Cô nhìn thấy anh thì đứng dậy đi về phia anh, trên mặt đầy hưng phấn: “Anh ngồi xổm xuống trước, em c.ởi quần áo cho anh.”
Yết hầu Thẩm Thanh Yến di chuyển, tiểu yêu tinh này không chỉ muốn lấy mạng anh mà luôn thích trêu chọc anh. Anh nắm lấy tay Xu Mạn: “Không cần, anh không bị thương ở tay, có thể tự tắm.”
“Nhưng vết thương sẽ rách ra. Anh Thanh Yến xấu hổ sao?” Cô nghịch ngợm nháy mắt với Thẩm Thanh Yến: “Em đã nhìn thấy hết trên người của anh rồi.”
Cô để Thẩm Thanh Yến kéo tay mình, cô hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng, đôi mắt xinh đẹp kia càng có vẻ rực rỡ lấp lánh, còn mang theo sự ranh mãnh.
Thẩm Thanh Yến ý thức được cô lại trêu chọc mình thì búng lên trán cô một cái: “Không được nghịch ngợm! Vậy em giúp anh chà lưng, còn lại anh sẽ tự tắm.”
Tiểu yêu tinh này luôn trêu chọc anh, Thẩm Thanh Yến cũng vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ này một chút.
Xu Mạn đưa tay giúp anh cởi áo, cô nhìn đường cong cơ bắp trên người anh thì hài lòng gật đầu, dáng người của anh và Thanh Huyền tiên quân đẹp ngang nhau.
Phản ứng của cô không qua khỏi đôi mắt của Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến ngồi xuống ghế nhỏ, rất có hứng thú nhìn cô: “Hiện tại em có thể giúp anh lau người.”
Xu Mạn có chút tò mò: “Anh không vào bồn tắm hả?”
“Em rất muốn anh đi vào sao?” Thẩm Thanh Yến hỏi lại cô.
Xu Mạn: “Anh không đi vào thì sao em chà lưng cho anh được?”
Để tiểu hoa lan chà lưng cho mình? Đúng là một chuyện rất có sức hấp dẫn.
Nhưng anh sợ mình không nhịn nổi.
Thẩm Thanh Yến cười cười: “Em lau phần lưng cho anh là được.” Nếu anh xoay tay ra sau lưng thì ảnh hưởng đến vết thương, nếu tiểu hoa lan nhiệt tình như vậy, Thẩm Thanh Yến cũng không khách sáo
“Ồ ~” Xu Mạn có chút mất mát nói.
Thật ra cô rất muốn làm chuyện thoải mái cho Thẩm Thanh Yến, ví dụ như tắm rửa chà lưng. Nhưng Thẩm Thanh Yến thật sự quá ngại ngùng, người da mỏng cũng không phải là một chuyện tốt.
Thanh Huyền Tiên quân rất thích sạch sẽ, không thể chịu đựng được người cô dơ bẩn, thường xuyên tắm rửa chà lưng cho cô. Xu Mạn rất hưởng thụ cảm giác thoải mái khi Thanh Huyền Tiên quân chà lưng cho mình, đáng tiếc sau khi cô biến thành hoa lan thì không còn được hưởng thụ sự thoải mái đó nữa.
Con người có quá nhiều lễ nghi rườm rà, Thẩm Thanh Yến không chịu tắm cho cô.
Xu Mạn cầm lấy khăn lông cho vào nước nóng, sau đó đi đến sau lưng Thẩm Thanh Yến cẩn thận lau người giúp anh.
Kiếp trước cô là tiên thú, móng vuốt không linh hoạt mềm mại như con người, chỉ có Thanh Huyền tiên quân tắm rửa cho cô, cô không thể giúp Thanh Huyền Tiên quân tắm rửa. Bộ móng vuốt cra cô sẽ làm cho Thanh Huyền tiên quân bị thương.
Kiếp này cô đã biến thành yêu tinh, cuối cùng có thể giúp người mình thích lau người, động tác của Xu Mạn vô cùng cẩn thận.
Khăn lông ấm áp lướt nhẹ trên lưng Thẩm Thanh Yến, để lại cảm giác sảng khoái, tiểu hoa lan dịu dàng làm cho người ta khó có thể từ chối, trong lòng Thẩm Thanh Yến có chút cảm động.
Xu Mạn lau lưng xong thì định lau trước ngực cho anh.
Thẩm Thanh Yến nắm lấy tay cô, cầm lấy khăn lông trên tay cô, dịu dàng nói: “Còn lại anh tự mình làm là được.”
“Nhưng em muốn làm gì đó cho anh.”
Xu Mạn do dự, ngồi xuống đùi Thẩm Thanh Yến, giơ tay ôm lấy anh. Cô phát hiện tư thế này làm cho mình và Thẩm Thanh Yến càng gần nhau hơn. Cô dán lên da thịt của anh, nghe trái tim của anh đập, cảm giác này làm cho cô càng yên tâm.
Xu Mạn yên tâm, Thẩm Thanh Yến lại rối loạn. Anh ôm người đẹp trong lòng nhưng phải làm một hòa thượng.
“Em không cần làm gì cho anh cả, chỉ cần bình an là được.” Thẩm Thanh Yến vỗ vai cô: “Được rồi, em ra ngoài trước đi, lát nữa anh tắm xong thì sẽ ra ngoài với em.”
Xu Mạn lại giống như không nghe thấy anh nói, tầm mắt của anh dừng trên ngực anh, phát hiện ở đó có một vết sẹo rất nhạt, cô đưa tay sờ lên: “Chỗ này có một vết thương.”
Tay Xu Mạn có hơi lạnh, lúc cô đặt lên vết sẹo kia, trong đầu Thẩm Thanh Yến bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng tiếng kêu than khắp nơi.
Anh không miêu tả được cảm giác đó, bầu trời màu xám, dưới mặt đất máu chảy thành sông, khắp nơi đầy các loại thú và người mặc trang phục quái dị. Thẩm Thanh Yến cho rằng đây là cảnh tượng huyền huyễn nào đó, nhưng anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
Trái tim Thẩm Thanh Yến đau đớn, anh nắm lấy tay Xu Mạn.
“Anh Thanh Yến?” Xu Mạn ngước mắt nhìn về phía anh, trên mặt anh đầy đau khổ, cô hoảng sợ: “Có phải em làm anh đau đúng không?”
Thẩm Thanh Yến đột nhiên ôm chặt lấy cô không nói gì, vừa rồi hình ảnh kia quá kỳ lạ, trong lòng anh không khỏi giật mình. Anh không nói nên lời, nhưng lúc này dường như anh ôm chặt người trong lòng mới có thể làm cho anh cảm thấy yên tâm.
Xu Mạn không biết vì sao anh có phản ứng lớn như vậy, cô thấy anh không nói lời nào thì ngoan ngoãn dựa sát vào anh, hy vọng có thể làm cho anh dễ chịu hơn một chút.
Một lúc sau Thẩm Thanh Yến mới lấy lại tinh thần. Anh buông người trong lòng ra, lưu luyến sờ mặt cô: “Sau này em đừng sờ loạn nữa, em ra ngoài trước đi, anh sẽ tự tắm tiếp.”
Xu Mạn cảm giác mình đã gây ra họa, hậm hực ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Thanh Yến cúi đầu nhìn thoáng qua vết sẹo trước ngực, Tần Hiểu Đồng nói đây là vết bớt, trước kia anh không quá để ý, vừa rồi Xu Mạn sờ lên, vì sao lại xuất hiện hình ảnh đó? Vì sao anh lại đau lòng?
Anh đưa tay sờ, cũng không có cảm giác giống như lúc Xu Mạn sờ lên, cũng không xuất hiện hình ảnh kỳ lạ.
Hình ảnh kia có liên quan đến Xu Mạn sao?
Thẩm Thanh Yến nghĩ mãi không ra, sự tồn tại của Xu Mạn là siêu nhiên. Nhưng sau này anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, cho dù hình ảnh lúc nãy có liên quan đến Xu Mạn hay không, chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không để cho cô bị thương.
Thẩm Thanh Yến cầm lấy khăn lông tiếp tục lau trước ngực và cánh tay, sau đó lại dùng vòi hoa sen tắm rửa phần dưới lưng.
Xu Mạn ngồi ở trên sofa xem tivi, Thẩm Thanh Yến đã tắm xong đi ra ngoài, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô. Xu Mạn có thói quen dựa vào người anh, đổi tư thế thoải mái tiếp tục xem tivi.
Thẩm Thanh Yến nhớ tới hình ảnh kỳ lạ nên nói: “Anh nhớ trước kia em nói em là Mộng Mô.”
Xu Mạn nắm xuống đùi anh, anh vừa tắm xong nên trên người vẫn còn hương thơm sữa tắm, Xu Mạn rất thích mùi hương này. Cô nhìn anh từ dưới lên: “Sao anh lại nhắc đến chuyện này?”
Thẩm Thanh Yến nói: “Anh muốn nghe chuyện xưa của em.”
Xu Mạn rất hào hứng, cô rất vui vẻ chia sẻ quá khứ của mình với người khác, nói về chuyện xưa của Thanh Huyền tiên quân: “Trước kia em ở Lăng Tiêu Đạo, đi theo Thanh Huyền tiên quân…”
Xu Mạn vô cùng hào hứng kể chuyện, nói chuyện của mình và Thanh Huyền tiên quân. Thanh Huyền tiên quân vô cùng kiêu ngạo và tài giỏi, nhưng ngài ấy lại là người rất dịu dàng.
“… Mỗi lần em chơi đùa đến dơ bẩn khắp người quay về, ngài ấy sẽ tắm rửa sạch sẽ cho em. Ngài ấy còn…”
Thẩm Thanh Yến nghe đến đây thì tâm trạng vô cùng vi diệu, kiếp trước tiểu hoa lan của anh là tiên thú, được một người đàn ông khác nhận nuôi. Người đàn ông kia giúp cô tắm rửa, ôm cô ngủ…
Thẩm Thanh Yến không khỏi cảm thấy có người chiếm tiện nghi tiểu hoa lan của mình.
Cũng may kiếp trước tiểu hoa lan là tiên thú, nếu là người… Thẩm Thanh Yến cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
“Vậy vì sao em chuyển thế thành hoa lan?” Thẩm Thanh Yến hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Xu Mạn khó tránh khỏi đau lòng, tiên và ma đánh nhau, Lăng Tiêu Đạo chịu thương vong rất nhiều, nếu lúc ấy cô có thể mạnh mẽ một chút, có lẽ sẽ không bị Ma Tộc Hữu hộ pháp đánh trúng, mãi mãi rời xa Thanh Huyền Tiên quân.
Xu Mạn thở dài một hơi: “Bởi vì một loại ma tu luyện mấy nghìn năm đánh em bị thương, cuối cùng biến thành một gốc cây hoa lan. Em không biết hiện tại Thanh Huyền tiên quân có mạnh khỏe hay không, nếu Lăng Tiêu Đạo có điện thoại thì tốt rồi, nói không chừng ngài ấy và em gọi video cho nhau.”
Xu Mạn càng nói càng buồn bã, cô ôm eo Thẩm Thanh Yến, vùi đầu vào người anh không nói nữa.
Thẩm Thanh Yến thấy thế, không khỏi cười khẽ: “Anh nghe em nói như vậy, tính cách Thanh Huyền tiên quân kia quá nhạt nhẽo, tiên thuật rất xuất sắc, hiện tại nhất định sống rất tốt, em không cần quá lo lắng. Hiện tại em không có ngài ấy ở bên cạnh, không phải còn có anh sao?”
Mặc dù anh không có sai, nhưng Xu Mạn vẫn cảm thấy không đúng ở đâu đó.
Cô suy nghĩ, ngẩng đầu nói: “Nếu anh và ngài ấy đều ở bên cạnh em thì càng tốt.”
Tiểu hoa lan thật là tham lam.
Thẩm Thanh Yến không muốn chia sẻ với người khác, anh nghĩ đến chuyện mình không phải là duy nhất trong lòng Xu Mạn thì híp mắt lại.
“Con người chỉ có một trái tim, chỉ có thể chứa một người. Ngài ấy là kiếp trước rồi, hiện tại em nên buông tay, nếu em cứ suy nghĩ nhiều thì sẽ dễ đau lòng như bây giờ.” Thẩm Thanh Yến vén tóc cho cô: “Cho nên sau này em chỉ cần nhớ anh là được.”
Xu Mạn bò dậy từ trên đùi anh, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy còn anh? Cũng chỉ nhớ em thôi sao?”
Con ngươi trong veo không chứa tạp chất, phản chiếu hình bóng của anh, hô hấp Thẩm Thanh Yến cứng lại, cũng dịu dàng cười nói: “Đương nhiên, chỉ có một mình em.”
Xu Mạn có chút rối rắm: “Nhưng em vẫn sẽ nhớ Thanh Huyền tiên quân. Ngài ấy giống như anh, đã từng cứu mạng em, ở bên cạnh em mấy trăm năm, hai người đều được mọi người yêu thích. Kiếp trước em và ngài ấy sống với nhau một đời, kiếp này em và anh ở bên nhau cả đời.”
Dường như cô tìm được điểm cân bằng, rối rắm nho nhỏ này cũng biến mất, cô đặt trái cây vừa mua trên bàn trà vào rổ, hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh muốn ăn nho không? Em đi rửa cho anh.”
Thẩm Thanh Yến lắc đầu cười khẽ: “Đi thôi, anh và em cùng rửa.”
Quả nhiên thích của Xu Mạn thích và anh khác nhau. Nhưng cả đời dài như vậy, anh sẽ từ từ dạy cô tình yêu của loài người.
Hai ngày sau, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đến bệnh viện thay băng, thuận tiện thăm Bạch Tuấn Dật.
Thẩm Thanh Yến hồi phục không tệ, bác sĩ dặn dò một số việc cần chú ý, đưa thuốc cho anh bôi. Hai người chuẩn bị đi thăm Bạch Tuấn Dật thì Bạch Tuấn Dật đã chuyển viện.
Cao Khang Hạo gọi điện thoại đến, nói đã điều tra được thông tin của Tạ Lâm.
Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đến phòng làm việc, đúng lúc Thẩm Thanh Yến cũng muốn đưa Xu Mạn đến phòng làm việc tham quan.
Sau khi hai người đến phòng làm việc, Cao Khang Hạo nhìn thấy khuỷu tay Thẩm Thanh Yến bị thương thì hoảng sợ: “Ông chủ, anh bị thương sao?”
“Bị thương ngoài da.” Thẩm Thanh Yến không để ý: “Anh điều tra được rồi sao?”
Cao Khang Hạo đưa tài liệu cho Thẩm Thanh Yến xem: “Tạ Lâm cũng không ở gần Hồ Thiên Nga, nhà ông ta ở phía bắc, bình thường cũng không có người thân bạn bè ở Hồ Thiên Nga. Ông ta làm bảo vệ cho một nhà kho nào đó, nhưng gần đây tài chính của ông ta không có điều gì khác thường, bình thường ông ta thích đánh cược, bên ngoài thiếu nợ mấy trăm nghìn, đến bây giờ vẫn chưa trả hết. Ông ta nợ tiền mấy công ty, đều là các công ty cho vay nhỏ. Tiền lương của ông ta không cao, số tiền đó đủ cho ông ta ăn uống suốt mấy năm.”
“Gần đây ông ta có tiếp xúc với người đáng nghi nào không?” Thẩm Thanh Yến hỏi.
“Tôi tạm thời chưa điều tra được chuyện này, ông ta quen biết không ít xã hội đen ở phía bắc, cũng là khách quen của cục cảnh sát. Bình thường trộm vặt móc túi, bị nhốt cũng không được bao lâu. Rõ ràng có người lợi dụng Tạ Lâm này, bình thường ông ta hoạt động ở phía bắc, xe có vấn đề lại có thể lái từ phía bắc xuống phía nam!”
Thẩm Thanh Yến nghe anh ấy nói một hồi lại hỏi: “Có manh mối có giá trị không?”
Cao Khang Hạo nói: “Ông ta có đứa con trai, nghe nói hôm xảy ra tai nạn cậu ta đi Thái Lan, cũng không liên lạc với người thân bạn bè trong nước, chúng tôi rất khó điều tra hành tung của cậu ta. Cậu ta tốt nghiệp trường nghề, bình thường chơi bời lêu lổng, với tình hình nhà ông ta, không thể nào có tiền đi du lịch nước ngoài được…”
Thẩm Thanh Yến gật đầu: “Vậy tập trung điều tra thêm con của ông ta, vẫn cho người theo dõi người này. Mặt khác anh chú ý bên nhà họ Từ một chút, nói không chừng có thu hoạch bất ngờ.”
Cao Khang Hạo đồng ý, gửi số liệu doanh thu phòng vé cho “Đại dương xanh thẳm” cho Thẩm Thanh Yến.
“Ông chủ, lần này cậu kiếm bộn tiền rồi. Hai ngày nay đạo diễn Đỗ và đạo diễn Đậu rất quan tâm cậu, bọn họ nói trong tay có kịch bản mới, hỏi cậu khi nào có thể ký hợp đồng.”
Ông chủ nhà anh ấy là bảo chứng doanh thu phòng bán vé, các minh tinh lưu lượng đóng phim lần lượt ngã giữa đường, diễn viên vừa diễn xuất giỏi lại có độ nổi tiếng cao như Thẩm Thanh Yến trở thành đối tượng được các đạo diễn tranh nhau.
Mà quan hệ của Thẩm Thanh Yến với mấy đạo diễn Đỗ Khê, Đậu Hướng Huy, Lưu Văn Thanh rất tốt, bọn họ cẩn thận chuẩn bị tác phẩm suốt mấy năm nên muốn tìm diễn viên thích hợp nhất. Thẩm Thanh Yến là chiêu bài, anh tích lũy độ nổi tiếng nửa năm, càng không thiếu độ hot, coi như quảng bá miễn phí.
Thẩm Thanh Yến: “Năm nay tôi không định nhận thêm kịch bản, muốn nghỉ ngơi tốt một chút.”
Cao Khang Hạo không thể tin tưởng nhìn anh, ông chủ lại cần thời gian nghỉ ngơi sao? Lần trước anh “Nghỉ ngơi” vào bảy năm trước, anh không nhận công việc suốt một năm, dẫn đến độ hot giảm mạnh.
Nhưng một năm sau anh giành lấy danh hiệu ảnh đế lần đầu tiên trong cuộc đời.
Nhưng hiện tại Thẩm Thanh Yến không cần rèn luyện diễn xuất, anh còn nghỉ ngơi cái gì?
“Anh Thanh Yến, anh giúp em tải thứ này đi, em muốn xem.” Cao Khang Hạo đang muốn khuyên bảo, Xu Mạn vẫn luôn chơi điện thoại ở bên cạnh đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến cầm lấy, vùi đầu giúp cô tải phim, không ngẩng đầu nhìn Cao Khang Hạo.
Cao Khang Hạo bị lạnh nhạt đứng bên cạnh suy nghĩ lý do Thẩm Thanh Yến muốn nghỉ ngơi, có ông chủ theo Phật hệ thật sự làm cho người ta rầu thúi ruột.
Anh có thể nổi tiếng hơn nữa, nhưng anh lại muốn dừng lại vào thời điểm nổi tiếng nhất.
Còn một tuần nữa sẽ đến thời gian ghi hình chương trình thực tế mùa thứ ba, gần đây Thẩm Thanh Yến ở nhà với Xu Mạn, doanh thu phòng bán vé phim của anh vẫn tăng dần đều, thỉnh thoảng anh cũng nhận lời mời của các nền tảng trong nước tương tác với mọi người.
Hôm nay ‘Đại dương’ chiếu được một tuần, Thẩm Thanh Yến đồng ý lời mời phát sóng trực tiếp của nền tảng Y, Xu Mạn dạo chơi dưới lầu.
Thẩm Thanh Yến trồng một cây sơn trà ở góc sân, hiện tại đang vào mùa sơn trà, Xu Mạn thích đi hái. Cô đã hái hết sơn trà ở chỗ thấp, cô nhảy lên cũng không với tới những chỗ cao.
Xu Mạn cầm một cây gậy trúc và một cái thang đến, đang chuẩn bị leo lên, bỗng nhiên có người gọi cô một tiếng.
Xu Mạn quay đầu nhìn thấy Bạch Tuấn Dật đứng ở cửa. Bởi vì lần trước anh ta đã cứu mình và Thẩm Thanh Yến, thái độ của Xu Mạn đối với anh ta tốt hơn không ít, cô đi tới hỏi: “Vết thương của anh đỡ chưa?”
Bạch Tuấn Dật đứng ở ngoài cửa: “Trên đầu còn đau, buổi tối tôi đau đến không ngủ được, thường xuyên mất ngủ. Chỗ này còn có vết thương, không biết có để lại sẹo hay không.”
Bạch Tuấn Dật nói xong thì vén tóc chỗ bị thương ra cho Xu Mạn xem.
Xu Mạn nhìn thoáng qua: “Cũng không nghiêm trọng mà.”
Vết thương của Thẩm Thanh Yến còn nghiêm trọng hơn anh ta, vết thương của Bạch Tuấn Dật thương đã khép lại, chỉ còn vết sẹo. Khuỷu tay Thẩm Thanh Yến vẫn chưa mọc ra da non, chỉ cần chạm vào nước thì rất dễ nhiễm trùng.
Bạch Tuấn Dật còn tưởng rằng cô cảm thấy áy náy, không ngờ cô lại nói không nghiêm trọng. Bạch Tuấn Dật nhíu mày nói: “Bên ngoài không nghiêm trọng, nhưng vết thương này rất sâu, bác sĩ nói không cẩn thận sẽ bị uốn ván.”
Xu Mạn: “Ồ, vậy bình thường anh chú ý nhiều một chút.”
Bạch Tuấn Dật không muốn nói chuyện này với cô, anh ta nhìn thoáng qua cây thang bên cạnh cây sơn trà: “Cô muốn hái sơn trà à? Thẩm Thanh Yến đâu? Sao anh ta không hái cho cô?”
“Bây giờ anh ấy đang phát sóng trực tiếp, tôi có thể hái được.”
Bạch Tuấn Dật: “Cô mở cửa đi, tôi có thể hái cho cô. Cao như vậy, cô đừng leo thang, lát nữa lại ngã xuống.”
“Tôi mới không ngốc như vậy!” Kiếp trước cô leo cây còn cao hơn thứ này, nhưng ở đây có thang nên cô không cần leo cây.
Nhưng Bạch Tuấn Dật là bạn của Thẩm Thanh Yến, lại còn cứu bọn họ, Xu Mạn vẫn mở cửa cho anh ta vào. Cô mời anh ta ăn hai quả sơn trà, coi như cảm ơn anh ta cứu mình và Thẩm Thanh Yến.
Bạch Tuấn Dật leo lên cây thang hái cho cô mười mấy quả sơn trà, sau đó hai người ngồi xuống ghế xích đu dưới tàng cây ăn.
Gần đây bọn họ mới lắp ghế xích đu, bởi vì lần trước Bạch Tuấn Dật đến thì không nhìn thấy.
“Cô và Thẩm Thanh Yến quen nhau thế nào?” Bạch Tuấn Dật hỏi.
Xu Mạn nhớ tới Thẩm Thanh Yến nói mình không được để lộ chuyện cô là hoa lan, vì thế cô trả lời Bạch Tuấn Dật qua loa: “Tôi và anh ấy có duyên nên quen biết nhau.”
Bạch Tuấn Dật: “… Bố mẹ cô đâu?”
Xu Mạn: “Tôi không có bố mẹ.”
Có trời mới biết cô là hạt giống ở đâu, rơi xuống vách núi Linh Ẩn, mọc rễ nảy mầm, lớn lên thành gốc cây hoa lan.
Bạch Tuấn Dật tự động tưởng tượng một câu chuyện, một cô gái không nơi nương tựa, gặp gỡ Thẩm Thanh Yến, được Thẩm Thanh Yến mang về nhà, từ đó lấy thân báo đáp.
Thật là đáng thương.
Xu Mạn cúi đầu, dùng tay bóc da quả sơn trà, sau đó cắn một miếng, nước trái cây dính lên môi cô làm cho sắc môi càng thêm trơn bóng mê người.
Bạch Tuấn Dật nhớ tới giấc mơ kia thì miệng đắng lưỡi khô. Anh ta cũng bóc một quả sơn trà ăn, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tệ lắm.
“Cô không có công việc sao? Cô có muốn đi làm không?” Bạch Tuấn Dật hỏi.
“Công việc? Tôi có công việc, tôi là trợ lý cho anh Thanh Yến, mỗi tháng anh ấy cho tôi hai mươi nghìn tiền lương.” Xu Mạn nói.
“Anh ta thật là keo kiệt, cô đi theo anh ta quá nguy hiểm. Hay là cô làm thư ký cho tôi đi, đúng lúc tôi thiếu trợ lý, nếu cô làm tốt thì tôi sẽ cho cô một trăm nghìn một tháng, cộng thêm tiền thưởng.”
Bạch Tuấn Dật thích mùi hương trên người Xu Mạn, làm cho tâm trạng người ta tốt lên. Anh ta không tìm thấy nguồn gốc của mùi hương này, nếu có thể giữ người phụ này ở bên cạnh thì cũng không tệ.
Xu Mạn lắc đầu: “Hai mươi nghìn đủ cho tôi xài rồi, tôi không xài hết.” Cô mua hai trăm tiền đồ ăn, cô và Thẩm Thanh Yến ăn cũng rất lâu đó.
Bạch Tuấn Dật kỳ lạ nhìn cô, quả nhiên cô là người phụ nữ chưa từng trải việc đời, hai mươi nghìn đã mua được trái tim của cô. Anh ta có chút hâm mộ Thẩm Thanh Yến, vì sao anh ta không gặp người phụ nữ ngốc này trước, vậy thì anh ta không cần tốn nhiều công sức thuyết phục cô như vậy.
Bạch Tuấn Dật: “Cô cảm thấy đủ xài bởi vì Thẩm Thanh Yến giúp cô chi trả các chi tiêu khác rồi.”
Nhưng Thẩm Thanh Yến rất hào phóng với người phụ nữ này, cô mặc các thương hiệu lớn từ trên xuống, ngay cả dẹp đi trong nhà cũng có giá trị không nhỏ. Nếu người phụ nữ này tự mình chi trả thì chỉ sợ mỗi tháng hai trăm nghìn cũng không đủ.
Xu Mạn suy nghĩ nói: “Anh nói rất đúng, cho nên anh ấy rất tốt với tôi, tôi cũng phải đối xử tốt với anh ấy, phải ở bên cạnh bảo vệ anh ấy.”
Bạch Tuấn Dật nhất thời nghẹn lời, anh ta ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người Xu Mạn thì dần cảm thấy buồn ngủ, anh ta xoa trán: “Rốt cuộc trên người cô là mùi hương gì? Vì sao tôi đến gần cô thì lại cảm thấy buồn ngủ.”
Xu Mạn nghiêng đầu nhìn anh ta, cô thấy quầng thâm đậm dưới mất anh ta thì suy nghĩ rồi nói: “Anh nhắm mắt lại trước đã, tôi đưa cho anh một thứ, coi như cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng.”
Bạch Tuấn Dật do dự nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Nhưng anh ta đối diện với ánh mắt trong veo kia, ma xui quỷ khiến nhắm mắt lại.
Xu Mạn xòe tay biến ra một cánh hoa lan, mùi hương hoa lan trong không khí đậm hơn, Bạch Tuấn Dật hơi mở mắt ra, anh ta nhìn cánh hoa lan trên tay cô thì kinh ngạc không nói nên lời.
“Đây là…?”
“Tôi không thích nợ ơn huệ người khác, anh đã cứu tôi và anh Thanh Yến, nếu mùi hương trên người tôi có thể giúp anh thì tôi tặng cánh hoa này cho anh, sau này anh đừng làm khó Thẩm Thanh Yến nữa.” Xu Mạn nghiêm túc nói.
Bạch Tuấn Dật nhìn cánh hoa lan trên tay, anh ta chắc chắn vừa rồi không có nhìn thấy Xu Mạn rời đi: “Cô lấy cánh hoa này từ đâu ra?”
Xu Mạn cầm quả sơn trà chưa ăn xong: “Đây là bí mật.”
Bạch Tuấn Dật nửa tin nửa ngờ, cánh hoa trên tay tỏa ra mùi thơm ngát, mùi hương nồng hơn trên người cô. Lúc này có một người đi ra nhìn thấy Bạch Tuấn Dật cũng ở trong sân, ánh mắt anh trầm xuống.
Tổng giám đốc Bạch này cứ thường xuyên chạy đến nhà anh, thật là chướng mắt.
Thẩm Thanh Yến đi tới, Bạch Tuấn Dật không khỏi có chút chột dạ, nắm chặt cánh hoa trong tay, cánh hoa trong lòng bàn tay hơi lạnh làm cho anh ta không khỏi nhớ tới cảm giác mình kéo người phụ nữ kia vào lần trước.
Thẩm Thanh Yến phát hiện biểu cảm trên mặt Bạch Tuấn Dật không đúng lắm, anh lại nhìn Xu Mạn, trên mặt Xu Mạn không có gì khác thường, Thẩm Thanh Yến cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.
Nhưng hình như trong tay Bạch Tuấn Dật đang nắm thứ gì đó…