Giờ đây, cô thật sự không biết phải làm gì. Hầu như ngày nào cô cũng có tâm sự có nỗi buồn riêng nhưng không sao nói ra được.Lòng cô như có một khối nặng chèn ép. Cô thấy có lỗi với hắn, và cô cũng giận hắn bởi vì hắn không nghĩ cho cô. Cô khó xử.
Nếu muốn cô có thể bỏ về, có thể buông xuôi tình cảm này. Như vậy, sẽ không ai phải quá đau lòng cả. Cô biết rõ hoàn cảnh của mình. Yêu hắn - ha ha, là cô đã đem cả tính mạng của mình ra đánh đổi. Ai cũng thừa sức hiểu rằng khi một sát thủ biết đến hai chữ - tình yêu thì có nghĩa là kẻ đó đã mất tất cả. Cô cũng như vậy. Vẻ bọc lạnh lẽo của cô không trụ nổi trước hắn. Cô rung động, cô yêu hắn. Đáng lẽ phải quên, phải cắt đứt thứ tình cảm đó thì cô lại cố dấn sâu hơn. Cho đến khi nhận ra mình đã mù quáng thì đã không kịp.
Hắn đâu hiểu được rằng vì hắn, cô có thể làm tất cả. Cô có thể xóa bỏ sự tàn nhẫn trong con người. Có thể ngừng giết người. Và còn có thể rời khỏi thế giới đêm nguy hiểm kia. Cho dù điều đó là luật sinh tồn mà kẻ nào trong thế giới ngầm cũng phải biết. Đó là nơi khi bước vào đã rất khó và khi bước ra còn càng khó khăn rất nhiều. Chưa một kẻ nào có thể chạy trốn được sự truy sát từ chính tổ chức của mình và cả bọn kẻ thù cả. Nhưng vì hắn, cô vẫn có thể quyết tâm rời khỏi nơi đen tối đó. Dù phải chết cô vẫn sẽ bảo vệ hắn tới cùng, cô vẫn sẽ lựa chọn hắn cho dù có chuyện gì xảy ra.
Cô không phải là người cao thượng, cũng không phải kẻ mù quáng, biết nó sai mà cứ đâm đầu vào. Cô hiểu và cô sẽ thay đổi mọi chuyện. Cô quay lại với hắn nhưng vẫn sẽ gĩư một khoảng cách mà cô cho là an toàn. Cô vẫn sẽ là một sát thủ, vẫn ẩn mình trong bóng đêm để làm những nhiệm vụ giết người ghê rợn, sẽ vẫn tìm cách báo thù cho người bạn thân của cô. Và cô sẽ dần dần rút ra khỏi thế giới ngầm ấy mà không để lại chút dấu vết. Chắc chắn để thực hiện điều đó là mạo hiểm, cô có thể bị phát hiện có ý định phản bội bất cứ lúc nào. Cả hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không sao, cô sẽ là người hộ mệnh cho hắn.
Quay trở về với hiện tại, cô nhận ra Tuấn Khải, hắn đang giận cô. Cũng phải, đó là tính vật mà cô lại ̣đem đưa cho người khác mà không màng đến để cảm giác của hắn.
Chẳng biết sẽ thế nào nếu phát hiện nó nằm trong tay của Ngọc Kỳ . Đúng vậy, cô nói dối hắn.
Cô cứ mải suy nghĩ mà quên mất bên cạnh mình còn có hai người khác. Cô buồn làm cho không khí của cả căn phòng cũng buồn theo.
- Đại ca đúng thật là...
Vương Nguyên ấm ức thay cho Băng Di. Cậu tỏ ra rất tức tối.
Thiên Tỉ vốn rất hiểu tâm lí của người khác. Cậu suy nghĩ cho cả Tuấn Khải rồi Băng Di. Nhưng cuối cùng cậu vẫn lên tiếng trách móc Đại ca của mình:
- Như vậy có vẻ hơi quá đáng. Mong chị ấy đến vậy rồi bỏ rơi chị ấy.
-Nhưng người đáng thương là chị Di .
Thiên Tỉ gật đầu:
-Cũng phải, Khải ca đi đâu rồi sao lại nỡ bỏ đi vậy. Không biết anh ấy đã đọc tin nhắn của bọn mình chưa.
Vương Nguyên và Thiên Tỉ cùng thở dài. Vì đó là Đại ca của họ nên họ thấy lo lắng rất nhiều. Cả Băng Di nữa, chứng kiến một cô gái đau lòng tới vậy, họ không kìm được tâm trạng.
Họ quay sang phía Băng Di nhìn thử thì thấy khóe mắt cô ươn ướt, cô đang cầm điện thoại trên tay. Nhìn cô thật buồn, đôi mắt cô thăm thẳm như đáy vực sâu hun hút.
Bỗng nhiên cô cất điện thoại, đứng dậy, có ý ra khỏi phòng. Thấy vậy Vương Nguyên cuống quít hỏi:
- Chị đi đâu vậy?
Thiên Tỉ cũng không khỏi ngạc nhiên :
- Không lẽ chị định về sao?
- Cái gì? - Vương Nguyên quay sang nhìn Thiên Tỉ , rồi cậu nói với Băng Di:
- Chị Di à, em biết chị giận anh Khải nhưng chị không thể về được.
Băng Di nhíu mày nhìn hai người kia, rồi vội giải thích :
- Chị không định về. Chị chỉ muốn ra ngoài chút thôi. Hai em đừng lo.
Thiên Tỉ và Vương Nguyên ngại ngùng vì đã quá vội vàng hiểu chuyện theo hướng khác . Họ cười với Băng Di thay cho lời xin lỗi. Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười mỉm, thật buồn.
Băng Di đứng dậy, ra khỏi phòng. Cô đi lên cầu thang. Rồi vòng ra ban công ở tầng bốn của tòa nhà. Ở đấy, hắn đang đợi cô.
Hắn đứng trên ban công, đôi mắt bao quát tất cả những cảnh bên dưới. Tóc hắn bay trong gió thu. Nhìn từ đằng sau, cái dáng vẻ công tử ấy khíên lòng cô xao động.
- Tôi đến rồi.
Khó khắn lắm cô mới có thể cất giọng lên. Cổ họng cô nãy gìơ đắng ngắt. Và hình như mắt cô vẫn còn ươn ướt.
Hắn từ từ xoay người lại. Đập vào mắt hắn là hình ảnh của người con gái mà hắn yêu thương. Nhưng gì kia, mắt cô ấy đỏ hoe, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn.
Hắn đã làm gì thế này. Cô gái ấy đã khóc vì hắn. Hắn đã làm tổn thương cô. Khi đọc tin nhắn của Vương Nguyên và Thiên Tỉ hắn mới nhận ra hắn đã sai. Hắn quá vội vàng khi không nói gì mà bỏ mặc cô lại. Chỉ vì một lí do nhỏ nhoi mà hắn đã không kìm chế được bản thân. Hắn khíên cô phải đau lòng. Chưa bao giờ, hắn cảm thấy ghét chính mình, hối hận như thế này. Hắn lúng túng khi đối diện với cô. Hắn sợ cô sẽ ghét hắn.
Hắn nhìn cô, nhỏ nhẹ:
- Tôi xin lỗi vì đã làm cậu buồn.
- Tôi ổn mà. Cậu không cần phải xin lỗi đâu.
- Cậu đừng nói không sao. Tôi biết mà. Tôi xin lỗi.
Nói rồi, hắn quay người đi. Hắn thấy có lỗi với cô nhiều lắm. Tự nhiên hắn giận cô vì một lí do đâu đâu. Để cô phải khóc vì mình, hắn đâu còn là người xứng đáng bên cạnh cô nữa. Hắn nghĩ mình sẽ đem lại hạnh phúc, niềm vui cho cô, nhưng bây gìơ chính hắn lại là người phá tan quyết tâm đó. Hắn bị làm sao thế này?
Băng Di thấy hắn như vậy,không hiểu sao mọi giận hờn, mọi lo ngại của cô đều tan biến hết. Vậy là hắn vẫn còn quan tâm tới cô, vẫn hiểu cho cô. Khi nãy, nước mắt cô rơi cũng chỉ vì sợ hắn bỏ rơi cô thôi. Chắc hẳn bây giờ hắn cảm thấy có lỗi lắm.
Cô chạy lên đứng cạnh hắn, chìa tay ra trước mặt hắn. Cô nói:
- Đền cho tôi đi.
Hắn quay sang nhìn cô, khó hiểu :
- Đền cho cậu?
- Phải rồi. Cậu có biết cậu đã làm tôi buồn lắm không? Cậu phải đền bù thiệt hại cho tâm trạng của tôi chứ.
- Vậy cậu muốn tôi đền như thế nào?
Băng Di đáp ngay:
- Ba cây kẹo mút.
- Chỉ vậy thôi sao?
Cô bỏ tay xuống, cong môi phân bua:
- Không phải là kẹo mút bình thường mà là kẹo mút khổng lồ á. Cậu mua đền cho tôi đi.
Hắn vừa thấy cô cười thì phải. Nụ cười vô tư, trong trẻo, hồn nhiên như trẻ con. Cô đang cố làm hắn vui sao.
Hắn cũng cười. Nỗi buồn nhờ cô mà cũng biến mất. Hắn nhìn vào đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch của cô, bỗng nhiên thấy lòng thoải mái hơn hẳn. Hình bóng của Triệu Băng Di của năm trước hình như vẫn còn thấp thoáng đâu đây. Cô vẫn còn cái tính thích nũng nịu, thích được nuông chiều, ngây thơ như ngày nào.
- Ba cây kẹo mút khổng lồ có nhiều quá không? Cậu ăn hết được chứ?
- Ba cây kẹo đã là gì . Thêm nữa tôi vẫn ăn được nhá.
- Cậu đúng là đồ...
- Cậu định nói tôi là đồ gì hả Vương Tuấn Khải?
- Đồ dễ thương.
- Đương nhiên. Tôi là Triệu Băng Di mà.
- Cậu nhận luôn sao?
- Là cậu khen tôi trước mà.
Hắn gật đầu:
- Phải rồi.
Băng Di quay sang nhìn hắn, cười nhẹ. Rồi cô hướng ánh mắt của mình về phía rất xa. Ở chân trời phía bên kia, trời trong xanh, nắng tỏa nhè nhẹ, từng đám mây lững lờ trôi. Bỗng cô thấy lòng mình nhẹ hẳn. Chắc chắn, kia sẽ là tương lai phải không?