• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dụ đến đi như cơn gió, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.

Vi Trắc cũng sửng sốt, có chút lúng túng nghiêng đầu nhìn Tần Mạch.

Buổi dạ tiệc này vốn là để hoan nghênh Tần Mạch, mà bây giờ dạ tiệc còn chưa bắt đầu, Tống Dụ đã ngay tại trước mặt nhân vật chính rời đi, không chút nào để ý mặt mũi người ta, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Trong lòng anh buồn bực, hai người này ở thành phố A có quan hệ gì sao? Vừa thấy mặt đã nồng nặc mùi thuốc súng như vậy.

Ánh mắt Tần Mạch lẳng lặng dõi theo Tống Dụ, tự cười khẽ.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vi Trắc, gã cũng không lộ ra thần sắc gì khác, nhàn nhạt nói: “Vị Tống tam thiếu gia này, tính tình cũng thật đặc biệt.”

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng ý tứ bên trong không hề thân thiện.

Trong lòng Vi Trắc thầm than một tiếng, mối thù của hai người này đoán chừng đã kết xuống rồi.

Nhưng mà Tần gia cùng Tống gia, nhà nào cũng không dễ trêu chọc, chỉ hy vọng sau đó hai vị tổ tông này không đụng phải nhau.

Lòng anh mặc dù là hướng về Tống Dụ nhiều hơn một chút, nhưng vẫn chỉ cười qua loa, lựa chọn nói sang chuyện khác: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người xuống dưới trước đi. Tần thiếu gia, rất nhiều người đang chờ được gặp cậu đấy.”

Tần Mạch khôi phục dáng vẻ ôn nhu lễ phép, cười: “Được.”

Tống Dụ xuống lầu, căn bản không tìm được Mạnh Quang.

Trong đại sảnh dạ tiệc, người phục vụ bưng rượu tới lui, dưới ánh đèn hoa lệ, nam nam nữ nữ quần áo lộng lẫy, ồn ào náo nhiệt.

Cậu liếc nhìn xung quanh, không tìm thấy anh họ của mình, nhưng cũng không muốn ở lại đây lâu thêm nữa, gửi một tin nhắn ‘Em về trước’, liền bước ra khỏi Phù Quang.

Trước mặt là gió đêm trời thu mát mẻ thoải mái, thổi tan một ít buồn bực trong lòng cậu.

Thần sắc Tống Dụ có chút lạnh nhạt. Cậu cau mày, đăm chiêu.

Gặp được Tần Mạch.

Là một kẽ cặn bã thích ngụy trang bản thân thành dáng vẻ hết sức ôn nhu, kiếp trước cứ như vậy lừa gạt được Tạ Tuy? Vậy kiếp này gã ta có thể lùi về phía sau rồi đó.

Tống Dụ gọi điện thoại cho Tạ Tuy.

“Tớ ra rồi, cậu tới chưa?”

Cậu đứng bên cạnh đài phun nước, sóng lưng thẳng tắp.

Thời điểm Tạ Tuy nhận được điện thoại của cậu, hắn vừa bước vào cánh cổng sắt chạm trổ của khách sạn Phù Quang. Hắn mới nhấc mắt đã nhìn thấy Tống Dụ.

Thiếu niên dưới ánh trăng trông thanh tú, tuấn nhã, đẹp mắt đến mức làm cho hắn trong nháy mắt bị lay động.

Mặc âu phục cũng rất đáng yêu.

Tạ Tuy tiện tay ném thiệp mời vào thùng rác, cười nói với điện thoại: “Ừ, tôi tới rồi.”

“Ở đâu?”

“Cậu quay đầu lại đi.”

Tống Dụ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Tuy.

Tạ Tuy đứng cạnh đèn đường, hướng cậu cười, tuấn tú lại ôn nhu, dáng người kiên cường, trên đất tạo thành một chiếc bóng thật dài.

Nhìn thấy hắn, trong tíc tắc nội tâm buồn bực liền tiêu tán.

Tống Dụ cũng cười rộ lên, đi tới, giơ điện thoại lên, nghịch ngợm hỏi: “Tại sao hôm nay lại muốn gặp tớ dữ vậy?”

Tạ Tuy liếc mắt nhìn về phía Phù Quang, thu lại vẻ lạnh lẽo trong mắt. Hắn cúi đầu, không để ý lắm mà cười nói: “Bị ma quỷ ám.”

Tống Dụ: “???” Có ý gì.

Tống Dụ một mặt ghét bỏ: “Cậu cũng quá thẳng thắn rồi đi, có biết nói chuyện dễ nghe một chút không. Sau này cậu hẹn bạn gái của mình, nói lý do như vậy coi chừng tức chết người ta.”

Tạ Tuy nín cười: “Thế cậu muốn nghe cái gì?”

Tống Dụ lôi kéo tay hắn, đi ra ngoài: “Trước tiên theo tớ đi ăn chút gì cái đã.”

Tạ Tuy: “Ừ.”

Đi trên đường.

Tống Dụ nói: “Không phải là vấn đề tớ muốn nghe cái gì. Tớ sẽ không trách cậu. Trọng điểm là cô ấy muốn nghe cái gì thì cậu nên nói cái đó.”

Tạ Tuy học hỏi: “Tôi nên nói cái gì?”

Tống Dụ có lẽ cũng đang nhàn tới đau trứng, bắt đầu dạy Tạ Tuy kỹ xảo tán gái: “Nói là cậu nhớ người ta, đơn giản biết bao nhiêu. Gặp người mình thích còn cần lý do gì?”

Tạ Tuy nhìn vào mắt cậu, cười khẽ: “Nhưng tôi sợ tôi nói như vậy, (cô) cậu* ấy sẽ càng thêm tức giận.” Gặp phải chuyện khiến mình ngạc nhiên và xấu hổ, Tống Dụ bình thường đều sẽ chuyển sang phẫn nộ.

*Trong tiếng Trung, cô và cậu đều có chung phát âm (Tā).

Tống Dụ hừ một tiếng: “Như vậy mà cũng tức giận? Đó là đáp án tiêu chuẩn rồi đó, có được không. Khó hầu hạ như vậy, cậu thử kêu cô ta uống nhiều nước nóng một chút xem.”

Tạ Tuy: “…”

Tiến vào một nhà hàng.

Nhân viên nhà hàng ghi món xong, hỏi: “Muốn gọi đồ uống gì ạ?”

Tống Dụ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tạ Tuy đã lạnh nhạt bảo: “Nước nóng, cám ơn.”

Nhân viên: “… Vâng.”

Tống Dụ: “???”

Đương nhiên, cuối cùng cậu vẫn ngăn cản nhân viên nhà hàng, không thật sự phát điên mà gọi một bình nước nóng.

Tống Dụ trong lòng loạn xạ xà ngầu, muốn cùng Tạ Tuy nói về chuyện Tần Mạch, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cũng không thể trực tiếp nói thẳng là cậu sau này sẽ bị tên này lừa gạt, cách xa hắn một chút – có quỷ mới thèm tin.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đổi cách khác.

“Biết tớ vì sao dạ tiệc còn chưa bắt đầu đã đi về không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì ở trong đó tớ gặp phải một kẻ đặc biệt đáng ghét.” Tống Dụ ở nhà bà ngoại Mạnh phải theo quy tắc ăn không được nói, ngủ không được nói, sớm đã nhịn tới muốn chết, vừa ăn vừa nhàn nhạt bảo: “Tên là Tần Mạch, có vẻ sắp chuyển tới trường Nhất Trung của thành phố C. Cậu sau này nếu gặp thì tránh một chút, hắn ta tính cách dối trá đến cực điểm, tuy rằng bề ngoài sẽ nhìn không ra, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm của tớ, kết luận rằng hắn không phải người tốt.”

Từ lúc Tống Dụ nói ra hai chữ ‘Tần Mạch’, Tạ Tuy liền sững sờ, cụp mắt xuống, tầm mắt cũng lạnh lẽo. Nghe Tống Dụ nói xong câu tiếp theo, thần sắc hắn trở nên đăm chiêu.

Như thể chân tướng trước giờ vẫn luôn mờ nhạt đang chậm rãi hiện lên.

Tống Dụ vẫn tiếp tục: “Hắn nói cái gì, làm gì với cậu, cậu đều đừng tin. Người này chính là thứ cặn bã, vẻ ôn nhu đều là giả bộ. Không được tin hắn, cũng không cần vì hắn làm bất cứ chuyện gì.”

Tạ Tuy hững hờ hỏi: “Vì hắn làm chuyện gì cơ?”

Tống Dụ nói tới chuyện này liền tức giận, sau khi khựng lại một chút thì kêu lên, “Vì hắn ta chịu đựng cái thằng óc chó Vương Từ!” Nói xong, Tống Dụ cũng sửng sốt giây lát, cúi đầu ăn cơm: “Dù gì cứ cách xa hắn một chút là được rồi.”

Ý cười của Tạ Tuy hơi ngưng lại, con ngươi đen như mực, lạnh lẽo như bóng đêm.

Vương Từ.

Từ Tần Mạch nhảy qua nói đến Vương Từ.

Từ sau khi bắt đầu để ý Tống Dụ, một vài điểm khó hiểu hắn đều ghi lại ở trong lòng, bây giờ thật giống như đã có đáp án. Manh mối từng điểm, từng điểm chắp vá lại. Lâm Thủy phòng 305, tiếp cận và bảo hộ, làm bạn cùng bàn, sự căm ghét đối với Vương Từ cùng Âu Y Liên từ trong trực giác.

Tạ Tuy sâu lắng nhìn cậu, cười rộ lên, nhẹ nói: “Được.”

Hắn nghĩ, tối nay hắn đã có thể xác định giả thuyết kia. Dụ Dụ của hắn, quả nhiên biết rất nhiều chuyện, thậm chí… chuyện tương lai.

Tống Dụ cũng không phát hiện ra gì, nói tiếp: “Lát nữa chúng ta đi đâu?”

Tạ Tuy trong đầu vẫn đang nghĩ nhiều thứ, nói: “Cậu muốn đi đâu, tôi đi với cậu.”

Tống Dụ thật sự đang rất nhàm chán.

Mở tin nhắn ra, vào group bốn người bọn họ.

Bên trong, tin nhắn của Mã Tiểu Đinh vồ vập ập tới.

[Sadako không quên người đào giếng: Không có ai chơi game với tôi, tôi muốn chết!]

[Sadako không quên người đào giếng: Quán net thật tịch mịch, tôi thật tịch mịch! Có ai quan tâm tới đứa trẻ đáng thương tôi đây không!]

[Bác Văn cường thức: … Ông uống lộn thuốc hả?]

[Sadako không quên người đào giếng:
QwQ tôi muốn đánh phó bản nhưng không tìm được người.]

[Bác Văn cường thức: ? Chí Tôn Cuồng Kiêu còn có phó bản?]

[Sadako không quên người đào giếng: Không phải Chí Tôn Cuồng Kiêu
QwQ. Ông có tới hay không?]

[Bác Văn cường thức: …… Không tới. Tôi muốn làm bài tập. Ông không phải muốn theo đuổi Giang Sơ Niên, dự định học cho thật giỏi hả?]

[Sadako không quên người đào giếng:
QwQ đừng nói nữa, cái truyện ‘Niệm niệm bất vọng’ kia thế mà là nhỏ ta viết, trái tim thiếu nam của tôi thiếu chút nữa nát bét rồi. Tôi cứ tưởng rằng nhỏ là loại con gái chỉ viết phong hoa tuyết nguyệt thôi chứ QwQ]

[Bác Văn cường thức: ……..]


Tống Dụ tâm tư khẽ động, ngước mắt nói với Tạ Tuy: “Đi quán net thì sao?”

Tạ Tuy ẩn đi tất cả tâm sự trong lòng, nói: “Ừm.”

Tống Dụ nghĩ là làm, nhắn một tin lên group.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Tôi cùng Tạ Tuy tới. Địa chỉ.]

[Sadako không quên người đào giếng: !!!]

[Sadako không quên người đào giếng: Là chỗ lần trước! Dụ ca, anh nói thật hả? Suy nghĩ kỹ càng nha
QwQ bằng không lại giống như em làm hư anh rồi QwQ]

[Ông xã Dụ ca của cưng: Nói nhảm nhiều quá.]

[Sadako không quên người đào giếng: phía sau đường Lâm Thanh hẻm nhỏ đen đen lầu hai đợi anh hãy đi theo phương hướng của vì sao sáng nhất]


Một lèo gõ ra.

Chấm phẩy cũng không dùng.

Tống Dụ: “…”

Lần trước là đám mây hình kẹo bông gòn, lần này là vì sao sáng nhất, ý thơ của Mã Tiểu Đinh vẫn luôn gợi đòn như vậy.

Từ nơi này đến đường Lâm Thanh cũng không quá xa, năm trạm tàu điện ngầm đã tới.

Vị trí quán net lần trước, kỳ thực Tống Dụ cũng không nhớ quá rõ ràng, vẫn là Tạ Tuy dắt cậu đi. Hẻm nhỏ tối đen, đèn bên hàng hiên cũng hỏng rồi, chỉ có đèn chỉ dẫn màu xanh lá, thăm thẳm rọi sáng đường nét cầu thang mơ hồ.

“Đưa tay cho tôi.”

Tạ Tuy nói.

Tống Dụ sờ soạng tiến về phía trước cũng không tiện, vươn tay ra, được Tạ Tuy dẫn đi.

Bàn tay Tạ Tuy thon dài, có chút mát mẻ.

Lòng bàn tay chạm nhau, làm cho cậu hơi có chút không dễ chịu.

Tối thứ sáu, người ở tiệm net đông như mắc cửi.

Ông chủ đứng trước quầy, bụng phệ, đang miệng lưỡi lưu loát quảng bá một trò chơi cho đám thanh thiếu niên. Mã Tiểu Đinh chơi quá lâu, mỏi mắt, đi ra ăn quả táo, thuận tiện nghe ông ta nói.

Đột nhiên, y nhìn thấy Tống Dụ.

Quả táo trong miệng y mới cắn được một nửa, y kích động nhảy vọt lên, nhiệt tình đưa tay vẫy vẫy.

“Dụ ca! Bên này!”

Quán net này khách khứa phần lớn là học sinh của trường Nhất Trung, nghe được hai chữ ‘Dụ ca’, đều theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.

Tống Dụ ngại nóng, cởi áo vest ra, cầm trên tay, cà vạt cũng cởi, áo sơ-mi mở hai cúc áo trên cùng, lộ ra xương quai, lúc bước vào toàn thân kiên cường thanh tú, vừa du côn vừa đẹp trai.

“…”

Một đám thiếu niên Nhất Trung trợn mắt ngoác mồm, đối với giáo bá xưa nay tinh phong huyết vũ chỉ tồn tại trong truyền thuyết bỗng có nhận thức mới, đây cmn cũng quá đẹp trai rồi đi.

Còn nữa, đứng bên cạnh cậu ta, có phải là hotboy cao lãnh, cấm dục trong lời đồn đại của trường Nhất Trung bọn họ không?

Ông chủ quán net nhìn thấy Tạ Tuy hai mắt liền sáng lên, bắt chuyện như thể người quen, “Ôi chao! Đây không phải là tiểu Tạ sao? Tiểu Tạ! Đã lâu không gặp!”

Tạ Tuy mỉm cười: “Ông chủ Vương.”

Ông chủ Vương thở dài nói: “Từ khi cháu rời đi, bác cũng không tìm được nhân viên quản trị mạng nào vừa tài năng, lại am hiểu máy tính hơn cháu. Ai da, tiểu Tạ đi học rồi, cũng không còn thời gian rảnh, kì nghỉ hè năm nay cháu có thể tiếp tục đến chỗ bác làm việc, thuận tiện giúp bác xem coi cái máy tính nào có vấn đề, bác tăng tiền lương cho cháu.”

Tạ Tuy bật cười: “Chỉ sợ là không có thời gian ạ.”

Tống Dụ từ lần trước đã biết Tạ Tuy từng làm việc ở đây, nhưng không nghĩ tới lại là quản trị mạng. Không biết vì cái gì, cậu tưởng tượng một chút đã thấy đặc biệt thú vị. Cậu nghiêng đầu: “Quản trị mạng làm vui không?”

Tạ Tuy: “Cũng được.”

Ông chủ Vương nghe Tạ Tuy từ chối nhưng cũng không buồn bực, vui cười hớn hở nói: “Lần này là mang bạn bè tới chơi?”

“Mang bạn tới thật đúng lúc. Trước khi ngồi vào máy, bạn nhỏ này có muốn tìm hiểu một chút về trò chơi mới ra gần đây hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK