Huynh đệ Đàm thị đều vội vàng đứng dậy cười đón, chỉ có Vân Trinh lười biếng không để ý tới gã mà tự rót trà cho mình. Ngoài miệng thì nói là không kiêu ngạo, nhưng thật ra ở trong mắt huynh đệ Đàm thị, người này đúng là cực kỳ ngông nghênh. Nhưng Cơ Hoài Tố lại hoàn toàn không để ý, ngồi xuống mỉm cười kính Cơ Hoài Thịnh một ly trước: "Lần trước ta say rượu sau hồ đồ, làm hỏng tiệc của ngươi. Vốn dĩ nên đền ngươi một bữa, ca ca đừng trách tội ta."
Cơ Hoài Thịnh cười khổ: "Gia gia của ta, các ngươi đều là ông nội của ta, được rồi, lần sau đừng như vậy nữa, làm ta sợ quá thể."
Cơ Hoài Tố cũng không thèm để ý đến Vân Trinh đang lạnh mặt, cười hỏi Đàm thị huynh đệ: "Mấy ngày nay bận rộn, hai vị công tử nhiều lần mời mà không thể đến, xin lỗi xin lỗi."
Đàm Văn Úy nói: "Không dám không dám, Vương gia bận làm việc, chút việc nhỏ này chúng ta không dám quấy rầy. Hôm nay cũng là trùng hợp gặp được Vân Hầu gia, nói thật ra hai huynh đệ chúng ta nhận được thánh chỉ kia, trong lòng vừa thẹn vừa sợ hãi, không chỗ dung thân. Chỉ nghĩ nếu có cơ hội diện thánh, giáp mặt thỉnh tội với Hoàng Thượng thì không còn gì tốt hơn."
Cơ Hoài Tố nói: "Hoàng Thượng thánh minh, thật ra đây là Hoàng Thượng yêu quý các ngươi, các ngươi phải hiểu. Án Lỗ Quốc Công liên lụy cực lớn, không thiếu người muốn chuyển tiêu điểm lên người các ngươi, muốn kéo các xuống nước. Thánh chỉ này của Hoàng Thượng trông có vẻ muốn trách cứ các ngươi, nhưng thực tế là đang mắng những người không có ý tốt kia, dạy bọn họ biết Hoàng Thượng vẫn nhìn các ngươi đấy, bảo bọn họ đừng có mưu đồ gì với các ngươi."
"Không tin thì cứ xem có phải sau khi hạ thánh chỉ, số người muốn giao tiếp với các ngươi đã ít đi rất nhiều? Là những người đó không thể không cất suy nghĩ dơ bẩn đi thôi, nếu còn dám lợi dụng hai vị công tử, Hoàng Thượng sẽ không tha."
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo rộng mở thông suốt: "Hóa ra là vì điều này ư?"
Cơ Hoài Thịnh cười nói: "Đương nhiên là vì làm người khác sợ hãi rồi, các ngươi chính là công tử tôn quý nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Hoàng Thượng không che chở các ngươi thì còn có thể che chở ai? Có thể yên tâm rồi đi."
Đàm Văn Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cười chắp tay: "Đa tạ hai vị Vương gia đã chỉ bảo. Nếu không chúng ta còn tưởng rằng mình làm sai cái gì, ngày nào cũng thấy xấu hổ, nghĩ có nên nhờ tổ phụ ra mặt thỉnh tội với Hoàng Thượng không."
Vân Trinh cười thanh: "Không thể nào, các ngươi cho rằng các ngươi không có một chút sai lầm nào thật ư? Các ngươi sẽ không cho rằng Đàm thị được người người xu nịnh như dệt hoa tr3
gấm là bởi vì muốn kết giao với các ngươi thật chứ? Một Bá phủ ở Giang Nam xa xôi, ai muốn tính kế gì từ chỗ các ngươi chứ? Tính kế vì các ngươi vất vả từ xa vào kinh mà đến bây giờ còn chưa được gặp Hoàng Thượng sao? Hay là tính kế vì đến nay các ngươi vẫn là dân thường?"
Sắc mặt huynh đệ Đàm thị đồng thời biến đổi, ai nấy đều biết bọn họ vừa vào kinh Hoàng Thượng đã tổ chức cung yến cho bọn họ, nhưng lại không có người nào biết ngày đó bọn họ ở cung yến không chỉ chưa thấy được Hoàng Thượng, mà còn chưa được uống một ngụm nước nào. Lời này của Vân Trinh đã chọc trúng chỗ đau của bọn họ.
Đàm Văn Bảo sắc mặt xanh mét: "Vân hầu gia có cao kiến gì?"
Hôm qua Vân Trinh mới nghe được Cơ Băng Nguyên nói đến lúc trước bị Thừa Ân Bá trị bệnh nên mới xa lạ với mẫu tộc. Hắn đồng cảm cứ như bản thân mình cũng bị, không biết một người cao quý kiêu ngạo như Hoàng Thượng bị chính mẹ ruột và cậu ruột của mình bắt tay dạy dỗ, lúc ấy sẽ buồn bã cỡ nào! Vừa đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lại càng thêm khổ sở thay Hoàng Thượng.
Hôm nay lại nhìn thấy hai tên ngu xuẩn của Đàm gia này còn không phát hiện ra, lại tự mình cảm thấy tốt đẹp, liền không nhịn được đâm chọc bọn họ: "Hoàng Thượng bảo các ngươi đi Quốc Tử Giám đọc sách là bởi vì không thể nhìn nổi việc các ngươi ngu xuẩn, ngu xuẩn thì thôi, lại còn không tự biết mình, mỗi ngày đều cảm thấy mình hay ho lắm. Thừa Ân Bá phủ không người nối nghiệp, các ngươi không nghĩ đến thi khoa cử hay làm việc gì đó để giúp sức cho Hoàng Thượng mà chỉ nghĩ dựa hơi như thế nào, leo lên như thế nào. Phải biết rằng người tự lập mới có thể giúp được người khác, nếu cứ như thế này đến lúc muốn giúp người ta cũng không biết giúp từ đâu đâu."
Đàm Văn Úy nắm chặt tay Đàm Văn Bảo dưới bàn, cười làm lành nói: "Vân Hầu gia dạy bảo rất đúng, không biết Hầu gia có thể nói giúp chúng ta một câu. Cứ nói huynh muội chúng ta thành tâm sửa đổi, muốn được gặp Hoàng Thượng tạ tội, chính tai nghe Hoàng Thượng dạy bảo."
Vân Trinh cười ha hả một tiếng, Cơ Hoài Tố đè lại tay hắn, cười nói: "Có thể nói được gì thì ắt sẽ nói, hai vị công tử cứ kiên nhẫn chờ là được. Hầu gia cũng có ý tốt thôi, hai vị công tử chớ để ý."
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo cảm kích chắp tay cảm tạ, cũng không dám ở lại lâu, đứng lên cười cáo từ. Vừa đi ra ngoài lại thấy có một quản gia mang theo hai gã sai vặt nâng một sọt trái cây đi vào trong phòng cười nói: "Tả tướng - Phương tướng gia hôm nay cũng ở Kim Quỳ Viên mở tiệc đãi khách quê, vừa mới biết Vân Hầu gia và hai vị Quận vương đều ở bên này nhưng lại không dám quấy rầy, chỉ ra lệnh cho chúng tiểu nhân đến tặng một sọt quýt. Nói là quê nhà đưa tới không đáng giá tiền, hương vị lại thơm ngon hiếm có, cũng muốn các vị quý nhân được thếm thử."
Vân Trinh cười nói: "Đa tạ Phương tướng gia, mong quản gia cảm tạ nhiều ơn, ngày khác ta sẽ đáp lễ." Sau đó lại sai người thưởng cho quản gia kia.
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo đi ra ngoài, Đàm Văn Bảo đi xa rồi mới thấp giọng giận dữ nói: "Vẫn khinh người như vậy!"
Đàm Văn Úy thấp giọng nói: "Ngươi cố chịu đựng đi! Ngươi nhìn xem Quận vương còn xưng huynh gọi đệ với hắn, lại xem ngay cả Tả tướng cũng phải nịnh hót hắn là ngươi sẽ biết hắn đắc thế ra sao. Lại nói hôm đó chúng ta ở trong cung, Hoàng Thượng không tham gia cung yến, người ngoài vẫn luôn không hiểu, vậy mà hắn lại biết! Chắc chắn ngày ấy hắn đang ở cạnh vua!"
Sắc mặt Đàm Văn Bảo xanh mét: "Hắn còn có mặt mũi dạy dỗ chúng ta dựa thế leo lên? Chính hắn còn không phải dựa vào mẫu thân thổ phỉ của mình sao? Một nữ đầu lĩnh thổ phỉ, chỉ là may mắn gặp gỡ Tiên đế, cứu được Tiên đế thôi. Có được tính là hoàng thân gì chứ! Còn dám làm bộ làm tịch ở trước mặt chúng ta."
Đàm Văn Úy nói: "Từ nhỏ hắn đã được nuôi bên cạnh bệ hạ, có thể ra vào trong cung, học ở Thượng Thư Phòng. Hơn nữa cha mẹ đều mất, Hoàng Thượng thương tiếc hắn, tất nhiên tình cảm không thể so với người khác rồi. Hoàng Thượng là người coi trọng tình cảm, ngươi có nghe Hà Gian quận vương nói không? Quả nhiên ý chỉ này có thâm ý khác, vừa uy hiếp tiểu nhân vừa bảo vệ chúng ta. Cũng biết Hoàng Thượng đối xử với chúng ta khác với người ngoài, không thể không coi trọng ân tình này được. Hiện giờ chúng ta cần phải tĩnh tâm chịu đựng, trước hết nghĩ biện pháp diện thánh. Chỉ trách chúng ta không ở kinh thành, xa lạ với Hoàng Thượng, đã sớm mất cơ hội rồi, chỉ có thể chậm rãi tính toán thôi."
Đàm Văn Bảo thở ra một hơi thật dài, vô cùng nghẹn khuất. Đến khi trở lại bàn tiệc, tất cả giám sinh đều cười khen bọn họ: "Từ xa nhìn thấy Đàm huynh được Khánh Dương quận vương và Chiêu Tín Hầu ưu ái mời vào trong phòng, quả nhiên là bất phàm."
"Bây giờ Chiêu Tín Hầu được Hoàng Thượng ân sủng, lại nhậm chức ở Đại Lý Tự, bình thường gần như không giao tiếp gì. Nhưng đương nhiên Đàm đại công tử, Đàm nhị công tử lại không giống, nghe nói tr3
đường hai vị công tử vào kinh bị mất thọ lễ, cũng là vị Hầu gia này diệt phỉ phá án tìm về?"
"Nghe nói, không phải nói Ngự Sử Đài tố hắn lạm sát sao?"
"Ha hả, bọn trộm hại dân hại nước ngay cả thọ lễ của Thừa Ân Bá phủ còn dám cướp, nhất định là to gan lớn mật cực kỳ hung cực, không biết đã làm bao nhiêu việc thương thiên hại lí đâu, giết thì cứ giết thôi. Ai chẳng bị Ngự Sử Đài tố cáo, có vị Tướng gia nào mà không bị tố một đống đâu."
"Vị Hầu gia này trông trẻ thật."
"Đương nhiên, mới 18 tuổi - Ba năm trước hắn mới 15 tuổi, dùng một mũi tên bắn thủng chuỗi pháo rơi xuống ở miếu Văn Xương. Ta có một biểu huynh năm ấy tham gia kỳ thi mùa xuân, qua bên đó thắp hương vừa lúc nhìn được, vẫn luôn cảm nhớ ân đức của hắn. Nói ngày ấy nếu không nhờ có một mũi tên kia, chuỗi pháo mà rơi xuống, đám người hỗn loạn dẫm đạp lên nhau, không biết hắn còn có thể tham gia kỳ thi mùa xuân không kìa."
"Thì ra là thế, không ngờ lại có tài bắn cung?"
"Định Tương trưởng công chúa năm đó chỉ dẫn mấy chục người từ dân gian là đã có thể hộ tống Tiên đế đánh phá nghịch tặc, nghe nói cũng có thần lực. Đúng là Võ Khúc Tinh Quân tr3
trời biết chân long gặp nạn liền vội vàng hạ phàm, không khéo đầu thai thành nữ tử thôi."
"Hóa ra là gia truyền tuyệt học."
Hai huynh đệ Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo thấy đám giám sinh ngươi một lời ta một lời, sôi nổi thổi phồng Chiêu Tín Hầu thì chỉ có thể mỉm cười làm bộ có chung vinh dự. Rốt cuộc lúc trước đúng là người ta tìm giúp "thọ lễ" thật. Nếu bọn họ nói gì không dễ nghe về Chiêu Tín Hầu thì sẽ bị gán cái mác lấy oán trả ơn không biết tốt xấu ngay.
Trong phòng, Vân Trinh ăn mấy quả quýt Tả tướng đưa tới, lại nghe Cơ Hoài Tố nói về bản án của Lỗ Quốc Công. Dù sao cũng không thể không bội phục Cơ Hoài Tố, gã đúng là biết nói cái gì hắn sẽ nghe.
Nếu Cơ Hoài Tố thật sự không biết thẹn mà lôi kéo làm quen nói mấy lời linh tinh, chắc chắn hắn sẽ không nói hai lời mà nhấc chân rời đi. Tuy gã chỉ nói mấy điều khiến Vân Trinh cảm thấy hứng thú, nhưng thật Cơ Hoài Thịnh cũng nghe say sưa: "Cho nên Lỗ Quốc Công đã qua lại với người Oa hai mươi năm? Cũng quá lớn mật! Chẳng phải là từ lúc Tiên đế còn đã bắt đầu làm chuyện này rồi sao."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Đúng thế, ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ kiếm tiền chi tiêu, về sau lại càng ngày càng to gan. Bây giờ ngay cả tiểu lại phụ trách tạo tiền đồng trong Công Bộ cũng bị ông ta thu mua đưa mấy cái khuôn đúc cho ông ta."
Gã lại nói vài chuyện linh tinh nữa mới hỏi Vân Trinh: "Nghe nói ngươi bị phong hàn, bây giờ đã khá hơn? Ta có chút trần bì, lát nữa cho người đưa qua nhé?"
Vân Trinh hơi mỉm cười: "Đa tạ."
Trong lòng Cơ Hoài Tố mừng rơn, cho rằng thái độ của hắn đã dần buông lỏng, lại được một tấc muốn tiến một thước: "Ta xem đêm nay ngươi cũng uống không ít, xưa nay ngươi không giỏi uống rượu, không bằng lát nữa ta đưa ngươi về."
Vân Trinh cũng không từ chối, Cơ Hoài Thịnh lại chỉ muốn nghĩ cách để quan hệ của bọn họ hòa hoãn, thấy vậy thì rất vui mừng. Gã cười sai hạ nhân dắt ngựa ra hầu hạ hai người trở về.
Chiêu Tín Hầu phủ.
Cơ Băng Nguyên mặc thường phục ngồi yên tr3
ghế Vân Trinh vẫn hay ngồi, lười biếng lật khế đất tr3
bàn, bật cười: "Đúng là thật sự để bụng, muốn tự tìm y quán cho Quân Duật Bạch. Chữ còn chưa luyện viết đã chạy ra ngoài chơi rồi."
Đinh Đại ở một bên cười nói: "Không phải cũng là suy nghĩ vì Hoàng Thượng sao? Hầu gia đã lớn, giờ lại có thần y ở trong kinh, có thể bảo đảm long thể an khang. Năm đó Quân thần y mới chỉ là thiếu niên mà đã giỏi y thuật, chắc hẳn mười mấy năm qua sẽ còn giỏi hơn. Lão nô biết hắn ta muốn ở lại kinh cũng cảm thấy rất yên tâm. Ngài không thấy được mấy ngày trước Hầu gia ngồi cạnh giường hầu hạ, ăn không trôi, không chịu rời đi, đôi mắt sưng húp cho ngài uống thuốc uống nước đâu. Hoàng Thượng lần này thật sự làm hắn sợ hãi, đương nhiên là phải tận tâm tận lực tìm y quán cho Quân đại phu rồi."
Cơ Băng Nguyên cười: "Chân tay vụng mà cứ nhất quyết muốn hầu hạ."
Đinh Đại nói: "Mà Hoàng Thượng cũng biết bỡn cợt, hắn ở trong cung gò bó mấy ngày không được nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới được về phủ đi uống rượu với Khánh Dương quận vương, ngài lại bất ngờ chạy tới. Lát nữa Hầu gia trở về, chắc chắn sẽ lại nhăn nhó cho xem."
Cơ Băng Nguyên cười mà không nói, trong lòng lại nghĩ sao biết không phải vui vẻ chứ? Trẫm thấy hắn thích trẫm thật sự.
Đinh Đại thấy y vui vẻ liền nói tiếp: "Đành phải hy vọng Hầu gia trở về sớm một chút, nếu không sợ là lát nữa lại không tránh khỏi việc bị dạy dỗ."
Cơ Băng Nguyên nói: "Dạy dỗ hắn làm gì, hắn còn niên thiếu, ham chơi hiếu động là phải." Y lại nhìn bàn sách rộng rãi trống trải, cầm mực bạch ngọc lên xem: "Văn phòng tứ bảo này quá đơn giản, lát nữa tìm đồ tốt hơn trong kho để thưởng hắn."
Đinh Đại nói: "Hoàng Thượng, tiểu nhân nhớ Hoàng Thượng đã thưởng không ít, hôm kia mới vừa thưởng một bộ ngọc Hòa Điền, là Hầu gia không lấy ra dùng đấy chứ."
Cơ Băng Nguyên cười một cái rồi đứng lên quan sát. Phòng ngủ của Vân Trinh rất đơn giản, không hề có một vật trang trí nào, rèm cửa chăn màn đều là màu trắng cực kỳ sạch sẽ, còn không đốt hương.
Tr3
tường treo mấy thứ như cung tiễn đao kiếm, lại treo một bức tranh đi săn mà mình tùy ý vẽ lúc trước. Bể cá ở một bên vốn dĩ tràn đầy đá quý, hiện giờ chỉ để một cây san hô lưu ly để trang trí trong nước, cũng coi như độc đáo.
Tr3
kệ sách lại tràn đầy binh thư, sách viết tay. Cơ Băng Nguyên có chút kinh ngạc, tùy tiện cầm một quyển "Lục Thao" ra xem qua, không ngờ bên trong lại có rất nhiều lời bình, đều là chữ của Vân Trinh.
Y lại lấy mấy quyển viết tay ra, có rất nhiều phân bố bố trí binh lực ở biên thành nhiều năm, còn có cả bản đồ địa lý. Ngoài ra còn có không ít bản khắc cực kỳ thô ráp, nhìn lại đều là sách của Bắc Tiết, thậm chí còn có ghi chép về bên kia. Lại có một sách một quyển sách nhỏ, bên trong tràn đầy việc vặt vãnh về đám người Trường Quảng Vương, Hồ thái hậu.
Một vài nét mực mới nhất là ghi chép về thế tử Trường Quảng Vương - Giang Ninh.
Đây là ở Bắc Tiết, cũng phái thám tử tới đó sao?
Cơ Băng Nguyên đặt đồ lại chỗ cũ, cảm giác kỳ lạ về Vân Trinh nhìn có vẻ ngây thơ hồn nhiên lúc trước lại xuất hiện.
Tâm tư tỉ mỉ kín đáo, lại tốn công tốn sức ở Bắc địa. Xem ra hắn là một người cực kỳ mẫn cảm tinh tế, tâm sự rất nặng, lúc nào cũng tính toán. Chỉ là ở trước mặt y mới cố gắng vui cười như thường, không lo nghĩ gì.
Hắn cứ như không có dục vọ.ng cầu phú quý, cầu quyền thế, hoặc là một người đột nhiên được Đế vương ân sủng mà cầu hứa hẹn, cầu lâu dài giống phàm nhân thế tục.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài sân bỗng nhiên truyền tới tiếng vó ngựa.
Đinh Đại cười nói: "Hầu gia đã trở lại rồi. Ta vừa mới dặn Cao Tín đứng từ xa nhìn đừng làm hắn biết, đợi hắn vào nhìn thấy Hoàng Thượng mới bất ngờ."
Cơ Băng Nguyên hơi nghiêng tai lắng nghe, nhíu mày: "Không chỉ một con, còn có người đồng hành. Đây là nội viện, người có thể cưỡi ngựa đồng hành với hắn đương nhiên sẽ có thân phận rất cao quý."
Đêm khuya có thể đi vào nội viện, còn cưỡi ngựa đi ngang nhau, người này là ai?
Cơ Băng Nguyên ngăn cản Đinh Đại rồi tự đi ra ngoài. Đây là chủ viện của Vân Trinh, vô cùng rộng lớn, bóng cây ngô đồng sơn trà trồng trong đình viện lắc lư dưới ánh trăng, một góc sân có núi giả và chuối tây, phía dưới là một cái hồ nuôi cá chép.
Cơ Băng Nguyên đi tr3
con đường đá cuội xuyên qua sân đến cửa tròn phía trước.
Quả nhiên nhìn thấy dưới ánh trăng có hai người sóng vai. Vân Trinh mặc áo bào màu hồng cánh sen, tư thế anh dũng vung chân dài xoay người xuống ngựa. Một người khác mặc quan bào đen, khuôn mặt tuấn lãng cử chỉ tiêu sái, cũng đang xoay người xuống ngựa, lại là Hà Gian quận vương Cơ Hoài Tố.
Vân Trinh thuận tay đặt cương ngựa ở bên gốc cây, nói: "Làm phiền Quận vương đưa tiễn, đến đây có thể dừng bước rồi."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Đã đến sân ngươi ở rồi ư? Quãng đường này cũng ngắn thật đấy, nếu đã đến cửa, không dẫn ta đi thăm chốn cũ sao? Đã rất lâu rồi ta chưa đến thăm Hầu phủ, không biết cây sơn trà trong sân của ngươi còn ngọt như trước không."
Vân Trinh bật cười: "Cơ Hoài Tố, ta thật sự bội phục ngươi. Hoàng Lương Chung là ngươi ban cho ta, ngươi làm ta thống khổ ch3t đi, vậy mà ngươi vẫn còn có thể tỏ ra như không có việc gì mà ôn chuyện với ta được. Không thể không nói, có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế luôn có chỗ hơn người."
Cơ Hoài Tố nhìn về phía hắn, giọng nói khàn khàn: "Bọn họ nói với ta thuốc kia không có thống khổ, chỉ nở nụ cười rời đi trong lúc ngủ thôi."
Vân Trinh nói: "Cơ Hoài Tố, nếu ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, trừ khi ngươi uống Hoàng Lương Chung, tự mình nếm thử mùi vị bị liệt hỏa địa ngục thiêu đốt từng chút một đến ch3t ở trước mặt ta. Ngoài điều này ra thì không còn gì nữa."
Cơ Hoài Tố không duy trì được nụ cười tr3
mặt nữa, sắc mặt gã hơi run rẩy. Vân Trinh cười nhìn gã: "Hơn nữa ngươi không nói ta cũng biết, Hoàng Thượng không ch3t đúng không? Hoàng Thượng đã trở lại."
Cơ Hoài Tố thay đổi sắc mặt: "Ai nói cho ngươi!"
Vân Trinh biết tối nay mình dùng trăm phương ngàn kế chế tạo cơ hội, quả nhiên đã lừa gã nói ra chân tướng, hắn cười nói: "Sau khi ngươi độc ch3t ta, Hoàng Thượng đã trở lại phải không? Y báo thù cho ta, y không để ngươi được thoải mái đúng chứ?"
Sắc mặt Cơ Hoài Tố cực kỳ khó coi, duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay Vân Trinh: "Là Chu Giáng nói cho ngươi phải không? Lúc trước ta đã nghi ngờ rồi... Hắn ta cũng chạm vào hạt châu bốc cháy kia... Còn có ngày đó hắn ta đột nhiên... Là hắn ta phải không? Hắn ta có mục đích riêng! Rõ ràng hắn ta cũng đang mơ ước ngươi!"
Chu Giáng? Trong lòng Vân Trinh hơi nhảy lên, nhưng tr3
mặt vẫn duy trì nụ cười tươi như đã biết rõ tất cả: "Ta không nói cho ngươi, hơn nữa ta cũng biết, ta căn bản không phải con của Hoàng Thượng. Mẫu thân thẳng thắn vô tư cả đời, chưa từng cẩu thả với ai cả. Hoàng Thượng lại như trời quang trăng sáng, minh chủ ngàn năm có một. Đám tiểu nhân các ngươi chỉ biết âm thầm bôi đen phỏng đoán, vô sỉ xấu xa! Bè lũ xu nịnh, mưu tính suốt ngày, kết quả chỉ là công dã tràng thôi."
"Ta không hề có tính uy hiếp với ngôi vị Hoàng đế của ngươi, cho nên ngươi mới mặt dày trở về tìm ta."
"Ta rất muốn biết, nếu ta là con của Hoàng Thượng thật, ngươi sẽ còn làm như vậy không?"
"Ta không biết rốt cuộc ngươi muốn tiếp cận ta lần nữa vì cái gì, vì tình? Đừng nói chuyện cười chứ. Ta chỉ biết tất cả tính toán của ngươi đều là vô ích thôi."
Hắn vung mạnh tay Cơ Hoài Tố ra: "Cút đi! Đừng làm ô uế chỗ của ta!"