Vân Trinh cười hì hì: "Sau khi suy nghĩ, ta cảm thấy đã đều là tòng quân, không bằng đến biên thành với Chu Giáng, dù sao đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường mà. Hoàng Thượng ngài xem, ta cũng có thể mở một tiêu cục ở bên đó, nếu Bắc Tiết có gió thổi cỏ lay gì, ta cũng có thể mật báo cho ngài ngay lập tức."
"Biên cương hay thay đổi thất thường, như vậy mới phải rèn luyện..." Vân Trinh càng nói càng phấn khởi, bây giờ hắn có thể nói rõ cả mỗi thủ tướng và binh lực của chín tòa thành biên thùy ra được, còn có thể kể rõ ưu khuyến thủ - công của mỗi tòa thành.
Cơ Băng Nguyên nghe hắn hớn hở khoa tay múa chân nói phải sửa thành thế nào, nên luyện binh ra sao đủ thời gian một chén trà mới đưa tay rót trà cho hắn: "Đã hiểu, ngươi chuẩn bị rất đầy đủ, rất muốn đi cùng Chu ngũ sao?"
Vân Trinh nói lâu miệng khô, nhận lấy chèn trà uống, lại nói: "Chỉ là cảm thấy ở trong kinh lâu quá rồi, nếu như có thể đi xem biên quan một chút cũng tốt - đương nhiên có thể làm bạn với Chu ngũ thì càng tốt hơn. Hắn ta không hiểu cái gì cả, không biết sẽ làm hỏng việc lúc nào đâu." Câu sau nói y như ông cụ non, rõ ràng tr3
mặt toàn là vẻ ngây thơ.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn không nói lời nào, Vân Trinh thấy sắc mặt y còn tốt, liền kiên định cười hỏi y: "Cho nên ta nói nhiều như vậy, Hoàng Thượng ngài có đáp ứng không?"
Cơ Băng Nguyên từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Dùng bữa trước đã, lát nữ Quân Cơ Xử có chuyện cần bàn, ngươi có thể tới nghe."
Trong lòng Vân Trinh lại bắt đầu bồn chồn, bất ổn ăn vài ba miếng cho hết bữa sáng. Cơ Băng Nguyên nhíu mày, muốn bảo hắn ăn thêm chút, nhưng lại nghĩ ra trong lòng hắn có việc, không chừng sẽ bị đầy bụng nên đành thôi. Y chậm rãi ăn sáng xong mới đứng lên dẫn Vân Trinh đến Quân Cơ Xử.
Quân Cơ Xử được thiết lập ở phía nam thư phòng, đây là nơi bàn chuyện lớn về quân đội, bình thường không cho phép ra vào. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Trinh đến, đi vào liền thấy trong phòng nghị sự có một cái bàn gỗ sưa lớn, tr3
bàn có một mô hình thu nhỏ, non xanh nước biếc sinh động như thật, thành quách dã thôn đều có đầy đủ. Còn có một bản đồ sông núi cực kỳ bao la thu nhỏ ở bên trong, không ít núi non thành trấn được cắm cờ gấm nho nhỏ, bên tr3
viết có mấy vạn binh trú đóng, ai là thủ tướng, ai là Án sát sứ, liếc qua là thấy ngay.
Vân Trinh sợ hãi than một tiếng, Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn hắn, đi đến bên cạnh bàn đổ cát chỉ cho hắn xem: "Đây chính là bản đồ sông núi quân đội Đại Ung ta đóng quân ở các nơi."
Y chỉ vào phía bắc: "Bên này là chín thành biên thuỳ, ngươi mới vừa nói."
Vân Trinh đi đến dựa vào lan can xem, Cơ Băng Nguyên tiếp tục nói: "Biên thuỳ có rất ít người ở, tin tức không thông, phần lớn cư dân là tội dân lưu vong, binh sĩ trong quân cũng có nhiều phạm nhân bị xăm chữ lên mặt. Quân số các thành báo lên chỉ có hai phần ba là thật, một phần ba còn lại đều đã chạy trốn nhưng vẫn báo lên. Tiền ăn của các biên tướng cũng không báo, đây là vài ngày trước chỉnh lại quân chế mới thẩm tra đối chiếu ra, còn trước đó có lẽ chỉ có một phần hai."
Vân Trinh kinh ngạc: "Vậy sao không kiểm tra theo số thực tế? Không đúng, số người này không đủ, vì sao không mau chóng trưng binh bổ sung?"
Một giọng nói vang lên: "Nếu kiểm tra theo số lượng thực tế thì biên tướng sẽ không thể tiếp tục được nữa, càng có nhiều người chạy trốn hơn. Ai từng nuôi binh đều biết, triều đình phát quân lương không đủ để nuôi quân, nhưng biên cương nghèo nàn, dân chúng bần hàn, không có cách nào lập đồn điền nuôi quân. Tội binh lại không ngừng lẩn trốn vào rừng làm cướp, trộm cắp ở khắp nơi. Trưng binh ở đó đã khó, bây giờ mỗi doanh trại biên thành đều không đủ ngàn người, cũng không đủ để tiếp ứng phòng thủ."
Vân Trinh quay đầu nhìn thấy Chương Diễm đi đến, đang hành lễ với Hoàng Thượng.
Cơ Băng Nguyên đưa tay bảo hắn ta miễn lễ, lại nói với Vân Trinh: "Những ý kiến về công - thủ, luyện binh diễn trận, đào chiến hào tường thành vũ trang đầy đủ mà ngươi vừa nói đều chỉ diễn ra khi binh đủ lương đầy thôi, ngươi rõ chưa? Ngựa chiến hay củng cố cửa khẩu đều cần tiền, quốc khố lại trống rỗng."
Vân Trinh rất chấn động, giương mắt nhìn Cơ Băng Nguyên: "Chín tòa biên thành đều như vậy, nếu kẻ địch đánh tới, chẳng phải là không chịu nổi một kích sao."
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu: "Nếu ngươi sắp phải chiến đấu phòng thủ mà không có binh để dùng, không có lương thực để ăn, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Vân Trinh nhìn chút binh lực này, không biết làm sao cả. Hắn luôn biết đạo lý lương thảo đi đầu, nhưng hắn lại không biết biên thuỳ đã trống rỗng như thế. Rốt cuộc lúc trước Hoàng Thượng đánh lại tộc Bắc Tiết dưới cục diện này thế nào? Hắn lặng lẽ nghĩ một hồi, mới chỉ vào hai huyện Thượng Khang, Quy Thuận: "Điều binh từ nơi này?"
Chương Diễm nói: "Đây là đất phong của Tần Vương, thuộc binh của phiên vương không dễ điều, không phải giảm nửa phái binh lực thì chính là trễ thêm mấy ngày. Quân tình như núi cũng không dễ điều."
Vân Trinh thu tay lại, hắn nghĩ hắn đã biết vì sao hai đời Hoàng Thượng đều phải ngự giá thân chinh rồi. Không có y, ai có thể động đến thuộc binh của phiên vương? Vương giá gặp nạn, bọn họ không phát binh cần vương thì chính là mưu phản, bởi vậy chỉ có thể là Cơ Băng Nguyên xuất chiến. Nhưng chắc chắn vẫn rất khó, cho nên đời thứ nhất mới cho Cơ Hoài Thanh làm Thái tử.
Đời thứ hai thì sao?
Hoàng Thượng phải dốc hết sức lực như thế nào mới có thể thu dọn lại cục diện thủng trăm ngàn lỗ này, còn đánh thắng trận chứ.
Hắn nhíu mày vắt hết óc suy nghĩ, Cơ Băng Nguyên nói: "Không cần nóng nảy, ngươi cứ trở về suy nghĩ kỹ, viết mấy tờ cho trẫm xem. Đây chính là bài tập của ngươi."
Vân Trinh chần chờ hỏi: "Ta muốn biết tình hình phân phối quân lương, thuế muối sắt những năm qua..." Đây đều là chuyện quân cơ, không phải thứ mà người bình thường có thể xem được.
Cơ Băng Nguyên đưa tay chỉ cho hắn xem một giá sách bên tường: "Ngươi tự qua đó đọc. Tất cả quân phí, thuế muối sắt mấy năm qua đều ở đó cả."
Vân Trinh sáng mắt lên, nhưng vẫn hơi chần chờ: "Thứ này không tiện mang ra khỏi cung đi, ta phải chép lại..."
Cơ Băng Nguyên nói: "Mấy ngày nay ngươi cứ ở trong cung, muốn nhìn thì tự sang đây xem. Vài ngày nữa phải đi Thái Sơn tế trời, đến lúc đó ngươi đi cùng trẫm là được."
Vân Trinh như nhặt được chí bảo: "Cảm ơn Hoàng Thượng!"
Cơ Băng Nguyên nói: "Lát nữa sẽ bắt đầu bàn chuyện, ngươi ra phòng phía sau nghe. Nghe xem đám đại thần quân cơ tấu cái gì, đến lúc đó ngươi ắt sẽ có suy nghĩ."
Vân Trinh biết đây là cơ hội rất hiếm có, cũng rất có ích với hắn, liền vội vàng tạ ơn: "Cảm ơn Hoàng Thượng." Hắn cười đến mức hai mắt cong cong, quay người đi vào phòng phía sau, dáng vẻ cứ như sợ Cơ Băng Nguyên hối hận vậy, thậm chí còn nhảy chân sáo.
Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng, quay đầu nói với Đinh Đại: "Truyền các đại thần quân cơ khác vào tấu đi."
Đinh Đại liền vội vàng khom người xác nhận, chạy chậm ra ngoài. Lại đột nhiên chậc một tiếng, ở lại trong cung mấy ngày, đợi đến lễ tế trời ở Thái Sơn, vừa đi vừa về cũng phải mất ít nhất nửa tháng, lúc đó chắc hẳn Chu ngũ lang đã đến biên cương rồi.