Vân Trinh nằm tr3
giường một lát mới nhớ lại mình đã xin nghỉ, hôm nay phải đi xem tiệm thuốc với Quân đại phu - mình làm quan ở Đại Lý Tự cũng không phải mới ngày đầu mà lại không mấy chăm chỉ, nhưng đây không phải được Hoàng Thượng ở sau lưng ủng hộ sao ha ha ha.
Hắn ngồi dậy, cảm giác từ tay chân đến eo đều đang kháng nghị. Bão tố ký ức đêm qua lại sống động lần nữa, hắn che mặt, chỉ cảm thấy da mặt mình nóng bỏng.
Hắn mặc quần áo ra ngoài, quả nhiên thấy Chương Diễm đã ở đó nói chuyện với Quân đại phu. Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Vân Trinh áy náy: "Xin lỗi, làm Quân đại phu đợi lâu rồi."
Quân Duật Bạch cười nói: "Ta cũng vừa mới đến, nghe nói đêm qua Hầu gia và Khánh Dương quận vương uống rượu vì để bàn bạc về chuyện y quán của ta, cho nên mới say rượu không dậy nổi. Duật Bạch phải xin lỗi Hầu gia mới đúng. Lại nói ta và Chương tiên sinh cũng quen biết đã lâu, vừa vặn có thể ôn chuyện. Vừa rồi còn đang nói tính tình Hầu gia giống y như Trưởng công chúa, rất có phong thái hiệp nghĩa."
Vân Trinh đỏ mặt tiến lên chắp tay, lại sai người đi gọi xe ngựa: "Khánh Dương quận vương nói hôm nay sẽ chờ chúng ta ở bên kia, nếu Quân đại phu thấy không có vấn đề thì sẽ chuyển nhượng ngay lập tức. Phương diện tiền bạc cũng không cần quan tâm, tất cả đều do nội khố chi. Đương nhiên ta cũng biết Ngọc Hàm Cốc không thiếu tiền, nhưng ta nghe nói lúc nào các ngươi cũng tự chi thuốc chữa bệnh từ thiện, giữ lại số tiền đó còn có tác dụng, không cần khách khí với Hoàng Thượng đâu."
Quân Duật Bạch cười nói: "Từ chối thì bất kính, Duật Bạch cám ơn hoàng ân cuồn cuộn."
Xe ngựa đã đến cổng, Vân Trinh, Chương Diễm và Quân Duật Bạch ngồi vào vẫn dư xài. Vân Trinh tới gần Quân Duật Bạch cười nói: "Lúc trước Quân đại phu đã gặp mẫu thân ta, có thể nói một chút chuyện về mẫu thân với ta không?"
Quân Duật Bạch đang định nói chuyện, lại ngửi được mùi phật thủ như có như không trong ống tay áo của Vân Trinh. Hắn không thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: "Trưởng công chúa năm đó hào hùng hơn xa nam nhi, lúc ta khâu vết thương cho nàng, nàng cũng không hề nhăn nhó, không đổi sắc mặt. Ta nhớ lần đó ta khâu hơn mười mũi, từ đầu đến cuối nàng đều không kêu lên một tiếng."
Vân Trinh nghe vậy rất vui, lại hỏi: "Lúc trước ngài và Hoàng Thượng cũng rất quen thuộc nhỉ? Hoàng Thượng thì sao? Ta nghe lúc trước Chương tiên sinh nói với ta lúc Hoàng Thượng mới dẫn quân, cũng chính là lúc còn nhỏ tuổi, nhìn thấy người ch3t sẽ vụng trộm khóc, có đúng không?"
Quân Duật Bạch phì cười nhìn Chương Diễm: "Quân sư đúng là ranh mãnh, ngươi vụng trộm nói xấu sau lưng Hoàng Thượng, không sợ Hoàng Thượng tìm ngươi tính sổ sao."
Chương Diễm gật gù đắc ý: "Hầu gia sao có thể bán đứng ta được chứ. Các ngươi thấy bây giờ Hoàng Thượng cao cao tại thượng, ung dung đoan chính, nhưng ngươi có tưởng tượng được lúc y đánh giặc xong sẽ trốn trong góc một mình để nôn nửa ngày không?"
Vân Trinh nói: "Vì sao lại nôn? Y bị bệnh sao?"
Chương Diễm nói: "Ngươi không hiểu, y là quý nhân chân chính, từ nhỏ đã sống ở những nơi thơm tho sạch sẽ. Tr3
chiến trường lại cực kỳ khó ngửi, máu me, phân ngựa, thi thể, mùi tr3
thân người... Lúc trước y rất thích mặc đồ sáng màu, quý nhân mà, về sau đánh trận toàn mặc đồ sẫm màu."
"Y cực kỳ ưa sạch sẽ. Trước kia ta thấy y ngứa mắt còn phun nước tỏi đuổi muỗi lên người, y không thích mùi đó, lần nào ngửi được mùi tr3
người ta sẽ lập tức nhíu chặt mày. Những người khác không biết chứ ta thấy rất rõ, về sau lần nào y cũng vội vàng giao việc rồi phi nhanh đi mất, không hề dông dài, trăm phát trăm trúng."
Vân Trinh cười ngửa tới ngửa lui: "Thật vậy ư? Chương tiên sinh ngài đúng là quá độc ác."
Chương Diễm nói: "Ngươi không phát hiện sao? Người phục vụ cạnh y đều không huân hương, Thượng Thư Phòng cũng rất ít huân hương. Lúc y tiếp xúc với người khác đều giữ một khoảng cách, ta đoán khứu giác của y nhạy hơn người bình thường, y như mũi chó vậy. À đúng rồi, y còn học điều hương, là học với Quân đại phu đúng không?"
Chương Diễm gần như quên mất bây giờ mình đã vào triều, ngày ngày phải ba quỳ chín lạy với Hoàng Thượng, vậy mà vẫn cười tr3
nỗi đau của người khác nói chuyện với Vân Trinh: "Ta nói với ngươi, y rất giỏi điều hương, cũng là bởi vì không chịu được những mùi kỳ kỳ quái quái kia. Ngươi biết Lại Bộ thị lang Cao Pha không, mặc dù ông ta là một người cực kỳ tài giỏi, nhưng Hoàng Thượng lại rất sợ gặp ông ta. Mỗi lần hắn ta nói chuyện với Hoàng Thượng, há miệng liền ngửi được mùi tỏi. Các vị đại nhân mỗi lần vào thư phòng nói chuyện đều được nội thị đưa hương hoàn ngậm lấy trước, nhưng như thế cũng không đỡ nổi mùi thơm của vị lão đại này. Chắc là được ăn từ trong bụng mẹ nên mới giống tỏi thành tinh!"
Vân Trinh cười to, cả người ngã ngửa về sau, ống tay áo tung bay để lộ giày tím tr3
chân. Hôm nay hắn không đội phát quan mà chỉ đeo khăn trùm đầu, mặc áo vàng nhạt rộng rãi, lúc giơ tay nhấc chân đều mơ hồ lộ ra áo trong hơi đỏ vàng bên trong, không giống với vẻ nghiêm chỉnh lần đầu gặp trong cung mà có vẻ nhỏ tuổi hơn rất nhiều. Giống như tiểu công tử phú quý nhà ai ra ngoài chơi, mặt mày trầm tĩnh, môi hồng răng trắng, cực kỳ phong lưu.
Quân Duật Bạch đưa mắt nhìn hắn một hồi, cũng mỉm cười: "Đúng là có học cách chế hương với ta, vì ta học chế thuốc nên hơi hiểu qua về việc chế hương này thôi. Hoàng Thượng thông minh, sau khi học xong biện pháp chưng nước chế hương thì suy một ra ba, tự mình chế ra mùi thơm hơn. Về sau còn tạo ra rất nhiều hương, rất có phong thái người lành nghề, hương bán tr3
thị trường còn kém xa y."
Quân Duật Bạch cũng rơi vào hồi ức: "Còn nhớ y cực kỳ cẩn thận, có gì không vui cũng không để lộ tr3
mặt. Thích ăn cũng không biểu hiện, ở chung với y có đôi khi không hiểu được y đang suy nghĩ gì, cũng chưa bao giờ thấy y nổi giận. Lúc dạy y chế hương, ta có chọn mấy chục loại hương liệu để dạy, loại nào y cũng nói không tệ, rất tốt. Nhưng mãi về sau có một loại lúc nào y cũng dùng, ta mới biết được y thích loại kia."
Chương Diễm nói: "Sở thích của đế vương không thể tùy ý cho người ta biết được, y vừa sinh được đầy tháng đã được lập làm Thái tử, đương nhiên từ nhỏ đã được dạy bảo như vậy rồi, quá buồn chán. Ta cảm thấy Định Tương trưởng công chúa lại thẳng thắn hơn y. Nhiều người không hiểu, nhưng ta lại đoán được, cũng là bởi vì có rất nhiều thứ y khó mà nói, Trưởng công chúa lại tùy tiện nói ra. Trong tiệc có món gì không ngon, Trưởng công chúa có thể cho người mang đi ngay tại chỗ. Nếu cảm thấy tr3
người ta có mùi không dễ ngửi, Trưởng công chúa cũng nói rất thẳng thắn, cái gì mà "Quân sư à, mùi tỏi tr3
người ngài không ổn đâu, có thể đi tắm một cái không"."
Vân Trinh bị chọc cười, Chương Diễm còn kể sinh động như thật: "Có một tướng lĩnh rất đáng ghét, lần nào Trưởng công chúa cũng làm cho hắn ta khó xử, hắn ta tức giận đến mức muốn ch3t, lúc nào cũng chạy đi cáo trạng với Thái tử. Thật ra hắn ta không biết Thái tử mới là người chán ghét hắn ta. Nhìn thấy Định Tương trưởng công chúa gây khó dễ, chắc trong lòng cũng mừng thầm. Quả nhiên về sau đã tìm tới cơ hội đuổi hắn ta đi mất."
Chương Diễm vỗ bả vai Vân Trinh nói: "Cho nên về sau Hoàng Thượng vẫn luôn nói Trưởng công chúa hợp ý với ta, thật ra có nghĩa là nàng nói được những lời y khó nói, làm được những gì y khó làm thôi!"
Vân Trinh cười hì hì: "Chương tiên sinh ngài quá xấu, nếu Hoàng Thượng biết ngài nói xấu y sau lưng, chắc chắn sẽ tức hổn hển, lại sắp xếp việc khó nhằn cho ngươi đó."
Quân Duật Bạch hé miệng cười nói: "Có khó cũng không khó bằng Thanh Y quân sư ngày xưa."
Vân Trinh thở dài: "Thật hâm mộ các ngươi, nghe có vẻ rất thú vị."
Chương Diễm nói: "Có gì mà thú vị, lúc nào cũng lo lắng cho cuộc sống, đâu có thể ngủ trương mông như ngươi hôm nay. Ngươi có còn nhớ mình là Đại Lý Tự thiếu khanh không vậy? Chỉ sợ công văn trong nha môn đã chồng chất như núi đi."
Vân Trinh đỡ trán: "Chương tiên sinh, cho ta chút mặt mũi được không, Quân đại phu đang nhìn kìa."
Quân Duật Bạch chỉ mỉm cười không nói gì, lại thấy xe dừng, có người tiến lên cười nói: "Đã từng nghe nói đến đại danh của Quân thần y, hôm nay mới được nhìn thấy, vinh hạnh vinh hạnh."
Vân Trinh ở trong xe cất cao giọng cười nói: "Còn không tự mình đến đỡ Quân đại phu xuống xe?" Lại cười nói với Quân Duật Bạch: "Là Khánh Dương quận vương."
Quả nhiên thấy Cơ Hoài Thịnh tự mình xốc rèm lên đón bọn họ đến trước một cửa hàng mặt tiền. Tr3
tấm biển gỗ lim màu đen có viết ba chữ "Thái An Đường", câu đối hai bên cũng đều được viết từ tên thuốc, vô cùng độc đáo.
Lại đi vào, bên trong toàn là tủ thuốc gỗ lim, quầy hàng, bàn ghế dụng cụ sáng bóng sạch sẽ gọn gàng. Bốn phía khảm cửa kính thông thấu sáng tỏ, nền nhà cũng được làm bằng gạch xanh không nhuốm bụi trần.
Quân Duật Bạch vừa nhìn đã thấy hài lòng, lại đi vào tiếp. Một chưởng quỹ già dẫn bọn họ đi xem một vòng, quả nhiên thấy phía sau đầy đủ phòng ốc, nhà kho, phòng chế thuốc, người làm thuê, đầu bếp hạ nhân. Lại đi tiếp về sau còn có một căn nhà nhỏ ba tầng với vườn tược trước sau trồng mấy trăm cây trúc mây, một màu xanh cực kỳ thanh nhã yên tĩnh. Ngoài ra còn có vườn thuốc trồng một số loại thảo dược phổ biến.
Cơ Hoài Thịnh cười nói: "Sân vườn này để Quân đại phu dẫn gia quyến đến ở, hai bên hành lang có thể đóng lại ngăn cách trước sau, Quân phu nhân ở bên trong cũng an tâm. Phía sau còn có cửa, nếu Quân đại phu muốn ra ngoài cũng không cần đi qua cửa hàng phía trước."
Quân Duật Bạch gật đầu mỉm cười nói: "Ta chưa thành hôn, lầu nhỏ này có thể để đại phu, đồng tử hầu thuốc ở."
Cơ Hoài Thịnh hơi ngạc nhiên, nhưng tr3
mặt vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói: "Như thế cũng tốt, vậy Quân đại phu có hài lòng không? Nếu hài lòng thì chúng ta có thể ký hợp đồng luôn, trong vòng ba ngày sẽ có thể giao nhận toàn bộ."
Quân Duật Bạch Đạo: "Được, ta dẫn theo một vài đại phu, dược đồng còn ở chùa Đại Từ Bi, đợi đến khi bên này xong xuôi có thể chọn một ngày tốt chuyển tới."
Vân Trinh nói: "Quân đại phu mới đến, người ngài dẫn theo mặc dù tài giỏi nhưng rốt cuộc vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây. Khánh Dương quận vương cũng vội vàng, chỉ kịp dặn dò hạ nhân làm, sợ đến lúc đó không thể hài lòng như ý được. Ta có hai cái gã sai vặt, hai huynh đệ này từng đi theo lão Hồng quân y học y thuật mấy năm, cũng coi như người giỏi y thuật ở kinh thành. Nếu Quân đại phu không chê, ta bảo bọn họ đi theo phục vụ Quân đại phu, thay ngài làm những này việc vặt này, giao nhận rõ ràng với Thái An Đường luôn, ngài thấy thế nào?"
Chương Diễm cười nói: "Hóa ra là có mục đích này, ta nói tại sao ngươi lại tích cực như thế mà, hóa ra là muốn nhờ Quân đại phu dạy đồ đệ thay ngươi. Lão Hồng so với Quân đại phu chính là khác biệt một trời một vực, hai huynh đệ Thi gia kia chỉ có thể nấu nước cho Quân đại phu thôi."
Vân Trinh thè lưỡi, chỉ cười một tiếng với Quân Duật Bạch. Quân Duật Bạch không được nhịn cũng cười: "Nếu Hầu gia đã nói là tài giỏi thì chắc cũng có thể làm thay Duật Bạch rất nhiều chuyện. Đa tạ Vân hầu gia. Vân hầu gia là người sảng khoái, Duật Bạch cũng cảm thấy rất hợp nhau."