-Alo, em nghe này.
-Khải à, em chuẩn bị đi nhé, ngày mai nhóm sẽ tới Bắc Kinh để quay một show truyền hình.
-Dạ, em biết rồi. Em chào chị.
Tuấn Khải đứng dậy đi sắp đồ. Cậu đang rất rối bời. Một là tiếp tục đợi cô. Còn hai là cậu sẽ ko làm như vậy, đồng nghĩa với cậu nhường cô cho kẻ khác.
-Tiểu Khải, mẹ vào đk chứ? Tiếng mẹ ở ngoài cửa phòng.
-Mẹ vào đi. Cậu ra mở cửa ẹ
-Mẹ nhìn thấy con và Băng Di cãi nhau. Hai đứa có chuyện gì à?
-Đâu có, mẹ
-Con ko muốn nói thì mẹ ko ép. Nhưng Khải này, nếu con thích con bé tới như vậy thì con chỉ có thể chọn Băng Di của hiện tại thôi. Vì Di Di đã chẳng còn như ngày xưa nữa. Tính cách có phần thay đổi thì đó vẫn là Băng Di mà. Chỉ cần con chịu đối diện với sự thật thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
-Như vậy mẹ muốn nói là...
-Con hiểu ý mẹ đúng ko. Giờ để mẹ giúp con chuẩn bị đồ.
....Chỉ còn cách chọn Băng Di của hiện tại tức là cậu phải quên đi hình ảnh của một Băng Di dịu dàng ngày trước. Nếu ko thì cậu sẽ mất cô ấy. Cần gì phải mệt mỏi chờ đợi quá khứ quay về trong khi cậu hoàn toàn có thể lựa chọn tương lai. Chấp nhận con người mới của Băng Di dù có khó đến đâu đi chăng nữa thì chỉ cần cố gắng chắc chắn cậu sẽ làm đk. Như vậy cậu mới có thể giữ cô ở bên cạnh mình. Cách đó là duy nhất.
Lấy máy điện thoại nhắn tin cho Băng Di: đừng giận tôi nhé,chúng ta làm bạn lại.
Cậu khẽ hát: Xiao xiao de nianji hai bu dong shenme shi ai
Que bei ni tian tian de xiao gei dabai
Ni zhazhe dada de yanjing name ke’ai
Shouhua de shou wang na’er bai
Mei yitian shangke xiake duhui you ni de peiban
Mei yi miao neirong wo du hen xihuan
Jie bu kai de jihe tu’an
He ni hong de lian
Daodi you doushou ge da’an
________Băng Di_______
Nhận đk tin nhắn của hắn cô vui tới mức phát khóc luôn. Lúc nãy cô nói như vậy chủ ý là để trả thù lại vụ hắn chọc tức mình ở lớp. Ai ngờ hắn lại giận thật. Cô đã lo sợ chắc từ giờ hắn ko thèm nhìn mặt cô nữa. Cả buổi tối cô chỉ nghĩ tới hình ảnh của hắn. Chẳng hiểu sao cô sợ hắn giận mình tới vậy. Mỗi khi nhìn vào cặp mắt đào hoa của hắn cô cảm thấy bối rối. Như vậylà sao nhỉ? Ánh mắt đó có phần rất quen thuộc, nhưng cô lại ko nhớ ra!