• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi xem trong phim ảnh mấy màn xuất hiện trong bệnh viện chính là kiểu bệnh nhân nằm ở trên giường có bánh xe lăn từ bên trong xe cấp cứu đẩy ra, sau đó được thân nhân, hộ sĩ cùng bác sĩ bao quanh một vòng đẩy vọt vào phòng giải phẫu.

Tôi vẫn rất muốn nhìn thử tình cảnh này, đến bệnh viện mấy lần rồi cũng đều chưa thấy được, có hơi thất vọng, bởi vì tôi thấy cái tình cảnh này hình tượng ra được nhiều cảm giác, đặc biệt trong phim ảnh thời điểm diễn cả một màn này, làm cho tôi có cảm giác căng thẳng một hồi, không biết trong thực tế có phải hay không cũng giống như vậy.

Bạn gái Tiêu Minh Khanh chính là bị như vậy mà được đẩy vào phòng giải phẫu, nhưng tôi lại không một chút nào cảm thấy bất ngờ mới mẻ, đồng thời nhìn theo cái giường đang kia vụt bay về phía trước, các bác sĩ đẩy giường rất nhanh, bởi vì bọn họ đang trong tình huống cấp bách, khả năng muộn mấy phút thôi, bạn gái Tiêu Minh Khanh liền không cứu được nữa, Tiêu Minh Khanh theo sát bên giường vừa lo lắng vừa chạy theo nhìn bạn gái hắn, những bệnh nhân chung hành lang nhìn thấy màn này lập tức hướng bên cạnh để né tránh nhường đường.

Sau đó tôi cúi đầu trong nháy mắt, thấy được sợi tơ hồng trên ngón út.

Sợi tơ hồng không biết từ lúc nào xuất hiện, có thể là lúc thời điểm tiến vào bệnh viện đã có, chỉ là tôi không chú ý tới, điều này nói rõ Tiểu Nhiễm cũng đang trong bệnh viện này.

Tiểu Nhiễm cũng ở đây, cô nàng đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi có chút hoảng hốt, không nghĩ tới tại nơi này lại gặp được Tiểu Nhiễm, vội vàng muốn đi theo dây tơ hồng mà đi tìm Tiểu Nhiễm, nhưng mà ngẩn đầu lên nhìn theo phương hướng sợi dây, tôi thấy Tiểu Nhiễm ở phía trước không xa, ở hành lang đang cùng một bác sĩ mà trầm thấp giọng trò chuyện cái gì đó, biểu hiện rất thả lỏng, xem ra dáng vẻ không có giống như là đã xảy có chuyện gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn qua bác sĩ kia, chính là bác sĩ Lý đã trị liệu bệnh mộng du cho Tiểu Nhiễm, xem ra là Tiểu Nhiễm đến tái khám.

Có điều Tiểu Nhiễm cũng sẽ không tự nhiên như thế mà tự chủ động đến bệnh viện kiểm tra, thực sự là ngạc nhiên, nàng không phải rất sợ đến bệnh viện sao?

Tiểu Nhiễm gật gù nghe bác sĩ Lý, bác sĩ Lý liền xoay người trở về văn phòng, Tiểu Nhiễm liền trước mặt đi tới, xem ra là muốn rời khỏi đây, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Minh Khanh, theo bản năng cúi đầu né tránh Tiêu Minh Khanh để hắn khỏi thấy được nàng, nhưng nàng đã nghĩ quá rồi, Tiêu minh khanh chỉ lo bạn gái của mình, không hề phát hiện ra nàng, trực tiếp từ chỗ nàng chạy đuổi theo chỗ bạn gái.

Tiểu Nhiễm bất ngờ quay đầu lại liếc nhìn Tiêu minh khanh, tôi thì lại bận rộn lo lắng mà bay qua bên cạnh Tiểu Nhiễm. Tuy rằng tôi cũng rất muốn đi theo vào phòng phẫu thuật nhìn một cái, nhưng lúc này Tiểu Nhiễm trọng yếu hơn, có thể ở tại đây mà gặp được Tiểu Nhiễm thật là làm tôi có chút kinh hỉ, ngay bây giờ tôi không muốn một chút nào rời đi khỏi nàng, chỉ muốn nhanh lên một chút mà cùng nàng trở về nhà.

Tiểu Nhiễm đem hồ sơ bệnh án trong tay bỏ vào trong túi xách, đi về phía trước hai bước, lại do dự dừng lại quay đầu nhìn, các bác sĩ đã đẩy bạn gái Tiêu Minh Khanh qua chỗ rẽ hành lang, Tiểu Nhiễm đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, hướng về phía chỗ rẽ đi tới.

Cô nàng không phải chán ghét Tiêu Minh Khanh sao? Tôi nghi hoặc theo nàng đồng thời bay lại gần, Tiêu minh khanh chính là đang ở trước phòng giải phẫu mà ôm đầu lo lắng đi tới đi lui.

Tiểu Nhiễm đại khái xưa nay cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ hoang mang lo lắng này của Tiêu Minh Khanh, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là hướng về phía Tiêu Minh Khanh đi tới, hoá ra là lấy thân phận bằng hữu mà quan tâm một lúc, quả nhiên không hổ danh là Tiểu Nhiễm của tôi, so với tôi còn rộng lượng hơn, xem biểu hiện của Tiểu Nhiễm, đối với chuyện Tiêu Minh Khanh có bạn gái hoàn toàn không kinh ngạc, xem ra quả nhiên là đã biết từ sớm.

Tôi cúi đầu nhìn ngón tay Tiểu Nhiễm mang liên kết sợi dây tơ hồng, lại nhìn phía trong phòng giải phẫu, Tiêu Minh Khanh không thể đi vào phòng giải phẫu, nhưng tôi có thể, chỉ là vào xem một chút, mới rời đi khỏi Tiểu Nhiễm mà sợi dây tơ hồng màu sắc liền nhạt đi một ít, chuyện này rất an toàn, có tơ hồng liên kết, tôi sẽ không lại cùng Tiểu Nhiễm tách ra. Tôi nghĩ như thế, liền bay vào phòng phẫu thuật.

Trong phòng giải phẫu chính là đang cấp cứu một sinh mệnh, vì lẽ đó tôi nghĩ nên vào nhìn thử, tôi hy vọng cô gái này có thể sống xót, bởi vì thực sự sinh mệnh rất quý giá.

Làm một du hồn cô đơn quá thống khổ, nếu như nàng ta thật sự chết đi, tôi nghĩ hồn phách của nàng sẽ lập tức thoát khỏi xác, nói cho du hồn còn ngơ ngơ ngác ngác của nàng bên người kia chính là người đàn ông nàng yêu.

Một du hồn phiêu đãng không được bao lâu, cho dù chạy trốn được ánh nắng mặt trời, thì mấy ngày sau Quỷ sai đại nhân sẽ đến bắt nàng đi, nếu như khi đó nàng vẫn là cái ý thức hỗn độn của một con ma, vậy thì thật là quá đáng thương.

Tôi nghĩ khi nàng bị Quỷ sai bắt đi chí ít nói cho nàng biết bên ngoài kia là một nam nhân đã từng là người yêu nàng, cũng tốt hơn là cái gì cũng không biết mà ngơ ngác.

Tôi ở trong góc nhìn nhóm bác sĩ y tá đang làm giải phẫu cho nàng, mãi đến tận khi tình hình khả quan ổn định hơn mới yên tâm, lúc này nhớ tới dây tơ hồng kết trên ngón tay vội vã cúi đầu nhìn, cũng còn tốt, màu sắc vẫn chỉ là nhạt đi một ít mà thôi, Tiểu Nhiễm cũng không có cách bệnh viện quá xa.

Tôi lại quay đầu lại đưa mắt nhìn về phía cô gái đang nằm hôn mê trên giường, cũng không biết nàng tỉnh lại có thể hay không vì mình đã làm chuyện ngớ ngẩn mà hối hận? Nếu như nàng sau khi tỉnh lại vẫn là cảm thấy thống khổ ngột ngạt, như thế nàng có thể hay không lại đi tự sát?

Nhưng đây cũng không phải là chuyện tôi cần lo lắng, tôi hiện tại chỉ cần đi theo Tiểu Nhiễm là tốt rồi.

Chỉ cần tơ hồng vẫn còn, liền nói rõ tôi cùng Tiểu Nhiễm cách nhau cũng không quá xa, không nhanh không chậm theo sợi dây kết nối mà đuổi theo là được, nhưng tôi đã lâu không gặp nàng, tôi rất nhớ nàng, theo Tiêu Minh Khanh nhìn hắn cũng bạn gái hắn tổng thể chuyện cãi nhau là bởi vì Tiểu Nhiễm, tôi thì lại càng nhớ tới Tiểu Nhiễm, tôi xuyên qua tường theo dây tơ hồng mà đi tìm Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm vừa mới đi ra bệnh viện không xa, chính đang ở ven đường tại trạm xe buýt chờ xe.

Màu sắc sợi dây tơ hồng kết bởi vì chúng tôi tới gần nhau hơn mà thêm đậm, tôi nhìn trong đám người, Tiểu Nhiễm đang trưng lên nụ cười thư thái, tôi cười ha hả đi qua bên cạnh nàng, cùng nàng đồng thời nhìn về phía phương hướng xe buýt tới.

Rốt cục cũng về được nhà, tôi nhảy nhót vây quanh Tiểu Nhiễm bay tới bay lui.

Nhà của chúng ta.

Tôi đã rất bất ngờ khi gặp được Tiểu Nhiễm, quả thực là một kinh hỉ lớn, đương nhiên không chút do dự theo sát lấy nàng mà trở về nhà, Tiểu Nhiễm nàng mỗi ngày cũng đều như vậy, rồi cùng tôi giống như trước kia tan ca theo nàng về nhà, nàng cũng không biết tôi đã rời đi nàng một thời gian và hiện tại quay trở về, nàng sau khi về đến nhà thì càng thêm vui vẻ một chút.

Con cẩu ngốc A Miêu nhìn tôi trở về, vây quanh tôi một vòng tới lui, Tiểu Nhiễm ở phòng bếp xào rau, tôi cùng A Miêu chơi, nghe được trong phòng bếp truyền ra tiếng nói chuyện, Tiểu Nhiễm đương nhiên là ở cùng tôi nói chuyện, tôi liền hướng A Miêu làm cái mặt quỷ, vô tình bỏ đi

Vô tình bỏ rơi nó đi đến chỗ Tiểu Nhiễm.

Tiểu Nhiễm một bên xào rau một bên cười nói:"Em hôm nay đi tới bệnh viện, bác sĩ Lý nói bệnh của em đã ổn hoàn toàn rồi"

Ổn hoàn toàn rồi? Đúng rồi, nàng không còn mộng du nữa, cái bệnh kia của nàng đúng là đã chữa khỏi.

Tôi bay tới vị trí thường ngồi kia bày ra tư thế đang ngồi, sau đó nghiêng đầu nhìn bóng lưngTiểu Nhiễm đang xào rau.

"Hôm nay em còn gặp được Tiêu Minh Khanh nữa"

"Tiêu Minh Khanh chắc chị cũng biết ha, chính là cái cậu thanh niên lúc trước đi cùng mẹ em ấy"

"Có điều chị không cần lo lắng, em không có một chút nào thích cậu ta cả"

Những điều Tiểu Nhiễm nói này tôi đều biết, tôi đều nhìn thấy, tôi vốn còn muốn theo phụ hoạ nàng, cùng nàng cùng nhau chơi đùa nhưng rõ ràng cùng đối phương rõ là không liên hệ lắm, tôi vẫn làm bộ không biết mệt mỏi là gì cùng ở chỗ tiểu Nhiễm nói chuyện, nhưng hôm nay tôi lại không có tâm tình làm điều đó, có điều cũng không cần có tôi, Tiểu Nhiễm một mình tự nói chuyện mà vẫn tràn đầy phấn khởi, thậm chí để cho tôi đều muốn dao động mà hoài nghi nàng có thật hay không mà nhìn thấy tôi cùng nàng tán gẫu.

Tôi đã chết rồi, nên tôi sẽ không sợ, nhưng nếu như người khác nhìn thấy, liền thấy muốn sởn tóc gáy, bác gái mà nhìn thấy cái bộ dạng này của Tiểu Nhiễm, nhất định là sẽ rất khó đỡ.

Tôi nghĩ tới dáng vẻ bạn gái Tiêu Minh Khanh yếu ớt nằm ở phòng bệnh.

Con người đều sẽ chết, cho dù Tiểu Nhiễm của tôi không có bệnh không có tai hoạ, bình an cả đời, nhưng một ngày nào đó nàng cũng sẽ có lúc chết đi, vậy thì tôi, tôi lẽ nào cũng chỉ có thể như vậy mà đi theo bên cạnh nàng mấy chục năm, sau đó đến khi nàng biến thành ma rồi nhìn nàng bị Quỷ sai bắt đi sao? Cái chuyện kia thật không có ý nghĩa gì, ngẫm lại kết cục như vậy, tôi liền cảm thấy rất cô đơn.

Tôi rất muốn Tiểu Nhiễm có thể hạnh phúc, nhưng tôi đã không cấp được cho nàng, Tiểu Nhiễm khỏi bệnh rồi, nàng liền có thể cùng người bình thường như thế mà kết giao, sau đó kết hôn sinh con, nhưng bộ dáng nàng như bây giờ hiển nhiên không thể.

Tiểu Nhiễm ngay cả bệnh cũng không có được, bệnh của nàng đã càng ngày càng nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK