• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay lại là một ngày lười nhác của Lam Ly, cô đang nằm trong chăn ấm đệm êm mà nghe tiếng quản gia cứ gọi hối thúc mau dậy để ra ăn sáng cùng ai kia làm cô phát bực.



Nếu là ở kiếp trước thì giờ này Lam Ly đã thức dậy, làm xong việc nhà và chuẩn bị đi học rồi. Nhưng từ khi ở thế giới này đến nay cô bỗng nhiên lười hẵng, không động tay động chân vào những việc bếp núc nữa mà thay vào đó là cầm kiếm, cầm cung.



"Vương phi, mau thức dậy đi?!"



"Người mau dậy còn ăn sáng cùng vương gia đừng để ngài ấy đợi!!" Tiếng quản gia cứ vang vang làm Lam Ly nhức cả đầu. Lời nói đanh đá, bà muốn bước vào dậy cô một bài học thì chuyện không may đã xảy ra.



Lam Ly nhẹ quơ tay do mới sáng sớm ý thức vẫn chưa tỉnh táo hắn, không đủ nhạy để điều khiển các vật phòng thân đầy nguy hiểm trên người mình, Lam Ly vô tình làm mấy phi tiêu từ trong tay áo bay ra đâm thẳng vào cánh cửa, có cái còn bay thẳng sượt qua má làm bà ta chảy máu.



Tiếng hét thấu trời vang lên, làm Lam Ly cứ tưởng trời sập tới nơi rồi. Cô lọ mọ ngồi dậy thì nhìn thấy bà quản gia ôm mặt ngồi khụy xuống đất kêu gào thảm thiết. Lam Ly thấy sắp có chuyện vui liền đi thẳng đến ghế dài ngồi xuống, nhẹ nhâm nhi tách trà nóng mới vừa được đem vào, ngồi xem bà ta diễn trò.



Ở bên này Cao Hàn đang chờ Lam Ly đến ăn cùng rồi sẵn tiện xin lỗi cô nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì hắn bèn sốt ruột muốn đi tìm người.



"Chẳng lẽ nàng ấy giận đến nỗi không muốn ăn một bữa cơm cùng ta hay sao.." Hắn trầm ngâm suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng hét của quản gia. Hắn cùng thuộc hạ tức tốc chạy đến nơi phát ra âm thanh, xem đã xảy ra chuyện gì.



Vừa vào đến cửa hậu viện của cô thì Cao Hàn liền thấy người mà hắn thương đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ dài vừa uống trà vừa ăn bánh, kiêu ngạo nhìn người phụ nữ đang quỳ khóc phía dưới.



"Vương.." Tuyệt Lan định nhắc hắn vào trong nhưng lại bị Lâm Tấn ngăn lại, kéo ra một bên nói nhỏ.



"Suỵt, im lặng đi bộ ngươi không thấy là vương gia nhà chúng ta đang ngắm vương phi sao. Còn thời gian đâu mà lo chuyện khác" Lâm Tấn như hiểu được lòng chủ tử liền nhắc khéo Tuyệt Lan.



"Ờ ờ, mà này nhìn vương phi kiêu ngạo thật đấy y chang vương gia, đúng là có tướng phu thê" Tuyệt Lan xuýt xoa, trề môi nói.



"Thì đó, bởi vậy ta mới đau khổ đây này" Lâm Tấn buồn rầu kể lễ.



"Gì!! Sao lại buồn, đừng nói với ta là ngươi thích vương phi đó nh.." Tuyệt Lan chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Tấn bịt miệng lại.



"Này này, ngươi bé bé cái mồm lại, ai mà nghe được chắc lại nghĩ ta không đứng đắn với vương phi thì khổ, vương gia mà biết chắc ta tự đào mồ chôn mình mất!!"



"Chứ sao vương gia với vương phi có tướng phu thê ngươi lại đau khổ?" Tuyệt Lan vẫn không bỏ cuộc, phải hỏi cho ra nhẽ.



"Thì ngươi cũng thấy đó, một vương gia lạnh lùng tàn bạo, kiêu ngạo xem trời bằng vung, tính cách quái gở khó chìu nay lại thêm một vương phi có tính cách y chang thì thử hỏi ai mà không đau khổ!!" Lâm Tấn vừa phân tích vừa lấy khăn giấy từ trong túi ra chùi chùi, vẻ mặt thống khổ kể lễ đầy đáng thương.



"Ờ he, ngươi nói ta mới để ý đúng thật là vậy rồi. Mong là vương phi chỉ có tính cách kiêu ngạo thôi chứ đừng giống vương gia về mọi mặt không là chúng ta chỉ có nước khóc ròng" Tuyệt Lan ôm Lâm Tấn, cũng chùi chùi nước mắt một cách hết sức giả trân.



"Ngươi thử nghĩ xem nếu sau này hai người họ sinh con thì chắc chắn sẽ thừa hưởng tính cách của phụ thân, mẫu thân rồi, chỉ thầm cầu mong bé con giống mẫu thân của mình thôi" Tuyệt Lan đâm chiêu nói.



"Lỡ vương phi sinh đôi thì sao. Một nam một nữ đến lúc đó chúng ta biết sống sao đây!!" Lâm Tấn dãy đành đạch trông vô cùng bi thương và thống khổ.



"Được rồi đi vào thôi, đừng có ở đó mà nói những điều nhảm nhí nếu bị đồn ra ngoài sẽ gây mất mặt cho bản vương, đến lúc đó đừng trách sao bản vương vô tình" Lời nói lạnh lùng phát ra từ một cục băng di động làm người nghe phải lạnh sống lưng.



"Dạ thưa vương gia" Cả hai đồng thanh nói.



'Sinh hai đứa sao, một nam một nữ nghe có vẻ hay đấy nhưng trước tiên phải đi dỗ người thương của mình trước đã'







Bên trong thì không được yên bình như thế.



"Đồ đàn bà điên, sao ngươi dám rạch mặt ta hả, có tin ta nói với vương gia chém đầu ngươi không!!!?" Bà ta như một con thú hoang hung hăng muốn cắn người, còn cô thì như một bà hoàng ngồi chễm chệ trên ngai vàng, ngạo mạn nhìn xuống lũ thú hoang nhỏ bé mà khinh thường.



"Ha, bà nghĩ mình là ai. Bà nói là hắn sẽ nghe sao, thật nực cười!" Lam Ly nhếch môi giễu cợt.



"Ta là bảo mẫu được thánh thượng giao trọng trách chăm nôm vương gia từ khi còn bé đến giờ. Ngài ấy xem ta như mẫu thân của mình, chẳng lẽ lời ta nói ngài ấy không nghe?!!!" Bà ta dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô.



"Ồ, là bảo mẫu từ bé đến giờ thì bà cũng nên hiểu tâm tư của đứa con mà mình nuôi nấng chứ, hắn thích ta còn bà thì không. Cấu kết với hoàng quý phi hãm hại ta, muốn hắn với mụ ta thành một cặp, ha, bà không thấy nực cười sao, bà muốn tự tay ta giết bà hay hoàng thượng ra tay? Già rồi cũng nên biết nhìn xa trông rộng, suy nghĩ về hậu quả chưa? Hoàng quý phi hạ sinh cho hoàng thượng một hoàng tử rồi, là phi tử được ân sủng nhất chốn hậu cung. Nếu như Mộ Hương là một góa phụ thì bà cứ tác thành cho hai người họ tôi không cấm còn đằng này mụ ta là hoàng quý phi nếu bà muốn chết thì tự đi một mình đừng có mà lôi ta vào!!"



Lam Ly giản triết lý cuộc sống cho bà ta hiểu, hiện tại hắn muốn lấy ai làm gì cô cũng mặc kệ nhưng nếu muốn lôi cô vào cuộc thì cô sẽ không để yên đâu.



"Chuyện của họ thì liên quan gì đến ngươi?!" Bà ta vẫn ngoan cố cãi.



"Liên quan chứ, ta đang là vương phi tương lai của hắn được hoàng thượng ban hôn nếu việc hắn với hoàng quý phi có gian tình truyền ra ngoài, há chẳng phải ta cũng liên lụy sao, họ sẽ nói ta là không biết nếu giữ phu quân hoặc nhiều hơn thế. Hay là nhân lúc mọi chuyện chưa đổ bể ta giết bà luôn nhỉ?!" Lam Ly cười cợt, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của bà ta mà cô thầm khinh bỉ.



"Sao ngươi..dám t..ta sẽ nói chuyện này với vương gia!!"



"Để xem đến lúc gặp hắn bà còn sống không đã!!"



"Ngữ Yên!!" Hắn bước vào, nhẹ gọi tên cô.



"Nhìn thấy gì không, 'mẫu thân' yêu dấu của ngươi đấy, bà ta trúng độc sắp chết tới nơi rồi, lo mà gọi đại phu đi. Đừng để bà ta chết trong hậu viện của ta!" Dứt lời Lam Ly cũng đứng dậy đi vào phòng ngủ tiếp.



"Người đâu"



"Dạ có"



"Mau đem xác bà ta đi thiêu rồi hốt tro gửi đến cung thái hậu đừng để lộ tên người gửi" Hắn dặn dò xong cũng xách mông chạy theo cô.







Lam Ly bước vào phòng định đánh thêm một giấc nửa liền bị ai đó kéo dậy ôm vào lòng.



Khuôn mặt đanh đá, máu lạnh và kiêu ngạo khi nãy biến mất nay chỉ còn dáng vẻ ngơ ngác như nai tơ vàng.



"Nghe ta giải thích có được không..!!"



"Có gì thì nói nhanh, ta còn phải đi ngủ"



...



_____________________________________



Muốn biết anh nhà giải thích gì thì đợi chap sau, chap này được anh pồ viết dùm nên không viết ngược được, hoi hì đợi tui chap sau. Không ngược tui không phải Vợ Tae ❤️



ĐỌC NHỚ LIKE ĐỂ TUI CÓ THÊM. ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHA, XIN ĐỪNG ĐỌC CHÙA.



Have a blessed and good day❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK