhúc nhích.”
Tưởng Thành Duật bật cười, gỡ tay cô ra, “Em còn muốn ăn cơm không hả?”
Anh xoay người bế ngang cô lên, có vẻ như anh cũng không định làm bữa khuya cho cô nữa.
“Anh nấu cháo chưa?”
“Chưa, anh không tìm thấy gạo.”
“…”
“Nộm dưa chuột thì xong rồi.”
Anh ôm cô đi về phía thang máy.
Từ kỳ “rụng dâu” đến nay, hai người vẫn chưa gần gũi với nhau.
Thẩm Đường đang vui nên có ăn cơm hay không cũng không sao.
Tưởng Thành Duật ôm cô đi vào phòng tắm, “Trước tiên mang em đến chỗ em thích nhất.”
“Hả?”
“Bồn tắm.”
Thẩm Đường bật cười, nhích lại gần hôn lên môi anh một cái.
Tưởng Thành Duật xả nước cho cô, lại săn sóc rót cho cô non nửa ly rượu vang, còn anh thì rót cho mình hơn nửa ly.
Thẩm Đường ngâm mình trong bồn tắm, huơ huơ ly rượu trên tay.
Tưởng Thành Duật cầm ly rượu của mình đến cụng ly với cô, “Vẫn chưa chúc mừng em chuyển đến văn phòng mới, chúc cho công việc sau này của em mãi luôn thuận lợi.”
“Cám ơn Tưởng tổng.” Thẩm Đường nhấp môi, từ từ thưởng thức.
Tưởng Thành Duật lại chỉ cần một hơi đã cạn sạch ly rượu.
“Anh uống từ từ thôi chứ.” Thẩm Đường định bắt lấy tay anh ngăn lại nhưng đã chậm một bước, “Sau này không được uống cả ly như thế nữa, hại thân.”
Tưởng Thành Duật ngoan ngoan đồng ý, “Sau này anh sẽ cố gắng uống ít lại.”
Thẩm Đường nắm lấy đầu ngón tay của anh, tò mò hỏi, “Khi anh say thì sẽ như thế nào nhỉ? Quen anh bao nhiêu năm nay mà em vẫn chưa có dịp diện kiến đấy.”
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Em đã từng thấy rồi.”
Thẩm Đường chợt nhớ ra, lúc ấy bọn họ vừa mới chia tay được hơn hai mươi ngày, trong bữa tiệc tri ân tư nhân của phiên đấu giá mùa xuân của MK, Tạ Quân Trình đã nói mình là bạn trai của cô. Tối hôm đó anh uống khá nhiều.
Tưởng Thành Duật không nhớ đêm ấy mình đã nói gì với cô, “Anh chỉ ghi âm lại một câu vu vơ.”
Thẩm Đường khó hiểu, “?”
Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Đêm đó khi gọi cho em, anh có nói cái gì quá đáng hay không?”
“Có chứ.” Thẩm Đường bắt đầu dệt chuyện, “Anh bảo anh không thể rời xa em, không có em anh sống không nổi. Anh còn khóc lóc nói với em là, không phải em thì không được.”
Anh vỗ vào trán cô, “Mới uống non nửa ly rượu mà đã say rồi à?”
Thẩm Đường bật cười, “Anh nói thế thật mà, hỏi em vì sao lại không cần anh?”
Đã đoán trước sẽ không nghe được lời nào thật từ miệng của cô, anh hỏi, “Anh không nói gì làm tổn thương em chứ?”
“Có.”
“Anh đã nói gì? Nếu làm tổn thương em thì cho anh xin lỗi.”
Tưởng Thành Duật đặt ly rượu xuống, thuận tay kéo khăn tắm trên kệ định ôm cô trở về giường.
“Anh nói em chân dài, một chân đạp hai thuyền, một thuyền ở nước ngoài, còn một thuyền ở trong nước.”
Tưởng Thành Duật nói, “Trong tình huống khi ấy thì không tính là tổn thương, trọng điểm ở đây là chân em dài.”
“…” Thẩm Đường muốn bật lại nhưng anh đã cúi đầu hôn cô, “Mau uống hết rượu đi, anh bế em ra.”
Bị tấn công bởi nụ hôn dịu dàng, Thẩm Đường quên mất phải lên án anh.
Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, lấy khăn quấn cô lại kỹ càng.
Thẩm Đường bắt lấy cánh tay anh, vẫn cố chấp hỏi, “Anh đã ghi âm câu nào thế?”
Nếu không thì em bồi thường tổn thất thanh xuân của anh trong ba năm qua nhé.
Anh vờ như đã quên, “Lâu quá nên anh không nhớ rõ.”
Đặt Thẩm Đường lên giường, Tưởng Thành Duật tắt đèn, nhưng đèn trong phòng tắm vẫn chưa tắt, ánh sáng trong phòng vừa đủ để bọn họ có thể nhìn thấy rõ mặt nhau.
“Ngày mai là thứ Bảy rồi.” Tưởng Thành Duật nằm phía trên, hỏi cô có phải tăng ca không.
“Có lẽ em phải đến công ty một chuyến.”
“Em nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy, mấy tháng nay trông em gầy hẳn.” Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn cô.
Thẩm Đường rất thích nghe người khác nói mình gầy, “Gầy ở đâu?”
Tưởng Thành Duật hôn lên vòng eo mảnh mai của cô, “Gầy ở đây này.”
Nụ hôn rải rác lên từng tấc da thịt, rồi lại chầm chậm dời xuống bên dưới.
Một hồi lâu sau, anh ôm Thẩm Đường vào lòng, đưa tay mò mẫm trên tủ đầu giường lấy một cái “bao” đưa cho cô.
Sau khi tiến vào, Tưởng Thành Duật vẫn luôn nhìn cô chăm chú. Sự dịu dàng trong nụ hôn trước đó đã không còn, thay vào đó là cơn cuồng phong quét tới như bão táp mưa sa.
Tưởng Thành Duật đã dùng cách này để cô cảm nhận được tình cảm của mình.
Do lượng vận động quá lớn nên Thẩm Đường đã tiêu hao hết thể lực, sau khi kết thúc “trận chiến”, cô lại đói đến không ngủ được.
“Tưởng Thành Duật, hay anh xuống làm chút gì đó cho em ăn đi.”
Tưởng Thành Duật vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi, “Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, trong tủ lạnh có gì thì làm món đó cho em.” Thẩm Đường mặc áo choàng tắm rồi bước xuống giường.
Ang bảo cô xuống phòng bếp trước, “Em muốn ăn gì thì cứ lấy ra trước, anh sang thư phòng kiểm tra mail rồi sẽ xuống làm cho em ăn.”
“Vâng.” Thẩm Đường vừa ngâm nga ca khúc hai người từng song ca vừa bước xuống lầu.
Tưởng Thành Duật vắt khăn mặt lại, cầm điện thoại đi sang thư phòng sát vách.
Hai tiếng trước, Nghiêm Hạ Vũ đã nhắn tin cho anh, [Công ty mở rộng du lịch thôn Hải Đường là một công ty con trực thuộc tập đoàn Thường Thanh, vốn đầu tư không nhỏ đâu. Trước mắt thì tôi chỉ nghe ngóng được nhiêu đó.]
Tưởng Thành Duật, [Tiêu Đông Hàn có góp vốn không?]
Nghiêm Hạ Vũ nhanh chóng trả lời lại, [Hình như là không, dự án này đã được duyệt từ năm ngoái, đường đường chính chính mở rộng du lịch ở thôn Hải Đường.]
Tưởng Thành Duật, [Nếu bên kia có gì mới thì hãy báo tôi biết ngay. Tối mai Cohen và Hà Sở Nghiêu sẽ đến hội quán chơi, nếu cậu rảnh thì sang luôn nhé.]
Kiểm tra vài cái mail, anh kéo ngăn tủ lấy một cái hộp nhỏ rồi mang xuống lầu.
Thẩm Đường lấy tôm ra khỏi tủ lạnh, cô định luộc tôm với muối, đây là món vừa đơn giản lại không cần kỹ thuật cầu kì gì.
Tưởng Thành Duật bước vào phòng bếp, cô ngước lên nói, “Anh cứ bận đi, tự em làm được.”
“Anh làm xong rồi.”
Anh đặt hộp trang sức lên bàn, xắn tay áo lên chuẩn bị luộc tôm cho cô,
Thẩm Đường cũng nhìn thấy cái hộp kia, cứ nghĩ anh mua lắc tay gì đó tặng cho mình, “Dạo này đâu có ngày lễ gì đâu anh.”
“Cái này không phải tặng em.” Tưởng Thành Duật quay lại nói với cô, “Là nhẫn nam.”
Để thỏa mãn lòng tò mò của mình, Thẩm Đường mở hộp ra xem thử. Bên trong chỉ có một chiếc nhẫn, không phải là một đôi.
“Nhẫn của em để ở trên lầu. Chờ đến khi cầu hôn anh sẽ đưa cho em.”
Tưởng Thành Duật bỏ tôm vào nồi, lau khô tay rồi đưa bàn tay trái đến trước mặt cô, “Em đeo vào giúp anh đi.”
Thẩm Đường nhìn anh, “Sao anh đeo sớm thế?”
Tưởng Thành Duật, “Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với anh.”
Thẩm Đường cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, trên mặt nhẫn còn khắc chữ cái viết tắt của tên cô. “Anh sẽ đối xử tốt với em và sẽ bảo vệ em suốt cả cuộc đời này.” Cô đeo chiếc nhẫn mang theo lời hẹn ước cả đời lên ngón vô danh của anh.
Tưởng Thành Duật đưa tay ôm cô vào lòng, cất giọng khàn khàn, “Cám ơn em.”
Thẩm Đường nắm chặt lấy đầu ngón tay đeo nhẫn của anh, người đàn ông cao quý nhưng có tâm lý bài xích chuyện hôn nhân này, nay lại vì cô mà chấp nhận bước vào tòa thành hôn nhân.
…
Chiều hôm sau, Thẩm Đường đến công ty, hôm nay chương trình đã quay đến kỳ thứ tám, cô muốn kiểm tra trạng thái dạo gần đây của Trữ Nhiễm nên bèn đi đến trường quay.
Trữ Nhiễm đang ở trong phòng nghỉ trang điểm lại, cô nàng hỏi trợ lý có phải Tần tổng đang ở bên ngoài hay không.
Trợ lý khẽ đáp, “Hôm nay Tần tổng không đến.”
Trữ Nhiễm không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, “Không đến lại càng hay, tôi đỡ phải nhìn anh ta rồi lại rước bực vào người.”
Trợ lý vừa nhận được tin nhắn, “Hôm nay Thẩm tổng sẽ đến, chị ấy gần tới rồi.”
Thẩm Đường đi thẳng vào hậu trường tìm Trữ Nhiễm, bất ngờ đụng mặt Phàn Nhất Thước đã hơn một năm chưa gặp lại.
Hôm nay hắn ta đến đây để tìm em họ Trần Nhất Nặc. Đúng là nuốt nước miếng mà cũng bị nghẹn, ấy thế mà lại gặp phải mụ điên này.
Hồi còn quay phim ở thôn Hải Đường, hắn ta từng bị Thẩm Đường đạp một phát suýt nữa là vỡ tỳ, phải nằm viện hơn nửa tháng. Khoảng thời gian ấy đối với hắn ta giống như một cơn ác mộng, sự nghiệp diễn xuất cũng suýt nữa là tiêu tan.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy lạnh sống lưng.
Không thể đụng vào ả này, hắn ta bèn lẩn đi.
Phàn Nhất Thước đẩy cửa bước vào phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc, sau đó vội vàng đóng cửa lại cứ như sợ Thẩm Đường sẽ xông đến.
Trần Nhất Nặc nhìn hắn ta qua gương, “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Mười phút trước cô ta nhận được điện thoại của anh họ, nói rằng muốn đến xem cô quay hình.
Phàn Nhất Thước sợ làm ảnh hưởng đến chuyện ghi hình của em họ, chỉ tùy tiện nói, “Mấy bữa nay anh rảnh nên tiện đường ghé qua thăm em.”
Hắn ta định chờ ghi hình xong sẽ nói với Trần Nhất Nặc sau.
“Sao, có lòng tin thắng được Trữ Nhiễm để giành hạng nhất không?”
Trần Nhất Nặc khinh thường, “Em chả thèm để cô ta vào mắt.”
Trận tranh tài ngày hôm nay thuộc sở trường của Trữ Nhiễm, mấy kỳ trước cô nàng bị Trần Nhất Nặc đày đến lên bờ xuống ruộng, hôm nay đã có cơ hội trở mình.
Điểm tích lũy kỳ này của Trữ Nhiễm đã giúp cô nàng giành được hạng nhất.
Trần Nhất Nặc chỉ đứng hạng ba, nhưng trên tổng số điểm thì vẫn dẫn trước khá xa.
Thẩm Đường ngồi trong trường quay, vỗ tay cổ vũ Trữ Nhiễm.
Hơn một tháng qua, bao nhiêu góc cạnh của Trữ Nhiễm đều đã được mài mòn, cô nàng bây giờ đã không còn kiêu căng, ngạo mạn như lúc ban đầu.
Trữ Nhiễm cứ nghĩ thắng được Trần Nhất Nặc thì hẳn sẽ rất vui, hiển nhiên, vui thì vẫn vui, nhưng cô nàng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Bên bãi đỗ xe, chiếc xe thể thao màu đỏ hay đậu bên cạnh xe chuyên dụng của cô nàng giờ đây đã đổi thành chiếc xe việt dã của Thẩm Đường.
Công ty có một nhóm nhỏ chỉ có mấy người, cô nàng và Tần Tỉnh đều là thành viên trong nhóm đó.
Thẩm Đường thông báo tình huống của cuộc thi ngày hôm nay vào nhóm, chỉ có chị Lỵ và Hoắc Đằng gửi lời chúc mừng, Tần Tỉnh không hề ngoi lên. Anh chàng không thể nào không nhìn thấy tin nhắn, vì anh chàng vừa mới đăng bài cách đây vài phút.
Thẩm Đường nhìn cô, “Sao trông cô không vui thế?”
Bây giờ Trữ Nhiễm cũng đã học được cách kiềm chế cảm xúc, “Không phải không vui, mà là áp lực, tôi sợ kỳ sau lại thua Trần Nhất Nặc.”
“Còn tận mấy ngày nữa mới ghi hình kỳ tiếp theo, cứ vui trước đã.” Thẩm Đường mở cốp xe ra, “Tôi mang quà đến cho cô đây, hôm qua bận quá nên quên tặng cho cô.”
“Wow!” Trữ Nhiễm bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Thẩm Đường tặng cho cô nàng mấy mẫu váy thiết kế của L, cả thảy là bốn bộ, các sự kiện sau này không lo không có lễ phục để mặc rồi.
Nhận quà xong, ai lên xe người nấy rồi rời đi.
Trần Nhất Nặc và Phàn Nhất Thước cũng lên xe chuyên dụng, Phàn nhất Thước có đi xe đến, anh ta lên xe của Trần Nhất Nặc là vì có chuyện muốn nói với em họ.
“Em đã nghe chuyện của cô chưa?”
Trần Nhất Nặc ngẩn người, trong lòng chợt bất an, “Mẹ em làm sao?”
Trưa nay cô ta còn nói chuyện điện thoại với mẹ, không nhận ra có gì bất thường.
“Không phải bà ấy mà là công ty.” Phàn Nhất Thước thở dài, “Tất cả các dự án đều bị rút vốn, không có vốn quay phim, hiện tại không tìm được người đầu tư. Cô buồn nên chạy đến trước mặt ba anh khóc lóc.”
Dạo gần đây Trần Nhất Nặc chỉ lo chuyện ghi hình show, không để ý tình huống bên công ty, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phàn Nhất Thước đáp, “Thẩm Đường chơi cô, tìm một công ty đầu tư vào công ty của cô một số tiền lớn, chờ đến khi dự án chuẩn bị đâu vào đấy thì hủy hợp đồng rút vốn. Cô bị đánh bất ngờ nên trở tay không kịp.”
Hắn ta tìm Trần Nhất Nặc là muốn để cô ta đi tìm Trần Nam Kính. Bây giờ chỉ có Trần Nam Kính mới giúp được chuyện này.
“Nếu em thương cô thì em hãy đi tìm ba mình đi, ông ấy đầu tư biết bao nhiêu bộ phim, hẳn sẽ không thiếu chút tiền để đầu tư vào công ty của cô đâu.”
Trần Nhất Nặc há miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Phàn Nhất Thước lùi một bước để tiến hai bước, “Không phải anh muốn ép em, nhưng nếu em nhẫn tâm nhìn công ty của cô đóng cửa thì cứ việc.”
Im lặng vài phút, hắn ta mở cửa xe bước xuống.
Trần Nhất Nặc vẫn chưa lấy lại tinh thần, quản lý bèn vỗ vào tay cô ta, “Máu chảy ruột mềm mà em.”
Tối hôm đó cô ta liền hẹn gặp ba mình, lần này mẹ mình không sai, là Thẩm Đường khiêu khích trước, thế nên mới khiến mẹ mình trở nên bị động thế này.
Công ty của mẹ là do cô ta đứng tên, cô ta không thể thờ ơ được.
Mấy ngày rồi Trần Nam Kính không gặp con gái, bản thân ông ta cũng bận đến tối mắt tối mũi.
“Ba đã xem chương trình của con, nếu vẫn giữ vững phong độ thì vị trí hạng nhất nằm trong tầm tay.” Ông ta rót cho con gái một ly nước ấm.
Trần Nhất Nặc không có tâm trạng nói chuyện phiếm, vẻ mặt chất chứa đầy tâm sự.
“Ba ơi.” Cô ta vuốt ngón tay, “Công ty của mẹ con có chút trục trặc.” Trần Nhất Nặc kể lại chuyện mà mình biết cho ba nghe.
“Ba nghĩ cách giúp con đi.”
Cô ta không dám nói thẳng nhờ ba mình đầu tư.
Trần Nam Kính chắp tay để lên bàn, “Nhất Nặc à, công ty của ba không phải chỉ có một mình ba quyết định, số tiền đó không phải của mỗi mình ba. Chúng ta phải họp để xem những dự án của công ty mẹ con có giá trị để đầu tư hay không.”
Trần Nhất Nặc không cần ông ta lấy danh nghĩa của công ty đầu tư, “Nếu một mình ba thì sao?”
Cô ta biết ba mình có tiền, có rất nhiều tiền là đằng khác, hoàn toàn có thể cứu công ty của mẹ.
Trần Nam Kính lại đáp, “Ba mang đi đầu tư rồi, hợp tác với công ty phát triển du lịch của Thường Thanh, khai thác du lịch thôn Hải Đường. Ba đã đổ hết tiền vào đó.”
Trần Nhất Nặc cố gắng kìm nén cơn ghen tỵ đang trào dâng, cô ta không muốn nhắc đến thôn Hải Đường, “Ba đầu tư vào ngành du lịch? Ba vốn không biết ngành nghề đó nông sâu thế nào, sao lại tùy tiện đổ hết một số tiền lớn vào đó?”
Trần Nam Kính có tính toán của riêng mình, “Chỉ có đổ hết tiền vào đó thì sau này ba mới có tiếng nói, hy vọng bọn họ có thể khai phá thuận lợi, không làm ảnh hưởng đến thôn Hải Đường.”
Không cần nghĩ cũng biết là vì Thẩm Đường.
Lòng Trần Nhất Nặc vô cùng khó chịu, “Vậy còn con và công ty của mẹ phải làm sao bây giờ?”
Im lặng một lúc, Trần Nam Kính nói, “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Trần Nhất Nặc cắn môi, mãi một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối đi.
…
Hội quán đêm nay vô cùng đông vui.
Sau khi Thẩm Đường rời khỏi trường quay liền đi thẳng đến hội quán, nhóm người Tạ Quân Trình vẫn còn đang bị kẹt trên đường, còn Tưởng Thành Duật thì đã đến nơi.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi vào bàn đánh bài, bảo nhân viên khui một bình rượu vang.
Tần Tỉnh tinh mắt, kinh ngạc như người vừa mới trải sự đời, “Má nó! Sao anh lại đeo nhẫn rồi hả anh Tưởng?”
Anh chàng vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều nhào tới.
Tư tưởng không kết hôn của Tưởng Thành Duật như đã đi sâu vào lòng người, dù anh đã quay lại với Thẩm Đường, nhưng rất nhiều người đều nghĩ bọn họ sẽ không kết hôn. Vì thế, khi nhìn thấy anh đeo nhẫn, không ít người kinh ngạc đến rớt cằm.
Tưởng Thành Duật bình tĩnh xáo bài, “Thẩm Đường đeo vào cho tôi đấy.”
Ngừng một lát, anh lại nói, “Là nhẫn đính hôn của tôi.”
Âm thanh huyên náo trong phòng còn ồn ào hơn tiếng chuông reo tan học ngày bé
Nghiêm Hạ Vũ đã chuẩn bị tinh thần từ trước, anh ta đưa cho anh một ly rượu, “Chúc mừng cậu.”
Tưởng Thành Duật đã hứa với Thẩm Đường sẽ uống ít rượu lại, anh không nhận ly rượu vang mà nói, “Cho tôi ly nước lọc.”
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày, không dám tin vào mắt mình, “Dạo gần đây trong hội chúng ta đang có trend “kế hoạch có con”, không lẽ cậu cũng đang có kế hoạch đó ư?”
Tưởng Thành Duật, “…”