Có mẹ của cậu ở bên cạnh, chỉ có thể nhịn.
Lần đầu tiên gặp mặt đã hận không thể dùng súng bắn nước xịt vào mặt đối phương, sau đó chơi chung tất nhiên cũng sẽ không vui vẻ.
Mẹ Tống đưa dì Hứa vẻ mặt tái nhợt lên lầu, cậu chỉ có thể nghe theo lời dặn dò, kìm nén một hơi, ở cùng một chỗ với tên quỷ đáng ghét kia.
Không thể trở về phòng chơi game, cuộc sống quả thực không có chút ý nghĩa nào. Tống Dụ buồn bực, ngán ngẩm ngồi trên sân cỏ, tháo súng bắn nước ra rồi lại lắp trở lại. Tên quỷ sứ đáng ghét cũng không muốn nói chuyện với cậu, chỉ ngồi trên xích đu đọc sách.
Hai người bình an vô sự, một lời cũng không nói.
Đến buổi tối, lúc ăn cơm.
Mẹ Tống hỏi: “Buổi chiều chơi với anh sao rồi?”
Tống Dụ vừa nghe thấy câu hỏi này liền thấy phiền muốn chết.
Sao gì mà sao, không đánh nhau đã là nể tình.
Nhưng kì nghỉ hè của cậu đều bị trói tại bên cạnh mẹ mình, dù tuổi còn nhỏ nhưng cậu đã học được cách nói những lời phụ nữ thích nghe.
Cậu ngọt ngào bảo.
“Rất vui ạ, ở chung đặc biệt hòa hợp, con rất thích anh ấy, ảnh cũng đặc biệt thích con, vui vui vẻ vẻ, anh em tốt.”
Mẹ Tống cười, ghẹo: “Con thích ảnh thì mẹ không ngạc nhiên, dù sao anh Tạ của con từ nhỏ đã nghe lời, dịu dàng lại lễ phép. Nhưng ảnh như thế nào lại thích con vậy, thích tính tình nghịch ngợm, quậy phá của con à?”
Tống Dụ: “???” Đây là lời mà một người mẹ ruột sẽ nói ra sao? Nhịn nào, oan ức nhưng không nói, cậu chính là kiên cường thế đấy.
Tống Dụ cầm đũa gom cơm lại: “Ai biết được ạ, có lẽ là mị lực không thể che đậy.”
Từ vựng trên TV mới học được.
Mẹ Tống không biết nên khóc hay nên cười.
Sau đó, dì Hứa lại tới thêm một lần.
So với lần trước, tinh thần của bà còn kém hơn, tuy rằng vẫn rất xinh đẹp, nhưng vẻ uể oải cùng suy nhược dù cho bề ngoài tinh xảo đến đâu cũng không thể che khuất.
Mà thiếu niên đi theo bên cạnh bà cũng im lặng hơn nhiều so trước đây.
Trang viên nằm ở vùng ngoại thành, đi ra ngoài mấy bước là một vườn trái cây, Tống Dụ kích động háo hức muốn đi chơi.
Sự tức giận của cậu tới nhanh và đi cũng nhanh, đôi mắt tỏa sáng, muốn tìm đồng bọn nhỏ của mình.
Thế là cậu hỏi Tạ Tuy, tràn đầy phấn khởi: “Anh có hứng thú cùng em đi làm đại sự hay không?”
Tạ Tuy cụp mắt: “Em cảm thấy anh có hứng thú sao?”
Tống Dụ: “Có có có! Em vừa nhìn liền cảm thấy chúng ta tâm linh tương thông!”
Tạ Tuy: “…”
Mà thời điểm đó tâm tình của hắn quả thật rất nóng nảy, liền đi theo Tống Dụ.
Dọc con đường đi, Tống Dụ đều trong trạng thái tung tăng vui vẻ.
Vào vườn trái cây trộm quả, hành động mạo hiểm mà kích thích như vậy chính là giấc mộng kì nghỉ hè của cậu.
Bọn họ rốt cuộc bò lên trên sườn đồi, lại phát hiện có một cánh cửa sắt chặn lại.
Cửa sắt không cao, rất cũ kỹ, bị gỉ sét, mọc đầy dây leo.
“Dụ ca đi đầu tiên phong.”
Cậu cười, làm nóng người, phí hết sức mà trăm cay nghìn đắng bò lên, nhưng mà còn chưa ngồi vững đã đột ngột nghe vài tiếng chó sủa gấp gáp cùng phẫn nộ, “Gâu gâu gâu”, khiến cả người cậu bị dọa hết hồn.
Tiếng hét trong miệng tuôn ra trực tiếp muốn làm rách cả cổ họng.
Bên trong cửa sắt, xích một con chó lớn, vốn là đang ngủ nhưng bị tiếng động từ chỗ cậu làm tỉnh dậy.
Chó lớn phát hiện khách không mời mà đến, nhe răng trợn mắt, lớn tiếng gầm rú.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Điên cuồng dùng đầu tông vào cửa sắt, toan tính muốn đẩy cậu ngã xuống.
Cửa sắt ầm ầm lay động.
Tống Dụ đã không còn muốn đi đầu tiên phong nữa, sợ tới hồn phi phách tán, chân tay mềm nhũn.
Ngón tay cậu bấu víu trên cửa sắt, quay đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kêu lên với Tạ Tuy: “Mau mau mau, đón em cái!”
Lúc ấy cả hai vẫn đang trong giai đoạn chán ghét lẫn nhau.
Tạ Tuy mặt không hề có chút cảm xúc, nhíu mày: “Dựa vào cái gì?”
Tống Dụ tốc độ nói cực nhanh: “Đều gọi nhau là anh em rồi, đón cái có sao đâu, quan hệ tốt như vậy.”
Vào lúc này lại bắt đầu nhận làm anh em.
Tạ Tuy nghe cậu nói đến anh em liền thấy mắc cười, chậm rãi: “Ồ, nghe nói anh đặc biệt thích em?”
Tống Dụ: “…”???
Mẹ của cậu tại sao…
Tại sao lại nói chuyện này ra ngoài rồi…
Tống Dụ cứng ngắc một giây, nỗ lực duy trì biểu tình: “Điều này cũng có thể coi như là một lý do.”
Tạ Tuy cười nhạo: “Tại sao anh đây không biết nhỉ?”
Tống Dụ: “Ha… Không phải thường nói là người trong cuộc u mê à.”
Xem từ trong TV.
Tạ Tuy cùng cậu mắt đối mắt một lúc.
Cả hai đều không thoái nhượng lẫn nhau.
Tống Dụ nhụt chí, đổi giọng: “Kỳ thực là em đoán thôi.”
Tạ Tuy: “…”
Đại khái là hắn chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy. Hắn thở dài, giang hai tay, “Em nhảy đi.”
Tống Dụ sắc mặt vui vẻ, nhảy xuống.
Cửa sắt kỳ thực không cao, cậu chỉ là muốn tìm người đỡ một cái mà thôi, cũng không sợ gì mấy.
Sau khi xuống rồi, con chó kia vẫn còn sủa.
Tống Dụ tức giận cực kì, ỷ vào nó bị xích, một tay nắm lấy cánh tay Tạ Tuy, kêu to, còn hung hăng hơn con chó: “Khỏi sủa nữa, sủa rách cổ họng nhà ngươi cũng không ra được! Sủa nữa tối mai ta mang nồi sắt tới nấu nhà ngươi!”
Chó lớn giận dữ không nhịn nổi: “Gâu!!”
Loảng xoảng, loảng xoảng, cánh cửa sắt rỉ sét theo năm tháng phát ra âm thanh khiến người khác sởn cả tóc gáy.
Tống Dụ nhát cáy, vội vàng lôi Tạ Tuy chạy xuống dưới sườn núi, nhanh chóng vọt lẹ.
Không dừng lại dù chỉ một giây.
Tối đó, Tạ Tuy ngủ lại Tống gia.
Mẹ Tống hỏi: “Dụ Dụ không phiền cháu đi, tính tình của nó chính là nghịch phá không chịu được.”
Tạ Tuy nhìn nhóc con đang lặng lẽ vểnh tai nghe bên cạnh, suy nghĩ một chút, nói: “Không ạ, em ấy rất tốt, thật đáng yêu.”
Vẻ mặt Tống Dụ sửng sốt, lỗ tai ửng đỏ, có chút niềm vui khi nghe đồng bọn nhỏ của mình khen ngợi, sự phiến diện đối với Tạ Tuy ít đi rất nhiều, cười lộ ra cả hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
Buổi tối, hai người ngủ chung một cái giường, trò chuyện. Bên ngoài đổ mưa, đêm hè dài dằng dặc.
Tống Dụ nói: “Anh ngoại trừ ánh mắt hơi thấy ghét thì tính tình vẫn rất tốt, đầy nghĩa khí, đủ thiện lương.”
Tạ Tuy rất mệt mỏi, mí mắt díp lại vào nhau: “Ừm.”
Tống Dụ cảm thấy chuyện ban ngày có chút mất mặt, vẫn có ý định minh chứng cho bản thân một chút: “Kỳ thực em không sợ chó, là do ngồi trên cao, trong lúc nhất thời hoảng loạn. Bình thường thật sự không sợ chút nào, chú em nuôi một con chó ngao Tây Tạng ở nhà, em qua nhà chú chơi, đều không sợ.” Tuy rằng từ đầu tới cuối chú cậu nhốt con chó lại, cậu chưa từng nhìn thấy con ngao kia bao giờ.
Tạ Tuy chẳng muốn vạch trần cậu: “Ừm.”
Tống Dụ mỗi ngày bị đốc thúc uống sữa tươi, cả ngươi thơm mùi sữa. Chỉ là ban ngày cậu nhóc lôi kéo hắn vẻ mặt hung hăng thiếu đòn, nửa phần đều không phát hiện được một điểm mềm mại ngọt ngào.
Đến tối, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy được thần sắc nghiến răng nghiến lợi của Tống Dụ.
Ngửi thấy mùi vị trong veo kia.
Tạ Tuy trong lúc nhất thời cảm thấy người nằm cạnh hắn là một cô bé.
Tống Dụ có chút gấp gáp: “Anh đừng nói là trong lòng xem thường em nhá!”
Tạ Tuy đặt tay lên mắt, cảm thấy cậu rất ồn, nói: “Không.”
Tống Dụ: “Vậy hôm nay anh thấy em như thế nào?”
“Hôm nay?” Tạ Tuy muốn ngủ, nhưng trước khi ngủ quyết định trả lời cậu một câu, chậm rãi bảo: “Còn rất hung dữ, em gái.”
Tống Dụ: “………………………”
Thu hồi lời vừa nãy, ‘rất tốt’ cái cây búa!
Cậu kìm nén khẩu khí, muốn nổi giận, nhưng chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống trên mặt người đối diện, làm cho cậu thấy rõ bộ dáng khi ngủ của hắn, lời muốn nói lại nén trở về.
Da dẻ trắng trẻo lạnh lẽo, lông mi phủ thành một vầng bóng, dưới mi mắt là quầng thâm. Xem bộ dáng có lẽ là rất mệt mỏi, vẫn luôn ngủ không ngon.
Thân thể cùng tinh thần của dì Hứa cũng không tốt, hắn hẳn cũng rất mệt đi.
Đứa nhỏ hiểu ý, trở người, đắp kín chăn, cũng nhắm mắt ngủ.
Ký ức khi còn bé trong suốt, rõ ràng. Đêm hè, ve kêu, âm thanh mưa phùn rơi, mùi hương cây cỏ hoa quả phảng phất trong đêm.
Một mùa hè dịu dàng và tinh khiết.
Lúc Tống Dụ ăn sáng vẫn còn mất tập trung, cắn một miếng lại xuất thần một hồi. Dì Bạch còn tưởng là đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu, lại chưng cho cậu thêm mấy quả trứng gà.