Trong một phòng của tầng cao nhất thuộc một nhà trọ, Đông Phương Ẩn đứng lặng lặng bên cửa sổ, hai tay chắp phía sau lưng, không biết hắn đang suy nghĩ tới cái gì.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh màu đỏ từ ngoài cửa sổ hiện lên, giây lát lướt qua.
Đông Phương Ẩn nhăn nhăn mày, hướng bên ngoài nhìn xem, trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, “Vô Tà, ngươi lại lén chạy ra ngoài?”
Lời của Đông Phương Ẩn vừa buông xuống, một thiếu niên hồng y liền xuất hiện ở bên cửa sổ.
Ngũ quan tuấn mỹ lại mang chút đôi nét của một hài tử tươi cười, một đôi mắt đen tuyền, giống như màu đen của đá quý.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Đông Phương Ẩn giật giật môi, muốn nói gì, nhưng chung quy lại cái gì cũng chưa nói ra, hơi hơi nghiêng thân mình, để hắn có thể từ bên ngoài cửa sổ vào được.
“Đại ca, sao huynh lại có thể ném ta ở lại được kia chứ?” Đông Phương Vô Tà đi vào trong phòng, đầu tiên là nhìn nhìn xung quanh phòng, sau đó chính mình mới ủy khuất nhìn đại ca của mình.
Xoa xoa giữa mày, Đông Phương Ẩn bộ mặt nhu hòa hơn một chút, xoay người đi tới cạnh bàn, rót ra hai ly trà, sau đó đem một ly trà đưa cho Đông Phương Vô Tà.
“Nơi này không giống như ở Đông Phương quốc, lần đi này nguy hiểm trùng phùng, cho nên ta mới không mang theo đệ đi cùng.” Đông Phương Ẩn nói xong, nhăn nhăn mày, “Ta không nghĩ tới rằng ngươi lại có thể đuổi kịp được đến đây nhanh như vậy.”
“Chứ còn gì nữa.” Đông Phương Vô Tà cười cười vừa lòng nói: “Đại ca, huynh biết tốc độ của ta rất nhanh mà.”
Đối với đứa trẻ Đông Phương Vô Tà này, Đông Phương Ẩn cũng không có biểu hiện thật lạnh nhạt, chỉ là gật gật đầu nói: “Nếu đã tới thì liền đi theo bên cạnh ta, không được chạy loạn lung tung, nơi này dù sao cũng là địa bàn của đế quốc khác, nếu xảy ra chuyện thì sẽ mang lại phiền toái.”
“Ân, ta đã biết.” Đông Phương Vô Tà nói xong, liền cầm chén trà lên, bắt đầu uống trà.
Nhìn bộ dáng của hắn, Đông Phương Ẩn nhăn nhăn mày, bên trong đôi mắt xẹt qua một đạo quang mang.
Vô Tà, hiện tại ngươi rất giống một hài tử, nhưng nếu một ngày kia, con người chân chính đang ngủ say bên trong ngươi kia tỉnh lại, ngươi sẽ còn giống với hiện tại, là một Vô Tà vô ưu vô lo không?
Hình ảnh ký ức lại lần nữa hiện lên, làm Đông Phương Ẩn sắc mặt có chút trắng bệch.
Đông Phương Vô Tà nhìn thấy đại ca sắc mặt không thích hợp, có chút lo lắng hỏi: “Đại ca, huynh có phải hay không không cao hứng a?”
Đông Phương Ẩn chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có lời nói nào.
Đông Phương Vô Tà thấy vậy, có chút hoảng loạn nói: “Đại ca, kỳ thật ta không nghĩ sẽ chạy theo huynh đến đây, ta vốn là trà trộn vào đội ngũ đón dâu, nhưng lại bị nhị tỷ phát hiện ra, sau đó nàng cho người đánh ta, bất đắc dĩ ta mới một mình đuổi theo đại ca đến đây…..!”
Đông Phương Vô Tà càng nói thì thanh âm càng nhỏ dần, nhưng Đông Phương Ẩn vẫn có thể nghe rõ rành mạch.
Tiến lên vài bước, bắt lấy tay Đông Phương Vô Tà, Đông Phương Ẩn đem tay áo của hắn kéo lên.
Bên trên cánh tay trắng nõn, xuất hiện rất nhiều dấu vết của roi quất, có nơi còn chưa hoàn toàn kết vảy.
“Đem quần áo cởi ra cho ta.” Đông Phương Ẩn trong thanh âm mang theo một chút phẫn nộ, không dễ để nghe ra.
Tưởng tượng đến vết thương trên người mình, Đông Phương Vô Tà gãi gãi tóc, cười nói: “Đại ca, không có việc gì đâu, chỉ là trên tay bị thương một chút thôi.”
“Đừng khiến cho ta phải nói lần thứ hai.” Một đôi mắt lạnh nhìn Đông Phương Vô Tà, bên trong đôi mắt kia rõ ràng còn có chút phẫn nộ.
“Được rồi.” Đông Phương Vô Tà lẩm bẩm nói, sau đó bắt đầu cởi áo ra.
Thời điểm y cởi hoàn toàn y phục ra, những vết thương cũng hiện ra toàn bộ trước mắt của Đông Phương Ẩn.
ngôn tình tổng tài
Những vết thương đó ngang dọc đan xen nhau, Đông Phương Ẩn nhẹ giọng hỏi: “Tại sao đệ không đánh trả lại?”
...****************...
Lễ này mình sẽ bão cho mọi người >= 5 chap nha
Cảm ơn mọi người đã theo đọc và đồng hành với truyện trong hai tháng qua nè
......
Mong mọi người có thể cùng tiếp tục theo dõi và vote cho truyện nhé, cảm ơn mọi người nhiều lắm. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha