Tiểu Nhiễm cau mày bưng chân, quần của nàng bị phá rách một góc, lộ ra một đường thật dài chính là đang rướm máu, nhìn thấy liền biết rất đau đớn, có điều Tiểu Nhiễm rất kiên cường, nàng cũng không than đau, cùng mọi người chờ cơn dư chấn qua đi, bốn phía bình tĩnh lại, mọi người mới dồn dập đứng lên, rất nhiều người vẫn cứ cảm thấy không an toàn mà lưu lại tại bãi đậu xe, đồng nghiệp của Tiểu Nhiễm cũng không tệ lắm, nói muốn dẫn Tiểu Nhiễm đi phòng khám phụ cận băng bó một chút, để như thế chảy máu quá nhiều cũng là một vấn đề.
Đúng là không thể chần chừ được, máu của nàng thấm nhuộm đỏ một mảng, nhìn thật sự rất thương tâm.
Tiểu Nhiễm xem ra có chút mơ hồ, đại khái là đã mất máu quá nhiều, nàng không nói một lời bị đồng nghiệp đỡ lấy cùng mấy người bị thương khác hướng về phía phòng khám phụ cận, trên đường đi đều là một mảng hỗn loạn, nơi nơi xe đâm vào nhau, tất cả mọi người tìm nơi ẩn núp nên trên đường trái lại rất trống trải không có bất kì ai, quả thực tựa như là tới ngày tận thế.
Tôi yên ổn theo phía sau Tiểu Nhiễm, tay đường hoàng vắt ở sau lưng.
Bởi vì tôi đại khái đã biết tôi chính là đã gặp được bọn họ - là người như thế nào, tốt xấu ra sao nên tôi yên tâm.
Người sống là hoàn toàn tôi không thể đụng được.
Tôi từng đụng phải cậu thanh niên kia, mà trên thực tế, tôi cho dù chưa hề đem cậu ta đẩy ra, Tiểu Nhiễm trong tay cũng cầm dao, có lẽ sẽ đâm vào người cậu ta.
Thời điểm tôi đụng tới Tiểu Nhiễm, là cái tủ đang muốn ngã lên người nàng.
Cái người bị đặt bên dưới mớ hỗn độn kia, thì càng khỏi phải bàn tới.
Tôi có thể gặp được, đều là có thể sẽ chết, một đường trên sinh tử.
Cái này khá giống như nguyền rủa, cho dù bọn họ cũng không phải bởi vì tôi mà mất đi tính mạng, thậm chí tôi còn cứu được Tiểu Nhiễm, nhưng tôi không dám đưa tay ra chạm vào nàng.
Tôi không muốn bởi vì tôi mà gây hại cho Tiểu Nhiễm.
Tôi cúi đầu nhìn tay của chính mình, cảm giác rất phức tạp, tôi đúng là rất muốn chạm vào Tiểu Nhiễm, ôm nàng một cái cũng được, hiện tại cũng không dám dây vào nàng, vừa nãy là vì cứu nàng, khi đó căn bản không có tâm tư suy nghĩ khác, hiện tại cũng không nhớ ra được lúc chạm vào Tiểu Nhiễm là cảm giác gì
Tôi nội tâm xoắn xuýt một đường, tôi là muốn chạm vào nàng, lại nhẫn nhịn không dám đưa tay ra, mãi đến khi bọn họ tiến vào phòng khám tôi mới không nhịn được đưa tay thật nhanh mà đụng cánh tay Tiểu Nhiễm một cái, một cái cực kỳ nhanh, tôi có thể khẳng định cho dù đụng được Tiểu Nhiễm cũng không có cảm giác được gì, nhưng tôi không có đụng được tới nàng, nên hoàn toàn không có cảm giác nào.
Tôi do dự lại thử nghiệm mà vươn tay chạm vào tóc Tiểu Nhiễm, tay trực tiếp xuyên qua thân thể nàng, rồi cùng như vô số lần trước đây đồng dạng, Tiểu Nhiễm không hề có cả giác gì, sau khi nàng rời đi khỏi cái tủ kia liền không nhìn thấy tôi, đương nhiên cũng không biết tôi đang ở ngay bên người nàng.
Tôi thất vọng cúi đầu nhìn tay, cũng không biết nên cao hứng hay là nên phiền muộn.
Không đụng tới được là chuyện tốt, nói rõ Tiểu Nhiễm hiện tại an toàn, nhưng tôi xác thực rất muốn chạm vào nàng, tôi thậm chí đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến hiện tại mới đưa tay ra, cảm thấy như vậy cho dù đụng được nàng nhưng nơi đây là phòng khám cũng có thể cứu nàng cho nên mới lớn mật thử một chút.
Kết quả là đều chính mình tưởng bở rồi.
Nhưng Tiểu Nhiễm an toàn tuyệt đối là chuyện tốt, tôi vẫy vẫy tay, đi theo bên cạnh Tiểu Nhiễm, phòng khám người đã đông đúc, cùng theo đó là tiếng khóc lấp đầy tai, xem ra người bị thương chung quanh là đều tới nơi này, so với vết thương của Tiểu Nhiễm trái lại không nghiêm trọng, nàng đơn giản ngồi yên vị ở trong hành lang, ngược lại lúc này cũng không có gì cố kỵ, Tiểu Nhiễm kéo chiếc vải quần đã rách nát thắt ở trên đùi tạm thời để cầm máu, xem ra khá chật vật, có thể nhìn người xung quanh so với nàng cũng không kém được bao nhiêu là được rồi.
Tiểu Nhiễm ngồi yên lặng chờ đến lượt nàng, tôi thì lại ngồi xổm bên cạnh nàng cùng nàng ngồi chờ, đây chỉ là phòng khám bệnh nhỏ gia đình, nhân viên y tế ít, tiến độ cũng chậm đi, chờ một hồi lâu như vậy vẫn không ai dịch chuyển được về phía trước một bước, cũng không biết cái người ở phía trước bị thương cái gì nghiêm trọng mà tốn đi nhiều thời gian như vậy, Tiểu Nhiễm chờ quá lâu, sắc mặt đều đã bởi vì bị mất máu quá nhiều mà trắng bệch, tôi nhìn mà trong lòng thấm đau đớn.
Tôi bay lên, dự định đi xem tình huống phía trước, ngồi xổm ở nơi này chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi đang định bay vào nhìn, lại đột nhiên nghe một tiếng thét thê thảm chói tai, là tiếng của một bé gái, nhưng thê thảm như vậy âm thanh tuyệt đối không phải người có thể phát ra, hơn nữa người chung quanh vẻ mặt bất biến, hiển nhiên đều không nghe thấy tiếng hét thảm này.
Tôi hướng về phía phương hướng của âm thanh phát ra nhìn sang, nhìn thấy một bé gái nhỏ vẻ mặt như đưa đám trốn ở vách trong bóng tối bưng cánh tay đang bốc khói, cô nhóc trốn ở trong đám người, nhưng lại không ai phát hiện ra, hiển nhiên cô nhóc này đã là một hồn ma, còn là một hồn mơ vẫn còn ngơ ngác, mới vừa thoát ly khỏi thể xác, không phải vậy làm sao lại ngốc nghếch đi tiếp xúc chạm với ánh mặt trời đây?
Nhìn cô nhóc còn nhỏ như vậy, cũng cỡ sáu, bảy tuổi, xem ra cũng là mất đi trong vụ tai nạn này, thực sự là đáng thương, tôi vừa trơ mắt nhìn thấy một sinh mệnh mất đi, lúc này nhìn thấy cô nhóc ma này cũng có mấy phần thương tâm, không phải vụ việc trước đó như vậy, tôi e là không thèm để ý tới cô nhóc.
Tôi bay tới trước mặt cô nhóc, quan tâm hỏi: "Nhóc vẫn ổn đó chứ?"
Cô bé ngồi xổm ở trong bóng tối, khóc sướt mướt xoa cánh tay, uỷ khuất nói: "Đau, đau quá", cũng may là cô nhóc khóc không ra nước mắt, không phải vậy nhất định khóc rất thiên kinh động địa.
Tuy rằng tôi không sợ ánh mặt trời, nhưng tôi nghĩ tới thời điểm cứu Tiểu Nhiễm, cái tủ đập ở trên người tôi lúc đó thực sự rất có cảm giác, đau đớn tôi nghĩ cùng đều giống con người bình thường, thực sự là hồi ức không đẹp, tôi nhìn cô nhóc này, có chút đồng cảm lây: "Đau lắm hả, nhóc không nên ra ánh sáng mặt trời đâu"
Con nhóc lúc này mới phản ứng, bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn, tròn trịa con mắt nhìn tôi, dáng dấp đúng là thật đáng yêu, chính là bày ra khuôn mặt nhăn nhó kia mà khóc.
"Chị nhìn thấy được em sao?" cô nhóc ngạc nhiên hỏi.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô nhóc: "Đương nhiên nhìn được"
Cô nhóc cả kinh há to miệng, vừa nhìn về phía khoảng không: trái phải đám người, đưa tay chỉ về bọn họ: "Vậy chú kia, chị này, làm sao đều không thể nhìn thấy em?"
Tôi không đành lòng trả lời cho cô nhóc, lẽ nào trực tiêp nói cho cô nhóc biết là nhóc đã chết rồi sao? Vậy có chút tàn nhẫn, hơn nữa nhóc còn nhỏ như vậy, không hẳn lý giải chuyện sinh tử có thể hiểu được bao nhiêu.
"Bọn họ à, coi như nhóc đang chơi trò chơi đi" tôi trái lương tâm mà nói.
"Chơi trò chơi?" cô nhóc đã quên khóc, ngơ ngác nhìn tôi.
"Đúng" tôi dùng sức gật đầu
"Trò chơi gì."
"Đúng đó, là làm bộ như không nhìn thấy nhóc?" Tôi có chút hiếm lời, thế nhưng cô nhóc còn nhỏ nên rất dễ bị lừa, không thấy được là tôi đang nói dóc, để cho tôi thở phào nhẹ trong lòng.
"Chị to lớn gì đó ui, vừa nãy em rất đau, so với bị mẹ đánh còn đau hơn" con bé không truy cứu vấn đề chuyện người khác không nhìn thấy nữa, vô cùng đáng thương mà cùng tôi than khổ.
"Mẹ nhóc cũng đánh nhóc sao?"
"Cũng không phải thế, thế nhưng lúc em không nghe lời bà sẽ đánh vào mông em" cô nhóc ngượng ngùng, thực sự là một tiểu quỷ đáng yêu, có điều cô nhóc còn không cảm giác ngộ được cái gì gọi là sinh tử vong, cho nên mới không cảm giác được sự thống khổ.
Bên trong phòng bệnh truyền ra tiếng phụ nữ khóc cùng tiếng mắng của một người đàn ông, cô nhóc bên ngoài lắng nghe, một mặt nghi hoặc.
"Sao vậy?"
"Là tiếng của baba với mama" cô nhóc nháy mắt nói: "Tại sao mama lại khóc, baba mắng mẹ sao?"
Tôi nhún nhún vai: "Không biết đâu à, baba mama là tổng cãi nhau sao?"
"Dù biết có lúc, baba rất hung dữ" cô bé làm vẻ mặt run rẩy: "Mama sẽ rất khó chịu".
"Thế còn nhóc?"
"Ah?"
"Thời điểm mama khóc, nhóc đang làm gì?"
"Em sẽ giúp mama đánh baba" cô nhóc tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ lắc lắc.
Tôi nhịn cười không được, lại lắng nghe phía ồn ào trong phòng bệnh, cúi người xuống nhìn cô nhóc, thả giọng êm ái nhìn con mắt của cô nhóc: "Vậy có muốn lại nhìn baba mama nhóc một lần cuối không?"
"Cái gì gọi là một lần cuối chứ?" cô nhóc mở đôi mắt trong suốt nhìn tôi, ngơ ngác hỏi.
Tôi không đành lòng nói sự thực với cô nhóc, bay tới trước phòng bệnh vẫn tay gọi cô nhóc, cô nhóc liền nhảy nhảy nhót nhót nhẹ nhàng lại, cô nhóc cũng ý thức được điểm không đúng, cúi đầu nhìn chân chính mình đang bay, tôi gọi nàng lại đây, nàng liền bị dời đi sự chú ý đó mà hướng về tôi nhẹ nhàng, phòng bệnh này cách cũng không xa, trung gian tiếp xúc không tới ánh mặt trời, cô nhóc liền thuận lợi mà theo tới.
Cửa phòng bệnh đóng chặt kín mít, có điều không liên quan lắm, hai chúng tôi cũng đã chết rồi, cô nhóc theo tôi trực tiếp bay vào, cô nhóc đối với việc chính mình có thể xuyên qua cửa cảm thấy mới mẻ, cuối đầu nhìn toàn thân mình nghĩ không ra nguyên nhân, đại khái còn tưởng rằng là một trò chơi thú vị.
Trong phòng bệnh lại như cô nhóc nói, một đôi sợi dây nhân duyên đánh kết rất nhiều cái bế tắc phu thê, xem ra thực sự là một nhân duyên không hạnh phúc.