Trò đấu vật này có tính đối kháng mạnh, tư thái cũng không quá đẹp mắt.
Thua không phải là chó gặm phân chính là ngã chổng mông chổng vó. Mà thắng cũng chả đẹp mắt hơn mấy. Bên phía Hữu doanh có ý định rất lộ liễu, dù sao có thể nhìn thấy đám công tử ngạo mạn mũi vểnh lên trời làm bộ lao vào quần nhau với đám người quê mùa, ngươi bắt chân ta ta nắm quần ngươi cũng đã đủ để đám binh lính Hữu doanh vui vẻ một năm rồi.
"Móa!" Hàn Tấn Tử mắng một tiếng: "Quả nhiên! Biết là Hoàng Thượng đến, nên mới cố ý! Mỗi doanh ba người, ba ván thắng hai. Ở trước mặt Hoàng Thượng chúng ta không tiện cho nô bộc đi lên, chẳng lẽ chúng ta phải tự ra trận vật lộn với đám người quê mùa trong vũng bùn sao?"
Hắn ta không nhịn được giận, ném mạnh roi trong tay lên bàn. Trong lòng hắn ta biết, nếu thật sự chọn nô tài trong nhà lên, cho dù có thắng cũng sẽ làm mất mặt Tả doanh. Hoàng Thượng và Đề đốc cửu môn là ai chứ, những võ tướng đi theo đều sáng như gương, Tả Hữu đại doanh đọ võ, Tả doanh lại toàn phái gia nô đi lên, người làm tham tướng Tả doanh như hắn ta còn biết để mặt mũi vào đâu!
Công Lương Việt nói: "Ngu đệ không sợ mất mặt, nhưng thực sự không am hiểu đấu vật."
Hàn Tấn Tử nói: "Nói nhảm! Đám chúng ta có ai không được giáo dục nghiêm ngặt từ bé, có ai biết vật lộn với người ta đâu!" Hắn ta quay sang nhìn Vân Trinh, trong lòng cảm thấy tiếc nuối: "Đáng tiếc Chu Giáng không có ở đây, hắn ta là một tay đấu vật lão luyện, lúc trước hắn ta tinh thông từ đấu vật, mã cầu đến ném thẻ vào bình rượu. Sao hắn ta lại ngốc đến mức chạy đến biên thành chứ, ngoan ngoãn đến đại doanh Tây Sơn cùng chúng ta không tốt sao?"
Vân Trinh cười nói: "Tham tướng chớ có sốt ruột, tiểu đệ có một ca nhi từ nhỏ đã am hiểu đấu vật, có thể cho lên. Ngài lại tìm thêm một người giỏi nữa, ta thấy Hàn tiểu Xuyên cũng không tệ, cũng rất am hiểu đấu vật. Sau đó một trận cuối cùng cứ để tiểu đệ ra sân."
Công Lương Việt nghe xong liền gấp gáp: "Ngươi? Như vậy sao được? Cơ thể mảnh khảnh này của ngươi không thắng được đâu! Đối phương toàn mấy tên khôi ngô cường tráng, vừa ra đã có thể đè bẹp ngươi rồi."
Hàn Tấn Tử lại không phản đối, mà đánh giá hắn, hình như có điều suy nghĩ.
Vân Trinh lại cười nói: "Hắn dám đè bẹp ta thật sao?"
Công Lương Việt khẽ giật mình.
Vân Trinh nói: "Trong trận đấu vật không có tôn ti. Nhưng làm một hầu tước bị thương ở trước mặt Hoàng Thượng, có lẽ tr3
phố cũng có tên đần kiểu vậy, tr3
chiến trường cũng có chiến sĩ hăng máu dám làm, nhưng trong giao đấu quân doanh chưa chắc sẽ dám không hề cố kỵ, bất chấp hậu quả. Như thế chỉ riêng dũng khí cũng đã e sợ một phần rồi."
Công Lương Việt lắc đầu nói: "Ngươi thì biết cái gì! Đám người đối diện toàn là kẻ lỗ m4~ng, nếu nổi điên lên cũng chẳng thèm xem ngươi là con ông trời hay không đâu! Vật ngã hết! Nhỡ may tay chân khòng khoèo kia của ngươi mà bị gãy, đi đâu để kiếm lại thần xạ thủ này được."
Vân Trinh lại cười nói: "Ta còn nhỏ, đối phương cũng sẽ không nắm chắc, chắc chắn sẽ do dự, sợ ném chuột vỡ bình, cũng đã bớt đi một chút khí thế rồi. Cho dù ta thua, chẳng lẽ đối phương thắng một người nhỏ tuổi hơn sẽ có thể vinh quang sao?"
Hàn Tấn Tử bỗng nhiên vỗ tay cười nói: "Không tệ! Đương kim Hoàng Thượng xem như Hoàng cữu cữu của ngươi, cho dù bọn họ không hiểu chuyện thì cũng phải biết điều. Cho dù có thắng cũng không tiện làm nhục khiến ngươi quá khó coi. Nếu như thế thì chẳng phải là vả mặt Hoàng Thượng sao? Rất đúng rất đúng, ngươi tính toán như vậy vô cùng tốt! Chỉ là phải để ngươi chịu khổ mất thể diện, điều này thật sự khiến các ca ca băn khoăn trong lòng."
Vân Trinh cười một tiếng: "Sao lại mất mặt được, ngu đệ tự có biện pháp, cho dù thua cũng sẽ không thua quá mất mặt. Lúc trước tiểu đệ và Chu Giáng cũng học được không ít kỹ xảo. Hơn nữa ngươi cũng đã nói bên tr3
xem như Hoàng cữu cữu của ta, hơi ăn chút thiệt thòi trước mặt người trong nhà cũng không tính là gì, nếu cố gắng còn có thể kiếm được chỗ tốt."
Hàn Tấn Tử vỗ tay cười to: "Đúng là như thế! Đến lúc đó Hoàng Thượng đau lòng, không chừng còn thưởng vài thứ đến, đây mới là khổ nhục kế! Cứ như vậy đi, hai trận trước để bọn họ dùng hết sức đấu, trận cuối cùng Vân đệ cứ buông tay đọ sức, thắng thua đều không quan trọng!"
Vân Trinh cười một tiếng, như lại nghĩ sao có thể xác định nhất định ta sẽ thua chứ?
Hữu đại doanh biết Chiêu Tín Hầu muốn tham gia diễn võ đấu vật cũng vô cùng sợ hãi, ai nấy đều nhìn nhau, một tham tướng do dự nói: "Đây chính là Chiêu Tín Hầu, con trai của Định Tương trưởng công chúa, nếu chúng ta làm hắn bị thương, không phải sẽ gây thù hằn với vô số người trong quân sao?"
Lý Lỗi cười lạnh một tiếng: "Sao thế, các ngươi sợ?"
Đám người hơi do dự, Lý Lỗi kiêu ngạo nói: "Ai sợ thì đừng lên nữa!"
Có người thấp giọng nói: "Chủ yếu là người ta còn nhỏ, cho dù chúng ta có thắng cũng là lấy lớn hiếp nhỏ, thắng mà không nhờ võ thôi."
"Trưởng công chúa thì sao chứ? Một Trưởng công chúa đã ch3t cũng có thể khiến các ngươi e ngại thì còn làm binh lính gì nữa? Sao không sớm ngày trở về bú sữa đi?" Lý Lỗi nói: "Trước mặt Thánh thượng đều nhờ bản lĩnh, nếu nương tay mới là trúng bẫy của người ta, mới là như ý người ta muốn! Đây chính là biện pháp người ta dùng trăm phương ngàn kế nghĩ ra để khắc chế chúng ta."
"Hàn Tấn Tử kia tính sai rồi, thật sự cho rằng chúng ta sẽ sợ sao? Ai mà không biết Chiêu Tín Hầu kia chỉ là Hoàng Thượng dùng để thu nạp quân tâm, ngay cả Thanh Y quân sư cũng đều vào Quân Cơ Xử. Bây giờ quân chế đã thay đổi, hắn cũng chỉ có thể tới đây kiếm chút công lao để sống cuộc đời ăn chơi của hắn."
Lý Lỗi nói xong lời này, đám người Hữu đại doanh mới có chút bạo động: "Không phải đó chỉ là lời đồn thôi sao? Ta thấy Chiêu Tín Hầu rất được hoan nghênh ở Tả đại doanh, không phải đám huân quý kia rất nhạy bén với tin tức sao? Nếu Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ, sai lại phải xu nịnh hắn."
Lý Lỗi cười lạnh một tiếng: "Tâm tư của Thánh thượng có thể dễ đoán như vậy sao? Nhưng ta chỉ biết là một điều, vị Hoàng Thượng này cũng không phải là một người chỉ ủng hộ thế gia vọng tộc! Mấy năm nay y tổ chức thi cả văn lẫn võ, rất chú ý đề bạt bình dân! Lần này thay đổi quân chế đã động vào lợi ích của biết bao huân quý, ngươi thấy Hoàng Thượng vì thế mà giết bao nhiêu người rồi, đã từng nể mặt ai chưa? Đám huân quý kia cũng chỉ là ăn sẵn tr3
chiến công của tổ tiên, theo ta thấy đến khi tổ tông bọn họ qua đời, bọn họ vô dụng như vậy có thể giữ vững được đến khi nào? Đến khi vứt cũ đón mới sẽ chính là thời điểm chúng ta làm việc cho bệ hạ!"
"Nếu muốn nổi danh thì đây chính là cơ hội tốt nhất, nếu không Hoàng Thượng có biết ngươi là ai không?"
Một thanh niên đứng dậy, tr3
mặt có chút kích động: "Ta nguyện xin chiến!"
Lý Lỗi cười lạnh nói: "Ta muốn xem Vân hầu gia yếu ớt kia bị chúng ta đánh tơi bời, khóc lóc gọi cha gọi mẹ trước mặt Hoàng Thượng như thế nào đây!"
===
Hôm Hoàng Thượng đến là ngày cuối thu mát mẻ, trời xanh giống như lưu ly, toàn bộ đại doanh Tây Sơn được quét tước sạch sẽ, cây cối được tưới tắm xanh mướt, cát mịn rải đất, thảm đỏ nặng nề trải từ đài xem võ ra cửa doanh địa. Tất cả các tướng sĩ bính tâm tĩnh khí, đứng trang nghiêm chờ Hoàng Thượng tới.
Giờ Tỵ, ngự giá đã tới.
Tiếng pháo mừng vang lên, thống lĩnh Đề đốc cửu môn dẫn tướng sĩ hai doanh quỳ hô vạn tuế. Lễ quan hô lên, sau đó Hoàng Thượng mặc long bào màu xanh đi xuống khỏi xa giá, chậm rãi tiến lên. Mặc dù mấy vạn tướng sĩ đều cung kính đứng đó, nhưng tr3
giáo trường lại cực kỳ tĩnh mịch. Chỉ nghe thấy tiếng kiếm đeo va chạm rất nhỏ và tiếng giày đạp lên thảm đỏ lúc Hoàng Thượng đi cùng quan văn, võ tướng, thị vệ.
Đến khi Hoàng Thượng lên đài cao ngồi xuống, Đề đốc cửu môn lại dẫn các tướng bái lạy xong mới tính là hoàn thành lễ nghi.
Sau đó bắt đầu diễn binh, hai doanh trại thay phiên diễn binh bày trận, Vân Trinh là một phó tham tướng nho nhỏ, cũng chỉ là một điểm nhỏ cầm cờ hiệu trong một ô vuông to lớn thôi, nhưng hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ diễn xong toàn bộ quân trận.
Diễn tập kết thúc, Đề đốc cửu môn mang bài luận thi tuần lần này lên cho Hoàng Thượng chọn ra hạng nhất.
Cơ Băng Nguyên nhìn một chút liền nhận ra chữ của Vân Trinh, nhìn kỹ đúng là vô cùng có tiến bộ, biết mấy năm này hắn có nghiêm túc học tập. Dưới sự chỉ bảo của y, hắn đã có thể viết được một bài luận rực rỡ gấm hoa. Lại nhìn sang hai bài thi khác, cũng coi như xuất sắc trong đám võ tướng, nhưng đúng là còn kém xa Vân Trinh được y tỉ mỉ dạy dỗ. Y liền cầm bút son ra phê một vòng tròn đỏ tr3
bài thi của hắn, có ý là xếp hạng nhất, sau đó lại sai mang xuống cho các đại nhân khác xem.
Sau đó chính là hai đại doanh Tả Hữu đọ võ.
Cơ Băng Nguyên hỏi Đề đốc cửu môn: "Lần này thi cái gì?"
Đề đốc cửu môn cười nói: "Lần này là Hữu đại doanh chọn đề, chọn đấu vật."
Cơ Băng Nguyên trong lòng biết Vân Trinh ở Tả đại doanh, Hữu đại doanh biết rõ Cát Tường Nhi giỏi bắn, đương nhiên sẽ không chọn cái này. Phần lớn đấu vật đều thịnh hành tr3
phố, nhưng dáng vẻ bất nhã, Cát Tường Nhi lại còn nhỏ, chắc sẽ không tham gia, liền khẽ gật đầu: "Bắt đầu đi."
Phía dưới vang lên tiếng quân hào, thi đấu diễn võ bắt đầu.
Trận đầu tham tướng Lý Lỗi của Hữu đại doanh tự mình lên trận, hắn ta cũng muốn đối đầu trực tiếp với Vân Trinh, nhưng khi nhìn thấy tên người Hồ - Trương Giang Ninh với mái tóc xoăn và đôi mắt xanh tr3
danh sách, liền biết mình nhất định phải tự mình đối đầu với tên này. Cái gì hay phải để dành phía sau, nếu như hắn ta vội vã muốn vả mặt của Tả doanh, đi đối đầu với Chiêu Tín Hầu yếu nhất thì sẽ trúng kế rồi, hắn ta cười lạnh trong lòng, ra trận đầu tiên.
Đó là một quân nô người Hồ được nuôi trong phủ Chiêu Tín Hầu, bình thường chỉ đi theo Vân tham tướng, cực kỳ ít nói, nhưng lại rất giỏi cưỡi ngựa. Tất cả những bài tập ngày thường đều được Giáp.
(*) Giáp là chỉ mức cao nhất, kiểu như đạt điểm A
Đây là một người có thể vì chủ nhân mà tử chiến, nhất định hắn ta phải tự mình lên.
Sau một lát, hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, mỗi người đều có một vẻ đặc sắc riêng.
Cơ Băng Nguyên ở tr3
cao cũng nhận ra đây là quân nô trong phủ Cát Tường Nhi, y cũng biết Hồ nhi này là đã sớm thấy máu, từng ra ngoài chặt đầu mười tên thổ phỉ với Lan Dũng Huân, là một người hung ác không tầm thường.
Sau một trận đấu, Lý Lỗi thắng hiểm, mặc dù Trương Giang Ninh thua nhưng lại không hề tổn hao tí gì, thế đứng vẫn thẳng tắp, lúc khom mình hành lễ còn rất tự nhiên, thua cũng không có bất kỳ vẻ mặt mất mát khó chịu nào. Mặc dù Lý Lỗi thắng, nhưng cũng rất chật vật, không ngừng thở hổn hển. Lúc hai người cùng nhau hành lễ, cứ như Trương Giang Ninh mới là bên thắng.
Cơ Băng Nguyên đưa mắt nhìn hai người một hồi, Đề đốc cửu môn cười nói: "Người mặc đồ đỏ là tham tướng Lý Lỗi của Hữu doanh, Võ trạng nguyên ngài đích thân chọn sáu năm trước, vẫn luôn có võ nghệ rất tốt."
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, trong lòng lại biết rõ ràng là Cát Tường Nhi thay đổi biện pháp đề cử đứa trẻ nhà mình ở trước mặt y.
Có thể đánh Võ trạng nguyên thành dạng này, rõ ràng là vẫn nương tay. Nguyên nhân rất đơn giản, Võ trạng nguyên Lý Lỗi là tham tướng một doanh đội, nếu thua ở trong tay nô bộc Hầu phủ thì quá nhục nhã.
Cát Tường Nhi cẩn thận nghĩ rõ ràng, y cười một tiếng trong lòng, thầm nghĩ đúng là có tiến triển rất nhiều trong phương diện tình người chuyện đời.
Lại nói sau khi hắn đến đại doanh Tây Sơn, mấy năm này đều bận rộn, Cát Tường Nhi nghỉ hưu mộc thì y cũng có việc bận của mình, đúng là chưa gặp nhau hẳn hoi được mấy lần.
Hơn nữa tháng này chính là sinh nhật mười tám tuổi của Cát Tường Nhi, lúc này y mới tìm được cơ hội đến đại doanh Tây Sơn để tuần tra, sau đó sẽ ở hành cung Tây Sơn mấy ngày, tổ chức sinh nhật cho Cát Tường Nhi.
Lại có hai người ra trận thứ hai, mặc dù hai người này đấu vật rất giỏi, nhưng vẫn kém hơn trận một nhiều.
Chắc trận sau cũng như thế, Cơ Băng Nguyên suy nghĩ trong lòng, phải nhanh chóng xem xong diễn võ, buổi tối gặp Cát Tường Nhi nên hỏi cái gì, Đinh Đại có chuẩn bị bữa tối kỹ càng không, còn có quà sinh nhật kia cũng không biết có hợp ý không, hay là lại mở bảo tàng dưới đất để Cát Tường Nhi chọn một cái nữa là được. Ngày trước Phượng Hoàng Châu bị đốt, đứa nhỏ khóc nhè như vậy, lần này để hắn chọn một cái, chắc sẽ lại làm hắn nhớ đến chuyện lúc trước, cũng sẽ cảm thấy không vui đi?
Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng, nhìn phía dưới đã biểu diễn xong. Lần này Tả đại doanh cũng thắng một trận, san đều tỉ số. Đề đốc cửu môn nhẹ giọng cười bẩm: "Người của Tả đại doanh chiến thắng tên là Cát Liên, phụ thân là Cát Xương – tham tướng thủy sư Tân Cảng, cũng coi như là tướng môn hổ tử."
Cơ Băng Nguyên quay đầu nói: "Trẫm có nhớ Cát Xương, là hải tặc chiêu hàng tới, đã làm trong thủy sư Mân Cảng một khoảng thời gian, năm ngoái mới tới Tân Cảng. Khó trách con ông ta dũng mãnh gan dạ, đúng là nếp nhà như thế rồi. Hình như đã lâu rồi trẫm cũng không đến chỗ thủy sư, lần sau tìm thời gian đi xem một chút."
Khuôn mặt của Đề đốc cửu môn hơi cư0ng cứng, ông ta thật sự không biết Cát Xương là hải tặc chiêu hàng! Cái gì mà tướng môn hổ tử chứ, hóa ra là cha con phỉ tặc... Ông ta nhẹ nhàng ho một tiếng che giấu sự xấu hổ, vội vàng nói: "Hoàng Thượng đúng là nhìn rõ mọi việc, chỉ dùng người mình biết..."
Lúc đang nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh đài diễn võ phía dưới vang lên những tiếng hoan hô như sấm nổ.
Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi.