Đẹp, muốn ngủ.
Đáng tiếc không ngủ được, phía sau người ta có trưởng bối che chở, chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng.
Vân Trinh bị ánh mắt mang theo thiên ngôn vạn ngữ kia làm cho không được tự nhiên, hắn dám chắc nếu bốn bề vắng lặng, tên nhãi không có liêm sỉ này sẽ có thể nhào lên lột y phục của hắn hoặc là tự cởi đ0 mình...
Cơ thể mạnh mẽ xinh đẹp màu mật ong trong ánh nắng chiều rực rỡ hôm đó lại hiện ra trong đầu ngay lập tức.
Vân Trinh tức giận đè suy nghĩ xuống, nhìn chằm chằm hắn ta: "Sao các ngươi không ở trong kinh nữa? Từ kinh thành đến đây đã được mấy ngày rồi?"
Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Gánh hát của chúng ta vốn là bốn biển là nhà, ở đâu có tiền thì sẽ đến đó. Ở kinh thành không dễ kiếm tiền, động một chút là lại mạo phạm quyền quý, tiểu nhân sợ Hầu gia truy cứu tiểu nhân bất kính vô lễ, đành phải rời khởi kinh thành. Đi dọc theo con sông cứ gặp tòa thành nào liền vào diễn, tới Hoàng Châu chưa đến nửa tháng."
Sợ hãi? Dáng vẻ kia của hắn ta có chút sợ hãi nào sao? Vân Trinh đánh giá trong lòng, nhưng đối phương vẫn thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt gần như là thèm nhỏ dãi - trước đó dạy trình diễn kịch, rõ ràng đều là chững chạc đàng hoàng nghiêm túc mà. Hiển nhiên từ sau khi ngả bài hôm đó, người này đã tháo mặt nạ xuống, tr3
mặt viết rõ ràng ta đang trêu ghẹo ngươi.
Vân Trinh thực sự không chịu đựng nổi, hắng giọng: "Ta có chuyện muốn ngươi xử lý một chút, ngươi đã là người bên ngoài, hãy giúp ta hỏi thăm xem trong nửa tháng gần đây có gánh hát, con hát hay là nam tử phong nguyệt nào có tướng mạo tốt không."
Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Nếu Hầu gia muốn có người dạy chuyện trăng hoa, tiểu nhân tự đề cử mình, nhất định có thể dạy Hầu gia hài lòng."
Vân Trinh đỏ mặt, nhanh chóng đảo mắt nhìn Cao Tín, Cao Tín ở một bên không đổi sắc mặt, giống như không nghe thấy.
Vân Giang Ninh lại quát: "Vô lễ!"
Vân Trinh chịu đựng xấu hổ nói: "Ngươi không hiểu ý ta, ta biết trong giới phong nguyệt, nế, đám công tử lừa gạt dụ dỗ nữ quyến hào môn hoặc là cầu tài, hoặc là cầu sắc, hoặc là lừa đem bán. Hoặc là người từ ngoài đến, không phải dân bản địa Hoàng Châu. Việc này cần xử lý bí mật, ngươi đi nghe ngóng thay ta, ta sẽ có thưởng."
Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Không dám cầu thưởng, Hầu gia đã sai bảo, đương nhiên tiểu nhân sẽ làm hết sức."
Nói xong lại cười dập đầu, đứng dậy nhìn Vân hầu gia vẫn còn đỏ mặt, chậc một tiếng, đúng là đơn thuần, đáng tiếc, không biết về sau tiện nghi ai. Hắn ta tiếc nuối lui ra.
Cao Tín nhìn Bạch Ngọc Kỳ kia lui ra, cười nói: "Hầu gia còn trẻ mà lại hiểu được những chuyện này. Những người như hắn ta linh thông tin tức, nếu đột nhiên có ai đó đến lừa đảo cướp miếng ăn, đương nhiên sẽ phải chú ý. Bạch Ngọc Kỳ này cũng là người từ bên ngoài đến, tất nhiên phải có phương pháp nghe ngóng của mình."
Vân Trinh nói: "Bây giờ xem ra mấy kỹ viện kia đều không có tin tức hữu dụng lắm. Chắc chắn đám tặc tử kia chỉ làm mỗi chuyện này, còn vô cùng thần bí. Phải đi tìm những căn nhà cho thuê, lớn mà đẹp, lại thanh tịnh ít ai lui tới. Cứ bảo nha dịch đi nghe ngóng đám lái buôn môi giới xong trong thành Hoàng Châu có nhà giàu nào cho thuê trang tử, biệt viện là được."
Cao Tín nhìn môi hắn hơi khô, rót chén trà cho hắn: "Hầu gia thấm giọng đi, ta gọi người đưa chút cơm nước đến cho ngươi lót dạ đã nhé? Những người khác để ta hỏi cho."
Vân Trinh lắc đầu: "Cứ gọi người vào đi, hai người cùng tra hỏi để tránh có sơ hở. Việc này liên quan đến danh dự sống ch3t của nữ tử, sớm nửa giây cũng tốt, chúng ta ăn muộn cũng không ch3t đói được."
Cao Tín cười nói: "Hầu gia quan tâm coi trọng, mất ăn mất ngủ cố gắng phá án như thế, sao vừa rồi lại cố ý nói để Đàm công tử không thoải mái chứ?"
Vân Trinh đỏ mặt, quay sang: "Ta nào có cố ý? Cao đại ca cảm thấy ta làm không ổn thì cứ nhắc nhở."
Cao Tín cười một tiếng, không có tiếp tục vạch trần hắn, dù sao vị gia này vô luận đắc tội ai, có Hoàng Thượng ôm lấy đâu, vẫn là sai người truyền nhân tiến đến từng cái tra hỏi.
Đến đêm khuya, Bạch Ngọc Kỳ lại tới, cho người báo đã làm xong chuyện mà Hầu gia phân công rồi.
Vân Trinh mừng rỡ, nghĩ chắc là có đầu mối, vội vàng xua lại nhân viên, truyền Bạch Ngọc Kỳ tiến đến.
Bên ngoài hai huynh đệ Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo vốn thấy vẫn luôn tra hỏi cho nên vẫn không dám đi, chỉ ở dưới hiên lo lắng chờ đợi.
Bỗng nhiên lại gặp con hát trước đó trở về, đi vào lần nữa, sau đó gần như tất cả người trong phòng đều ra.
Đàm Văn Bảo cười lạnh nói: "Nhìn con hát kia cũng không phải loại người đứng đắn gì, chỉ sợ là khách quý của vị Hầu gia này. Còn cả Hầu gia của chúng ta nói tới nói lui đều như rất quen thuộc với mấy chỗ phong nguyệt nữa..."
Đàm Văn Úy lạnh mặt không để ý tới hắn ta, bỗng nhiên nhướng mày, nhìn thấy cửa phòng khách bỗng nhiên mở rộng, thị vệ hai bên khom người, Vân Trinh nghiêm mặt đi ra. Cao Tín theo sát phía sau, thị vệ mắt xanh phủ thêm áo choàng cho hắn. Một tiếng còi vang lên trong sân, ngay lập tức có một đám thị vệ mặc trang phục kỳ lân chạy từ khắp nơi đến, nghiêm túc che chở Vân Trinh đi ra ngoài.
Đàm Văn Úy vội vàng xông lên nói: "Hầu gia! Có phải có tin tức không! Các học sinh có thể cùng đi theo không? Ta cũng mang theo rất nhiều người..." Còn chưa dứt lời đã bị thị vệ đẩy ra một bên.
Chỉ thấy Vân Trinh lạnh mặt như không nghe thấy gì mà bước nhanh ra ngoài, có thị vệ dẫn một con ngựa trắng như tuyết ngựa tới, hắn cầm dây cương trở mình lên ngựa, tay run một cái, con ngựa kia lập tức lao ra ngoài như tên. Mấy chục thị vệ cũng leo lên ngựa, lôi minh tiếng vó ngựa vang lên, mấy chục kỵ nhanh chóng đi.
Hai huynh đệ Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo ở sau lưng chỉ thấy tro bụi mù mịt.
Đàm Văn Bảo tức giận chép miệng: "Thể hiện cái gì chứ! Làm dáng lớn như vậy!"
Đàm Văn Úy đột nhiên thấy lo lắng, Đàm Văn Bảo lại hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Chỉ thấy Tri phủ Hoàng Châu - Lý đại nhân đi ra, Đàm Văn Úy liền vội vàng tiến lên nói: "Lý đại nhân, ta thấy dáng vẻ này của Hầu gia, là nghe ngóng được cái gì sao? Lần này chúng ta cũng mang theo không ít hộ vệ, đều là người khôn khéo tài giỏi, không biết đi nơi nào, chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút."
Lý đại nhân khiêm tốn chắp tay cười: "Hộ vệ mà Đàm công tử mang tới đương nhiên là tinh anh, chỉ là Đại Lý Tự phụng mật chỉ phá án với thị vệ Long Tương Doanh. Bản phủ đã không có quyền hỏi tới vụ án này rồi, chỉ có thể nghe theo điều lệnh của Hầu gia thôi. Hầu gia và Cao thống lĩnh đi nơi nào, bản phủ cũng không biết, cũng không dám hỏi. Chắc là có manh mối, hai vị công tử cứ về chỗ nghỉ an tâm chờ đợi, chắc rất nhanh sẽ có tin tức tốt. Nhất định có thể tìm lại được thọ lễ."
Ông ta nhìn hai huynh đệ Đàm thị, lại chỉ cảm thấy sảng khoái. Hai vị quý công tử của Thừa Ân Bá này từ lúc mất thọ lễ đã hùng hổ đến báo án, nhưng đâu phải là báo án chứ, cứ như là đến hưng sư vấn tội vậy!
Ông ta đường đường là quan triều đình tam phẩm, quan lớn một phương lại bị bọn họ sai sử như gia phó, còn ăn nói hùng hổ dọa người. Cái gì mà nếu Thừa Ân Bá biết sẽ lập tức báo lên triều đình, lại gì mà Hoàng Thượng giáng tội xuống ngươi có gánh nổi không. Rồi sai này sai nọ, đến khi tra hỏi đến việc mấu chốt lại vô cùng ngạo mạn vênh vang đắc ý, chỉ mập mờ suy đoán qua loa, hỏi gì cũng không cho phép hỏi. Ông ta ở trong quan trường nhiều năm, nhìn chút đầu mối và thái độ của hai vị công tử này liền biết mình không tra được, cho nên mới lập tức phái người đi dâng tấu trong đêm. Ông ta không hầu hạ nổi, cùng lắm thì giáng cấp chuyển sang nơi khác làm, để Hoàng Thượng phái người tài giỏi đến hầu hạ hoàng thân quốc thích đi!
Quả nhiên Vân hầu gia vừa đến, hai công tử đành phải ngoan ngoãn đứng dưới hiên nghe truyền, còn phải cung kính nghe ngóng tin tức từ mình nữa, ha ha! Đây mới là thái độ mà khổ chủ nên có! Triều đình phá án, đến lượt hai người bọn họ khoa tay múa chân sao?
Ông ta cười hì hì chắp tay xã giao vài câu, chỉ nói mình còn có việc Hầu gia phân phó rồi rời đi.
Đàm Văn Úy không còn cách nào, đành phải dặn mấy tên hộ vệ canh giữ ở cổng chờ có tin tức thì lập tức đi bẩm báo cho hắn ta, sau đó mới về phòng. Nhưng sao mà ngủ được! Chỉ biết giết thời gian thôi.
Hắn ta sờ mật tin mà gia gia tự mình cho người đưa đến ở trong ng.ực, càng cảm thấy giống như có lửa thiêu. Hôm nay hắn ta phải chịu dày vò không hề nhẹ hơn Đàm Văn Bảo.
Bức thư đã sớm được đốt đi trước mặt thị vệ kia rồi, chỉ để lại một bọc thuốc bột nhỏ, nếu trộn vào cơm canh, sau ba ngày sẽ suy yếu mà ch3t. Thừa Ân Bá đích thân dặn dò, nếu Trăn Trăn thất trinh thì cứ để nàng bôn ba tr3
đường nhiễm phong hàn mà ch3t.