• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuốc cũng đã cai, bây giờ lại bắt đầu cai rượu, nếu chuyện này mà truyền đến tai người ngoài sẽ bị hiểu thành anh đang chuẩn bị có con.

Thấy Tưởng Thành Duật không phản bác suy đoán chuẩn bị có em bé, Tần Tỉnh đã nắm chắc tám chín phần, “Anh Tưởng à, chúc mừng anh được làm ba nhé.” Anh chàng uống cạn ly rượu vang vốn định đưa cho Tưởng Thành Duật.

Trước đó một giây, Tưởng Thành Duật còn đang là người chuẩn bị có con, một giây sau anh đã trở thành người sắp được làm ba.

Tưởng Thành Duật xáo bài xong, đặt lên bàn, anh ngẩng lên nhìn Tần Tỉnh, “Có phải nếu uống thêm một ly nữa thì cậu sẽ mừng tiền đầy tháng cho con tôi luôn không?”

Tần Tỉnh bật cười ha ha, “Thế thì em nhất định phải lì xì một phong bì thật dày rồi. Này, anh Tưởng…”

Vừa nói anh ta vừa gọi nhân viên rót thêm một ly rượu, sau đó quay lại nói với Tưởng Thành Duật, “Nếu có một cô con gái nóng tính như Thẩm Đường, hễ không vui là lật nóc biệt thự của anh lên, cuộc sống ở nhà của anh sau này sẽ ra sao đây?”

Tưởng Thành Duật cầm ly nước ấm trên tay, vừa nghe Tần Tỉnh nói thế thì chợt khựng lại.

Lúc Nghiêm Hạ Vũ nói chuẩn bị có con, anh không có cảm xúc gì, nhưng khi nghe Tần Tỉnh nhắc đến cô con gái giống tính Thẩm Đường, cảm giác này quả thực vô cùng kỳ diệu.

Trước mắt anh như chợt xuất hiện một cô bé nhỏ nhắn nũng nịu gọi mình là ba.

Con bé giống Thẩm Đường, cũng giống anh.

“Đang nói gì đấy?” Phó Thành Lẫm bước vào phòng, thấy bọn họ đang tụ tập bên bàn đánh bài thì tò mò hỏi.

Tần Tỉnh mỉm cười xấu xa, “Đang nói đến cháu trai, cháu gái tương lai của chúng ta, cũng chính là em họ của anh đấy. Có phải anh bỗng cảm thấy mình trẻ ra đúng không, hạnh phúc ha!”

Tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp phòng.

Con của Tưởng Thành Duật đúng là phải gọi anh là anh rể, Phó Thành Lẫm không cách nào bật lại, đành phải im lặng để người ta trêu.

Kể từ khi yêu Lê Tranh, trái tim của anh đã mạnh mẽ lên không ít.

Điện thoại đang đặt trên bàn của Tưởng Thành Duật bất chợt rung lên, Thẩm Đường nhắn tin, [Em đang bị kẹt xe trên đường, có lẽ phải hai mươi phút nữa mới đến. Tranh thủ mấy chục giây chờ đèn đỏ này nhớ anh một chút.]

Tưởng Thành Duật, [Đừng vội, để anh xuống dưới đón em.]

Vừa gửi tin nhắn đi, nhóm của Tạ Quân Trình và Cohen đã đến.

Mấy bữa nay Cohen rất hiền chơi mạt chược, bảo nhân viên dọn bài poker vào rồi đổi sang mạt chược.

Tưởng Thành Duật đưa tay trái lên cầm lấy ly nước, từ tốn uống từng hớp, “Cứ chơi bài đi, tôi sợ chơi mạt chược anh không có cơ hội thắng đâu.”

“Tôi không sợ.” Cohen rất tự tin, “Tôi đã có bí quyết.”

Anh ta lấy một xấp giấy từ trong túi ra, trên mặt giấy lít nha lít nhít kín chữ, tất cả đều là mấy mẹo làm thế nào để ù, không chỉ có mỗi chữ mà còn có cả hình vẽ minh hoạ mạt chược.

Đây là nội dung mà Tạ Quân Trình đã soạn lại, rồi phiên dịch ngay trong đêm cho anh ta.

Cách chơi thì nhiều mà trí nhớ của Cohen chỉ ở mức bình thường, vì thế anh ta vừa phải đối chiếu với “bí quyết” của mình vừa ra bài, mỗi một lần như thế mất gần 3 phút.

Nhưng anh ta lại không thấy mình đánh chậm, chơi vui đến quên trời quên đất.

Bọn họ cùng chơi với Cohen, đây là lần đánh mạt chược lề mề nhất mà bọn họ từng chơi.

Tưởng Thành Duật thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, vẫn chưa tới hai mươi phút, anh để Tần Tỉnh đánh thay, còn mình thì xuống dưới lầu chờ Thẩm Đường.

Thẩm Đường đến trễ mười phút, chiếc xe chạy đến hội quán với vận tốc chậm như rùa bò. Khi xe vừa chạy vào bãi, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng chờ mình bên cạnh bậc thềm.

Cô xuống xe, bước nhanh đến chỗ anh, “Có phải chỉ thiếu mỗi em không?”

“Bọn họ cũng vừa mới tới.”

Tưởng Thành Duật nắm tay cô vô cùng tự nhiên, “Trong đó đông người, nếu em không thích thì chúng ta ở lại thêm nửa tiếng rồi về.”

Tuy Thẩm Đường không thích những nơi ồn ào, nhưng bây giờ là tình huống bất đắc dĩ, “Cohen là do em mời đến, em không tiếp anh ta thì đâu có được.”

Tưởng Thành Duật, “Anh ta bây giờ đang tập trung đánh mạt chược, không rảnh trò chuyện với em đâu.”

Quả đúng như lời Tưởng Thành Duật nói, tối nay Cohen nói với cô chưa đầy năm câu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mạt chược của mình.

Tần Tỉnh rót rượu đến chúc mừng Thẩm Đường, có thể khiến Tưởng Thành Duật chấp nhận bước vào con đường hôn nhân quả thật còn khó hơn cả thương vụ đầu tư.

Nhưng đến trước mặt Thẩm Đường, Tần Tỉnh lại phát hiện cô không đeo nhẫn.

Bây giờ không ở công ty, anh chàng liền đổi xưng hô, “Chị dâu này, bộ chị làm rơi nhẫn rồi hả?”

Thẩm Đường đang ngồi bên cạnh Cohen giúp anh ta đối chiếu “bí quyết”, nghe Tần Tỉnh hỏi thế thì không biết phải trả lời sao cho phải.

Song, Tưởng Thành Duật đã trả lời thay cô, “Không có làm rơi, nhẫn của cô ấy đang để ở nhà. Tôi sẽ cố gắng để lần cầu hôn thứ hai được thành công.”

Ánh mắt Thẩm Đường băng qua bàn mạt chược, nhìn anh chăm chú.

Anh bất chấp thể diện, không ngại để người khác biết cô đã từng từ chối anh.

Lời này của Tưởng Thành Duật còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả chuyện nhẫn cưới vừa nãy, lời cầu hôn của Nhị công tử nhà họ Tưởng lại bị từ chối. Cũng chỉ có Thẩm Đường mới có năng lực từ chối anh thẳng thừng như thế.

“Chị, chị quả là một vị thần, em nhất định phải kính chị một ly. Sau này hễ chị sai đâu thì em đánh đó.” Tần Tỉnh không gọi chị dâu nữa mà đổi sang gọi chị.

Anh chàng đứng cạnh Thẩm Đường, chợt ưỡn thẳng lưng quay sang nhìn Tưởng Thành Duật, “Anh rể, sau này anh phải tốt với chị của em đấy, chị em mà không vui một xíu thôi là em sẽ không tha cho anh đâu.”

Tưởng Thành Duật nhìn lướt qua, Tần Tỉnh vờ như bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, anh chàng vẫn chưa mạnh đến mức dám trừng mắt khiêu chiến với Tưởng Thành Duật.

Cohen đánh bài rất chậm, Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, [Sang chỗ anh ngồi này.]

Thẩm Đường, [Ngồi đâu cũng như nhau mà.]

Tưởng Thành Duật nhìn cô, nhưng tay vẫn đang gõ chữ, [Không giống.]

Hai chữ này quả thật khiến lòng Thẩm Đường cảm thấy đúng là không bình thường.

Thẩm Đường phát hiện Tưởng Thành Duật có một điểm đặc biệt, dù đã ở bên anh khá lâu, nhưng trong những lúc cô lơ là, anh vẫn có thể khiến trái tim cô loạn nhịp vài lần.

Một ván mạt chược kết thúc, Thẩm Đường đổi sang chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Anh quay sang nhìn cô, “Sau này đến hội quán cứ ngồi cạnh anh, đừng cách anh xa quá.”

Thẩm Đường đưa ly rượu vang trên tay đến bên môi anh, “Vị không tệ, anh uống thử xem.”

Tưởng Thành Duật không uống, “Anh đã hứa với em là uống ít rượu lại rồi.”

Anh khẽ nói, “Anh đã hỏi thăm rõ ràng công ty khai phá thôn Hải Đường, là một công ty con dưới quyền của tập đoàn Thường Thanh. Triệu Trì Ý không phải là kiểu người mang tiền đổ sông đổ biển, dự án mở rộng du lịch này rất khá.” Trọng điểm anh muốn nói chính là, “Đạo diễn Trần cũng là một trong những nhà đầu tư của dự án này.”

Thẩm Đường gật đầu.

Anh nói tiếp, “Nếu em không muốn để ông ấy nhập cổ phần, anh sẽ mua lại cổ phần của ông ấy.”

Thẩm Đường cười, “Em biết Tưởng tổng nhà ta nhiều tiền rồi.”

“Không cần phải mua lại cổ phần của ông ta đâu, em cũng không cần.” Cô bây giờ đã suy nghĩ thoáng hơn, “Ông ta muốn khai phá thì cứ khai phá, hơn nữa thôn Hải Đường cũng là quê của ông ta, em sẽ không nhận phần tình cảm này.”

Tưởng Thành Duật vẫn không yên lòng, “Em chắc là trong lòng không khó chịu chứ?”

Thẩm Đường đáp, “Những chỗ khó chịu đều được anh “ủi” thẳng lại cả rồi.”

Cô chọc tay anh ra hiệu anh đừng chỉ mải mê nói chuyện, nhanh nhanh ra bài.

Ngồi chơi với Tưởng Thành Duật hơn một tiếng, trong phòng lúc nào cũng nghi ngút khói thuốc, Thẩm Đường đành cầm ly rượu vang ra ngoài hít thở không khí.

Tạ Quân Trình đang gọi điện thoại ở khu hút thuốc, bên đó chỉ có một mình anh ngồi, không ám khói như trong phòng bao, cô cất bước đi sang.

Tạ Quân Trình thấy cô đến thì dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó cầm ly rượu vang lên giội tắt nó.

Trong ly vẫn còn vài viên đá chưa kịp tan đã bị nhuộm sang màu đỏ rượu.

Anh nhớ trong túi còn hai cái pudding, mở ra tìm thử thì chỉ còn lại một cái, ném sang cho cô, “Mừng em chuyển sang văn phòng mới, hiện vẫn chưa nghĩ ra nên tặng em cái gì đành lấy cái này làm quà vậy.”

Đây là do đầu bếp nhà anh làm, ở ngoài đường không thể nào mua được.

Thẩm Đường khui ra, ăn cùng với rượu vang.

Tạ Quân Trình nhắc đến mấy cây bắp của cô và Tưởng Thành Duật ở trên đảo, “Chừng tuần nữa là chín rồi, anh sang trước xem thử. Thứ ba tuần sau anh bay, Cohen cũng về chung.”

Thẩm Đường hỏi, “Cohen cũng định ra đảo chơi à?”

“Không, anh ta về Manhattan có việc. Tưởng Thành Duật định góp thêm vốn vào ngân hàng thuộc gia tộc Cohen.” Tạ Quân Trình uống cạn ly rượu vang trên tay, chỉ chừa lại mấy viên đá nhỏ.

“Anh cũng đang định góp thêm vốn.”

Trong tay Thẩm Đường hiện giờ không có tiền để đầu tư, “Thế thì giá cổ phiếu lại chuẩn bị tăng rồi.” Tưởng Thành Duật là cổ đông lớn thứ năm trong gia tộc Cohen, nếu anh mua thêm cổ phần thì có thể sẽ trở thành cổ đông lớn thứ tư.

Đại cổ đông mua thêm cổ phần chính là tin tốt đối với cổ phiếu của nhà Cohen.

“Em còn định tái chiến với Tiêu Đông Hàn à?”

Thẩm Đường, “Nếu anh ta không trêu vào em thì em cũng sẽ không động tới anh ta.”

Tạ Quân Trình đứng dậy cầm túi và ly rượu lên, “Vậy nếu đã giải quyết xong rồi thì em với Tưởng Thành Duật tranh thủ đến thăm mấy cây bắp của bọn em đi. Anh thật không dám nhìn đấy.”

“Sao lại không dám nhìn?”

“Tới lúc đó là em biết ngay thôi.”

Tạ Quân Trình bước nhanh rời đi.

Thẩm Đường mở điện thoại kiểm tra lịch trình sắp tới, sắp xếp thời gian để đi thăm miếng đất của mình trên hòn đảo kia.



Mười giờ ba mươi lăm, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật về đến nhà.

Anh sợ cô ngồi mãi trong phòng đâm ra chán, nên chỉ đánh mạt chược với Cohen hai tiếng liền rút đi, đổi người khác đánh bài với anh ta.

Tưởng Thành Duật hỏi cô có đói không, định làm bữa khuya cho cô.

Thẩm Đường chẳng tin nổi anh, “Có lần nào anh làm bữa khuya thành công đâu.” Dù là trước khi chia tay hay sau khi quay lại đều thế cả, kết quả của bữa khuya đều biến thành “Sắc đẹp thay cơm”.

Tưởng Thành Duật đi tìm gạo nấu cháo cho cô, “Tối nay anh bảo đảm em sẽ được ăn.”

Nhưng anh có điều kiện, “Không cho em ôm anh.”

Mỗi lần được cô ôm, anh như bị rút sạch năng lực kiềm chế.

Thẩm Đường không chịu, cứ dán lên lưng Tưởng Thành Duật, hai tay siết chặt ôm lấy eo anh.

Tưởng Thành Duật không làm gì được cô, chỉ đành cố nghĩ sang chuyện khác để di dời sự chú ý.

Thẩm Đường nhô đầu ra nhìn anh vo gạo.

Anh khi mặc áo sơ mi, đeo nhẫn cưới vào bếp khiến cô không tài nào dời mắt nổi.

“Thẩm Đường, em có ảnh hồi bé không, cho anh xem một chút.” Tưởng Thành Duật muốn xem cô khi bé, tưởng tượng nếu mình có con gái thì trông con bé sẽ thế nào.

“Mấy tuổi?”

“Mấy tuổi cũng được. Có ảnh sơ sinh không?”

“Không.” Thẻ nhớ Tiêu Chân đưa cô lần trước hẳn là có ảnh và video hồi mới ra đời của cô, nhưng nó đã bị cô bẻ làm đôi.

“Vậy em có ảnh nào đưa anh ảnh đấy, mấy tuổi cũng được.”

Thẩm Đường tò mò, “Sao tự dưng lại muốn xem ảnh hồi bé của em thế?”

“Vì anh chưa từng xem bao giờ.”

Lời giải thích này đúng là vô cùng kín kẽ.

Thẩm Đường có mấy cuốn album ảnh hồi còn bé, nhưng đều được cô cất giữ ở thôn Hải Đường.

Tối nay Thẩm Đường đã được ăn bữa khuya như ý nguyện, nửa chén cháo trắng và một đĩa nộm dưa chuột nhỏ.

Đây là bữa cơm đầu tiên do Tưởng Thành Duật đích thân xuống bếp nấu cho cô, thế nên cô đã lấy điện thoại ghi dấu lại kỷ niệm đáng nhớ này.



Mấy hôm nay tinh thần có phần thoải mái hơn, thế nên sau khi tắm rửa rồi lên giường nằm, hai người không kìm được lại ôm nhau âu yếm một hồi.

Khi mười ngón tay đan vào nhau, anh hỏi, “Em có từng lên kế hoạch khi nào có con chưa? Nếu không muốn cũng không sao cả, anh đều nghe theo em.”

Thẩm Đường đáp, “Em muốn sinh một đứa cho anh.”

Rồi cô lại cười, “Con sẽ giống em, ngày ngày chọc anh tức điên.”

Tưởng Thành Duật cũng cười, “Vậy đến lúc đó em nhớ phải bênh anh đấy.”

“Không dám đâu, bọn em sẽ cùng bắt nạt anh.”

Tưởng Thành Duật buông tay cô ra rồi ôm cô vào lòng, dịu dàng trao đổi với cô, “Em muốn khi nào đăng ký kết hôn, cả sinh con nữa? Trong vòng một năm hay hai năm? Anh thì sao cũng được.”

Đối với chuyện hôn nhân và gia đình, sau gần hai năm thay đổi, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thẩm Đường không nghĩ nhiều như thế, “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Trong phòng ngủ mờ tối, Tưởng Thành Duật ngắm nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng mình, “Đường Đường à, gọi một tiếng ông xã đi em.”

Thẩm Đường chẳng ừ hử gì.

Bỗng nhiên, cô chợt run lên. Tưởng Thành Duật đã tiến vào, khẽ thì thầm bên tai cô, “Gọi một tiếng anh nghe nào.”

Thẩm Đường vòng tay ôm lấy cổ anh, tìm kiếm môi anh, “Ông xã.”

Sau đó, anh bắt đầu công thành đoạt đất, không giữ lại chút nào.

Trước mắt Thẩm Đường tối đen, chỉ có mỗi mình anh.



Sáng thứ Hai, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đều dậy đúng 6 giờ sáng. Tưởng Thành Duật tập thể dục sớm, Thẩm Đường nhân lúc chưa tới giờ cao điểm đến công ty.

Nhưng Tần Tỉnh lại đến còn sớm hơn cả cô.

“Cậu sao thế?” Thẩm Đường giật nảy mình.

Tần Tỉnh đang lau nhà, lau từ hành lang lau qua phòng họp rồi tới phòng tập, bây giờ anh chàng đang cầm cây lau nhà đứng trước cửa phòng làm việc của cô.

“Không phải tối thứ Bảy em đã nói rồi sao, sau này hễ chị sai đâu là em đánh đó.” Tần Tỉnh cười đùa nên Thẩm Đường không phân biệt được có phải anh chàng đang nói thật hay không.

Cô ấn vân tay, đẩy cửa bước vào, không hề khách sáo, “Vậy cậu vào trong lau đi.”

“…”

Tần Tỉnh xắn tay áo lên, miệt mài làm việc.

Thẩm Đường pha cho anh chàng một ly cà phê, tựa lên quầy bar nhìn Tần Tỉnh, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chưa tới bảy giờ mà cậu đã đến công ty làm việc rồi.”

Tần Tỉnh yên lặng một lát mới đáp, “Sáng nay em đi mua bữa sáng yêu thích cho bạn gái, lúc về thì mới hơn sáu giờ, lại không kịp ngủ bù nên em dậy tập thể dục luôn.”

Thẩm Đường ngớ người, “Cậu quen bạn gái khi nào thế?”

“Hôm qua.”

“…” Thẩm Đường cố tiêu hóa thông tin này, sau đó lên tiếng khen ngợi anh chàng, “Khá đấy, biết quan tâm bạn gái rồi.”

Tần Tỉnh cười, “Cũng học theo anh Tưởng thôi.”

Anh chàng đặt đồ lau nhà sang một bên, quay về phòng làm việc mang một phần bữa sáng đến cho Thẩm Đường.

“Cám ơn nhé, tôi đây được hưởng sái của bạn gái cậu rồi.” Đúng lúc Thẩm Đường chưa ăn sáng, cô hâm nóng lại rồi bắt đầu ăn.

Tần Tỉnh lại tiếp tục lau nhà, lau phòng của Thẩm Đường từ trong ra ngoài tận hai lần.

Lúc dì tạp vụ đến làm liên tục cảm ơn Tần tổng, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, dè dặt hỏi Tần Tỉnh có phải do bà quét dọn không sạch sẽ hay không.

“Dì ơi là do con muốn tập thể dục, chỉ lau sàn thôi chứ còn vẫn chưa lau bàn kính, cực cho dì rồi.”

Lúc này dì tạp vụ mới yên lòng.

Tám giờ, mọi người lục tục đến văn phòng.

Những người chưa ăn sáng đều nhận được một phần bữa sáng đóng hộp của Tần Tỉnh.

Sau đó, tin tức anh chàng có bạn gái đã được truyền đi khắp công ty.

Trữ Nhiễm cũng nghe thấy tin này, hôm nay cô nàng đến phòng tập của công ty để luyện vũ đạo, nhìn thấy bữa sáng trên tay trợ lý, bỗng thấy ghen tỵ.

Cô nàng đứng yên một chỗ hồi lâu không chịu nhúc nhích, không biết mình đến đây để làm gì.

“Trữ Nhiễm, giáo viên đến rồi.” Đến khi chị Lỵ gọi mình, Trữ Nhiễm mới hoàn hồn.



Tám giờ mười lăm phút, các nền tảng Kinh tế và Tài chính đều thông báo tình hình của công ty mục tiêu, trước khi bị mua lại, cổ phiếu của công ty mục tiêu đã từng có lần giảm kịch sàn. Và hiện giờ công ty đã chính thức được đổi tên thành Cổ phần Trí Thần.

Thành viên ban hội đồng quản trị và nhóm quản lý cấp cao đều được công bố cùng lúc.

Sau khi tin tức được đưa lên, Lục Tri Phi gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật, [Chúc mừng anh. Em cũng tự chúc mừng cho bản thân mình. Trước đó em đã mua thêm cổ phiếu của Trí Thần, lần này kiếm được một mớ rồi. Tối qua nghe mọi người trong group đều đang đồn anh và Thẩm Đường sắp sửa kết hôn. Trước đây em chỉ chúc phúc cho anh, còn bây giờ thì em xin chúc phúc cho cả hai người.]

Tưởng Thành Duật đang ở công ty cổ phần Trí Thần, anh có hẹn với Tạ Quân Trình mở cuộc họp buổi sáng.

Bây giờ Tạ Quân Trình đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đến hôm nay mới xem như là kết thúc thương vụ cổ phần Trí Thần này. Mất hơn một tháng sáp nhập, cuối cùng thì khoản nợ xấu cũng đã được giải quyết.

“Anh có muốn tìm cơ quan trung gian tính sổ không?”

Trong quá trình mua lại xuất hiện bao nhiêu cái hố to như thế, cố vấn pháp lý và cố vấn tài vụ không thoát khỏi liên can.

Tưởng Thành Duật trả lời lại Lục Tri Phi, [Cám ơn cô.]

Anh thoát khung chat, nói với Tạ Quân Trình, “Tôi không rảnh tìm bọn họ tính sổ, ngọn nguồn cũng không phải bắt đầu từ bọn họ.” Tiếp theo còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.

“Tôi muốn bán bớt cổ phiếu của thương hiệu thời trang A.”

Trước đây anh trở thành cổ đông của A hoàn toàn là vì Thẩm Đường. Thật ra, thương hiệu lâu đời như thế này rất dễ bị bão hòa trong tương lai, không có giá trị đầu tư mấy.

Tạ Quân Trình hỏi, “Anh định đầu tư vào đâu với số tiền sau khi bán bớt cổ phần này?”

“Nguồn năng lượng mới.”

Tạ Quân Trình ngẫm nghĩ, “Cậu muốn đầu tư vào công ty năng lượng mới của Cát tổng à?”

“Ừ.” Tưởng Thành Duật bây giờ đã quen uống nước lọc, nên anh cũng rót cho Tạ Quân Trình một ly nước ấm.

Tạ Quân Trình nhìn ly nước, “Hiện giờ cậu tích cực đầu tư thế là vì muốn nhanh kiếm tiền sữa bột ư?”

“… Anh cứ cho là thế đi.”

Thị trường chứng khoáng đã bắt đầu phiên giao dịch mới, Tưởng Thành Duật mở máy tính lên.

Giá cổ phiếu của Cổ phần Trí Thần cuối cùng cũng có khởi sắc.

Mười một giờ, Thẩm Đường gửi tin nhắn cho anh, [Chúc mừng anh nhé. Ôm Tưởng tổng nhà ta một cái nào.]

Tưởng Thành Duật, [Em hãy liệt kê hết những món quà mà em muốn sang cho anh.]

Thẩm Đường, [Quà thì em không thiếu, em chỉ cần anh thôi.]

Tưởng Thành Duật, [Trừ anh ra, vì anh vốn dĩ là của em mà. Anh và tiền của anh đều thuộc về em cả.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK