Bạch Tuấn Dật: “… Tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Thẩm Thanh Yến cười lạnh nói: “Nhưng hành vi của Tổng giám đốc Bạch luôn làm cho người ta suy nghĩ xa xôi.”
Bạch Tuấn Dật thấy anh cau mày, vẻ mặt đau đớn, cũng biết mình đuối lý. Trước ngực Thẩm Thanh Yến thật sự có băng bó, anh ta đành phải xin lỗi: “Xin lỗi! Vừa rồi tôi bất cẩn, không cẩn thận dẫm lên thầy Thẩm, mong thầy Thẩm rộng lượng, đừng so đo với tôi.”
Không cẩn thận?
Ngay cả xin lỗi cũng không thật lòng.
Thẩm Thanh Yến cũng không mong chờ cảm nhận được tấm lòng từ miệng Bạch Tuấn Dật.
Lúc này một giọng nói mềm mại truyền tới từ sau lưng: “Anh Thanh Yến.”
Xu Mạn thấy Bạch Tuấn Dật dẫm lên chân Thẩm Thanh Yến thì vô cùng khó chịu với Bạch Tuấn Dật, cô chạy tới trừng mắt nhìn Bạch Tuấn Dật một cái. Nhưng trong mắt Bạch Tuấn Dật lại cảm thấy không hề hung dữ mà còn đáng yêu.
Nhất là dáng vẻ trợn mắt, hai má phình lên vô cùng giống như động vật nhỏ xù lông.
Xu Mạn thấy Thẩm Anh Thanh Yến cau mày, quan tâm nói: “Anh đau ở đâu?”
Thẩm Thanh Yến rất ghét ánh mắt Bạch Tuấn Dật nhìn tiểu hoa lan, bọn họ là người đàn ông, anh quá hiểu ánh mắt của Bạch Tuấn Dật có nghĩa là gì. Thẩm Thanh Yến ôm ngực, hơi cúi đầu dựa vào người Xu Mạn nói với người kia: “Tôi đang bị thương nên không thể tiếp đón, Tổng giám đốc Bạch cứ tự nhiên!”
Bạch Tuấn Dật nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn rời đi, lại nhìn thoáng qua cây lan đoản kiếm ngà trong sân, nếu anh ta đã làm người xấu rồi, nếu không đào cây lan này đi thì rất có lỗi với bản thân.
Bạch Tuấn Dật lại cầm cuốc nhỏ tiếp tục đào cây lan đoản kiếm ngà của Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến dựa nửa người vào Xu Mạn, nhưng anh không dùng lực, ngược lại giống như ôm Xu Mạn. Trên người cô tỏa ra mùi thơm ngát, Thẩm Thanh Yến không nỡ buông cô ra, anh nghĩ đến lời nói có dụng ý khác của Bạch Tuấn Dật thì không khỏi dán chặt lên người cô.
Hai người quay về phòng, Xu Mạn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, em muốn nhìn vết thương của anh.”
Thẩm Thanh Yến ôm cô vào lòng: “Không sao cả.”
“Em muốn nhìn một chút.” Xu Mạn kiên quyết, đưa tay vén áo thun của anh lên, cô nhìn thấy trước ngực anh dán một miếng băng gạc thì đưa tay sờ một chút: “Anh có đau không?”
Thẩm Thanh Yến vốn muốn nói không đau, nhưng anh thấy cô quan tâm thì đổi ý nói: “Có hơi đau.”
“Em sẽ thổi cho anh.” Xu Mạn đến gần thổi về phía miếng băng gạc.
Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy có một lông vũ lướt qua ngực mình, vừa mềm vừa ngứa. Cả người Xu Mạn nằm ở trong lòng anh, một tay xoa ngực anh, tay kia vén áo anh lên, tư thế vô cùng mập mờ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Yết hầu Thẩm Thanh Yến di chuyển, đúng là yêu tinh trêu chọc người khác!
“Được rồi.”
Thẩm Thanh Yến định kéo cô lên, không ngờ Xu Mạn lại vu.ốt ve lồng ng.ực rắn chắn của anh, thành thật bình luận: “Anh Thanh Yến, ngực của anh rất đẹp.”
Thẩm Thanh Yến nắm lấy bàn tay đang sờ loạn: “Nam nữ khác nhau, không thể tùy tiện sờ vào cơ thể của người khác phái.”
“À.” Xu Mạn tò mò ngẩng đầu: “Nếu sờ thì sao? Có phải em sẽ mang thai con của anh đúng không?”
Thẩm Thanh Yến: “… Không phải, điều đó không lễ phép.”
“Nhưng em thích anh làm chuyện không lễ phép với em.”
Thẩm Thanh Yến:…
“Khụ khụ!” Tiếng ho nhẹ đột nhiên truyền tới từ cửa, Bạch Tuấn Dật giơ cây lan đoản kiếm ngà lên: “Thầy Thẩm, cảm ơn anh. Tôi đã cất cuốc vào phòng chứa đồ cho anh rồi, anh… Ừm, anh đang bị thương nên kiềm chế một chút.”
Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn lên, vén áo thun xuống: “Tổng giám đốc Bạch cũng vậy, nghỉ ngơi không tốt thì đừng suy nghĩ quá nhiều. Cả ngày suy nghĩ lung tung, không mất ngủ cũng sẽ mất ngủ thôi.”
Sắc mặt Bạch Tuấn Dật khó lường liếc anh một cái, cầm theo cây lan đoản kiếm ngà rời đi.
Xu Mạn mờ mịt nhìn về phía Thẩm Thanh Yến: “Hai người nói gì thế? Vì sao em không hiểu.”
“Tổng giám đốc Bạch là người thích của rẻ, anh ta không nỡ dùng tiền mua nên muốn đào hoa lan của anh đi.” Thẩm Thanh Yến bôi xấu Bạch Tuấn Dật: “Cho nên sau này em gặp anh ta thì phải trốn xa một chút, đừng để anh ta dây dưa với mình.”
Xu Mạn nghiêm túc gật đầu.
Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân đã biết chuyện Thẩm Thanh Yến bị thương nên lo lắng không thôi. Khó trách ngày đó Thẩm Thanh Yến đến dưới lầu nhưng không lên nhà, nhưng lúc ấy Thẩm Thanh Yến đã nói trước với Tần Hiểu Đồng nên Tần Hiểu Đồng chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Hai vợ chồng già hấp tấp chạy tới thấy Thẩm Thanh Yến đang ngồi trên sofa, cũng không có gì đáng lo, lúc này bọn họ mới yên tâm.
Tần Hiểu Đồng hiếm khi đến đây, bà thấy Thẩm Thanh Yến không sao thì nhất định muốn xem nhà của bọn họ, còn không quên lẩm bẩm: “Lúc trước mẹ đã nói con đừng mua biệt thự, con lại không chịu, quá đắt, còn không bằng mua nhiều chung cư cho thuê, mỗi tháng cũng có thu nhập, giá nhà của bố mẹ đã tăng lên không ít. Con xem biệt thự này đi, có bán cũng khó, lại nhiều phòng trống như vậy, quả thực là lãng phí…”
Xu Mạn nghe bà nói thì khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Quan trọng là hàng xóm ở đây không tốt, thật sự không bằng mua nhiều chung cư cho thuê còn có thể kiếm tiền, vậy thì Thẩm Thanh Yến cũng không cần vất vả như vậy.
Tần Hiểu Đồng đi qua phòng sách, bên cạnh là phòng ngủ lớn của Xu Mạn, Xu Mạn nhiệt tình đưa bà đi tham quan, còn đưa cho xem Tần Hiểu Đồng những món đồ chơi mà Thẩm Thanh Yến mua cho cô.
Tần Hiểu Đồng nhìn qua, có chút tò mò, trong phòng chỉ có đồ đạc của Xu Mạn, không nhìn thấy đồ của Thẩm Thanh Yến, hơn nữa trên giường cũng chỉ có một cái gối.
Tần Hiểu Đồng có chút buồn bực trong lòng, lần trước Thẩm Thanh Yến còn chưa khóa trái cửa đã ở trên giường với Xu Mạn…, sao hai đứa ở biệt thự này lại không ngủ với nhau?
“Mạn Mạn, hai đứa cãi nhau à?” Tần Hiểu Đồng hỏi.
Xu Mạn vô cùng khó hiểu: “Vì sao phải cãi nhau? Cháu và anh Thanh Yến vẫn luôn rất tốt.”
“Vậy hai đứa…” Tần Hiểu Đồng suy nghĩ, dù sao Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến cũng ở bên nhau, nhẫn cưới cũng đã tặng, bà hỏi thẳng: “Bình thường hai đứa chia ra ngủ sao?”
“Đúng vậy, anh Thanh Yến nói nam nữ khác biệt, không thể ngủ cùng nhau.” Xu Mạn thành thật trả lời.
Tần Hiểu Đồng thay đổi sắc mặt, bà tham quan phòng Xu Mạn xong lại nhìn thoáng qua phòng của Thẩm Thanh Yến ở bên cạnh, tin tưởng Xu Mạn nói không sai, trong lòng mắng chửi Thẩm Thanh Yến mấy lần.
Hai người quay lại phòng khách, hai bố con Thẩm Xuân Quân và Thẩm Thanh Yến đang nói chuyện phiếm. Tần Hiểu Đồng nói với Xu Mạn: “Mạn Mạn, dì muốn ăn trái cây, cháu giúp dì rửa nho nhé, dì không biết phòng bếp ở đâu.”
Xu Mạn gật đầu, cầm trái cây trên bàn mang đi rửa.
Tần Hiểu Đồng chờ Xu Mạn đi xa thì bắt đầu mắng chửi Thẩm Thanh Yến: “Mẹ nói con rảnh rỗi không có việc gì lại hẹn người phụ nữ kia ăn bít tết! Xu Mạn biết thì sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa người phụ nữ họ Từ kia không phải là người dễ chọc, mấy năm trước mẹ đã nói con bán chỗ này đi nhưng con không chịu, bây giờ gặp chuyện rắc rối… Con thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc ngày đó chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Thanh Yến nói qua loa: “Chuyện này… Đã qua rồi.”
Tần Hiểu Đồng nói: “Đã qua rồi cái gì? Con chán sống rồi sao, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không nói cho bố mẹ biết!”
“Ôi trời! Thanh Yến không nói cho bà không phải sợ bà nghĩ lung tung à.” Thẩm Xuân Quân khuyên Tần Hiểu Đồng, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Yến: “Có thể trôi qua là được rồi, nhưng Thanh Yến, mẹ con nói cũng không sai, sau này đừng kích động như vậy, tụi con vẫn còn trẻ tuổi dễ nổi nóng, nói mấy câu không hợp là ra tay, nếu con xảy ra chuyện, bố mẹ làm sao bây giờ?”
Thẩm Xuân Quân nói xong, Tần Hiểu Đồng lại nói tiếp: “Mẹ hỏi con vì sao con và Xu Mạn lại chia phòng ngủ?”
Thẩm Thanh Yến biết Tần Hiểu Đồng hiểu lầm: “Không phải là bọn con chưa đăng ký kết hôn sao, không thể không có trách nhiệm được.”
“Con giả vờ đứng đắn với mẹ làm gì? Không phải lần trước hai đứa còn ngủ chung sao?” Tần Hiểu Đồng trừng anh một cái: “Vậy hai đứa chuẩn bị khi nào đi đăng ký kết hôn?”
“Chờ mấy ngày nữa, cô ấy còn nhỏ.”
“Xu Mạn còn nhỏ chỗ nào, người ta đã trưởng thành rồi. Con cứ kéo dài, muốn kéo đến ba mươi mấy. Hiện tại sự nghiệp cũng ổn định rồi, tiền đủ dùng là được, cuộc sống phải có kế hoạch, đừng luôn bận rộn công việc, con chết rồi cũng không mang theo tiền đi được. Hơn nữa đăng ký kết hôn cũng không có gì xấu, danh chính ngôn thuận, dù sao người bên ngoài thấy hai đứa đang ở chung, cứ kéo dài cũng không phải là cách…”
Tần Hiểu Đồng đang nói, Xu Mạn bưng trái cây đã được rửa sạch đưa cho Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân ăn.
Tần Hiểu Đồng bỗng nhiên nghĩ ra một cách, kéo tay Xu Mạn nói: “Mạn Mạn, Thanh Yến đang bị thương, cần phải bồi bổ cơ thể, trong khoảng thời gian này hai đứa ở lại Phố Phỉ Thúy đi. Dù sao dì không có việc gì, sẽ hầm canh cho hai đứa.”
Sao Thẩm Thanh Yến không biết suy nghĩ của mẹ mình chứ, mặc dù bên kia có ba phòng, nhưng chỉ có hai phòng ngủ, phòng còn lại được làm thành phòng chứa đồ, nếu anh và Xu Mạn dọn qua, cũng chỉ có thể ở chung một phòng.
Anh đang muốn mở miệng từ chối thì Xu Mạn lại rất vui vẻ gật đầu, Tần Hiểu Đồng làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô, hơn nữa mỗi lần đều rất phong phú.
“Con cảm thấy bên này khá tốt, không khí trong lành, càng thích hợp dưỡng bệnh hơn.”
“Bên bố mẹ còn gần sát bờ sông, không khí không trong lành sao?” Tần Hiểu Đồng trừng mắt liếc anh một cái: “Hai đứa thu dọn đồ đạc đi, hôm nay hai đứa theo mẹ về nhà.”
Thẩm Thanh Yến nhìn Xu Mạn, rốt cuộc cô có biết lần này bọn họ qua đó, buổi tối sẽ gặp phải chuyện gì hay không?
Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đến Phố Phỉ Thúy, đồ dùng cá nhân và quần áo đặt vào phòng ngủ phụ của Thẩm Thanh Yến, Tần Hiểu Đồng đi làm bữa tối phong phú, trong đó không thiếu thức ăn tráng dương.
Hàng xóm rất tò mò với vết thương của Thẩm Thanh Yến, sau khi bọn họ hỏi thăm cũng chỉ nghe nói không tổn thương đến chỗ hiểm, hiện tại đã hồi phục rất tốt, còn lại không hỏi được gì.
Bọn họ ăn cơm xong, Thẩm Xuân Quân đi tản bộ, trò chuyện với mấy ông bà cụ dưới lầu; Tần Hiểu Đồng chơi mạt chược với bạn; cũng chỉ còn lại Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn ở nhà.
Hai vợ chồng già vừa đi, Thẩm Thanh Yến đến phòng sách dọn dẹp ghế sofa. Ghế sofa trong phòng sách có thể mở ra làm giường, nhưng lâu rồi không giặt nên có vẻ hơi dơ.
Xu Mạn đứng bên cạnh nhìn anh, có chút tò mò: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Yến nói: “Anh tháo ra làm giường, tối nay anh sẽ ngủ ở đây.”
Xu Mạn nhìn thoáng qua sofa vừa thấp vừa nhỏ, cảm thấy ngủ sẽ không được thoải mái nên nói: “Dì nói anh có thể ngủ ở bên cạnh em, em cảm thấy anh và em ngủ chung rất tốt, chú và dì cũng ngủ chung.”
Thẩm Thanh Yến tiếp tục nghiêm tức nói: “Chuyện này không giống nhau, không tốt với em.”
Lỡ anh không khống chế thú tính thì sao?
Xu Mạn khó hiểu: “Vì sao lại không tốt?”
Thẩm Thanh Yến không trả lời, anh bận rộn tháo sofa ra, dùng sức đè xu.ống. Nhưng có lẽ sofa quá cũ, anh nhấn một cái làm cho một chân sofa bị gãy.
“Thẩm Thanh Yến, con làm gì ở phòng sách thế? Sofa của mẹ! Con hành hạ sofa của mẹ làm gì! Sofa của mẹ rất tốt, dùng nhiều năm không hư, con vừa trở về đã phá hư.” Lúc nãy Tần Hiểu Đồng đi vội nên quên cầm theo điện thoại, không ngờ bà vừa trở về lại thấy Thẩm Thanh Yến hành hạ sofa, thật sự tức giận mắng to.
Thẩm Thanh Yến vỗ tay: “Hỏng thì hỏng thôi, ngày mai con mua một cái mới về.”
Tần Hiểu Đồng tức giận đến xanh mặt, cầm theo điện thoại rồi đóng sập cửa rời đi.
Xu Mạn không ngờ Tần Hiểu Đồng lại tức giận như thế, còn nổi giận với Thẩm Thanh Yến, cô đi tới an ủi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, hình như dì rất tức giận, anh đừng đau lòng, hay là ngày mai chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Thanh Yến kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, không khỏi cười nhạt: “Được, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Theo tình hình này, thật sự không ở được hai ngày.
Tiệm mạt chược của chị Vương Nhị, Tần Hiểu Đồng, Lôi Anh, chị Đổng và anh Đường vây quanh một bàn chơi mạt chược.
Chị Đổng nói: “Lôi Anh, nghe nói bà phải lên chức?”
Lôi Anh tươi cười: “Tên nhóc Triệu Uyên kia có con bốn tháng cũng không nói cho tôi biết một tiếng, tôi tức muốn chết, mỗi ngày tôi còn sắp xếp xem mắt cho nó khắp nơi.”
“Nhưng ngày đó Triệu Uyên đưa cô bé kia đến nhỉ? Dáng dấp có vẻ giống như Vương Tổ Hiền ở Hong Kong đúng không? Ánh mắt của Triệu Uyên không tệ đó! Khi nào mời rượi đây?” Anh Đường hỏi.
Lôi Anh vui vẻ nói: “Bọn trẻ cũng chịu sắp xếp sớm, hiện tại muốn đặt khách sạn cũng không được, chúng tôi muốn chờ sinh con xong mới tổ chức hôn lễ. Công việc của Triệu Uyên rất bận, Tiểu THiền cũng đang mang thai, không thể quá mệt mỏi.”
Chị Đổng nói: “Cũng đúng, người lớn và đứa bé quan trọng hơn, sau này có thể bổ sung hôn lễ, đến lúc đó tổ chức cùng ngày với tiệc trăm ngày, đúng là song hỷ lâm môn.”
Lôi Anh liếc Tần Hiểu Đồng một cái, cười khanh khách hỏi: “Hiểu Đồng, nhà bà đã có con dâu chưa? Thanh Yến chơi bời lâu như vậy, cũng sắp ba mươi rồi, nên sinh con thôi.”
Chị Đổng xen vào nói: “Thanh Yến là người nổi tiếng, ba mươi bốn mươi kết hôn cũng rất bình thường.”
Lôi Anh lại không tán thành: “Cứ yêu đương mãi thì ngày càng không muốn kết hôn. Bà nhìn nhà dưới lầu đi, yêu đương bảy năm, cuối cùng lại chia tay. Cho nên theo tôi là phải rèn sắt khi còn nóng.”
Tần Hiểu Đồng vốn khó chịu trong lòng, lần trước bà và Lôi Anh kết thù, không muốn bà ta được như ý nên nói: “Thanh Yến nhà của chúng tôi không làm loạn, thằng bé khá bảo thủ, không muốn quan hệ trước khi kết hôn, không giống như Triệu Uyên ăn cơm trước kẻng. Thanh Yến phải chịu trách nhiệm với đứa bé, trước tiên phải kết hôn, đăng ký kết hôn mới có thể có con.”
“Bây giờ là thời đại nào rồi, Hiểu Đồng đừng nói đùa chứ, giới giải trí hỗn loạn như vậy, nếu nói ra ngoài hành động từ chối quan hệ trước khi kết hôn thì người ta sẽ cười nhạo đó.” Lôi Anh cười như không cười nói: “Bà xem minh tinh Khiếu Thùy Lai đi, là ảnh đế ảnh hậu rất nổi tiếng, lúc trẻ không muốn có con, hiện tại cầu xin có con khắp nơi cũng không mang thai được.”
“Đúng rồi, rốt cuộc video trên mạng là sao? Sao có người nói Thanh Yến nhà bà làm bậy bên ngoài, nhà gái tìm đến đâm bị thương?”
Tối nay Tần Hiểu Đồng thua sạch, sau đó bà về nhà thấy Thẩm Thanh Yến thật sự ngủ trên sofa ở phòng sách, Tần Hiểu Đồng tức giận đến mức ngày hôm sau nằm ở trên giường rê.n rỉ.
Thẩm Thanh Yến vốn định ăn sáng xong sẽ chào tạm biệt với Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân, sofa trong phòng sách khá ngắn, chân lộ ra ngoài ghế, đêm qua anh ngủ không thoải mái. Không ngờ hôm nay Tần Hiểu Đồng bị bệnh, nằm ở trên giường rê.n rỉ không ngừng.
Thẩm Thanh Yến nói đưa Tần Hiểu Đồng đến bệnh viện kiểm tra, Tần Hiểu Đồng chết sống không chịu, còn mắng anh một trận: “Bởi vì con, con không chọc mẹ tức đến chết thì không cam lòng đúng không. Con xem Triệu Uyên nhà người ta đi, hiện tại cũng có con rồi, con và Xu Mạn kéo dài không kết hôn cũng không chịu đăng ký kết hôn. Hai đứa sinh con luôn cũng được…”
Phụ nữ thời kỹ mãn kinh thật là đáng sợ, anh nói một câu, bà ấy sẽ khóc lóc nháo loạn.
Thẩm Thanh Yến đành phải im lặng rời khỏi phòng, để bà nghỉ ngơi.
Sau đó Xu Mạn kéo anh vào phòng ngủ phụ, đóng cửa phòng lại.
“Anh Thanh Yến, dì lại mắng anh sao.”
Thẩm Thanh Yến gõ nhẹ trán cô: “Anh bị mắng mà em còn vui vẻ như vậy.”
Xu Mạn vô cùng oan ức: “Làm gì có?”
Thẩm Thanh Yến kéo cô ngồi xuống ghế: “Hôm nay chúng tôi tạm thời không rời đi được rồi.”
Xu Mạn gật đầu: “Em biết, dì bị bệnh, cho nên chúng tôi phải ở lại chăm sóc, chờ dì khỏi bệnh rồi mới đi.”
Lúc trước cô nằm viện, Tần Hiểu Đồng cũng chăm sóc cho cô hai ngày, còn mang cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, Xu Mạn ghi nhớ kỹ trong lòng. Cho nên dù Tần Hiểu Đồng nóng tính, tức giận lung tung, Xu Mạn vẫn muốn ở lại.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng là Tần Hiểu Đồng không mắng cô.
Tần Hiểu Đồng ngã “Bệnh” nằm xuống giường, Thẩm Thanh Yến cũng không dám k.ích thích bà, buổi tối anh không ở phòng sách nữa mà đến phòng ngủ phụ với Xu Mạn.
Anh lấy chăn mỏng trong tủ quần áo đặt lên giường.
“Anh Thanh Yến, hôm nay anh muốn ngủ bên cạnh em sao?” Xu Mạn ghé vào trên giường, vẻ mặt mới lạ nhìn anh, con ngươi đen bóng, hình như có ngôi sao lóe sáng.
Thẩm Thanh Yến ừ một tiếng: “Chúng ta đắp chăn riêng.”
Xu Mạn vui vẻ, nhưng lại tò mò: “Anh Thanh Yến, không phải nam nữ khác biệt, không thể ngủ chung giường sao?”
Thẩm Thanh Yến cảm thấy mặt mình hơi đau: “Hôm nay tình huống đặc biệt, chúng ta đắp chăn riêng nên không sao.”
Hai người nằm ở trên giường, Thẩm Thanh Yến tắt đèn, nhưng đèn đường mờ nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Xu Mạn nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Yến không chớp mắt.
Thẩm Thanh Yến vốn nằm thẳng, cô nhìn chằm chằm anh nửa ngày lại cảm thấy có chút buồn cười, vì thế anh cũng nghiêng đầu đối diện với cô.
Thẩm Thanh Yến hơi cong môi: “Em nhìn anh như vậy làm gì? Ngủ sớm một chút.”
Giọng của anh trầm thấp, trong đêm tối lại có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Xu Mạn vẫn không chớp mắt nhìn anh: “Tôi muốn nhìn anh ngủ, hiện tại anh cách em rất gần.”
Thẩm Thanh Yến nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của cô, cố nhịn cơn xúc động muốn chạm vào cô, nhưng cô cứ luôn nhìn anh như vậy, Thẩm Thanh Yến cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi.
“Anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe.” Thẩm Thanh Yến nói xong thì tìm truyện cổ tích ‘Cô bé lọ lem’ quen thuộc trong tủ đầu giường, chậm rãi đọc cho cô nghe.
Giọng của anh rất dịu dàng, làm cho người ta yên tâm, anh kể chuyện cổ tích rất hấp dẫn, Xu Mạn dần dần đi vào câu chuyện.
Con ngươi màu hổ phách kia cất giấu sự thông minh, vào ban đêm vô cùng rực rỡ. Xu Mạn nhìn anh, ngủ thiếp đi trong hạnh phúc.
Cuối cùng cô cũng ngủ, nhưng người kể chuyện cổ tích lại mất ngủ.
Anh mượn ánh sáng mờ tối dịu dàng nhìn người trước mắt, dường như không bao giờ nhìn đủ, trong lòng cũng càng thêm mềm nhũn.
Đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của người trước mặt, trong không khí tràn ngập mùi hoa lan thoang thoảng, Thẩm Thanh Yến cũng nhắm mắt lại.
Anh ngủ không sâu, một lúc sau anh cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh thì tỉnh lại.
Thì ra Xu Mạn đá chăn qua một bên, nằm hình chữ x bên cạnh anh, một chân còn đặt lên chăn của anh.
Cô đúng là đứa trẻ làm cho người ta không bớt lo được.
Thẩm Thanh Yến ngồi dậy, cẩn thận cầm chăn của cô, nhưng tay anh chưa đụng vào chăn thì người bên cạnh lại lăn một vòng, anh đứng dậy nên đối phương lăn vào chăn của anh.
Xu Mạn mơ màng, chỉ cảm thấy bên cạnh có cái ôm vô cùng quen thuộc, giống như Thanh Huyền tiên quân nhưng lại không giống lắm. Cô cọ cọ đối phương, tìm thư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Hô hấp của Thẩm Thanh Yến cứng lại, yêu tinh nhỏ này, cô như vậy, anh phải ngủ thế nào?
Thẩm Thanh Yến nhìn cô ngủ thoải mái trong chăn của anh, nếu anh dịch chuyển cô thì sợ đánh thức cô, anh suy nghĩ rồi quyết định đổi chăn với cô. Cô dùng chăn của anh, anh dùng chăn của Xu Mạn.
Anh vén chăn ra định chuyển chỗ nằm.
Lúc này, Xu Mạn cảm nhận được người bên cạnh muốn rời đi thì lo lắng đưa tay ôm eo anh.
Thẩm Thanh Yến định kéo tay cô ra, nhưng lại tốn công vô ích. Ngược lại làm cho anh khô nóng khắp người, cuối cùng Thẩm Thanh Yến nhận lấy thất bại.
Anh nằm xuống bên cạnh Xu Mạn, trong đầu có hai con người đánh nhau:
Thẩm đứng đắn: Sao anh có thể nhân lúc tiểu hoa lan ngủ mà chiếm tiện nghi của cô ấy chứ?
Thẩm cầm thú: Tôi có thể làm sao chứ? Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà! Tiểu yêu tinh này muốn ôm tôi, cô ngủ say như thế, sao tôi có thể nhẫn tâm đánh thức chứ?
Thẩm đứng đắn: Viện cớ! Tất cả chỉ là viện cớ! Anh không chịu được sự cám dỗ, cô ấy khỏe thế nào chứ? Anh là một người đàn ông bó lại không có cách nào? Trong lòng anh đang lén hưởng thụ thì có.
Thẩm cầm thú: Cô ấy là tiểu hoa lan của tôi, cô ấy yêu tôi, tôi yêu cô ấy, sao tôi không thể ôm được?
Đứng đắn và cầm thú đánh nhau nửa ngày, Thẩm Thanh Yến dần mệt mỏi, sau đó anh ôm người trong lòng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Xu Mạn thoải mái xoay người —
Hả? Hình như sau lưng có… Người? Cô mở mắt ra phát hiện mình nằm lên một cánh tay, sau lưng dán lên một lồng ng.ực ấm áp, phía sau còn có thứ bằng đá gì đó sao?
Cô tò mò đưa tay sờ lên…