• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ tổ chức hôn lễ trong biển hoa lan ở Nông Trại Hạnh Phúc.

Hôn lễ dùng tất cả các loại hoa lan, mà Thẩm Thanh Yến tự tay trồng những hoa lan này. Hoa lan vốn có mùi hương nhẹ nhàng, gió thổi khắp hiện trường hôn tạo cảm giác thoải mái.

Đa số khách mời ở giới giải trí và bạn bè giới thời trang, trong đó không thiếu đạo diễn Đậu Hướng Huy, Đỗ Khê, cũng không thiếu chị đại Mary khống chế toàn bộ giới thời trang.

Kết hôn có nhiều nghi thức, tối hôm qua Xu Mạn ở tạm Hoán Hoa Khê, sáng nay Thẩm Thanh Yến sẽ đến đón dâu. Bởi vì Xu Mạn không có người thân, vì thế Phan Tịnh, Phương Viện Viện, Mary làm người nhà mẹ đẻ của cô.

Phương Viện Viện và Mary khá hoạt bát, hại đoàn chú rể chịu khổ không ít mới cho đón cô dâu đi.

Lúc đoàn xe đón dâu đến Nông Trại Hạnh Phúc đã hơn mười giờ sáng. Bạn bè khách mời lần lượt xuất hiện, tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, phóng viên được mời cũng đi vào, Cao Khang Hạo nói nhân viên công tác phát quà cho phóng viên.

Tuy rằng hôm nay toàn bộ nông trại ngừng kinh doanh, nhưng còn náo nhiệt hơn ăn Tết.

Gần giữa trưa, đến giờ tiến hành nghi thức, Xu Mạn dặm lại lớp trang điểm, chuyên viên trang điểm đội khăn voan và bao tay cho cô. Xu Mạn không có bố mẹ, hôn lễ cũng khác với người ta, Thẩm Thanh Yến kéo tay cô đi vào cánh đồng hoa.

Bây giờ đang vào mùa xuân, gió thổi rất nhẹ.

Bài hát đám cưới vang lên, một cặp đôi đứng trong cánh đồng hoa. Chú rể mặc lễ phục màu lam, dáng người cao lớn, trên mặt đầy ý cười. Cô dâu nhìn xung quanh, xinh đẹp động lòng người, hai người đứng chung một chỗ, quả thực đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.

“Thầy Thẩm và Mạn Mạn thật sự quá xứng đôi, làm cho tôi cũng muốn yêu đương.” Diêu Du Du khen ngợi.

Chủ hôn hỏi: “Cô Xu Mạn, cô có bằng lòng gả cho anh Thẩm Thanh Yến không? Cô có bằng lòng yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, khó khăn cũng không rời xa, cả đời ở bên nhau cho đến chết hay không?”

Xu Mạn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông trước mắt. Đối phương cũng dịu dàng nhìn mình, con ngươi màu hổ phách của anh vẫn thâm tình, dường như có thể bao dung mọi thứ.

Xu Mạn hơi ngửa đầu, thấy vào con ngươi của anh phản chiếu hình bóng của mình, cô không kìm nổi vui vẻ nói: “Tôi đồng ý.”

Chủ hôn lại hỏi: “Anh Thẩm Thanh Yến, anh có bằng lòng cưới cô Xu Mạn không? Anh có bằng lòng yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, khó khăn cũng không rời xa, cả đời ở bên nhau cho đến chết hay không?”

Thẩm Thanh Yến mím môi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, con ngươi đầy vui mừng, trái tim anh tràn đầy hạnh phúc.

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Tôi đồng ý.”

“Cô dâu chú rể trao nhẫn!”

Bản nhạc đám cưới nhẹ nhàng vang lên, Thẩm Thanh Yến lấy nhẫn kim cương trong hộp ra, trịnh trọng đeo lên cho Xu Mạn. Anh cầm lấy tay cô, hôn xuống mu bàn tay cô một nụ hôn.

Xu Mạn cười, im lặng nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như vì sao, làm cho người ta không rời mắt được.

Xu Mạn cũng học Thẩm Thanh Yến, lấy nhẫn kim cương ra đeo lên cho anh. Từ nay về sau, cô không còn cô đơn nữa, cô có một người yêu mình hết lòng hết dạ.

Bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua năm tháng trong cuộc đời, sống đến răng long đầu bạc, đến kiếp sau, kiếp sau nữa…

“Hôn môi! Hôn môi!! Hôn môi!!!”

Không biết ai gào lên một tiếng, các khách mời cũng phụ họa muốn hai người hôn môi.

Thẩm Thanh Yến cười nhạt, hơi nghiêng về phía trước, anh vén khăn voan trên đầu Xu Mạn ra, ôm lấy eo Xu Mạn, nghiêng đầu hôn môi cô.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo.

Sau đó hai người phát biểu cảm nghĩ, sau khi kết thúc nghi thức cũng đã hơn mười hai giờ, sau đó khách mời đến khách sạn uống rượu mừng. Bạn bè lôi kéo Thẩm Thanh Yến uống không ít, cũng may tửu lượng của anh cũng không tệ lắm, chẳng qua hơi đỏ lên.

Thẩm Thanh Yến biết tửu lượng Xu Mạn không tốt, anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Xu Mạn nên uống thay cô không ít.

Nhưng khách khứa nhiều như vậy, rất nhiều người muốn mời anh uống rượu mừng, cho dù tửu lượng của Thẩm Thanh Yến tốt cũng không thể chống đỡ nổi.

Cũng may Thẩm Thanh Yến đã sớm chuẩn bị, anh kéo Vân Tụ đến uống phụ.

Lúc trước Vân Tụ vốn là cậu chủ nhà giàu ăn chơi trong quán bar, đã sớm luyện tửu lượng cao. Hơn nữa khoảng thời gian trước Vân Tụ từ Xu Mạn mua trộm đan dược của Xu Mạn bị Thẩm Thanh Yến phát hiện ra, Thẩm Thanh Yến còn chưa tìm anh ta tính sổ, vì thế anh kéo Vân Tụ đỡ rượu cho mình.

Cuối cùng Vân Tụ uống say như chết, Thẩm Thanh Yến vẫn còn tỉnh táo.

Nhân lúc mọi người ăn cơm, Xu Mạn kéo Thẩm Thanh Yến qua phòng chứa đồ, cô đưa một viên đan dược vào miệng Thẩm Thanh Yến: “Anh Thẩm ăn đi, anh không cần sợ uống say.”

Trước đó Xu Mạn đã luyện chế thành công, ngoại trừ dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ, cũng có tác dụng giải rượu.

Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Tiểu hoa lan của anh vẫn khéo hiểu lòng người. Hôm nay em dậy sớm như vậy, bận rộn cả ngày, em có mệt không? Nếu em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài tiếp đón khách mời.”

Xu Mạn ôm eo anh, thân mật nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Không mệt! Hôm nay là ngày em vui nhất, không hề mệt mỏi.”

Thẩm Thanh Yến nâng cằm cô lên hôn xuống: “Không mệt cũng phải nghỉ ngơi một lát, anh ra ngoài nhìn tình hình thế nào.”

Thẩm Thanh Yến buông cô ra, đi ra ngoài tiếp đón khách khứa. Xu Mạn nghỉ ngơi một lát, cũng đi theo ra ngoài, cô ở bên ngoài tìm một vòng, không tìm thấy Thẩm Thanh Yến, nhưng vô tình gặp được người quen đã lâu không gặp Bạch Tuấn Dật.

Sắc mặt Bạch Tuấn Dật hồng hào, tinh thần tốt hơn lúc trước rất nhiều, bởi vì tinh thần tốt nên có vẻ đẹp trai hơn không ít. Nhưng anh ta vẫn thích tỏ vẻ vênh váo, dường như không ai lọt vào mắt anh ta.

Xu Mạn đang muốn đi qua, không ngờ anh ta đã phát hiện cô: “Cô sợ tôi như thế sao? Cô vừa thấy tôi đã muốn rời đi, tôi cũng không ăn thịt cô.”

“Tôi mới không sợ anh.” Tôi chỉ không muốn để ý đến anh thôi.

Bạch Tuấn Dật là người nối nghiệp tập đoàn Đông Dương, Thẩm Thanh Yến là người đại ngôn cho thương hiệu của anh ta, hai người cũng hợp tác nhiều lần. Lần này Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn kết hôn, phòng làm việc Thẩm Thanh Yến cũng gửi thiệp mời cho Bạch Tuấn Dật.

Từ khi Thẩm Thanh Yến dọn khỏi Hồ Thiên Nga, Bạch Tuấn Dật không còn  gặp qua Xu Mạn, không ngờ hai người gặp lại nhau ở hôn lễ của cô và Thẩm Thanh Yến. Xu Mạn tặng cánh hoa lan cho anh ta, thành công chữa khỏi bệnh mất ngủ của anh ta, nhưng mỗi đêm anh ta nằm mơ, vẫn luôn nhớ tới người phụ nữ này.

Cô xinh đẹp giống như trước, không, hôm nay cô càng xinh đẹp hơn, đôi mắt lấp lánh, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt đầy hạnh phúc, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

Lúc cô nhìn Thẩm Thanh Yến, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, giống như được tan ra thành mật, dường như thế giới của cô cũng chỉ có Thẩm Thanh Yến.

Bạch Tuấn Dật hâm mộ Thẩm Thanh Yến, thậm chí còn ghen tỵ. Bởi vì anh ta không có được một người phụ nữ xinh đẹp như thế, mà Thẩm Thanh Yến lại có được.

“Cô không sợ tôi, vì sao vừa thấy tôi đã né tránh?” Bạch Tuấn Dật hỏi.

Xu Mạn kỳ lạ liếc anh ta một cái, bệnh tự cho mình là đúng của anh ta vẫn chưa khỏi, cô giải thích nói: “Tôi muốn đi tìm Thẩm Thanh Yến, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.”

“Thẩm Thanh Yến không phải là trẻ con, chẳng lẽ cô còn sợ anh ta đi lạc à?” Bạch Tuấn Dật nhướng mày: “Tôi nghe nói cô biến mất hơn một năm, cô đi đâu?”

Xu Mạn nhìn một vòng, vẫn không nhìn thấy Thẩm Thanh Yến, mất tập trung trả lời Bạch Tuấn Dật: “Tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh Thẩm, không có rời đi.”

“Vì sao hai người lại hủy bỏ hôn lễ lần trước?”

Xu Mạn nói: “Không phải bây giờ chúng tôi tổ chức lại sao? Sớm hay trễ có khác nhau sao? Dù sao chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.”

Con người của thế giới này quan tâm đến quá nhiều thứ, nhưng cô không để ý nhiều như thế, cho dù không có hôn lễ, cô cũng sẽ ở bên cạnh Thẩm Thanh Yến, hai người sẽ đi đến cuối con đường.

Bạch Tuấn Dật nghe cô nói như vậy, càng thêm cảm thấy đau lòng, nhưng hiện tại Xu Mạn đã gả cho Thẩm Thanh Yến, anh ta có đau lòng thế nào cũng vô dụng. Anh ta thấy hôm nay chỉ có người thân và bạn bè của Thẩm Thanh Yến tham dự, Bạch Tuấn Dật lại hỏi: “Người thân của cô đâu? Sao tôi không nhìn thấy bọn họ?”

“Tôi không có người thân, nhưng hiện tại đã có rồi, sau này anh Thẩm là người thân nhất của tôi.” Xu Mạn nói.

Thẩm Thanh Yến vẫn luôn là người thân nhất của cô trên đời này.

Bạch Tuấn Dật hơi sửng sốt, anh ta mới ý thức được hôm nay không thích hợp hỏi mấy chuyện này. Anh ta thấy Xu Mạn hoàn toàn không có biểu cảm bi thương mất mát thì thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cô chuyện lần trước. Nếu không có cô, hiện tại nói không chừng tôi còn đau đầu vì chứng mất ngủ. Nếu cô không có người thân thì sau này coi tôi là anh trai ruột đi, nếu Thẩm Thanh Yến dám bắt nạt cô thì cô đến tìm tôi, tôi giúp cô trút giận.” Bạch Tuấn Dật vừa trêu chọc vừa chân thành nói.

“Chuyện này không cần tổng giám đốc Bạch bận tâm, tôi yêu thương Mạn Mạn còn không kịp, sao có thể bắt nạt cô ấy?” Thẩm Thanh Yến đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Xu Mạn, anh kéo tay Xu Mạn nhìn về phía Bạch Tuấn Dật.

Bạch Tuấn Dật nhìn thoáng qua hai người nắm tay nhau, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười: “Thầy Thẩm bận rộn xong rồi à?”

Thẩm Thanh Yến không mặn không nhạt ừ một tiếng: “Hôm nay khách nhân nhiều, tôi và Xu Mạn bận rộn không hết việc, tiếp đón không được chu đáo, mong tổng giám đốc Bạch thông cảm. Tổng giám đốc Bạch cứ tự nhiên, chúng tôi có việc rồi.”

Thẩm Thanh Yến nói xong thì kéo Xu Mạn rời đi, Bạch Tuấn Dật đứng tại chỗ, một cô gái đi ngang qua. Bạch Tuấn Dật ngửi thấy mùi nước hoa trên cô ta, không khỏi nhớ tới mùi hoa lan nhàn nhạt trên người Xu Mạn, trong lòng càng thêm buồn rầu.

Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn đến nơi ít người, anh và Xu Mạn đã kết hôn, có người vẫn không biết điều, muốn làm quen với Xu Mạn, anh hiểu rõ ánh mắt Bạch Tuấn Dật nhìn Xu Mạn có ý gì. Tuy rằng anh biết Xu Mạn không có tình yêu nam nữ với Bạch Tuấn Dật, nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn không khỏi khó chịu.

“Anh Thẩm, anh ghen sao?” Xu Mạn cong mắt cười Thẩm Thanh Yến, giống như hồ ly nhỏ tinh ranh.

Thẩm Thanh Yến búng trán cô: “Trong ngày kết hôn mà em không biết an phận, làm cho anh buồn bực.”

Xu Mạn lắc tay anh, vừa mang theo sự tủi thân và hoạt bát nói: “Người buồn bực là tổng giám đốc Bạch, sao anh có thể trách em chứ?”

Thẩm Thanh Yến cười khẽ, kéo tay cô đi về phía khách khứa.

Hôm nay Nông Trại Hạnh Phúc có nhiều khách quý, Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến cũng bận tối mày tối mặt. Đến buổi tối, các bạn bè đã uống đủ, đòi nháo động phòng, trả lời đúng mới cho bọn họ vào động phòng.

Cũng may Thẩm Thanh Yến lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, anh đã sớm học cách đối phó mấy vấn đề khó khăn này, lưu loát trả lời câu hỏi của bọn họ.

Kết hôn là chuyện mệt nhọc, sau khi bọn họ xong xuôi thì đã hơn nửa đêm. Thẩm Thanh Yến mệt mỏi suốt mấy ngày, hiện tại cuối cùng cũng có thể kết thúc, hai người rửa mặt xong nằm trên giường ôm nhau ngủ.

Thời tiết mùa xuân rất đẹp, tình hình kinh doanh của Nông Trại Hạnh Phúc không tệ.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, khi hai người trở về thì cánh đồng hoa lan đã nở rộ, trong phạm vi mấy chục mét cũng có thể ngửi thấy mùi hoa. Thẩm Thanh Yến còn tìm người lắp xích đu và thay bộ ghế dựa.

Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đi dạo trong biển hoa lan, ánh trăng mờ tối chiếu xuống biển hoa tạo ra vẻ thần bí và yên tĩnh.

Xu Mạn kéo tay Thẩm Thanh Yến nói: “Anh Thẩm, em phát hiện chúng ta đi rất nhiều nơi, nhưng em thích chỗ này nhất. Mặc dù chỗ khác rất đẹp, nhưng không ấm áp bằng chỗ này, có cảm giác quen thuộc của gia đình.”

Thẩm Thanh Yến mỉm cười: “Em thích ở đây thì sau này chúng ta sẽ ở đây. Nếu em chán thì chúng ta về thành phố, Hoán Hoa Khê hay là Cẩm Tú cũng được.”

“Ừm.” Xu Mạn khẽ gật đầu: “Em ở đâu cũng được, chỉ cần có anh thôi.”

Thẩm Thanh Yến phát hiện lúc cô đi đường thì chân phải có chút mất tự nhiên, anh hỏi: “Chân em sao thế?”

Xu Mạn đi giày mới, cô đi bộ nhiều nên cọ vào chân, mắt cá chân bên phải hơi đau, cho nên đi đường khập khiễng.

“Không sao, giày không vừa chân thôi.”

“Sao em không nói sớm, để anh nhìn xem.” Thẩm Thanh Yến dừng chân, ngồi xổm xuống mở đèn pin điện thoại ra kiểm tra chân cho Xu Mạn. Mắt cá chân của cô thật sự đỏ lên, tương phản với làn da trắng nõn của cô.

“Em bị thương như vậy, anh sẽ cõng em.” Thẩm Thanh Yến ngồi xổm xuống để Xu Mạn bò lên lưng anh.

Xu Mạn nhìn lưng Thẩm Thanh Yến, cô đưa tay ôm cổ anh, Thẩm Thanh Yến ôm chân cô, cõng cô đi về phía trước. Lưng Thẩm Thanh Yến không quá rộng lớn, nhưng rắn chắc ấm áp, Xu Mạn nằm trên lưng anh, cảm thấy rất yên tâm thoải mái.

“Anh Thẩm, lưng anh rất ấm áp.”

Bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của cô, rơi vào tai Thẩm Thanh Yến khiến trái tim anh cũng tan chảy.

Thẩm Thanh Yến cười: “Nếu em thích, sau này anh có thể cõng em bất cứ lúc nào.”

Xu Mạn vùi đầu vào cổ anh, dán lên tai anh nói: “Ừm, em rất thích, nhưng em càng thích kéo tay anh đi hơn. Bởi vì em thích câu nói của con người ‘Nắm tay nhau đi đến răng long đầu bạc’, em cũng muốn nắm tay anh, chúng ta đi đến răng long đầu bạc’.”

Thẩm Thanh Yến nghe xong thì cảm thấy ấm áp, giống như có mật ngọt bao quanh, không thể che giấu được hạnh phúc ý, anh nói: “Chúng ta nhất định vẫn luôn hạnh phúc đến già.”

Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương hoa lan.

Xu Mạn ngẩng đầu nhìn tảng đá dưới ánh trăng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Anh Thẩm, tảng đá kia giống như đúc trong giấc mơ của anh, anh lấy ở đâu thế?”

Thẩm Thanh Yến nhìn theo tầm mắt của cô, cười nói: “Anh lấy ở bên sườn núi, lúc đó xung quanh nó mọc đầy cỏ dại và rêu xanh, anh cho người rửa sạch. Không ngờ sau khi rửa sạch lại thấy giống như tảng đá kia, vì thế anh để ở đó.”

“Tối nay chúng ta ngồi chơi trên tảng đá nhé?” Xu Mạn đề nghị.

Thẩm Thanh Yến cõng cô đi về phía tảng đá, anh đặt Xu Mạn xuống tảng đá, sau đó cũng ngồi xuống.

Xung quanh tảng đá đầy hoa lan, gió mát thổi qua, hương hoa bay quanh mũi, tóc dài của Xu Mạn được thổi tung lên, bay loạn ở trước mặt Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô.

Xu Mạn dựa vào lòng anh: “Anh Thẩm, em nhớ rõ có một lần chúng ta gặp nhau trong mơ, anh hôn em, sau đó anh đặt em vào bụi hoa. Hôm nay chúng ta tiếp tục làm chuyện chưa hoàn thành được không, em cảm thấy rất lãng mạn.”

Thẩm Thanh Yến không biết nên khóc hay cười: “Ở đây không phải là giấc mơ, đừng làm bậy.”

“Nhưng em cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ, chúng ta sống hạnh phúc như trong giấc mơ.” Xu Mạn ôm cổ anh, nụ cười rất quyến rũ lòng người.

Sau đó cô cởi nút áo của Thẩm Thanh Yến, động tác rất thành thạo, hoàn toàn khác với tiểu yêu tinh ngây thơ cần anh giúp mặc quần áo trước kia.

Dưới ánh trăng con ngươi gian xảocàng rực rỡ lung linh, Thẩm Thanh Yến bị cô quyến rũ, thật sự muốn đè cô xuống biển hoa trừng phạt.

Thẩm Thanh Yến chửi thầm một tiếng trong lòng, nói: “Chỗ này gió lớn, tảng đá rất lạnh, chúng ta quá chỗ ghế dựa nhé.”

“Em không sợ lạnh, em muốn ở chỗ này.” Xu Mạn hôn lên môi anh.

Tiểu yêu tinh không yên phận, anh vốn sợ cô bị cảm, cô lại bắt đầu châm lửa. Thẩm Thanh Yến không sợ có người đến đây, lúc trước anh chọn chỗ này là vì tính riêng tư cao, xung quanh là địa bàn của anh, anh đã đặt vật cản xung quanh, sẽ không có ai nhìn lén.

Thẩm Thanh Yến đặt tiểu yêu tinh lên cánh tay mình, ôm chặt cô vào lòng, giành quyền chủ động từ tay cô.

Ánh trăng mờ ảo, mùi hoa thoang thoảng, màn đêm đen cũng không che giấu được tình cảm sâu đậm của hai người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK