Lãnh Thiên Linh đứng tại chỗ, bên trong đôi mắt là ngọn lửa không thể áp chế.
Mặc dù nàng biết trong lời nói của đại tỷ ít nhiều có chút ly gián, nhưng là đại tỷ nói không sai, nàng (Lãnh Yên Nhiên) là Thái tử phi tương lai, cùng với Tam hoàng tử không có quan hệ, nhưng là ba năm trước đây từ lúc nàng (Lãnh Thiên Linh) nhìn thấy Tam hoàng tử, liền ái mộ hắn, nàng sao có thể cam lòng nhìn người mình ghét nhất gả cho người mình thích nhất được chứ?
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, xem ra ngươi không chết không được.”
Ánh nắng chiếu trên người nàng, ấm áp dị thường, nhưng Lãnh Thiên Linh lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Lại nói đến bên kia, Lãnh Nguyệt Tâm phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút đồ ăn, đang chuẩn bị ăn cùng Đông Phương Vô Tà, lại nhìn thấy quản gia tự mình đi đến.
Ngồi ăn uống mặt không đổi sắc, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn cũng chưa từng nhìn quản gia một chút.
Trước mười ba tuổi, tất cả mọi người đều nịnh bợ nàng, sau mười ba tuổi, bất luận hạ nhân nào trong phủ cũng đều đến khi dễ trên đầu nàng, nguyên bản một chút trang sức vàng bạc cũng bị những người khác cướp mất.
Nàng nhớ kỹ không sai, quản gia này đã từng từ nơi này của nàng lấy đi một đôi vòng tay bạch ngọc, vòng tay kia là Thái hậu ban tặng, quản gia này cũng không phải là không sợ, sau khi cầm vòng tay về, liền mua một cái hàng nhái giống y đúc, nói cái gì mà nàng chính mình làm vỡ.
“Tam tiểu thư, lão gia mời ngươi đến chính sảnh một chuyến.” Thái độ của quản gia mặc dù có khá hơn trước kia một chút, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao, vẫn là dáng vẻ cao ngạo kia, tưởng chừng như hắn mới là chủ nhân của phủ tướng quân này vậy.
Không hề bị lay động, Lãnh Nguyệt Tâm gắp một khối thịt gà bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn đem quản gia trở nên vô hình.
Đông Phương Vô Tà nhìn quản gia một chút, thấy Lãnh Nguyệt Tâm không để ý hắn, cũng tiếp tục ăn cơm của mình.
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm không để ý tới mình, quản gia có chút giận.
“Tam tiểu thư, ngươi là không có nghe thấy sao?”
Một câu nói này phá lệ lớn, liền nguyên bản những nha hoàn canh giữ ở cách đó không xa cũng nghe được.
Nhíu nhíu mày lại, Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nói: “Quản gia, ngươi là chủ tử trong nhà này sao?”
Quản gia nghe vậy, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Tam tiểu thư là đang nói cái gì vậy, ta chỉ là quản gia trong phủ, không phải chủ tử.”
“Không phải chủ tử?” Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh một tiếng, nháy mắt sau đó, bỗng nhiên nàng buông bát đũa xuống, “Không phải chủ tử, vậy thì chủ tử là ta đây đang dùng cơm, ngươi nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
Quản gia có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, hiển nhiên không nghĩ tới nàng lại đột nhiên nói như vậy, phải biết rằng, Tam tiểu thư chưa từng đối xử với hạ nhân như thế này, cho dù là trước kia, nàng cũng không có đối với hạ nhân phát giận.
Đôi mắt Lãnh Nguyệt Tâm đạm mạc nhìn quản gia, cái gì cũng không nói, chỉ là đáy mắt chứa đầy hàn ý lạnh dọa người.
Quản gia trán bắt đầu đổ đầy mồ hôi, đáy lòng cũng ngày càng sợ hãi, hắn đột nhiên nghĩ đến đại tiểu thư.
Bất kể nói thế nào, đại tiểu thư cũng là tỷ tỷ của Tam tiểu thư, nàng thế mà lại đem đại tiểu thư đánh trọng thương như thế, huống chi là tên nô tài hắn này?
Nghĩ đến đây, quản gia trong lòng lạnh lẽo, bộ dáng phách lối trước đó nháy mắt biến mất, quỳ xuống đất câu xin nói: “Tam tiểu thư, là nô tài không hiểu quy củ vô lễ với Tam tiểu thư, thỉnh Tam tiểu thư thứ tội.”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện của đôi vòng bạch ngọc kia.
Nàng còn nhớ rõ nàng từng nhìn thấy trên tay Hứa Lan đeo một cái, đã như vậy, nàng liền hảo hảo dọn dẹp một phen!
“Muốn ta bỏ qua cho ngươi cũng không phải là không được.” Lãnh Nguyệt Tâm nghe giọng nói.
Quản gia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, bên trong ánh mắt tràn đầy kích động.
“Tam tiểu thư, là thật sao?”