“Chồng, một lát nữa đưa tôi đến thẩm mỹ viện làm vật lý trị liệu, xong chúng ta cùng đi mua quần áo cho em bé được không, lần trước nhìn trúng một đôi giày thật đep, đường viền hoa văn tinh xảo.”
Vệ Đông Hoa dựa vào sô pha đọc báo, nghe thấy lời Trương Dong, khép báo lại, đứng lên, đi đến sau lưng Trương Dong, từ phía sau ôm lấy bà, cười nói, “Dong Dong, ở trong mắt tôi bà vĩnh viễn đều trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cơ bản không cần phải đi thẩm mỹ viện gì đó.”
Trương Dong nghe chồng khen bà như vậy, tươi cười trên mặt lập tức liền hiện ra, bất quá quay đầu lại nhìn gương một cái, nếp nhăn càng sâu.
Bà là người phụ nữ thông minh, tính cách Vệ Đông Hoa mềm yếu, bởi vì bà là tiểu tam, sau khi kết hôn sợ lại có thêm một tiểu tứ, hai vợ chồng kinh doanh rất tốt, bà chú trọng cách ăn mặc, chú trọng hưởng thụ, cũng chia sẻ cùng Vệ Đông Hoa, hai người rảnh rỗi cùng nhau đi du lịch, so với lúc Vệ Đông Hoa kết hôn với Lâm Phong cùng nhau gây dựng sự nghiệp mở cửa hiệu, cuộc sống không giống nhau.
Sáu chi nhánh, cuộc sống của bọn họ có xa xỉ hơn người bình thường, nhiều năm như vậy, Vệ Đông Hoa vẫn cảm thấy mình lựa chọn đúng, cuộc sống hạnh phúc như vậy mới là điều ông muốn.
“Đáng ghét, ông cứ nói lung tung, tôi mặc kệ, một lát cùng đi, ông lần trước không phải nói sau lưng hơi nhức, một lát để ông đi đấm lưng thư giãn, khai thông kinh mạch, đã định như vậy rồi, tôi đi thay quần áo.” Cái mông đầy đặn của Trương Dong cọ cọ trên người Vệ Đông Hoa, lúc trẻ Vệ Đông Hoa lập tức liền vùng lên, hiện tại chỉ có thể buông tay, nhìn Trương Dong đi thay quần áo, có chút không cảm thấy hăng hái.
Tới thẩm mỹ viện rồi, Trương Dong làm mặt, Vệ Đông Hoa đi đấm lưng, hai vợ chồng trong một căn phòng.
“Chị Trương, cửa tiệm chúng tôi có hoạt động mười năm khánh thành, có một dịch vụ xoá nếp nhăn, chuyên môn nhằm vào vùng mắt, đại minh tinh Trương Tịnh Lệ chuyên làm ở chỗ này của chúng tôi, một tháng ba lượt, giá gốc một lần một vạn, hoạt động lần này rất lớn, gửi tặng khách quen, chiết khấu sáu phần, mỗi lần chỉ sáu ngàn.”
Nhân viên thẩm mỹ là người thông minh, không chỉ thuyết phục Trương Dong, còn cố ý khen Vệ Đông Hoa, là người thành công a, ông chủ a, linh tinh gì đó, đợi cho hai vợ chồng ra khỏi cửa, trước vẻ tươi cười nhìn chăm chú của nhân viên thẩm mỹ, Vệ Đông Hoa một hơi liền quét hai mươi mấy vạn, cho vợ dịch vụ xa hoa làm đẹp đó.
Trương Dong rất vui sướng, vừa mới làm mặt xong, trên mặt nét cười càng đẹp mắt, bất quá kéo tay chồng vẫn là câu, “Chồng, có phải rất đắt hay không.”
“Không đâu, chỉ cần bà vui là được.” Vệ Đông Hoa tuy cảm thấy hơi đắt, nhưng nhìn bộ dáng tươi cười này của Trương Dong, lập tức tiêu tan, có tiền khó mua vui.
Kế tiếp muốn đi mua quần áo cho cháu ngoại, bất quá cửa hàng đồ trẻ em phải đi qua mấy cửa hàng khác trước, cứ như vậy, kết quả Trương Dong mua một đống lớn đồ cho mình pha lẫn với đồ trẻ em.
Vệ Đông Hoa chỉ cảm thấy vợ cũng như đứa trẻ, sủng ái bà, nhìn thấy bà cao hứng rẽ vào cửa hàng túi xách hàng hiệu, ông ngồi trên sôpha, chờ vợ đi dạo xong ông lại quét thẻ.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Vệ Đông Hoa đã không có ý định mở rộng việc kinh doanh, có lẽ bất giác liền phát hiện mỗi tháng tiền kiếm được vừa đủ trả tín dụng, có đôi khi còn thiếu, nên thành ra như vậy. Bất quá Vệ Đông Hoa hiếm khi có tâm tư thế này, hôm nay bỗng nhiên nghĩ thông có lẽ là do con gái đã xuất giá, lại lập tức sinh đứa nhỏ, chính mình có phải nên lo lắng cho Minh Châu một chút không, lưu lại chút gì, hiện tại thị trường cạnh tranh lợi hại như vậy, cửa hàng cùng loại cũng mở rất nhiều, còn mở ngay bên cạnh Đông Phong nhà mình, nếu cửa hàng nhà mình vẫn không có phát triển, xuống cấp như thế sớm muộn gì sẽ bị đào thải, Vệ Đông Hoa đang mê mẩn suy nghĩ, đột nhiên nghe vợ hét ầm lên.
Ông bị doạ một cái, vội vàng tiến lên, chỉ thấy Trương Dong mặt không còn chút máu hô, “Minh Châu bị tai nạn giao thông!”
Mà cùng lúc đó mẹ Triệu Hoa cũng hét ầm lên, bà đang cùng mấy đồng nghiệp công ty tán gẫu, cái gọi là tán gẫu đơn giản chỉ là khoe khoang, bà bộ dạng xinh đẹp, ở công ty họ xem như độc nhất, chưa chưa tính ba Triệu Hoa là giám đốc cũng nổi danh trong công ty, tuy hiện tại xem như không giàu có, nhưng không bằng ngăn được đứa con có tiền đồ a, công việc xuất sắc không tính còn cưới được một cô gái xinh đẹp giàu có.
Việc khoe đang rất hăng say, đột nhiên nhận được điện thoại, con bị tai nạn giao thông, đứa con bảo bối của bà, Nguyên Ái Bình chính là xem con là bảo bối đến tận xương cốt, mua giày cho con, con không muốn đi đến cửa hàng, bà và chồng liền đến cửa hàng xem mua, mang đến nhà cho anh mặc, anh cảm thấy thích hợp thì mua nữa, dù gần đây bận rộn, cũng không chịu cho con ra khỏi cửa tự mua.
Đây đúng thật là nuông chiều, một miếng da cũng luyến tiếc đánh lên, hiện tại nghe nói con vào bệnh viện, bị doạ đến hoang mang lo sợ, trái lại không nói ra, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Đồng nghiệp cùng công ty nhìn thấy Nguyên Ái Bình hoang mang rối loạn rời đi mới xuy một tiếng, “Cưới một người vợ có tiền có gì tốt mà khoe khoang, cũng không phải mình có tiền, về sau cả nhà mọi người phải cung phụng cô ta, nhìn bà đắc ý, già rồi còn làm trâu làm ngựa, ngày cực khổ vừa mới bắt đầu thôi!”
Mẹ Triệu Hoa đương nhiên không nghe thấy cười nhạo của đồng nghiệp, lòng dạ đều đặt trên người con mình, tới bệnh viện, nghe thấy con và con dâu đồng thời bị tai nạn, nhìn thấy người gọi điệ thoại cho mình, mẹ Triệu Hoa lập tức liền đánh móc sau gáy.
“Có phải cậu hay không, có phải cậu làm hại con tôi bị tai nạn hay không, nếu con tôi có xảy ra chuyện gì không hay, tôi bắt cậu đền mạng.”
Lúc này mẹ Vệ Minh Châu cũng chạy đến, nhìn thấy tư thế này của mẹ Triệu Hoa, không nói hai lời, tiến lên cũng hùa theo đánh.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn rất thành thật, trốn cũng không khỏi, may mà cảnh sát xuất hiện, mới đem người giữ chặt.
“Đừng đánh, hiện trường tai nạn giao thông có camera quay được, sau nhiều lần xem, là do nam nữ trên xe cãi nhau tranh chấp mới tạo nên sự cố này.” Cảnh sát đối với nhà này thật không biết nói sao, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao người nhà xảy ra chuyện, bất quá bị đồng chí này hảo tâm hỗ trợ, rốt cuộc phải giải thích một câu.
“Không thể nào, con tôi vừa kết hôn sao lại cãi nhau được, nhất định là cậu ta đâm vào.” Mẹ Triệu Hoa trước hết chịu không nổi rống lên.
“Đúng rồi, con gái của tôi còn mang thai, tính tình yếu đuối, như thế nào có thể tranh chấp trên xe, các người nhất định nhìn lầm rồi, hay là các người muốn biện hộ cho hung thủ.” Trương Dong cũng là vẻ mặt không tin.
Đầu năm nay thật sự không thể làm người tốt được, đồng chí này thật sự là vừa vặn lái xe ngang qua, miệng cũng nói không rõ a, chỉ sợ không có camera, các bà đều nói như vậy, cũng biến thành người ta có lỗi.
Có điều là hôm nay người đàn ông trung niên thở phì phì nói, “Phóng cái rắm con mẹ nó, tôi là người qua đường, thấy có việc, hảo tâm giúp đỡ báo nguy, đưa đến bệnh viện, các người còn mưu hại tôi, tôi chỉ có hai cái chân, lấy cái gì đi đâm xe, tôi cũng không phải siêu nhân!”
Người này nói xong thở phì phì rời đi, để lại mẹ Triệu Hoa và Trương Dong hai mặt nhìn nhau.
Cảnh sát cũng có vẻ mặt buồn bực, kỳ thực người trên xe nếu sớm một chút có người báo nguy sẽ không bị nghiêm trọng như vậy, vừa rồi ông còn nói dọc đường đi nhiều xe như vậy cũng không có người báo nguy, ngược lại là một người dân phụ cận vừa lúc đi ra ngoài thấy được liền báo cho cảnh sát, nghĩ rằng lòng người sắt đá, hiện tại xã hội này con người rất lạnh lùng, chỉ nhìn xem người nhà này, trong lòng không khỏi mắng hai người gây ra hoạ một chút, may mà không có tài xế hảo tâm nào báo nguy, nếu không hôm nay cũng bị hãm hại đến chết.
Hai người thân gia này an vị ở cửa bệnh viện, mắt to trừng mắt nhỏ, bởi vì nguyên nhân tai nạn giao thông vô cùng rõ ràng, cũng không có chung quân địch, bọn họ cũng chỉ tranh cãi nội bộ.
Mẹ Triệu Hoa cảm thấy con mình từ nhỏ đến lớn, ngón tay đều chưa đứt qua, trái lại bởi vì vợ mới cưới mà bị tai nạn, không khỏi nén giận Vệ Minh Châu, không biết đúng mực, phụ nữ cho dù muốn ồn ào cũng đừng gây chuyện ở trên xe chứ.
Trương Dong thì cảm thấy con gái của mình hoàn mỹ cao quý như vậy, lúc này vừa mới gả cho họ Triệu không lâu đã xảy ra chuyện, khẳng định là vấn đề của họ Triệu. Người hai nhà không có vẻ hoà nhã.
Cứ như vậy Triệu Hoa và Vệ Minh Châu còn nằm bên trong bệnh viện, bên ngoài hai bên cha mẹ đã ầm ĩ túi bụi, sau đó có y tá đi ra quát lớn, đôi bên mới ngượng ngùng câm miệng.
May mắn, một lát sau cuối cùng có bác sĩ đi tới.
“Nam không sao, não chấn động rất nhỏ hôn mê, nữ mang thai thì nguy hiểm hơn, mất nhiều máu, ai là người nhà, tốt nhất xét nghiệm nhóm máu một chút, để phòng khi cần.” Bác sĩ giải quyết việc chung nói, cũng không thể trách bác sĩ lạnh lùng, thật sự là mỗi ngày gặp nhiều trường hợp như vậy, đối với họ mà nói đây là công việc lặp lại.
Xét nghiệm máu xong, thần sắc bác sĩ phức tạp nhìn Vệ Đông Hoa, Vệ Đông Hoa nhóm máu O, Trương Dong là nhóm máu A, mà Vệ Minh Châu là B.
Trương Dong cũng trợn mắt há hốc mồm, sinh mệnh con gái đang bị đe doạ, bà sốt ruột liền quên, hơn nữa nhiều năm như vậy, ai thấy mà không bảo con gái xinh đẹp, hai khuôn mặt phụ nữ đều giống nhau, ngay cả bà cũng cảm thấy lúc trước có thể đã nhầm. Nhiều năm qua Trương Dong kỳ thực vẫn thường thăm hỏi Lâm Viện, đương nhiên không phải vì quan tâm cô, mà chỉ muốn nhìn thấy cô lớn lên có bộ dáng gì, cũng đem con gái mình chiếu theo bộ dáng cách ăn mặc đó, kiểu tóc, vân vân… công sức không phụ lòng người.
“Ông nghe tôi giải thích…”
Ba mẹ Triệu Hoa nhìn thấy tình huống này, thật sự là mở mang tầm mắt, loại người này cũng có thể di truyền, lập tức nghĩ đến nếu Vệ Minh Châu không phải con gái ruột của thân gia, vậy gia sản có thể không để lại cho cô ta hay không, bất quá nghĩ Vệ Minh Châu là con gái một, lại có chút yên tâm.
Vệ Đông Hoa cả người đều choáng váng, tựa vào ghế bệnh viện, không biết là đang lo lắng cho con gái hay chuyện khác.
Ông cưới Trương Dong vẫn không hối hận, bởi vì ông có cô con gái đáng yêu nhu thuận, nhà của ông thật hoàn mỹ, rất hoàn mỹ, cho dù sau khi hai người kết hôn công ty không còn phát triển, ông cũng vẫn cảm thấy không hề hối hận, đây là cuộc sống của ông, rực rỡ, hạnh phúc.
Chạng vạng, mặt trời chiều xuyên qua hành lang tiến thẳng vào, Vệ Đông Hoa sắc mặt tái nhợt dựa vào ghế, không nói một lời, ly hôn lâu như vậy, lần đầu tiên ông bỗng nhiên muốn bản thân gọi điện thoại cho một người phụ nữ, nghe một chút giọng của bà…
Mặt trời chiều ở Nguyệt Dương thôn ngả về tây, cả thôn đều được hồng quang bao phủ, không hiểu sao có một loại mỹ cảm thần thánh.
Thành phố Hạ Châu nơi nào cũng có cây, nhưng tới Nguyệt Dương thon, cũng là cây như vậy, sinh trưởng tựa hồ đẹp mắt hơn, không phải gỗ sam tre bương, nơi này bốn phía đều là núi, trên núi phần lớn có đá, cây mọc trung gian giữa tảng đá, đương nhiên có một loại mỹ cảm khí thế, hôm nay lần đầu tiên đến Nguyệt Dương thôn khách mời cơ hồ đều không muốn rời, phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, hơn nữa buổi sáng, giữa trưa, buổi tối, màu sắc cả thôn trang tựa hồ cũng theo thay đổi của thời gian mà thay đổi, rất đẹp.
Bất quá thiên hạ đều bị phân tán bởi yến tiệc, ăn uống no đủ nên tản ra, Lưu Tử Quân vân vân đều cần phải đi.
Nhưng Mã Liệt có thể ở lại, bên này đính hôn kỳ thực chính là có thể ngầm đồng ý con rể ngủ lại, thậm chí là ngủ lại trong phòng của con gái, đã hiểu.
Mã Liệt thật sự là thể xác và tinh thần đều sôi trào, vẻ mặt tươi cười.
Lâm Viện vốn đang muốn ở lại, bị Lưu Tử Quân nói một câu xong kéo đi, “Vợ đừng quấy rầy vợ chồng son người ta a, sẽ có báo ứng đó.”
Nói đến báo ứng, Lâm Viện yếu ớt nhìn thoáng qua Lưu Tử Quân, buổi trưa uống xong bát canh gà kia, cô không ăn được nhiều, cảm thấy môi cũng bị rách da.
Bất quá vì hạnh phúc của bạn thân, cô cũng không thể không bị Lưu Tử Quân đưa đi.
Lưu Khải còn một bộ dáng không thể tin được, Lâm Viện sao có thể như vậy, ánh mắt anh ta thập phần u oán, bóng dáng cũng vô cùng hiu quạnh, đương nhiên nếu bên người anh ta không có một cô gái như con chim nhỏ nép vào bên người thì sẽ có lực thuyết phục một chút.
Cố Xán Xán tiễn khách mời, nhìn thấy bộ dạng kia của Lưu Khải, có chút chán ghét, điển hình của kẻ ăn trong bát còn nhìn trong nồi, lúc trước mình vì sao lại cảm thấy anh ta thâm tình, chậc, thật muốn đâm mù hai mắt mình.
Bất quá nên giữ lại đi, nhìn biểu tình mất hứng của người khác cũng rất dễ chịu đó.
Lúc ăn cơm Lưu Khải nghe mọi người tám chuyện, trước kia còn có thể kéo anh ta và Lâm Viện vui đùa, hiện tại nhìn thấy mỗi người đều có người bên cạnh, đương nhiên sẽ không làm người khác cụt hứng như vậy.
Cô gái bên cạnh Lưu Khải nói hai người thời gian trước đi ra nước ngoài di lịch, vừa lúc khoảng thời gian đó Lâm Viện ở bệnh viện, khó trách Lưu Khải ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ diện.
Bạn gọc gặp mặt nhau rất thích khoe khoang, khoe chính mình hiện tại thành công a, hoặc là để chìa khoá xe trên bàn khoe a, một bạn học làm như vậy, anh ta mới mua xe mới, đặc biệt muốn khoe, vừa khoe khoang liền phát hiện, bạn trai này của Lâm Viện đạt đến một trình độ nào đó, biết rất rõ ràng, anh ta nói tiếp đến cả người khoan khoái, sau đó hỏi anh đang làm gì.
Lưu Tử Quân cười nói, “Xe của anh là mua ở cửa hàng của tôi.”
Vừa nói như vậy, bạn học này mới biết được Lưu Tử Quân là ông chủ của cửa hàng ô tô 4s a, thật sự là thổ hào bất lộ tướng a.
Tiếp tục tán gẫu.
Mà bên cạnh một bạn học đã làm trưởng khoa bộ nào đó trong chính phủ cũng nhiệt tình gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm, sắc mặt Lưu Khải có chút không tốt, trước kia thời điểm đến trường tất cả mọi người đều vây quanh anh, có tiền là tiểu phú nhị đại, nhưng ra xã hội, phát hiện anh cũng không là gì.
Người bạn học làm trưởng khoa nói chuyện trình độ cũng rất cao, tâng bốc người khá tốt, tất cả mọi người cảm thấy rất thoải mái, bất quá anh ta càng nhìn càng thấy Lưu Tử Quân quen thuộc, rất quen.
“Ngài là Lưu thiếu!” Anh ta lúc còn trẻ có thể lên làm trưởng khoa cũng là có năng lực quan hệ, nhưng hiện tại lại vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên nhận ra Lưu Tử Quân là đứa con của lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo anh.
Là con của ông mập phúc hắc nhất vùng Uyển Bình.
Cứ như vậy, không khí càng náo nhiệt, không thể ngờ được hai người Xán Xán và Lâm Viện, lúc ở trường học là sinh viên đến từ nông thôn, một người gia đình mồ côi hiện giờ cư nhiên thu phục được người có tiền nhất vùng Uyển Bình, một người thu phục được người có quyền nhất vùng Uyển Bình, thật sự làm cho mọi người phải rớt con mắt.
Tuy lúc nói chyện phát hiện bạn học đã không giống như lúc còn đi học, đều trở nên hoặc nhiều hoặc ít lõi đời, nhưng mọi người phải trưởng thành, lớn lên sẽ như vậy, chậm rãi thành thói quen, ít nhất ở trước mặt bạn học, lúc cười còn có thể nhớ đến thời gian hồn nhiên năm đó, trong lúc nói chuyện phiếm náo nhiệt ở đây, hồi tưởng kỷ niệm đẹp lúc trước đã là việc xa xỉ.
Vợ chồng Mã Văn Hùng cũng rời khỏi.
Bên thân gia tuy rằng nhiều người, nhưng đều cảm giác rất bài bản, cũng không nghe nói Mã gia có tiền mà liều mạng nịnh nợ linh tinh, hơn nữa phân biệt rất rõ ràng, nửa điểm cũng không muốn chiếm tiện nghi, làm cho vợ chồng Mã Văn Hùng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chủ yếu là nhà Mã Văn Hùng có anh hai chị dâu như vậy, hơn nữa lúc trước cưới Vệ Minh Châu, không chỉ là cưới Vệ Minh CHâu, dường như còn kèm thêm mẹ cô ta, mỗi ngày mở miệng nói này nọ.
Nhà lão Cố sảng khoái đứng đắn, làm cho nhà lão Mã thấy rất có cảm giác an toàn, thật an tâm.
Con dâu mặt tròn đáng yêu, vóc dáng không cao, nhưng cũng không tính là quá gầy, ôm cháu linh tinh gì đó, ở trong tầm tay.
Vợ chồng Mã Văn Hùng ngồi ở ghế sau, phía trước là tài xế lái xe, Ngô Ngọc Mai quay đầu lại nhìn con trai và con dâu mình đứng ở cửa phất tay, trong lòng cảm thấy vui mừng lại có chua xót.
Vui mừng là cảm thấy con trai rốt cuộc đã tìm được đối tượng thích hợp, về sau có người chăm sóc, nhất định sẽ hạnh phúc, lòng chua xót chính là cảm thấy mình nuôi con trai nhiều năm như vậy, có vẻ thật sự phải đổi thành con gái khác.
Mã Liệt không hiểu tâm tình kì quái của mẹ, chờ khách mời đều rời khỏi, anh còn giúp thu dọn, con rể tốt điển hình a.
Bên này thu dọn xong, bên kia đã sắp bắt đầu làm cơm chiều, người còn lại là thân thích bên thân gia, buổi tối liền dư đồ ăn, Cố Hữu Tài lại làm thêm vài món mới, còn có thể ăn tiếp một trận, tục lệ ở nông thôn là như vậy, thức ăn an hết mới tốt.
Cơm buổi tối sẽ không long trọng như buổi trưa, nhưng vẫn không ít người, không khí cũng thân thiết hơn một chút, đoàn người cùng nhau ăn cơm, uống rượu.
Vị chú rể mới Mã Liệt này, rốt cuộc bị rót rượu.
Lúc này Cố Hữu Tài bị vợ lôi kéo không cho uống cùng, chỉ một mình Mã Liệt uống say choáng váng, bất quá nhóm anh họ của Xán Xán cũng say không kém.
Mã Liệt mơ hồ cảm giác mình bị đưa vào phòng, mà không phải bị đưa lên xe, vô cùng hạnh phúc, cặp mắt vừa nhắm đã muốn ngủ, bất quá lại nhận thấy nơi ngủ có chỗ nào đó không đúng, mà nghĩ không ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Mơ mơ hồ hồ ngủ một hồi, cảm giác bên cạnh hình như có người, chờ anh mở mắt ra, ai nha mẹ ơi, đây không phải phòng của vợ anh sao, vợ anh đang đưa lưng về phía anh thay quần áo, tuy là quay lưng lại, nhưng sợi dây lưng mảnh vô ích kia, đứa ngốc cũng biết nói phía trước dây lưng kia là cái gì, còn có cái quần nhỏ vướng víu kia, ôm gì đó rất tròn, phía trên còn có hoa văn hoạt hình gấu mèo, tiểu đệ đệ của Mã Liệt nhắt mắt vươn lên, rất muốn cho gấu mèo ăn cây trúc…
Đúng lúc này, điện thoại của Mã Liệt vang lên… Chỉ thấy vợ nhanh chóng khoác quần áo vào, Mã Liệt vừa mới bị điện thoại doạ, động đậy, sau đó thấy vợ quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng nhìn mình chằm chằm, Mã Liệt chột dạ tiếp điện thoại.
Là mẹ già.
Mã Liệt rất muốn khóc, mẹ à, lúc này mà mẹ gọi điện thoại đến muốn ồn ào gì đây, cháu trai cháu gái tương lai của mẹ đều bị mẹ doạ trở về rồi.
Phòng Xán Xán không lớn, cái váy rộng thùng thình của cô, kỳ thực chính là áo ngủ, Mã Liệt không yên lòng tiếp điện thoại, thấy cô lại đưa tay từ phía dưới váy lấy ra một cái nội y… Chẳng lẽ kế tiếp còn muốn lấy ra một cái quần lót nữa sao?
Anh nháy mắt chảy máu mũi, mẹ già nói cái gì đều nghe không rõ, chỉ ừ ừ, chờ động tác tiếp theo của Xán Xán.
Xán Xán nghĩ Mã Liệt không thấy, cô ngủ không thích mặc nội y, vừa rồi còn tưởng Mã Liệt đang ngủ, thay quần áo một chút, bây giờ thấy Mã Liệt bận nghe điện thoại, liền trộm đem nội y tháo ra.
Thanh âm Ngô Ngọc Mai truyền đến, “Con trai, mẹ hôm nay chỉ hỏi con một câu, nếu mẹ và vợ con đồng thời rơi xuống biển, con cứu ai trước!”
Mã Liệt bị mẹ rống một trận, hoàn toàn tỉnh táo lại, kiều diễm trong lòng đều không còn, vấn đề này thật sự là vũ khí sát thương đàn ông từ cổ kim, anh có chút bất lực nhìn vợ.
Giờ phút này vợ ngay bên cạnh như hổ rình mồi, mẹ còn đang ở phía bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Ngọc Mai đặt câu hỏi thanh âm lớn hơn một chút,Xán Xán cũng nghe được, không thể ngờ được mẹ chồng sẽ hỏi vấn đề ngây thơ này, không khỏi đoạt lấy điện thoại, lên tiếng, “Mẹ, cứu mẹ trước đã, Mã Liệt không cần quan tâm con, con lớn lên ngay bên cạnh một ao cá, có thể tự mình bơi trở về!”
Mã Liệt nhất thời lệ nóng doanh tròng, cưới một người vợ biết bơi thật quan trọng(┬_┬)!!!