Anh bắt đầu xem từ trang đầu tiên.
Tạ Quân Trình đã phân công công việc với Tưởng Thành Duật, về phần anh thì cho người điều tra tình hình của công ty con đã bị CEO bán đi.
Công ty sở hữu bằng sáng chế kia đã bị một công ty nước ngoài mua lại, và đại cổ đông đứng sau chính là Tiêu Đông Hàn.
Bọ ngựa bắt ve, nhưng con chim sẻ đang rình sau lưng kia rốt cuộc là Tưởng Thành Duật hay Tiêu Đông Hàn thì hiện tại Tạ Quân Trình vẫn không dám nói trước.
“Đúng là giống như anh nghĩ, đại cổ đông chính là Tiêu Đông Hàn.” Tạ Quân Trình gửi những tư liệu đã được điều tra qua mail cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật vẫn đang nghiên cứu hợp đồng, “Có lẽ trước cuối tháng chúng ta sẽ ký thêm một thỏa thuận bổ sung với Tiêu Đông Hàn.”
Tạ Quân Trình ngẩng đầu lên, “Là sao?”
Tưởng Thành Duật giải thích cụ thể hơn về điều khoản trong hợp đồng, “Tiền bản quyền sang năm hẳn sẽ tăng hoặc giảm từ 10 đến 15% theo giá thị trường.”
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng thật ra quyền chủ động lại nằm trong tay Tiêu Đông Hàn, anh ta chỉ cần mở miệng là giá có thể tăng đến kịch trần, nếu tăng thêm 15% thì phải phát sinh thêm một bộn chi phí.
Tuy nhiên, nếu không thanh toán tiền bản quyền thì công ty sẽ phải ngưng hoạt động.
Không biết lúc trước CEO đã cầm bao nhiêu tiền hoa hồng của Tiêu Đông Hàn mà dám chơi công ty mục tiêu một vố như thế.
Dù anh không liên lạc với Tiêu Đông Hàn, thể nào đến cuối tháng Tiêu Đông Hàn cũng sẽ chủ động gặp anh để ký thỏa thuận.
Tạ Quân Trình nghe xong bèn đáp, “Không cần nghĩ nữa, tiền bản quyền năm sau thế nào cũng sẽ tăng lên 15%, mục đích của Tiêu Đông Hàn chính là để anh làm không công, chuyển hết số tiền vất vả cả năm mới kiếm được của công ty vào túi anh ta.”
Tiêu Đông Hàn há có thể buông tha cơ hội tăng giá này.
Buồn ngủ đến díp cả mắt, anh đành phải đi rót thêm một ly cà phê.
“Anh muốn uống không?” Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật vừa xem xong hợp đồng, “Cho tôi một ly.”
Tạ Quân Trình cho vài viên đá vào ly cà phê của mình, vì dùng để nâng cao tinh thần nên không thêm sữa và đường.
Tưởng Thành Duật lại không bỏ đá vào cà phê nóng, như thế sẽ làm mất vị. Anh thực sự không thể hiểu nổi cái đam mê kỳ dị này của Tạ Quân Trình, không những bỏ đá vào cà phê, mà rượu vang cũng phải bỏ đá.
Đúng là phí của trời.
“Ngày mai tôi sẽ đi Thượng Hải, chuyện ở đây nhờ anh nhé.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Tạ Quân Trình không biết anh đi công tác vì chuyện của công ty mục tiêu hay là vì tập đoàn Kinh Húc, thế nên anh không tiện hỏi thêm.
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm cà phê rang xay, chẳng có mùi vị gì, “Chờ đến khi rắc rối bên ngoài được gỡ bỏ hết, tôi sẽ giao công ty lại cho anh.”
Tạ Quân Trình còn đang nhớ mong cuộc sống buông thả lang thang trên chiếc giường đôi của mình, nào muốn bị đống công việc này làm mệt thân, “Công ty giao cho tôi, vậy còn anh thì sao?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Tôi còn bận chuyện khác, nhưng công ty không thể ngừng hoạt động.”
Vì đây là chuyện quan trọng nên Tạ Quân Trình đành phải đồng ý.
Không thể khinh thường đối thủ như Tiêu Đông Hàn, về sau công ty mục tiêu còn có cái bẫy nào hay không thì vẫn rất khó đoán. Có lẽ Tưởng Thành Duật bận rộn tìm cách đối phó với Tiêu Đông Hàn.
…
Chín giờ mười lăm phút, Thẩm Đường có mặt tại trường quay.
Tổ quay phim đang lấy cảnh khán đài, cô vào hậu trường tìm Trữ Nhiễm, Viên Viên đi tò tò theo sau cô.
Thẩm Đường đùa với cô nàng, “Không tìm anh ấy à?”
“Anh ấy” chính là vệ sĩ.
“Chị Đường này!” Viên Viên bị trêu đến ngại, không phải cô nàng không muốn tìm vệ sĩ, mà là anh ấy cực kỳ kiệm lời. Trước giờ, cô nàng hỏi gì thì anh chàng vệ sĩ trả lời cái đấy, không thêm được một câu.
Công việc ở công ty hiện giờ không cần vệ sĩ giúp nữa, cô nàng đang rầu muốn chết, không biết phải tìm cớ gì để được ở cùng anh.
Mấy hôm trước vệ sĩ đi London cùng Thẩm Đường, hồn của Viên Viên cũng lạc trôi theo anh.
“Em không biết phải nói gì với anh ấy hết.” Viên Viên rầu rĩ đáp lại.
Thẩm Đường chỉ mánh cho cô nàng, “Em có thể học ngoại ngữ, tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha gì cũng được, những lúc ở trong công ty rảnh rỗi thì có thể tìm anh ấy luyện giọng với em.”
Viên Viên tròn xoe đôi mắt, cô nàng và vệ sĩ quen nhau biết bao nhiêu năm nay, vậy mà lại không biết anh ấy nói được cả mấy thứ tiếng, “Anh ấy… sao anh ấy giỏi thế?”
“Anh ấy nói lưu loát nhất là hai ngoại ngữ này, còn mấy ngoại ngữ khác thì biết chút chút.” Thẩm Đường nói, “Trước đây, anh ấy là vệ sĩ giỏi nhất trong số các vệ sĩ bên cạnh Tưởng Thành Duật, mà Tưởng Thành Duật lại phải bay khắp nơi trên thế giới, nên vệ sĩ thân cận biết vài thứ tiếng cũng là chuyện dễ hiểu.”
Nói đến đây, bản thân cô cũng chợt ngẩn ra.
Tưởng Thành Duật dành tặng cho cô toàn là những thứ tốt nhất.
“Tiếng Tây Ban Nha thì thôi bỏ đi, em không có chút căn bản nào. Thôi em học tiếng Anh vậy, ít nhất thì em vẫn còn nhớ được bảng chữ cái.”
“…”
Thẩm Đường lấy điện thoại ra bấm vào một thư mục, kế đó đưa tai nghe cho Viên Viên, “Em nghe đi.”
“Dạ?”
“Nghe thử xem em có hiểu được gì không.”
Viên Viên nghe đến mê mang, một câu thì chỉ hiểu được vài ba từ đơn, càng không đoán được hai người trong đoạn ghi âm đang nói gì.
Cô nàng chợt nhíu mày, giọng nói kia là của vệ sĩ.
Hóa ra anh nói tiếng Anh lại chuẩn đến thế.
“Nhờ anh ấy làm giáo viên luyện giọng cho em được không?”
“Thế có kỳ không.” Khóe môi Viên Viên suýt nữa là kéo tận mang tai, thấy mình hơi mê trai thì đưa tay che mặt lại, “Đúng rồi, đây là ghi âm gì thế chị Đường Đường? Chị gửi cho em được không?”
Thẩm Đường tắt file ghi âm đi, “Cái này chị còn phải dùng tới. Để hôm nào chị bảo anh ấy ghi âm một đoạn tài liệu, sau đó gửi cho em làm bài ru ngủ nhé.”
Viên Viên mặt đỏ bừng bừng, trái tim cũng loạn nhịp, bàn tay che kín mặt không dám buông xuống.
Thẩm Đường bấm thoát file ghi âm, đây là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa vệ sĩ và phóng viên ở Manhattan của Tưởng Thành Duật gửi cho cô.
Trước đây, tên phóng viên kia từng bị Phàn Ngọc mua chuộc để tung tin đồn đính hôn của cô và Tạ Quân Trình.
“Sếp Thẩm!” Tần Tỉnh đứng trước cửa phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, chào Thẩm Đường từ xa.
Anh chàng đến đây từ sớm, hôm nay vẫn là âu phục giày da như mọi ngày, hơi thở “công tử bột” trên người anh chàng càng lúc càng nhạt dần.
Công ty điện ảnh vẫn chưa đưa vào hoạt động chính thức nên không có nhiều chuyện cần Tần Tỉnh ra mặt, trước mắt chỉ có một chuyện chính là giám sát Trữ Nhiễm rèn luyện thân thể, còn mấy việc nhỏ nhặt đều giao cho thư ký làm, không cần anh chàng quan tâm.
Thẩm Đường bước lại gần, “Cậu đến thật à?”
Tần Tỉnh chỉ vết giấy cắt trên cằm mình, “Em đến lấy thuốc tiêu viêm.”
Cửa phòng nghỉ mở toang, Trữ Nhiễm đang bận trang điểm bên trong, chương trình sẽ bắt đầu ghi hình vào lúc mười giờ.
“Sếp Thẩm, chị vào đây đi.” Trữ Nhiễm mời cô vào.
Thẩm Đường cứ nghĩ cô nàng đang bị áp lực, “Dù cô có đứng hạng nhất từ dưới đếm lên cũng chẳng sao cả, đây chỉ mới là tập đầu mà thôi.”
Trữ Nhiễm không lo về vụ xếp hạng, cùng lắm thì cũng phải đứng thứ hai chứ.
Nhưng về phần Trần Nhất Nặc, cô nàng hiện không dám nắm chắc phần thắng trong tay.
Chuyện Trữ Nhiễm muốn nói chính là, “Hôm nay… thím hai của tôi cũng đến trường quay, tôi đã làm thẻ ra vào cho bà ấy. Xin lỗi vì không báo trước cho chị.”
Trữ Nhiễm quan sát phản ứng của Thẩm Đường qua gương, chỉ cần Thẩm Đường không túm tóc cô nàng như lúc ở bãi đỗ xe giữa trời tuyết năm đó, thì dù cô có nổi trận lôi đình thế nào cô nàng cũng chịu được.
Nhân viên trang điểm cũng tò mò nhìn Thẩm Đường, song nét mặt của cô lại vô cùng bình tĩnh, khi nghe Tiêu Chân đến trường quay, ánh mắt cô không chút gợn sóng.
Thẩm Đường thản nhiên đáp lại, “Người nhà của cô đến cổ vũ thì không cần phải xin phép tôi.”
Trữ Nhiễm vẫn nhìn Thẩm Đường qua gương, “Cô biết thím hai tôi đến đây là vì ai mà, chờ ghi hình xong cô đừng có làm khó dễ tôi đấy.”
“…” Thẩm Đường lặng thinh.
Nhân viên trang điểm bật cười thành tiếng.
Tần Tỉnh cũng bước vào phòng nghỉ, anh chàng hất cằm, “Thuốc của tôi đâu?”
Trữ Nhiễm trừng mắt qua gương, đôi mắt trợn trắng không thấy con ngươi đâu. Cô nàng lấy một tuýp thuốc từ trong túi xách ra ném sang cho Tần Tỉnh.
Tần Tỉnh nhìn hộp thuốc mỡ Erythromycin trên tay, còn là loại rẻ nhất nữa chứ.
Anh chàng không tài nào nhịn nổi, “Trữ Nhiễm, cô chỉ mua được cho tôi cái này thôi sao?”
Trữ Nhiễm đặt túi xách lên bàn trang điểm, “Hơn một tệ đấy, không xứng với cái mặt mo anh à?”
“Trữ Nhiễm, cô…”
Lời nói dở dang của Tần Tỉnh bị Thẩm Đường ngắt ngang, “Hai người đừng có “cắn” nhau nữa.”
“…”
Thẩm Đường chê hai người bọn họ ồn ào, “Tôi ra ngoài trường quay đây.”
Khi đi ngang qua phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc kế bên, bước chân Thẩm Đường chợt khựng lại. Vệ sĩ đang đứng ngoài cửa kia trông rất quen mắt. Cô nhớ ra lúc quay Duyên mỏng ở Hoành Điếm, cái lần mà Tiêu Chân đến thăm phim trường, chính người này đã ngăn cô lại.
Cô không hề dừng bước, lướt ngang qua cửa phòng.
Trong phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc, áp suất không khí thấp đến độ muốn hít thở thôi cũng thấy khó khăn.
Tiêu Chân ngả người vào ghế sofa, đây rõ ràng là địa bàn của Phàn Ngọc, nhưng ánh mắt của bà lại áp đảo mọi thứ.
Phàn Ngọc tựa lên bàn trang điểm, còn Trần Nhất Nặc đã make up xong, hai mẹ con vốn đang bàn xem lát nữa ghi hình phải chú ý cái gì, ai ngờ lại phải tiếp đón một vị khách không mời.
Mấy ngày nay nhờ chuyện quay show này nên quan hệ giữa Trần Nhất Nặc và mẹ mới dịu đi đôi chút, những chủ đề liên quan đến Trần Nam Kính đều trở thành vùng cấm của hai mẹ con, hễ nhắc đến thì thể nào cũng sẽ cãi nhau.
Sợ ảnh hưởng đến việc ghi hình, hai người ăn ý không nói đến chuyện này.
Tiêu Chân đột nhiên xông vào phòng khiến hai mẹ con bọn họ như đứng trên một sợi dây.
“Bà Tiêu này, có phải cô đi lộn chỗ rồi không?” Mặt Phàn Ngọc không chút biểu cảm, sắp sửa ghi hình, bà ta không rảnh tranh chấp với Tiêu Chân.
Tiêu Chân cất giọng cảnh cáo, “Tôi đến tìm cô đấy Phàn Ngọc, quay show thì cô cứ ngoan ngoãn mà quay show, đừng có đụng vào Đường Đường hay Trữ Nhiễm.”
“Cô cũng hay thật đấy.” Chuyện duy nhất mà Phàn Ngọc có thể lôi ra để chế giễu bà cũng chỉ là, “Thẩm Đường không thèm nhận cô mà cô còn tò tò chạy theo sau nó.”
Đây là chỗ đau của Tiêu Chân, bà mỉm cười vô cùng bình tĩnh, “Dù con bé không nhận tôi thì cũng không thay đổi được sự thật tôi là mẹ của nó. Nhưng mà, thứ giành được về tay mình cũng chưa chắc sẽ giữ được mãi mãi.”
Tiêu Chân đang mắng bà ta là kẻ thứ ba.
Trần Nhất Nặc vội đưa tay nắm chặt tay mẹ mình, ý muốn khuyên bà ta đừng tức giận.
Tiêu Chân đứng dậy, “Từ giờ trở đi, nếu cô còn nhắm vào Đường Đường thì chính là nhắm vào tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo, ngay cả con gái cô tôi cũng sẽ xử luôn.”
Nói xong, bà nghênh ngang rời khỏi phòng nghỉ
“Mẹ!” Trần Nhất Nặc giữ chặt tay mẹ mình không để bà ta đuổi theo.
Phàn Ngọc giận dữ hất tay Trần Nhất Nặc ra “Có phải con bị ba con…” tẩy não rồi không. Nhưng nửa câu sau bị bà ta cố nhịn xuống, vì sợ ảnh hưởng đến chuyện thi đấu của con gái.
Nửa tiếng sau, chương trình bắt đầu ghi hình.
Thẩm Đường ngồi ở hàng ghế đầu trong hội trường, đạo diễn đã bàn với cô trước đó, khi chương trình phát sóng sẽ chèn thêm vài cảnh có mặt cô. Sau khi suy nghĩ thì cô bèn đồng ý.
Bên cạnh còn một ghế trống, chương trình sắp bắt đầu mà người này vẫn chưa đến.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, nhân vật ghế bên cạnh cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Luồng hơi thở mạnh mẽ bất chợt ập đến, Thẩm Đường nhìn sang, người vừa ngồi xuống chính là Tiêu Chân.
Tiêu Chân đan mười ngón tay vào nhau đặt trên đùi, bàn tay siết chặt đến đau nhói. Bà không dám nhìn sang Thẩm Đường, và đây cũng là lần đầu tiên bà có khoảng cách gần gũi với con gái mình như thế.
Vừa căng thẳng vừa lo lắng khiến lòng bà càng thêm rối loạn.
Chương trình đã quay được nửa tiếng, nhưng Tiêu Chân vẫn không thể nào tập trung.
Sáu nữ nghệ sĩ trên sân khấu được sắp xếp mặc trang phục khá giống nhau, trong lúc nhất thời, bà không tìm thấy Trữ Nhiễm nằm trong nhóm nào.
Sáu người chia ra làm ba nhóm, đây là phần rút thăm đề thi, biểu diễn ngẫu hứng.
Nhân lúc trên sân khấu đang chuẩn bị cho các phần thi biểu diễn, Tiêu Chân lấy một cái thẻ nhớ từ trong túi xách ra rồi đưa cho Thẩm Đường, sợ người ngồi phía sau nghe bọn họ nói chuyện nên bà lấy điện thoại gõ chữ để Thẩm Đường xem, [Trong đây đều là ảnh và video trước khi con tròn một tuổi.]
Thẩm Đường cất chiếc thẻ nhớ vào túi xách.
Lòng Tiêu Chân cũng nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng bà ta cũng có thể tập trung lên sân khấu.
Chương trình quay ròng rã hai tiếng rưỡi mới nghỉ, buổi chiều sẽ tiếp tục quay phần còn lại.
Thẩm Đường vào hậu trường tìm Trữ Nhiễm, “Biểu hiện cũng khá đấy.”
Cô vẫn nhắc lại câu kia, “Hôm nay chỉ mới là tập đầu tiên, dù cô có đứng bét thì cũng chẳng sao cả. Chiều nay tôi có việc, Tần Tỉnh sẽ ở lại với cô.”
Trữ Nhiễm hiểu, cô không muốn đụng mặt Tiêu Chân.
Thẩm Đường gặp được Tiêu Chân trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ, “Bà Tiêu, tôi có đồ tặng bà.”
Tiêu Chân ra vẻ điềm tĩnh, bà mỉm cười, cất giọng dịu dàng chưa từng thấy, “Con định tặng gì cho mẹ thế?” Dứt lời, bà xòe tay ra, sau đó có hai miếng gì đó nho nhỏ rơi xuống tay bà.
Tấm thẻ nhớ mà bà đưa cho Thẩm Đường đã bị cô bẻ làm đôi.
Bàn tay Tiêu Chân khẽ run lên, Thẩm Đường bước nhanh lướt qua mặt bà.
Cô không để tài xế đi theo mà bảo anh ta ở lại giúp Viên Viên, còn mình thì tự lái xe rời đi.
[Tưởng tổng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền ơi, anh có rảnh không?]
Tưởng Thành Duật nhìn thấy tin nhắn, cười tủm tỉm đáp lại, [Bên đó đang được nghỉ giữa giờ à?]
Thẩm Đường, [Ừm, chiều nay em không cần phải ở lại đó, về công ty cũng không có gì làm, đang định vào lòng anh dạo một vòng xem thử anh có bao nhiêu tiền.]
Tưởng Thành Duật, [Em đến đi.]
Mười lăm phút sau, Thẩm Đường xuất hiện tại văn phòng của anh.
Tưởng Thành Duật đang chuẩn bị tài liệu cần dùng cho chuyến công tác Thượng Hải vào ngày mai, anh chuẩn bị cho cô một ly nước ấm và một đĩa trái cây, “Chắc là anh không thể ngồi cùng em rồi.”
“Vậy em ở cùng anh.” Thẩm Đường hỏi anh, “Nếu em ôm anh thì có ảnh hưởng đến anh không?”
“Không, anh đứng chuẩn bị tài liệu cũng được.”
Tưởng Thành Duật đứng dậy, đẩy ghế xoay vướng víu sang bên cạnh, trên bàn bày la liệt đủ thứ tài liệu mà Thẩm Đường xem không hiểu. Cô ôm anh từ phía sau, áp mặt lên lưng anh.
“Ngày mai anh phải đi Thượng Hải, có lẽ phải nán lại đó vài ngày.”
“Thế thì nhớ gọi video với em đấy.”
“Ừ.” Tưởng Thành Duật bỏ xấp tài liệu trên tay vào một tệp hồ sơ, sau đó lấy bút highlight viết vài chữ lên làm dấu.
“Tưởng Thành Duật, em hỏi anh một câu nhé.”
“Đừng hỏi mấy câu anh không trả lời được.
“Anh chắc chắn trả lời được mà.” Thẩm Đường đổi bên mặt khác áp vào lưng anh, “Nếu anh có thể quay lại hồi còn bé thì anh muốn làm gì?”
Tưởng Thành Duật đang kiểm tra sang xấp tài liệu khác, cầm bút đỏ khoanh lại những điều khoảng quan trọng, một lúc sau mới trả lời cô, “Khó khăn lắm mới trưởng thành, không cần phải làm bài tập nữa, tự dưng quay về hồi còn bé để làm gì?”
“…”
“Hơn nữa, lúc bé anh đã quen em đâu, có gì hay để quay về chứ.” Tưởng Thành Duật xem tài liệu, anh đặt bút xuống, trở tay xoa lưng cô, “Sao tự dưng em lại hỏi cái này?”
Thẩm Đường đáp, “Hồi sáng khi quay chương trình, nhóm khách mời rút thăm một đề bài biểu diễn tự do, em thấy vui nên hỏi thử.”
Tưởng Thành Duật sắp xếp tài liệu đâu vào đấy, còn Thẩm Đường cứ yên lặng ôm anh như thế, anh cũng không biết được cô đang nghĩ gì.
Anh hỏi cô, “Muốn đến nơi anh lớn lên từ nhỏ không?”
“Nhà ba mẹ anh hả?”
“Ừ.”
Thẩm Đường lắc đầu, “Đến nhà anh áp lực lắm, anh cho em thêm chút thời gian đi.”
Tài liệu đã được sắp xếp xong, anh đóng nắp bút lại, “Vậy thì đến đại viện dạo một vòng thôi, không ghé nhà anh.”
“Ừm… thế cũng được.”
Thẩm Đường ôm Tưởng Thành Duật đứng gần hai tiếng đồng hồ, sau đó cô buông anh ra, đẩy ghế xoay đến trước bàn làm việc, “Anh ngồi nghỉ tí đi.”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống, đưa tay vòng qua eo cô rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.
Thẩm Đường quay đầu nhìn anh, “Trước đây em còn nghĩ, không biết khi em ngồi vào lòng anh, còn anh thì tập trung làm việc sẽ thế nào.”
Nhưng cô không thể tưởng tượng được, vì cô cảm thấy cả đời này của anh sẽ không dung túng để bản thân không làm việc đàng hoàng thế này.
Tưởng Thành Duật, “Em còn từng nghĩ đến chuyện nào nữa? Anh sẽ giúp em thực hiện.”
“Đã thực hiện rồi.” Trước kia, điều cô thường xuyên suy nghĩ chính là, liệu Nhị công tử nhà họ Tưởng đây có thể yêu cô, đặt cô vào lòng anh hay không.
Thẩm Đường xoay người, giúp anh lật tài liệu mà anh định xem, “Em sẽ làm trợ lý tri kỷ của anh.”
Là một phần hợp đồng bằng tiếng Đức, cô xem mà chẳng hiểu gì.
“Anh đi Thượng Hải là vì chuyện công ty mục tiêu sao?”
Tưởng Thành Duật xem hợp đồng, “Anh hẹn Trữ Nhạc Lễ.”
“Ồ.” Thẩm Đường kể lại cho anh nghe, “Hôm nay Tiêu Chân đến trường quay, còn ngồi bên cạnh em nữa.”
Bầu không khí bỗng chốc lặng như tờ.
“Thôi, không nói chuyện không vui.”
Cô nhét tay mình vào lòng bàn tay của Tưởng Thành Duật, tuy không hiểu gì nhưng cô vẫn chăm chú xem hợp đồng như thật.
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, Tưởng Thành Duật mới đưa Thẩm Đường về đại viện.
Biển số của chiếc xe anh hay đi có hơi rêu rao, thế nên bọn họ đến công ty Nghiêm Hạ Vũ trước, đổi sang xe của anh ta rồi mới chạy về.
Thẩm Đường tựa bên cửa sổ, ngắm nhìn từng ngọn cây, cọng cỏ trong đại viên.
Đánh một vòng trong đại viện, Tưởng Thành Duật chỉ những nơi mà hồi nhỏ anh hay đến chơi cho cô biết, khi đi ngang qua nhà anh, anh dừng xe lại bên ven đường trước cổng nhà.
“Em đói chưa?”
Thẩm Đường gật đầu, “Thế chúng ta về thôi.”
“Em đợi xíu, anh về nhà trộm ít đồ cho em ăn.” Anh nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.
Thẩm Đường cười, đưa mắt nhìn bóng lưng anh tiến vào sân vườn biệt thự.
Anh cứ làm như bọn họ đang yêu sớm, còn anh thì lén chạy về nhà lấy đồ ăn cho cô.
Chưa đầy mười phút, Tưởng Thành Duật đã cầm một hộp đựng thức ăn trở ra.
“Anh lấy gì thế?” Thẩm Đường không kịp chờ thêm muốn xem thử.
Là bánh phô mai nướng mềm.
Cô mới ăn được vài miếng thì từ phía đối diện có một chiếc xe chạy đến, còn nhá đèn với bọn họ mấy lần.
“Có phải xe của nhà anh không?” Cô hỏi Tưởng Thành Duật.
“Không phải, đó là xe của ba Nghiêm Hạ Vũ.” Tưởng Thành Duật hạ cửa xuống.
Bình thường thì nửa năm, một năm mới gặp nhau một lần, hôm nay anh vừa đi xe của Nghiêm Hạ Vũ thì lại đụng mặt ông.
Khi hai chiếc xe song song với nhau, ông Nghiêm dừng lại, nhìn thấy người trong xe là Tưởng Thành Duật thì tức đến nỗi suýt chút nữa bốc khói, “Có phải cái thằng mất dạy kia lại lấy xe con đi tìm Ôn Địch không? Nó khiến cả nhà chú mất sạch thể diện rồi!”
Tưởng Thành Duật giải thích, “Chú Nghiêm hiểu lầm rồi, là con đổi xe với cậu ấy ạ.”
Ông Nghiêm giơ tay ngăn không cho anh nói tiếp, “Con đừng nói giúp cho nó, chú còn không biết nó thế nào à.”
“…”
Ông Nghiêm còn có việc nên nâng cửa lên rồi chạy đi, ngay cả làn khói sau đuôi xe cũng nhuốm đầy lửa giận.
Thẩm Đường cười muốn tắt thở, danh tiếng của Nghiêm Hạ Vũ này đúng là chẳng ai thèm tin anh ta cả.
Tưởng Thành Duật nổ máy xe, sau khi chạy ra đại viện thì hòa vào dòng xe đông đúc.
Thẩm Đường đút cho anh miếng bánh cuối cùng, điện thoại của cô chợt rung lên, Tần Tỉnh nhắn tin, [Dựa vào điểm số của kỳ này thì Trữ Nhiễm hạng ba, Trần Nhất Nặc hạng nhất.]
Thẩm Đường, [Ngày mai tiếp tục huấn luyện.]
Trên màn hình hiện lên vài tin tức liên quan đến công ty mục tiêu, có vài tin đồn nói rằng công ty mục tiêu phải thanh toán mấy tỉ tiền bản quyền.
Cô lo lắng hỏi anh, “Anh định giải quyết chuyện tiền bản quyền thế nào?”
Tưởng Thành Duật, “Cuối tháng này anh sẽ giải quyết.”
Còn giải quyết cụ thể ra sao thì anh không nói, cô cũng không hỏi.
Thấp thỏm kéo dài đến cuối tháng sau, Thẩm Đường vẫn luôn chú ý đến từng tin tức có liên quan đến công ty mục tiêu.
Vào hôm thứ Sáu, Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại của Tiêu Đông Hàn, anh ta nói còn có một thỏa thuận bổ sung cần phải ký.
Trong lòng đã biết rõ đó là gì, Tưởng Thành Duật không thèm vòng vo, “Được thôi.”
Hai người hẹn địa điểm ký thỏa thuận, ngay tại phòng họp của công ty mục tiêu.
Ba giờ chiều, hai bên có mặt đúng hẹn.
Môi người đều mang cố vấn pháp lý của mình đến.
Khi Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình cùng nhau bước vào phòng họp, Tiêu Đông Hàn đã uống được nửa ly cà phê.
Hôm nay là lần giáp mặt chính thức giữa hai bên, bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng.
Thư ký của Tiêu Đông Hàn đưa thỏa thuận bổ sung đã được soạn sẵn cho bọn họ xem, “Điều khoản quan trọng nhất chính là điều thứ năm, mấy cái còn lại hầu như không có gì thay đổi.”
Tạ Quân Trình lướt xem một lần, quả đúng như anh dự đoán, tiền bản quyền tăng thêm 15%. Điều này có nghĩa là năm sau bọn họ phải trả thêm một khoản gần 200 triệu.
Một năm thanh toán gần 1.4 tỷ tiền bản quyền, thế thì công ty mục tiêu hầu như không còn lợi nhuận nào.
Tiêu Đông Hàn đã điều chỉnh tỷ lệ một cách chặt chẽ nhất, để đảm bảo công ty mục tiêu không bị thua lỗ.
“Tưởng tổng còn thắc mắc gì không?” Tiêu Đông Hàn thong dong thưởng thức cà phê, “Bên tôi không chấp nhận bất cứ chuyện cò kè mặc cả, nội dung trên thỏa thuận chính là ý mà tôi muốn nói.”
Tưởng Thành Duật đáp, “Tôi không có thắc mắc gì cả.”
Sau khi để luật sư kiểm tra những vấn đề còn lại không còn gì sai sót, anh ký thẳng tên vào.
Tiêu Đông Hàn nhắm mắt lại, nhìn Tưởng Thành Duật ký tên thoải mái thế anh ta lại không đành lòng.
Đôi bên cùng ký tên.
Tưởng Thành Duật đặt bút xuống, “Đây có thể là khoản tiền bản quyền cuối cùng mà anh nhận được. Nhân đây cũng cám ơn anh đã giúp tôi khắc phục tình trạng “nghẽn cổ chai” của công nghiệp Hoa Duệ.”
Tiêu Đông Hàn siết chặt ly cà phê, anh ta chưa hiểu kỳ “cổ chai” mà Tưởng Thành Duật nói đến là gì, “Thứ cho tôi ngu dốt không biết ý của Tưởng tổng là gì, mong anh giải thích rõ ràng.”
Tưởng Thành Duật đáp, “Tôi vẫn luôn muốn đổi mới toàn bộ công nghệ và thiết bị vốn đang sử dụng. Nhưng phí thay đổi quá cao, các cổ đông cũng không đồng ý, chừng nào có thể thu hồi vốn thì vẫn còn là ẩn số, hơn nữa lại khá mạo hiểm.
Phía cổ đông không quan tâm kỹ thuật mười năm sau có còn theo kịp hay không, bọn họ không muốn chi thêm tiền vào khâu nghiên cứu và phát triển nữa, chỉ muốn cầm chắc tiền hoa hồng hằng năm trong tay. Bây giờ tôi phải thanh toán tiền bản quyền hơn một tỷ mấy cho anh, tiền thì đến tay anh nhưng nhóm cổ đông lại không kiếm được tiền. Thế là sau khi họp, bọn họ đã đồng ý thay đổi công nghệ ban đầu.
À đúng rồi, công nghệ nòng cốt này là tôi bắt tay hợp tác với dượng anh – Trữ tổng. Sau này tất cả các sản phẩm mới của công ty chúng tôi đều có thể vượt qua sáng chế độc quyền của anh. Anh đã tiêu biết bao nhiêu tiền để mua lại mấy bằng sáng chế độc quyền, nhưng sau này vuột mất khách hàng lớn như tôi thì e là đến vốn cũng không thu hồi lại được.”