• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xu Mạn nói vào tai anh ta: “Tôi không nói cho anh biết đâu.”

Cô nói xong thì xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Bạch Tuấn Dật đứng ở cửa nhìn cô đi vào phòng, sau đó anh ta ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với Thẩm Thanh Yến đang đứng trên ban công. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, anh ta không thấy rõ sắc mặt của người trên ban công.

Nhưng ngay cả như vậy, anh ta vẫn cảm nhận được lửa giận trong ánh mắt.

Bạch Tuấn Dật nhìn anh một cái, xoay người rời đi.

Xu Mạn lên lầu, chủ động giao dây chuyền trong tay cho Thẩm Thanh Yến: “Đây là Tổng giám đốc Bạch đưa cho em, anh ta kiên quyết muốn đưa cho em, em không đồng ý, anh ta nói em dùng hai đồng mua lại. Cho nên không phải Tổng giám đốc Bạch cho em mà em tự mua.”

Thẩm Thanh Yến mở hộp ra nhìn thoáng qua dây chuyền ngọc trai bên trong, ánh mắt hơi trầm xuống. Anh đóng lại nói: “Ừ, nếu em dùng tiền mua thì không sao. Hay là chúng ta cầm dây chuyền này mang đi đấu giá, giúp đỡ những người khó khăn trong xã hội, ngày mai chúng ta lại đi mua một sợi dây đẹp hơn.”

Hai mắt Xu Mạn sáng lên: “Thật sao? Thật là tốt quá.”

Thẩm Thanh Yến không tức giận, còn đồng ý mua cho cô một sợi dây chuyền đẹp hơn, tâm trạng của Xu Mạn rất tốt.

Nhưng cô vẫn muốn xem phim ngày hôm qua, bởi vì cô vẫn chưa xem xong phần đặc sắc, cũng không biết sau đó nam chính và nữ chính có thoát khỏi nguy hiểm hay không. Bộ phim này ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

Nhân lúc nghỉ trưa, Xu Mạn gửi tin nhắn thoại cho Vân Tụ: “Anh có thể gửi lại cho tôi bộ phim lần trước không?”

Vân Tụ nhanh chóng trả lời cô: Người đẹp Mạn Mạn xóa rồi sao?

Xu Mạn: “Tôi không cẩn thận xóa mất rồi.”

Vân Tụ: Được, cô chờ một chút, chỗ tôi còn có hai bộ phim mới, Nhật Bản mới tung ra, tôi sẽ gửi luôn cho cô.

Xu Mạn cảm thấy có thể xem phim Vân Tụ đề cử, cô trốn trong chăn xem cả buổi chiều.

Nhưng cô sợ Thẩm Thanh Yến lại xóa của mình đi nên cũng chưa dám để Thẩm Thanh Yến biết mình đang xem phim.

Buổi tối Xu Mạn tắm rửa xong lại vội vàng về phòng mình, trốn trong chăn xem phim đen mà Vân Tụ đã gửi cho mình. Thẩm Thanh Yến cảm thấy tò mò, Xu Mạn ngủ một buổi chiều, buổi tối còn có thể ngủ sớm như vậy sao?

Anh vốn muốn cùng cô chọn mẫu trang sức mà thương hiệu đã gửi tới, không ngờ Xu Mạn tắm rửa xong thì quay về phòng, hình như cô không giống như không tinh thần, Thẩm Thanh Yến đi tới gõ cửa: “Xu Mạn?”

Xu Mạn vừa mở phim lên thì nhanh chóng tắt đi: “Anh Thanh Yến, có chuyện gì?”

“Mùa hè đến rồi, anh muốn chúng ta cùng chọn quần áo và trang sức sức.” Thẩm Thanh Yến nói.

“À~ vậy anh vào đi, em không khóa cửa.” Xu Mạn cất điện thoại rồi nói với anh.

Thật là một người lười.

Thẩm Thanh Yến xoay người cầm lấy máy tính bảng trên sofa, sau đó đẩy cửa đi vào phòng ngủ Xu Mạn. Xu Mạn còn nằm trong chăn, chỉ chừa đầu bên ngoài, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn anh.

Thẩm Thanh Yến không khỏi cười khẽ, đi đến mép giường: “Em ngồi dậy đi, em nằm như thế thì xem thế nào?”

Xu Mạn kéo tay anh, nói anh ngồi ở mép giường: “Anh Thanh Yến, anh lên giường đi, chúng ta cùng xem.”

Thẩm Thanh Yến:…

Xu Mạn chừa một nửa giường cho Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến không nằm lên giường, ngồi xuống đầu giường Xu Mạn.

Xu Mạn thấy thế thì nhích tới nằm lên đùi anh, nhìn anh từ dưới lên. Hiện tại thời tiết nóng bức, không thể ăn đồ dày như mùa đông được, hai người chỉ mặc đồ mỏng manh, Xu Mạn nằm ở trên đùi anh, đầu gối lên chỗ không nên nằm.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy không ổn nên kéo cô dậy, để cô dựa lưng vào người mình: “Chúng ta ngồi dậy mới tiện xem.”

Xu Mạn dựa lưng vào anh vẫn cảm thấy không thoải mái, cách máy tính bảng quá xa. Hai người dựa vào đầu giường, Thẩm Thanh Yến nói cô chọn kiểu mình thích, Xu Mạn chọn một lúc thì dựa vào vai Thẩm Thanh Yến ngủ thiếp đi.

Bên tai Thẩm Thanh Yến truyền đến tiếng hơi thở thì không khỏi bật cười, hôm nay cô ngủ gật hơi nhiều. Thẩm Thanh Yến nhìn đồng hồ, sắp đến chín giờ rồi, không sớm không muộn.

Thẩm Thanh Yến đặt máy tính bảng xuống, sau đó cẩn thận ôm cô, đầu cô nằm lên khuỷu tay của anh. Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ cô ngủ thì trái tim cũng mềm nhũn, anh đặt Xu Mạn xuống giường, hôn lên trán cô một cái, sau đó cầm máy tính bảng đi ra ngoài.

Xu Mạn đi vào cõi vô mộng, đã một tuần rồi cô chưa đến, con mồi ở đây lại nhiều hơn.

Ở đây người tham sống sợ chết cũng không ít, có rất nhiều người cất giấu bí mật trong lòng không cho người khác biết, loại người này rất dễ gặp ác mộng. Xu Mạn chọn mấy ác mộng để luyện hóa, còn lại thì không quan tâm.

Người giống như tên hàng xóm tham lam gặp ác mộng, cô sẽ không bao giờ luyện hóa, cứ để ác mộng quấn lấy loại người này đi.

Nhưng trong giấc mơ Bạch Tuấn Dật có cô, nhưng lần này anh ta không coi cô là người phụ nữ ham hư vinh, trong giấc mơ của Bạch Tuấn Dật, cô và Bạch Tuấn Dật quá thân mật. Xu Mạn không thích nhìn thấy giấc mơ như vậy nên phá nát giấc mơ của anh ta.

Cô quay về, xuyên qua cõi vô mộng đi vào một biển hoa lan– đây là giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.

Tâm trạng không tốt lập tức biến mất, cô đi một vòng biển hoa, cuối cùng tìm thấy Thẩm Thanh Yến ở một vòng tròn lớn.

“Anh Thanh Yến!” Xu Mạn chạy tới nhào vào trong lòng anh.

Thẩm Thanh Yến cảm giác mình rất lâu rồi không đến đây, nhưng anh nhìn thấy Xu Mạn thì trong lòng cũng vui vẻ hơn.

“Có phải anh đặc biệt chờ em ở đây đúng không?” Xu Mạn ngẩng đầu hỏi.

Lần trước bọn họ đã ở lại vòng tròn lớn này, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Thẩm Thanh Yến rời khỏi giấc mơ.

Thẩm Thanh Yến cong môi không trả lời chỉ hỏi: “Em lại đi săn sao?”

Xu Mạn gật đầu: “Đáng tiếc em không thể nào đưa anh đi vào giấc mơ của bọn họ, nếu không thì anh cũng có thể nhìn thấy, thật ra trong giấc mơ của con người rất thú vị…”

Thẩm Thanh Yến xoa đầu cô, ánh trăng mờ tối chiếu lên người trước mắt, chỉ có đôi mắt trong veo kia lấp lánh làm cho người ta nhìn vào một chút thì không dời mắt được.

Môi cô lúc đóng lúc mở, hào hứng kể lại thu hoạch trong đêm nay cho anh nghe.

Thẩm Thanh Yến nở nụ cười nhạt dịu dàng nhìn cô, giống như ánh trăng.

“Còn gì nữa không?” Thẩm Thanh Yến nghe cô một lúc, cuối cùng lại hỏi.

Xu Mạn suy nghĩ: “Còn có quả nhiên Tổng giám đốc Bạch không có ý tốt, anh ta muốn cướp em từ trong tay anh đi. Nhưng em phát hiện ra nên phá vỡ mộng đẹp của anh ta rồi.”

Đáy mắt Thẩm Thanh Yến đầy ý cười, anh nâng cằm Xu Mạn lên, lưu luyến hôn lên khóe môi cô một cái: “Em làm tốt lắm, sau này em gặp anh ta thì không cần để ý tới, anh ta và anh đã giải quyết xong rồi.”

Xu Mạn đưa tay cởi nút áo Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh muốn anh.”

Thẩm Thanh Yến nghe cô nói lời này thì không nhịn được nở nụ cười: “Ai dạy em nói như vậy?”

Đây là lời thoại của nam nữ chính trong bộ phim Vân Tụ gửi cho cô.

“Chẳng lẽ anh không muốn muốn sao?” Xu Mạn sờ ngực anh, dù sao đây cũng là giấc mơ, có sờ cũng không sao.

Thẩm Thanh Yến nhìn khuôn mặt nhỏ quyến rũ kia thì trong lòng kích động, nhéo cằm cô rồi hôn lên môi cô.

Anh đã muốn rất lâu rồi.

Xu Mạn ngồi dậy, cởi từng nút áo của anh, tay cô đốt lửa khắp người anh. Yêu tinh này thật sự trêu chọc người khác, Thẩm Thanh Yến tăng lực hôn môi, c.ởi quần áo ra lót lên tảng đá sau lưng, sau đó đặt cô lên đó.

Gió đêm trong biển hoa vẫn thổi nhè nhẹ, từng làn gió thơm xen lẫn với tiếng thở gấp, làm cho cảnh đêm càng thêm quyến rũ…

Ánh sáng chói lọi đột nhiên phát ra, Thẩm Thanh Yến hoàn toàn tỉnh táo lại.

Xung quanh tối đen, chỉ có tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.

Hương vị ngọt ngào trong giấc mơ vẫn chưa biến mất, trên tay còn mùi hương hoa lan của Xu Mạn, anh xoa trán, không biết hiện tại tiểu hoa lan thế nào.

Anh xốc chăn lên đứng dậy đi vào phòng tắm.

Xu Mạn cảm thấy trong cơ thể có cảm giác rung động khó chịu, hình như linh khí tràn đầy cơ thể của cô, cảm giác không chân thật lắm. Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, đúng rồi, có lẽ Thẩm Thanh Yến đã tỉnh lại.

Cô cũng xoay người xuống giường, định đi tìm Thẩm Thanh Yến hỏi xem anh có cảm giác gì trong giấc mơ.

Xu Mạn ra khỏi phòng, gõ cửa phòng tắm, nhưng cửa phòng tắm không được đóng cửa, cô gõ nhẹ một cái thì cửa đã mở ra, Thẩm Thanh Yến đang đứng dưới vòi hoa sen, bọt nước rơi xuống dọc theo đường cong đẹp mắt của anh.

Thẩm Thanh Yến nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, anh nhìn Xu Mạn đứng ở cửa, cảnh trong mơ lập tức trở nên chân thật.

Xu Mạn nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ: “Anh Thanh Yến, vì sao bây giờ anh lại tắm rửa? Không phải trước khi ngủ anh đã tắm rồi à?”

Thẩm Thanh Yến chỉ cảm thấy nhiệt độ trong nhà đột nhiên tăng lên, nước ở vòi hoa sen cũng trở nên nóng bỏng, anh giảm nhiệt độ nước thấp xuống, quay người đi: “Em ra ngoài trước đi.”

Xu Mạn ồ một tiếng, tầm mắt liếc thân hình rắn chắc của anh. Đèn trong phòng tắm rất sáng, cơ thể của Thẩm Thanh Yến càng gợi cảm mê người hơn dưới ánh trăng.

Thẩm Thanh Yến tắm rửa qua loa xong nhìn thấy Xu Mạn vẫn chờ anh ở bên ngoài.

“Anh Thanh Yến, em không ngủ được.”

Hiện tại Thẩm Thanh Yến cũng không định đi ngủ nên hỏi cô: “Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé?”

Xu Mạn đã nghe nhiều truyện cổ tích nên cảm thấy câu chuyện nào cũng giống nhau, không có gì mới, ngược lại bộ phim Vân Tụ gửi cho cô rất mới lạ, cô nói: “Em muốn xem phim với anh.”

Thẩm Thanh Yến đi đến sofa, vừa đi vừa hỏi: “Vậy em muốn xem phim gì?”

Xu Mạn đi theo sau lưng Thẩm Thanh Yến, cùng ngồi xuống sofa, Thẩm Thanh Yến cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị tìm kiếm phim.

“Em muốn xem “Mỹ nhân đồ”.”

Động tác Thẩm Thanh Yến dừng lại, anh biết rõ “Mỹ nhân đồ” là phim gì. Không khí lại khô nóng lên, Thẩm Thanh Yến cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa, đóng cửa sổ sát đất, sau đó mở điều hòa lên.

“Không có “Mỹ nhân đồ”, chúng ta xem phim khác.” Thẩm Thanh Yến chọn một bộ phim tình cảm, anh và Xu Mạn ngồi xuống sofa xem phim.

Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Xu Mạn cởi giày ngồi trên sofa, dựa vào lòng Thẩm Thanh Yến trong lòng, dán sát vào lòng anh giống như trong mơ: “Anh Thanh Yến, em hơi lạnh.”

Thẩm Thanh Yến thấy cánh tay của cô lạnh băng thì tắt điều hoà đi. Anh cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng mình, Thẩm Thanh Yến không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, có chút thất thường.

“Vậy anh ôm em lên giường.” Bọn họ cũng xem phim hơn nửa tiếng rồi, có lẽ Xu Mạn đã mệt mỏi.

Thẩm Thanh Yến tắt tivi, ôm Xu Mạn đi vào phòng ngủ. Thẩm Thanh Yến đang đặt Xu Mạn xuống giường, nhưng người trong lòng anh lại không thành thật.

“Anh Thanh Yến, em muốn tiếp tục làm chuyện trong mơ với anh.”

Cảnh tượng ướt át trong mơ lại hiện lên lần thứ hai, lửa nóng lập tức bùng lên khắp người Thẩm Thanh Yến, anh nhìn đôi môi mê người kia rồi hôn xuống.

Cô trêu chọc anh chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, trong mơ hay đời thực, hòa thượng cũng không chịu nổi.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn cùng lăn giường…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK