• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng trong thời gian ngắn không tìm Lãnh Thiên Linh gây phiền phức, nhưng Lãnh Thiên Linh lại tự mình tìm đến.



Lãnh Thiên Linh mang theo hộ vệ ngăn Lãnh Nguyệt Tâm lại, phẫn nộ nói: “Lãnh Nguyệt Tâm, lá gan của ngươi thật là lớn, lại dám đem đại tỷ hại trở thành bộ dạng thế kia.”



Nghe được Lãnh Thiên Linh nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Nếu không muốn biến thành bộ dạng giống nàng ta thì liền cút đi cho ta.”



Lão hổ không phát uy, thật là cho rằng nàng là mèo bệnh a!



Bị Lãnh Nguyệt Tâm nói như thế, Lãnh Thiên Linh có chút sợ hãi, mặc dù đại tỷ nói Lãnh Nguyệt Tâm chỉ là một người có thực lực ổn linh ngũ tinh, nàng là tu luyện nhất tinh, mặc dù so với Lãnh Nguyệt Tâm còn lợi hại hơn, nhưng ngay cả Lục đệ còn thua nàng ta, trong thâm tâm nàng cũng không có nắm chắc!



Nghĩ tới đây, khí thế của Lãnh Thiên Linh liền biến mất, có chút sợ hãi nói: “Ngươi….Ngươi hung cái gì mà hung, nhị ca cùng nương sẽ không bỏ qua cho ngươi chuyện này đâu.”



Vết thương đang còn đau, Lãnh Nguyệt Tâm không muốn cùng Lãnh Thiên Linh tiếp tục tranh cãi, nhìn một chút cây cột bên cạnh, Lãnh Nguyệt Tâm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, bên trong tay trái lặng yên xuất hện một ngọn lửa nhỏ.



Tránh đi tầm mắt của mọi người, ngọn lửa kia bay đến trên cây cột, bắt đầu biến lớn, ngay sau đó liền cháy rừng rực.



Đám người thấy cháy, cũng bắt đầu vội vàng đi dập lửa, làm gì còn thời gian quản Lãnh Nguyệt Tâm nơi đó.



Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cất bước, hướng Thủy Linh Các mà đi.



Thời điểm đi ngang qua người Lãnh Thiên Linh, Lãnh Nguyệt Tâm câu môi cười, khẽ nói: “Tứ muội, đừng nóng vội, cứ từ từ, rất nhanh liền sẽ đến phiên ngươi.”



Thanh âm rõ ràng rất bình tĩnh, khiến cho thân thể Lãnh Thiên Linh cứng đờ, đứng ngay tại chỗ, tựa như là vừa mới nghe được người khủng bố nào đó nói chuyện.



Mãi cho đến sau khi Lãnh Nguyệt Tâm rời đi một lúc, Lãnh Thiên Linh mới hồi phục lại được thần trí, mà trên cây cột kia, ngọn lửa cũng đã tắt.



Trở lại Thủy Linh Các, Lãnh Nguyệt Tâm đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó mở ra nhẫn huyết ngọc, triệu hồi Nham ra.



Nham sau khi đi ra ngoài, mái tóc màu đen không bị ràng buộc xõa ra sau lưng, con người sau khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm, khóe mắt có chút giương lên, “Làm sao mỗi lần ta ra tới nhìn thấy ngươi, ngươi đều là trong bộ dạng bị thương thế kia?”



Lãnh Nguyệt Tâm không trả lời Nham, mà là trầm mặc một chút, hỏi: “Nham, người bình thường sẽ có đôi mắt màu tím sao?”



“Đôi mắt màu tím?” Nham giật mình, nhìn Lãnh Nguyệt Tâm với ánh mắt không thể tin, “Chẳng lẽ ngươi…!”



Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ gật đầu, xem như trả lời Nham.



Thấy Lãnh Nguyệt Tâm gật đầu, Nham nhíu nhíu mày lại, nói: “Ta đã bị giam trong huyết ngọc giới chỉ đã vạn năm, bởi vậy cũng không rõ ràng lắm, nhưng là ta biết có ba nơi mà người ở đó sẽ có được đôi mắt màu tím.”



“Đó là những nơi nào?”



“Theo ta được biết, Ma Giới Ma Thần chính là có đôi mắt màu tím, có điều là cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy qua hắn, hắn là ma, ta là ma thú, chúng ta không có cơ hội gì để gặp mặt nhau, cộng thêm ta một mực luôn ở Thánh Thiên Vực, cho nên đối với hắn cũng không có rõ ràng lắm, codn có một cái chính là gia tộc ẩn thế cùng với nhân tài thần giới cũng sẽ có được đôi mắt tử sắc.”



Nghe Nham nói xong, Lãnh Nguyệt Tâm trầm tư.



Mặc dù Nham nói không rõ ràng, nhưng ít ra có một chút thông tin, đó chính là đôi mắt màu tím của nàng cùng với Lãnh gia không hề có quan hệ.



Nếu như vậy, có phải cho thấy nàng không phải là nữ nhi của Lãnh LÂm?



Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, thời điểm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thanh âm của Nham vang lên.



“Nếu đôi mắt của ngươi là màu tím, tại sao hiện tại lại màu đen?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK