• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyệt Tâm, nhanh tiếp chỉ a!” Lần này, không chỉ là Lãnh Lâm sốt ruột, liền ngay cả Hứa Lan cũng đều có chút nóng nảy, mặc dù Lãnh Nguyệt Tâm không tiếp chỉ đối với nàng lại là chuyện tốt, thế nhưng hậu quả của việc không tiếp chỉ này làm không tốt sẽ làm liên lụy người của toàn bộ Lãnh phủ, nếu như không đem bệ hạ để vào mắt, đây chính là đại tội bất kinh, sẽ xảy ra đại sự.



Cái này cũng khó trách Hứa Lan sẽ nóng nảy.



Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thánh chỉ kia một chút, ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh.



“Phụ thân, thánh chỉ này người nào thích tiếp liền tiếp, không liên quan gì đến ta.”



Một câu hời hợt, lập tức khiến cho vẻ mặt của Lăng Sở Thiên trở nên lo lắng, bên trong đôi mắt còn lấp lóe vẻ không yên.



“Lãnh Nguyệt Tâm, không lẽ ngươi không biết hậu quả của việc không tiếp chỉ?” Lăng Sở Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.



“Tam hoàng tử, kháng chỉ không tiếp so với việc hoàng gia lật lọng, ta sưa nay vẫn chưa từng thấy bao giờ.”



Hoàng gia có thể lật lọng, nàng vì sao không thể kháng chỉ, huống chi, nàng đã sớm nói cho Lăng Sở Thiên, cho dù nàng có chết, cũng sẽ không gả cho một người cặn bã như hắn.



Nếu như hắn muốn báo ân, nên để cho Lãnh Lâm chăm sóc tốt Lãnh Nguyệt Tâm trước kia, thế nhưng hắn không hề làm vậy, vì thế nên Lãnh Nguyệt Tâm mới chết trong tay của Lãnh Yên Nhiên và Lãnh Thiên Linh!



“Nghịch nữu, ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi muốn chọc cho ta tức chết đúng không.” Lãnh Lâm nói xong, lập tức quỳ trên mặt đất, một mặt đáng thương nói: “Tam hoàng tử, lão phu quản giáo không nghiêm, thỉnh Tam hoàng tử thứ tội.”



Thứ tội?



Lãnh Lâm này đang nghĩ gì vậy? Lăng Sở Thiên còn đang muốn giết hắn đây, còn nói thứ tội là thế nào?



Chỉ là vừa nghĩ tới vị lão tổ tông còn đang bế quan kia, Lăng Sở Thiên thần sắc ngầm ngầm, bình tĩnh nói: “Lãnh tướng quân, đứng lên đi, bản hoàng tử cho các ngươi ba ngày, sau ba ngày, Lãnh Nguyệt Tâm gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả.”



Lăng Sở Thiên nói xong, cuối cùng nhìn Lãnh Nguyệt Tâm một chút, liền vung tay áo bào rời đi.



Sau khi Lăng Sở Thiên đi, Lãnh Nguyệt Tâm cũng quay người chuẩn bị rời đi, ai biết ngay lúc Lãnh Nguyệt Tâm vừa quay người, liền cảm giác được một đạo kình phong từ phía sau đánh tới.



Thân thể lóe lên, Lãnh Nguyệt Tâm quay người, bên trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vô tận hàn ý, “Phụ thân, ngươi thế nhưng lại muốn trực tiếp đánh phế ta để gả ta đi?”



Lửa giận trong lòng Lãnh Lâm vẫn còn, nghe Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, một tay đập vào trên mặt bàn.



Lập tức, cái bàn làm từ gỗ thượng hạng trong nháy mắt liền bị đánh nát.



Đám người thấy thế, thở mạnh cũng không dám, lão gia tức giận như thế, đây là lần đầu tiên họ thấy a…



“Nguyệt Tâm, người này bị làm sao vậy?” Đông Phương Vô Tà liếc Lãnh Lâm một chút, “Đánh lén nữ nhi của mình từ phía sau, thật là vô sỉ a.”



Vô sỉ?



Lãnh Nguyệt Tâm có chút muốn cười, mặc dù trước kia nàng thường đánh lén người khác, đặc công nếu muốn làm nhiều chuyện thì phải đánh lén hoặc là tập kích, hiện tại nghe xong lời Đông Phương Vô Tà nói, nàng thật đúng là cảm thấy hành vi trước kia của mình có chút vô sỉ.



Lãnh Lâm chán nản, nhưng là thân phận của Đông Phương Vô Tà hắn cũng biết, Đông Phương Ẩn Thái tử lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, duy chỉ có đối với người đệ đệ tâm tính như tiểu hài tử này thì lại cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu là hắn ở đây xả ra chuyện gì, chỉ sợ Đông Phương Ẩn Thái tử sẽ hủy đi Lãnh phủ mất!



Cố gắng để cho chính mình bình tĩnh trở lại, Lãnh Lâm nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: “Nguyệt Tâm, lúc trước ngươi thích Tam hoàng tử như vậy, hiện tại đã đạt được ước muốn có thể gả cho Tam hoàng tử, vì sao ngươi lại còn muốn kháng chỉ, ngươi có biết vì hành động hôm nay của ngươi sẽ mang đến cho chúng ta biết bao tai họa, nếu không phải Tam hoàng tử nể mặt lão tổ tông Lãnh gia chúng ta, chỉ sợ sớm đã hạ lệnh đem chúng ta đi chém đầu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK