Nàng phát bệnh, trên cổ gân xanh đều xuất hiện, con mắt đỏ chói, quả thực như một người tâm thần, người trung niên kia cũng bị cái bộ dáng này của nàng làm hoảng hốt, vội vã nhặt đồ dưới đất lên cùng ông lão thần côn kia hốt hoảng chạy đi, Tiểu Nhiễm đem hai người họ đuổi ra ngoài, liền đưa tay lên trán thân hình lay động thật giống muốn té xỉu, nhìn bác gái nàng vẫn lo lắng muốn dìu nàng, nhưng nghe thấy tiếng bước chân tới, Tiểu Nhiễm liền đứng thẳn người, đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó xoay người cảnh giác bác gái.
Ánh mắt Tiểu Nhiễm rất lạnh lùng, làm cho bác gái phải dừng bước, có chút bất an mà nhìn nàng.
"Tại sao mẹ lại làm như thế?" Tiểu Nhiễm đem góc bức ảnh đốt cháy kia nắm chặt ở trước ngực khổ sở chất vấn nàng.
Bác gái đại khái muốn nói một chút là vì muốn tốt cho nàng, nhưng ánh mắt băng lãnh của Tiểu Nhiễm quá ghê người, làm cho bà không nói nên lời.
Bác gái không biết, hành vi của bà như vậy là ép buộc thứ không thành, rốt cuộc không được một kết quả gì.
Bà có thể nói là bà quan tâm Tiểu Nhiễm, bởi vì yêu thương Tiểu Nhiễm, bởi vì Tiểu Nhiễm là con gái của bà, cũng không thể phủ nhận là, bà đã hại Tiểu Nhiễm.
Vì lẽ đó cho dù bà là mẹ của Tiểu Nhiễm, tôi cũng bắt đầu phiền chán bà.
Bác gái cho dù không biết Tiêu Minh Khanh có bạn gái, nhưng nàng thật sự không thấy được Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh là bọn họ thấy ngứa mắt lẫn nhau sao?
Tôi không tin bà không thấy được.
Biết rõ hôn nhân dạng này không xứng đáng, cho dù Tiểu Nhiễm kết hôn cũng sẽ không có hạnh phúc, vẫn cứ tự chủ trương dù là Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh đều không có tồn tại sợi dây hồng tuyến, thậm chí không để ý tới chuyện sau khi cưới sinh sống sẽ có cỡ nào khổ sở, liền vì chỉ để Tiểu Nhiễm trở về con đường ngay thẳng, nên tình nguyện để cả đời Tiểu Nhiễm cứ như vậy mà bị phá huỷ sao?
Tôi thật không muốn tin tưởng đây chính là tình yêu của mẫu tử.
Tôi cho rằng Tiểu Nhiễm sẽ cùng bác gái ầm ĩ lên, nàng cũng bởi vì Tiêu Minh Khanh mà cãi vã với bác gái không ít, mỗi lần đều làm rất dữ dội, tôi mỗi lần như vậy đều không đồng tình, bởi vì dù sao bác gái cũng là mẹ của nàng, nàng làm sao lại có thái độ như vậy đây? Cũng không quá lễ phép.
Nhưng lần này Tiểu Nhiễm ngay lập tức tỉnh táo lại, tâm tình của nàng đại khởi đại lạc quá nhanh, toàn bộ đều chèn ép trong lòng khiến tôi rất lo lắng.
Sắc mặt tiểu Nhiễm bình tĩnh, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, nhưng ánh mắt của nàng lạnh lùng không có cảm tình, nàng rất nhỏ giọng mà hít một ngụm khí, hướng về bên cạnh, cùng bác gái nói: "Mẹ đi đi"
Bác gái lo lắng hô tên nàng một tiếng, Tiểu Nhiễm ngay lập tức sẽ trọng âm lại một lần, có chút nổi giận hơn, bác gái bất đắc dĩ mới rời đi, Tiểu Nhiễm lập tức liền đóng cửa lại, sau đó đứng ở cửa chống đỡ trán một hồi, mới xoay người dựa vào cửa uể oải ngã người xuống, ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn khung ảnh bị phá nát trên sàn nhà, A Miêu hướng về nàng chạy tới vây quanh nàng kết cạ lại liếm, nàng cũng chỉ là lười biếng nhìn A Miêu một chút, sau đó rất qua loa giơ tay sờ sờ đầu A Miêu, chỉ là khí lực rất nhẹ, thật giống như đã rất mệt mỏi mà phải rất miễn cưỡng nhấc tay nhấc chân.
Tôi bay tới trước mắt nàng ngồi xổm người xuống cùng nhìn thẳng chính diện nàng, sắc mặt của nàng rất trắng bệch.
Nàng tựa sau cửa, nhắm mắt lại, nắm chặt góc ảnh chụp kia không nhúc nhích ngồi đến nửa ngày, A Miêu ướt nhẹp con mắt nhìn nàng, cũng biết Tiểu Nhiễm tâm tình không được tốt, nên nó liền không nháo, yên lặng nằm nhoài trên sàn nhà, tôi cũng bồi tiếp nàng, chỉ là nàng không biết.
Tiểu Nhiễm nhắm hai mắt, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Để chị chế giễu," thanh âm của nàng rất âm trầm nhỏ, nếu như không phải tôi đứng gần nàng như vậy, tôi cũng không nghe rõ được, nghe thấy nàng nói chuyện, tôi liền lại đến gần nàng thêm một tí.
"Bà ấy vẫn không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau"
"Đương nhiên, hai người con gái thì khá hoang đường, nhiều khi còn làm bà ấy mất mặt"
"Đây là nhà của chúng ta, cùng bọn họ có quan hệ gì, bọn họ đều là người ngoài, làm gì mà luôn tới đây"
"Em không hoan nghênh bọn họ"
Âm thanh Tiểu Nhiễm ở trong phòng trống rỗng vang lên, bất luận nàng nói thế nào trong phòng đều chỉ có âm thanh của một mình nàng một người vang vọng, nàng biết điều đó, sau đó nàng nhắc tới tên của tôi, vừa nhắc tới tên của tôi, nàng liền nghẹn lời một hồi, sau đó cắn chặt môi, nghẹn ngào, chỉ là nhắc tới tên của tôi, sự giả vờ bình tĩnh của nàng liền không xót lại một chút gì
Editor: hỏi trên đời này giới hạn của một con người có thể chịu được đau đớn trong lòng mà không nói ra cùng ai là bao nhiêu, nếu là tôi, tôi sẽ phát điên, mấy nàng thì sao?
____________________
"Em mệt mỏi quá, Vân Thiển à" nàng rất chậm nói ra câu nói này, góc ảnh kia bị nàng nắm chặt trong lòng, sau đó nàng ôm chính mình, liền như vậy bất lực khóc lên.
Đừng khóc mà, tôi không chịu được khi nàng khóc.
Nhưng chỉ là tôi có thể lo lắng nhìn nàng, cái gì cũng không thể làm được, thậm chí còn không bằng được A Miêu, A Miêu chí ít còn có thể theo mà nghẹn ngào một tiếng biểu đạt quan tâm đối với chủ nhân.
Tiểu Nhiễm à, Tiểu Nhiễm của chị.
Tại sao ái tình gian nan như vậy, cũng nhiều người bị như vậy, nhiều chuyện như vậy mà trở ngại?
Tiểu Nhiễm đến ngày thứ hai, rồi đối với chuyện gì cũng như chưa từng xảy ra, như cũ cùng tôi chào buổi sáng, như cũ làm cái gì đều muốn cùng tôi trò chuyện một hai câu, nhưng tôi biết, ngày hôm qua tôi nhìn thấy nàng phát bệnh, nàng đã gần suy sụp mất rồi, chỉ cần có thêm một chút kích động, nàng nhất định sẽ phát điên.
Tôi biết tình thế chuyện này nghiêm trọng, tôi đã gặp qua một lần, bạn gái Tiêu Minh Khanh chính là một minh chứng, vì lẽ đó tại mỗi thời khắc tôi đều theo Tiểu Nhiễm, cũng như lúc nàng làm việc, tôi nghĩ mình phải là người đầu tiên phát hiện được bất thường của nàng, cứ coi như là phát hiện đi, rồi sau đó thế nào? Tôi không can ngăn tiếp cận được, nhưng tôi lo lắng cho nàng, tôi nhất định phải đi theo bên cạnh nàng.
Thời điểm Tiểu Nhiễm làm việc xem ra nguỵ trang tựa hồ cùng với lúc bình thường không có gì không giống nhau, chỉ là nàng làm gì đó tại một thời điểm nhất định nào đó sẽ đột nhiên ngừng lại một hồi, hướng nhìn về phía bên cạnh, cho dù bên cạnh nàng không có người, sau đó nàng sẽ nhìn chằm chằm bên cạnh mình ngẫm nghĩ một hồi, lại tiếp tục làm việc.
Tôi nghĩ nàng đại khái là muốn cùng tôi nói chuyện, lại đột nhiên nhớ tới đây không phải là ở nhà.
Chuyện này lúc trước đây là chưa từng có.
Bệnh của nàng đã càng ngày càng nghiêm trọng, tôi sợ nàng có một ngày thời khắc nào đó sẽ không khống chế được.
Tôi vẫn theo nàng, sợ sệt nàng đột nhiên phát bệnh, nhưng nàng trái lại nguỵ trang rất tốt, đây không phải là chuyện tốt, nàng ẩn giấu càng tốt, càng là đem tất cả những ngột ngạt vào trong lòng, thời điểm bạo phát càng không thể cứu được. Tôi cũng không phải chuyên gia gì, tôi chỉ là thấy tận mắt một lần bi kịch dạng này.
Đối với tôi mà nói bệnh của Tiểu Nhiễm là thứ tôi ở hiện tại cần lo lắng nhất, nhưng người sống không giống nhau, thế giới người sống quá phức tạp đi, bọn họ phải lo lắng nhiều thứ lắm, sinh lão bệnh tử, đều là vấn đề cả đời, cho dù mọi phương diện đều là có cân nhắc, vẫn cứ còn có thiên tai nhân hoạ.
Ví dụ như cái chết của tôi, tại nạn xe cộ chính là nhân hoạ.
Thiên tai thì càng không thể tránh khỏi.