Không, không đúng, Tiểu Nhiễm của tôi không có không bình thường, nàng chỉ là bị bệnh mà thôi, chỉ là sinh bệnh, có thể trị là được.
Nhưng Tiểu Nhiễm là một bệnh nhân bướng bỉnh, nàng không có chút nào phối hợp, thời điểm uống thuốc thật giống như là người khác đang hại nàng, cuối cùng không thể không cứng rắn mà đem trói buộc nàng trên giường đem thuốc ép nàng uống.
Tôi không biết Tiểu Nhiễm phải ở chỗ này ngây ngốc bao lâu, nhưng nàng tinh thần ngày càng không ổn định.
Nàng thời điểm phát bệnh sẽ ở trong phòng bệnh lần lượt mở từng cửa phòng ra tìm kiếm, mở ra rồi đóng lại, bất an tìm tôi khắp nơi, có lúc sẽ xem người hộ công tới chăm sóc là tôi, điềm điềm mật mật lôi kéo tay của người đó kể một ít lời nói, rồi đột nhiên tỉnh ngộ lại, liền lại làm náo động lên, xua tay đánh người, rít gào lên bắt bọn họ phải đem Vân Thiển trả lại cho nàng.
Khi tỉnh táo trái lại rất yên tĩnh, ôm chính mình ngồi xổm trong góc, không biết đang suy nghĩ gì.
Tôi đã không dám tới gần nàng, sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho nàng, chỉ ở ngoài cửa thông qua kính mà nhìn nàng, có mấy lần bác gái đến, tôi cùng bọn họ đồng thời nhìn về Tiểu Nhiễm phía trong phòng bệnh, bị trói ở trên giường, người hộ công chính là ép buộc nàng ăn cơm.
Tôi không biết Tiểu Nhiễm có phải là hay không sẽ như vậy cả đời.
Tôi cúi đầu nhìn về sợi dây nhân duyên chết tiệt trên ngón tay, cũng bởi vì cái này mà phá huỷ đi cuộc sống của nàng.
Nhưng tôi cũng chỉ là giận chó đánh mèo, chân chính hại Tiểu Nhiễm chính là tôi.
Có lúc Tiểu Nhiễm ở trong góc không nhúc nhích một hồi lâu, tôi sợ nàng xảy ra chuyện gì liền bay tới gần nàng, sẽ nghe thấy nàng rất nhỏ giọng thì thầm.
"Vân Thiển, chị làm sao một mực không gặp em, chị có phải là trách em hay không"
"Em thật vất vả, em không chịu đựng nổi nữa".
"Bọn họ đều nói em là kẻ điên, có phải là bởi vì như vậy nên chị không thích em nữa?"
Nàng như vậy yêu tôi, yêu cố chấp như vậy, dạng tự nói tự nghe này làm tôi rất hoảng loạn, không thể lại không rời xa xa nàng, trốn ra ngoài hành lang chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn nàng.
Có một lần tôi trở về nhà lúc trước của chúng tôi, rất khéo, thời điểm tôi ở bên trong bệnh viện bay phiêu đãng nhìn thấy chiếc xe buýt Tiểu Nhiễm hay đi về vùng ngoại thành kia đang lái trở về, tôi liền đi theo xe buýt đó đi một vòng thật dài, bỏ ra một buổi chiều mới trở lại vùng ngoại thành, có điều không liên quan, tôi chính là không bao giờ thiếu thời gian.
Tôi trở về nhà cũ, nơi đó yên lặng, một điểm nhân khí cũng không có, phòng này đã trống không một thời gian dài, bác gái bác trai sẽ hỗ trợ xử lí, hay là đã có khách trọ khác vào ở rồi.
Tôi một mình lẻ loi lung tung không có mục đích mà phiêu đãng, không biết nên đi nơi nào, cuối cùng vẫn là trở về trạm xe buýt, chờ xe buýt tới liền theo trở về bệnh viện tâm thần.
Tiểu Nhiễm vẫn là như vậy, không hề có một chút khởi sắc, tôi không biết nàng có thể hay không cả đời đều sẽ như vậy trôi qua, tôi từng nghĩ mình là một tình duyên mà vui mừng, tôi thích Tiểu Nhiễm nàng, tôi đồng ý như vậy cả đời đi theo bên người nàng, cho dù nàng không cảm nhận được tôi, thế nhưng không liên quan, tôi cũng không có yêu cầu gì to tát, tôi rất dễ dàng chấp nhận, chỉ cần nhìn nàng thôi là đủ rồi.
Nhưng tôi hiện tại hối hận.
Nếu như tôi không cùng nàng rời đi phố kinh doanh, bệnh của Tiểu Nhiễm chỉ hoãn trì ở giai đoạn mộng du, dù sao cũng đỡ hơn cách trị liệu hiện tại, nàng có thể sẽ từ chối Tiêu Minh Khanh, có lẽ sẽ oan ức chính mình gả cho Tiêu Minh Khanh, nhưng ít ra sẽ không sống gian nan ở hiện tại như thế này.
Nhưng cái gọi là nếu như đó, chính là đã không có cách nào cứu vãn được quá khứ, tôi duy nhất có thể làm chính là rời xa nàng, triệt để rời xa nàng, nhưng tôi lại một mực rất nhu nhược, không đành lòng, chỉ dám cách xa nàng vài bước như vậy, trốn ở trong hành lang mà nhìn nàng.
Tôi muốn làm gì đó để cứu vãn, có thể lúc này tôi mới tự hiển nhiên mà phát hiện, tôi cũng chỉ là một tình duyên vô lực nhỏ bé mà thôi.
Quỷ sai đại nhân sẽ có lúc đi ngang qua bệnh viện, đến gần vùng bệnh viện ngoại thành, rất ít người, hồn ma cũng không nhiều, tôi bình thường cũng không thấy qua được hồn ma nào, Quỷ sai đại nhân luôn là trực tiếp bay qua đi tới, tôi ở lâu bên trong cũng gặp được ông ta mấy lần, nhưng hiện tại có chút sợ ông ta, cũng không phải sợ ông ấy bắt tôi, chỉ là sợ ông ta mang tính mạng Tiểu Nhiễm đi.
Vẫn là Quỷ sai đại nhân phát hiện tôi ở đây, ông ta đã sớm không nhớ rõ Tiểu Nhiễm, nhưng nhớ được cái tình duyên quái gỡ phiền toái như tôi, hơn nữa chuyện hiện tại đối với tôi không còn hay bám theo ông ta nữa,ông ta vô cùng bất ngờ, trái lại chủ động tới cùng tôi tán gẫu.
Tôi chính là tung bay trên sân thượng nhìn lên sao trời mà đờ ra, nghe thấy âm thanh của Quỷ sai đại nhân liền quay đầu liếc nhìn một cái, tôi vừa nãy nhìn thấy ông ta bay ngang qua, tuy rằng cũng lâu rồi không gặp, nhưng tôi không thấy thế nào muốn ngẫu hứng với ông ta, hiện tại đặc biệt không muốn nhìn thấy ông ta, vì lẽ đó cũng không cảm thấy cái gì ngạc nhiên, liền như vậy liếc mắt nhìn ông ta.
Quỷ sai đại nhân chậc một tiếng bay đến: "Cô làm sao yên lặng như vậy?"
Ông ta nói như vậy xem ra trước đây là tôi rất hay bám lấy ông mà làm phiền.
Nhìn tôi không để ý tới, Quỷ sai đại nhân trên dưới đánh giá tôi, rất ngạc nhiên nói: "Hiếm khi thấy cô có dáng vẻ sa sút như vậy nha".
Quỷ sai đại nhân căn bản cũng không có nhìn thấy qua dáng vẻ sa sút của tôi, bởi vì tôi mỗi lần nhìn thấy ông ta đều líu ra líu ríu đi theo sau ông ấy, quấn lấy ông ấy hỏi hai ba câu, cũng khó trách hiện tại ông ấy thấy tôi kỳ lạ.
Tôi mắt nhìn túi vải phình to bên hông ông ấy, không nhịn được mà hỏi: "Quỷ sai đại nhân, người chết rồi sẽ đều bị ông bắt về địa phủ phải không?"
"Đương nhiên rồi" Quỷ sai đại nhân văng phun hơi thở ra, như là chuyện hiển nhiên mà nói.
"Như vậy tôi thì sao?" tôi hỏi ông ta: "Ông chừng nào thì bắt tôi xuống địa phủ?"
Quỷ sai đại nhân trừng mắt trâu nhìn tôi: "Cô là tình duyên mà, cô biết rõ là tôi không bắt cô được đó sao, không phải vậy thì làm gì để cô ở đây lớn lối như vậy?"
Tôi rất thất vọng nhìn ông ta.
Tôi gần đây đờ ra cũng đều nghĩ đến việc này, tôi lúc nào mới có thể biến mất đây?
Người chết thì bị mang đến địa phủ, đó là cõi đi về của hồn phách, như vậy tôi thì sao đây?
Tôi cho dù theo Tiểu Nhiễm như vậy cả đời, nhưng Tiểu Nhiễm nàng khi chết rồi sẽ trở thành hồn ma, sẽ bị mang đến địa phủ, tôi lại không thể đi, Quỷ sai đại nhân nói qua, tôi là tình duyên, bọn họ không bắt tôi được, như vậy tôi liền vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác tiếp tục phiêu đãng sao?
Nhưng là không có Tiểu Nhiễm, tôi ở trên thế gian này tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ? Chỉ là suy nghĩ một chút liền cảm thấy tháng ngày lâu như vậy, một giây tôi cũng không chịu được.
Như vậy tháng ngày nhất định rất khổ cực, còn không bằng để cho tôi biến mất đi thì tốt.
"Quỷ sai đại nhân, ông sống bao lâu rồi?"
"Sống?" quỷ sai đại nhân trừng mắt trâu lên.
"Làm quỷ được bao lâu mới phải?" tôi thay đổi lời giải thích.
"Ừm..." Quỷ sai đại nhân do dự một chút, rất nguy ý tứ nói: "Quá lâu, tôi cũng không nhớ được, cỡ chừng một ngàn năm đi"
Một ngàn năm sao, nghe tới thực sự là rất lâu, tôi vừa qua trải qua mấy năm thôi đã liền không chịu được nữa.
"Quỷ sai đại nhân, ông thấy qua tình duyên sau cùng cõi đi về là cái gì chưa?"
Quỷ sai đại nhân khổ não suy nghĩ một chút: "Thời gian thực sự quá lâu, tôi cũng không nhớ rõ, tôi cũng không rõ lúc nào đã gặp qua bọn họ hay không."
Quỷ sai đại nhân nói tôi phải đợi, tôi đợi đến khi gặp được Tiểu Nhiễm, nhưng tôi hiện tại hối hận rồi.
Tình duyên là có kết cục như thế nào đây, như thế mà không ngừng phiêu đãng khắp nơi sao, thật sự là quá mệt mỏi.
Liền tôi rất thành thực cùng Quỷ sai đại nhân nói: "Tôi nếu như có thể một ngày nào đó biến mất thì tốt rồi". Đương nhiên, là sau khi Tiểu Nhiễm rời đi.
Quỷ sai đại nhân kinh ngạc nhìn tôi: "Làm một tình duyên không tốt sao?"
Không, không tốt một chút nào hết.
Nhìn những người xung quanh một ngày lại một ngày lần lượt chết đi, tôi vẫn cứ phiêu đãng như thế, cuộc sống như thế quá cực khổ, tôi không muốn.
Editor: Làm ta nhớ tới Lạc đại nhân với câu nói của Tiểu Vũ quớ!
_______________________________________
Quỷ sai đại nhân vẫn ước ao như tôi, cảm thấy làm một tình duyên rất thoải mái, không cần làm việc gì, tôi hiện tại có chút cảm thông với ông ta, chí ít ông ta đã như vậy mà trôi qua một ngàn năm, lợi hại hơn nhiều so với tôi.
"Quỷ sai đại nhân, ông có hay không muốn một ngày nào đó biến mất?"
Quỷ sai đại nhân trù trừ: "Tại sao muốn biến mất chứ?"
"Quỷ sai đại nhân, ông cứ như thế lang thang không mục đích qua tháng ngày, không phải rất vô vị sao?" Tôi hỏi ông ấy: "Thật là không có ý nghĩ gì không bằng quên đi mà biến mất?".
Quỷ sai đại nhân không trả lời tôi, không biết là có muốn hay không biến mất mà vẫn là cứ im lặng.
Tôi lý giải rất nhiều cho ông ấy, tôi hiện tại cũng có chút chết lặng.
Sao trên trời loé lên hấp dẫn lực chú ý nghĩa tôi, thời điểm phản ứng lại, quay đầu nhìn sang, Quỷ sai đại nhân đã rời đi.
Tôi đối với chuyện ông ấy không chào tôi mà đi, tôi không có gì bất mãn, chỉ là lại như vậy nhìn sao trời, đột nhiên thấy vô vị, liền bay xuống xem Tiểu Nhiễm, tôi có chút nhớ nàng.
Tôi chỉ ở trong hành lang thông qua trên cửa kính nhìn, Tiểu Nhiễm chính là đang lúc phát bệnh, lôi kéo một hộ công nói lời nói điềm điềm mật mật, hộ công đã quen với dáng vẻ nàng như vậy, thừa dịp nàng trong thời điểm dễ dụ nhất mà giúp nàng ăn cơm.
"Vân Thiển, hay là chúng ta nên chạy trốn đến một nơi không ai tìm ra được đi" nàng chắc chắn mà nói, như một đứa con nít ngây thơ, thật giống chỉ cần nàng nói là điều đó sẽ thành hiện thực, hộ công thả nhẹ âm thanh dỗ nàng nói: "Được được, ăn cơm trước đã, Lâm Nhiễm ngoan nhất, ăn cơm thì Vân Thiển liền thích nàng" Tiểu Nhiễm liền há miệng ăn muỗng cơm kia, lôi kéo tay hộ công cười rất vui vẻ: "Em cũng thích Vân Thiển nhất, chúng ta cùng đi đến một nơi không ai tìm được đi có được hay không?"
Hay lắm, nghe ra thật không tệ.
Nhưng cái nơi rất tồi tệ này cũng không liên quan, chỉ cần chúng ta cùng nhau một chỗ là tốt rồi, chỉ cần đó là nhà chúng ta là tốt, tốt nhất ai cũng không nên quen biết chúng ta, thì sẽ không ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ, có thể một lần nữa sinh sống, có thể sống rất hạnh phúc, không ai sẽ đem Tiểu Nhiễm xem là kẻ điên, tôi thích nàng như vậy, đều không nỡ bạo lực với nàng, nàng nhất định sẽ trải qua những chuỗi ngày vui vẻ, lại giống như tôi hy vọng nàng hạnh phúc như vậy.
Nhưng thật đáng tiếc, nàng không biết, cho dù nàng chết rồi, chúng ta cũng không ở chung được một chỗ.
Tôi nháy mắt mấy cái, cúi đầu.