• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhảy lên, đến trên một gốc cây khác, lúc này mới có thể tránh thoát được quả cầu.



Hỏa cầu không có công kích đến Lãnh Nguyệt Tâm, mà thiêu cháy một cây đại thụ.



Không biết vì cái gì, thời điểm hỏa cầu bắt đầu thiêu đốt cây đại thụ, Hỏa Diễm liền dần dần thu nhỏ lại, thẳng cho đến khi biến mất.



Nhìn ngọn lửa kia, Lãnh Nguyệt Tâm nhếch miệng cười, “Cơ hội tốt.”



Sợi đằng xung quanh bị Lãnh Nguyệt Tâm khống chế phóng đến hướng của Liệt Diễm Sư kia mà đi, lại ở nửa đường bị ngọn lửa thiêu hủy.



Bất kể như thế nào, chính là không thể đến gần được người của Liệt Diễm Sư.



Lãnh Nguyệt Tâm có chút sầu muộn, sợi đằng không thể chạm được đến thân thể của Liệt Diễm Sư, Hỏa Diễm lại đối với Liệt Diễm Sư vô dụng, đến cùng phải làm gì mới có thể có biện pháp tránh đi phòng ngự của nó và công kích được nó?



Suy nghĩ kỹ một hồi, Lãnh Nguyệt Tâm không thể tìm ra được biện pháp, mà giờ khắc này, sư tử kia cũng đi đến phía dưới cây đại thụ mà Lãnh Nguyệt Tâm đang đứng, bắt đầu dùng móng vuốt to lớn đập vào thân cây.



Bị Liệt Diễm Sư đánh như thế, đại thụ bắt đầu rung lắc dữ dội.



Lãnh Nguyệt Tâm thấy thế, từ trên cây nhảy xuống, trong tay cầm chủy thủ, đâm vào lưng của Liệt Diễm Sư kia, mạnh mẽ đâm.



Đối với bát giai linh thú, chủy thủ này đều không có cách làm nó bị thương, ma thú cấp chín liền càng thêm không có khả năng, cho nên Lãnh Nguyệt Tâm dùng hết khí sức đâm đến mấy lần sau đó mới rời khỏi lưng nó, dừng ở phía trước Liệt Diễm Sư.



Mặc dù không bị chủy thủ kia làm bị thương, nhưng Liệt Diễm Sư vẫn là bị Lãnh Nguyệt Tâm chọc giận.



Trong miệng nó phun ra mấy khỏa hỏa cầu, từ nhiều hướng khác nhau vây quanh Lãnh Nguyệt Tâm tán công đến.



Vừa nãy gặp hỏa cầu kia, biết được sức mạnh của nó cho nên Lãnh Nguyệt Tâm cũng không dám khinh thường, nháy mắt sau đó, một sợi đằng to lớn quấn quanh phía trên eo Lãnh Nguyệt Tâm, mang theo nàng rời khỏi mặt đất, lúc này mới tránh được sự tấn công của những hỏa cầu đó.



Nham ngồi ở trên nhánh cây, nhìn Lãnh Nguyệt Tâm chiến đấu nhíu nhíu mày lại.



Nàng cuối cùng là kinh nghiệm chiến đấu không đủ, không biết chỗ nào là yếu ớt nhất.



“Nguyệt Tâm, công kích ở chân sau của nó, kia là nơi yếu ớt nhất trên thân thể của nó.”



Nghe được Nham nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm có chút im lặng, nàng hiện tại ngay cả thân thể của nó còn không đến gần được, còn chân sau…



Hai bên đối nghịch, sư tử vẫn là động trước, thân thể to lớn hướng về phía Lãnh Nguyệt Tâm chạy tới, muốn một chân đem Lãnh Nguyệt Tâm đạp nát.



Khóe miệng giật một cái, Lãnh Nguyệt Tâm nhanh chóng tránh thoát khỏi móng vuốt của con sư tử kia, sau đó hướng về phía chân sau của nó đâm một cái.



Lãnh Nguyệt Tâm không nghĩ tới chính là, sau khi nàng đâm xuống một dao này, chỉ khiến cho chân sau của nó bị rạch một vết nhàn nhạt, nhưng không hề có máu chảy ra.



Mẹ nó, phòng ngự của ma thú cấp chín rốt cuộc là mạnh bao nhiêu?



Không kịp đợi Lãnh Nguyệt Tâm phản ứng, Liệt Diễm Sư liền nhấc chân sau đá Lãnh Nguyệt Tâm ra xa mấy mét.



Cuối cùng vẫn là một cây đại thụ cản được Lãnh Nguyệt Tâm lại.



Sức mạnh cường đại khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm đâm vào thân cây, sau đó rơi trên mặt đất.



Toàn thân đau đớn vô cùng, xương cốt tựa như là tan ra từng mảnh, không thể nhúc nhích.



“Khụ khụ ~!” Khóe miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Liệt Diễm Sư, nguyên bản đôi mắt màu đen lại biến thành màu tím, quỷ dị thần bí.



Nham một mực quan sát Lãnh Nguyệt Tâm từ đầu tới cuối, nhìn thấy vậy, trong lòng giật mình, còn cho rằng mình nhìn lầm, sau đó lại nhìn thật kỹ mới phát hiện Lãnh Nguyệt Tâm đôi mắt kia thật sự đã biến thành tử sắc.



Đây là có chuyện gì?



Mặc dù trước đó có nghe Lãnh Nguyệt Tâm nói qua, nhưng hắn cũng không có để trong lòng, loại tình huống này, làm sao mắt của Lãnh Nguyệt Tâm lại biến thành tử sắc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK