Triệu Tử Vũ nghiêng đầu nói với Tống Dụ.
Tống Dụ nhàn nhạt ngước mắt, mở cửa xe, chân dài bước ra, một câu đều chẳng muốn nói.
Cùng Triệu Tử Vũ ở trong một không gian kín làm cho cậu phi thường nóng nảy.
Cậu đã nói rõ cho người nhà biết thái độ của mình, sau này hẳn là cha cậu sẽ không cưỡng ép để cậu cùng Triệu Tử Vũ ở chung nữa.
Dù sao nguyền rủa trở thành sự thật nghe rất dọa người, hơn nữa, lời này cậu nói ra cũng không phải chỉ muốn hù dọa.
Cậu rất nghiêm túc.
Xuống xe, cổng sắt mở ra, hoa viên trước mặt được thiết kế vô cùng đẹp, nhưng Tống Dụ đã không còn lòng dạ nào thưởng thức, đầy đầu đều là những tin tức vừa nghe được từ chỗ Tống Uyển Oánh.
Yến hội thế mà được làm tại nhà chính của Tạ gia?
Tạ gia? Có chuyện gì vậy?
Làm yến hội gióng trống khua chiêng như vầy.
Tạ Minh Sâm, Tạ Linh Xu còn đang trên đầu ngọn sóng, hơn nữa Tạ Tự Niên vừa ly hôn, quan hệ với Tần gia cực kỳ lúng túng.
Được rồi.
Tạ Tuy còn chưa tới thành phố A, cậu trước tiên giúp bạn trai mình nhìn xem đây là quần thể yêu ma quỷ quái gì.
Tống Dụ sau khi bị bệnh, ở thành phố A cơ bản chỉ sống trên lời đồn đãi.
Người người chỉ biết tiểu thiếu gia Tống gia là một người thân thể yếu ớt nhiều bệnh, nhưng mười năm cũng chưa từng một ai thấy mặt.
Tống Uyển Oánh sợ một mình cậu lần đầu tham gia loại yến hội này không quen, chuyên môn nói một tiếng với quản gia, cậu vừa vào bên trong đã được người hầu dẫn tới bên chỗ của cô.
Đèn thủy tinh tạo hình phức tạp treo ở chính giữa, đá cẩm thạch chiếu sáng mặt đất bóng loáng như gương. Căn phòng ngồi đầy thân ảnh quần áo lộng lẫy thơm tho, âu phục giày da, có thể tới nơi đây không một ai không phải là đại nhân vật có mặt mũi trong thành phố A.
Xuyên qua dòng người, Tống Dụ nhìn thấy được Tống Uyển Oánh.
Cô hình như là cố tình ở chỗ này chờ cậu, ngồi trong góc, mái tóc nâu xoăn dài tới eo, da dẻ trắng như tuyết, váy dạ hội màu xanh lam làm cho cả người thanh lịch và quý phái. Từ chối một đống chị em plastic đến xã giao khách sáo, Tống Uyển Oánh vì đứa em trai bảo bối này thật sự là dùng hết tim phổi, ngồi trên ghế salon vẫy tay với cậu: “Mau tới đây.”
Đại sảnh rất lớn, khắp nơi vàng son lộng lẫy, sáng sủa xa xỉ.
Lấy thân phận của Tống Uyển Oánh, chẳng sợ cô ngồi ở một chỗ tầm thường, cũng sẽ được rất nhiều người chú ý. Nhưng tính tình của cô trong vòng tiểu thư luôn nổi tiếng là ngạo mạn cùng quen chiều chuộng, nhìn cô mặt không đổi sắc khước từ một đám người tới trò chuyện, người bên cạnh cũng chỉ có thể âm thầm nhìn theo, không dám tiến đến quấy rối. Dù sao thiên kim Tống gia quả thật có tư cách như vậy.
Tống Dụ mặc một thân âu phục màu trắng, cà vạt xanh lam, toàn thân vừa cao quý vừa tinh xảo, vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống bên cạnh Tống Uyển Oánh.
Người phục vụ bưng champagne tới, bị Tống Uyển Oánh từ chối: “Không được, em trai tôi không uống những thứ này.”
Người phục vụ nghe được hai chữ ‘em trai’ từ trong miệng của cô, hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc một giây, liền khôi phục nụ cười như thường, gật đầu rời đi.
Không chỉ là người phục vụ sửng sốt, đám người vẫn luôn bí mật quan sát bên này cũng ngây ngốc.
Em trai?
Em trai của Tống Uyển Oánh?
Ngoại trừ Tống tam thiếu gia từ trước đến giờ vẫn luôn thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cô còn có đứa em trai nào nữa.
Tống Uyển Oánh mặc kệ những người kia kinh ngạc, thân làm một người chị, cô quyết định mặt đối mặt Tống Dụ nói chuyện một chút, lời nói ý vị sâu xa.
“Em sau này đừng có gieo vạ cho con vẹt của chị nữa, nếu như bị bố nghe thấy, Tiểu Lam của chị coi chừng sẽ bị nhổ lông nấu canh. Em ghét thì cứ ghét, đừng liên lụy người vô tội, dạy nó những thứ lung ta lung tung kia.”
Tống Dụ kinh ngạc, hỏi ngược lại cô: “Chị không cảm thấy mấy cái câu thả thính chán ngán kia của chị càng lung ta lung tung?”
Tống Uyển Oánh: “Lời tâm tình vĩnh viễn là ngôn ngữ êm tai nhất trên cõi đời này.”
Tống Dụ cũng không muốn tranh với cô, trọng điểm của cậu là Tạ gia, vốn cũng không muốn nói về Triệu Tử Vũ.
Khẽ nghiêng người trên ghế salon, cậu thấp giọng hỏi Tống Uyển Oánh: “Những người họ Tạ có mặt ở đây, chị chỉ cho em với.”
Tống Uyển Oánh ở yến hội xưa nay đều là tiểu thư nổi tiếng, nếu ăn ít được một miếng thì sẽ ăn ít, bình thường đều là ở chung với một đám chị em plastic nghe bọn họ khoác lác những thứ mà cô nghe chán rồi. Hiện tại cô một người ngồi đây tẻ nhạt, bị Tống Dụ hỏi như vậy cũng hứng thú.
Cô ngồi thẳng thân thể, ngắm nhìn bốn phía, nói: “Gia tộc Tạ gia khổng lồ, rất đông người. Bây giờ người nghênh tiếp khách mới ở nơi này đều là mấy người anh em họ.”
“Nhìn thấy người con trai ở cửa kia không, là con trai độc nhất của Tạ đại thiếu, Tạ Húc. Cha của anh ta là một công tử bột không tiền đồ, nhưng anh ta lại rất thông minh, năng lực cũng không tệ. Tạ Minh Sâm vừa phá đổ Hâm Nhuệ lại cùng người dì của mình quấn một chỗ, Tạ Tự Niên bây giờ đang ồn ào vụ ly hôn lại không có đứa con trai con gái nào khác. Tạ Minh Sâm xuống đài, khả năng cao người thừa kế Tạ gia đời thứ ba chính là anh ta.”
Tống Dụ nhìn sang, người con trai cao gầy đứng ở cửa thừa hưởng gene tốt đẹp của Tạ gia, tướng mạo tuấn lãng, thân hình cao to. Mặc âu phục màu đen, càng lộ vẻ già dặn, trầm ổn.
Nếu như theo lời nói của Tống Uyển Oánh, hiện tại Tạ Húc hẳn là đường làm quan rộng mở, nhưng rất rõ ràng người nam nhân kia tuy rằng nụ cười khéo léo, nhưng vẻ mặt không thể che giấu được vẻ nôn nóng.
“Không nhất định.”
Biết rõ nguyên tác, đồng thời được buff thêm khả năng tiên tri qua giấc mơ, Tống Dụ thu hồi tầm mắt.
Tống Uyển Oánh cũng không ngạc nhiên: “Chị chỉ nói là khả năng cao mà thôi. Tạ lão gia từ trẻ phong lưu đến già, không biết có bao nhiêu tình nhân, cháu trai mặt trên có tới bảy tám đứa, huống hồ gì ở bên ngoài. Ai biết cuối cùng sẽ là ai. Với lại, Tạ Tự Niên chẳng phải là có một người con riêng à.”
Nghe được chữ con riêng, Tống Dụ kỳ thực có chút không thoải mái, dẹp bỏ đề tài này, hỏi: “Tạ Linh Xu có xuất hiện không?”
Tống Uyển Oánh giương cằm, “Đương nhiên, ở nơi đó, nhìn kìa. Một mỹ nhân không tranh với đời tới cỡ nào.”
Bên cạnh chiếc bàn ngay trung tâm phòng yến hội, Tạ Linh Xu yên lặng ngồi, những lời đồn đại độc ác bên ngoài dường như không có chút ảnh hưởng nào đến cô ta.
Khác với dáng vẻ tiều tụy, điềm đạm, đáng yêu trong TV, cô mặc một bộ váy trắng như tuyết, mái tóc dài đen óng xõa sau lưng, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, khi giao lưu với người khác thong dong bình tĩnh, một bộ thần thái người vô tội không thẹn với lương tâm.
Tống Dụ nhìn mà sắp tin tưởng cô ta là một người phụ nữ thanh thuần, trong sạch.
Tống Uyển Oánh nói: “Người dì nhỏ của Tạ gia này cũng không phải nhân vật gì đơn giản, hai năm trước vừa bức mẹ kế của mình tới phát điên.”
Tống Dụ: “Cái gì?”
Tống Uyển Oánh: “Không phải chị từng nói với em là phụ nữ của Tạ gia đều điên sao? Người vợ đời cuối cùng của Tạ lão gia cũng là một vị minh tinh, chưa tới hai mươi tuổi, vào ở Tạ gia chưa được một năm liền dọn đi rồi, bây giờ ở bệnh viện tâm thần. Chị nghe người ta nói, lúc đó nhà chính không có người nào, chỉ có Tạ Linh Xu nhiều lần về nhà. Ai ra tay, nhìn vào là hiểu ngay.”
Nói tới đây, cô lại hạ thấp giọng bảo: “Tạ gia bị dính ma chú, người gả vào đây cuối cùng đều không bình thường. Tần Thu Vân hiện tại thần kinh hình như cũng có chút vấn đề.”
Tống Dụ đối với cái tên Tần Thu Vân này cũng không xa lạ, dù sao cũng là người phụ nữ hại chết mẹ của Tạ Tuy, cậu vẫn chưa dò hỏi xem chuyện sau khi Tần Thu Vân cùng Tạ Tự Niên ly hôn ra sao.
“Tần Thu Vân hiện tại đã rời khỏi Tạ gia?”
Tống Uyển Oánh: “Hẳn là vậy. Chị cảm thấy việc này đừng mất công suy nghĩ. Thật sự, nhìn kịch hay là được, chứ chui vào cái vụ này, ba người bọn họ có thể làm em tức chết.”
Cô không có bất kỳ cảm nghĩ gì đối với Hứa Kiều, cho nên đánh giá phi thường khách quan.
Thân là nữ nhân, không căm ghét, cũng không cách nào sinh ra đồng tình.
Bị một tên nam nhân không biết bối cảnh lừa gạt, làm tình nhân lâu như vậy, thậm chí bỏ nhà trốn đi, sinh ra một đứa bé. Hứa gia là nuôi như thế nào mới ra được một đứa con gái hồn nhiên, ngây thơ như vậy?
“‘Bạch phú mỹ* bị tiểu tử nghèo lừa tiền lừa sắc’, ngoại trừ Tạ Tự Niên quyền thế ngập trời, không phải là tiểu tử nghèo ra, loại tin tức này quá chuẩn xác.”
*người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt
Tống Dụ giật môi dưới, có chút ngạc nhiên: “Tần gia được mời sao?”
Tống Uyển Oánh liếc mắt nhìn, lắc đầu: “Không có, quan hệ hai nhà này rất xấu hổ. Nhưng người của Hứa gia có đến. Chị cảm thấy, bữa tiệc này tổ chức là có mục đích, khả năng trọng điểm là trên người Tạ Tự Niên.” Có người đi tới, cô vén mái tóc xoăn ra sau tai, dựa vào động tác này nhỏ giọng nói tiếp với Tống Dụ: “Người phụ nữ bên cạnh Tạ Linh Xu kia là người con gái thứ hai của Hứa gia, Hứa Thi Ân.”
Tống Dụ lần thứ hai nhìn sang, nhìn người phụ nữ tóc đen buộc cao bên cạnh Tạ Linh Xu.
Kỳ thực bề ngoài của Hứa Thi Ân cũng không tệ, nhưng khi đứng kế bên Tạ Linh Xu chói mắt thì có vẻ hết sức bình thường. Bà ta lớn hơn Tạ Linh Xu vài tuổi, khí chất càng dịu dàng, trầm ổn hơn một chút.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ.
Vẻ ngoài của Hứa Thi Ân thật sự không xuất chúng. Hứa Kiều lúc trước là mỹ nhân có tiếng, khó có thể tưởng tượng được, hai người con gái của Hứa gia đều cùng một cha một mẹ sinh ra, làm sao lại có thể kém xa nhau như vậy.
Tin tức của Tống Uyển Oánh rất rộng, bởi vì cho dù cô không tận lực thăm hỏi thì cũng sẽ bị người truyền tới những lời đồn đại này, buồn bực nói thầm một tiếng: “Hứa Thi Ân đang làm gì đấy, Tạ gia là hung thủ hại chết chị gái ruột của bà ta, làm sao bây giờ lại còn lôi kéo làm quen với Tạ Linh Xu?” Cô càng nói càng bực bội: “Tạ Linh Xu cũng thế, đổi tính rồi? Cô ta không phải là từ trước đến nay mắt vẫn cao hơn đầu hay sao?”
Sau khi cùng Tống Dụ nói một tràng như vậy, ý nghĩ trong nội tâm của Tống Uyển Oánh cũng thêm kiên định hơn, suy nghĩ một chút rồi bảo: “Bố mẹ sẽ không nói em nghe, nhưng chị phải nhắc nhở em, nhất định phải rời xa người nhà họ Tạ.”
Tống Dụ: “……”
Làm sao đây, cậu cảm thấy Tạ Tuy sợ rằng sẽ bị chị gái cậu gây vô vàn khó dễ.
Tất cả khách mời của buổi tiệc ngồi xuống, yến hội cũng chính thức bắt đầu. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, đồng thời, đèn trong đại sảnh cũng đột nhiên tối lại. Toàn trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nhưng người nhà họ Tạ đứng ở cửa ra vào lên tinh thần.
Thảm đỏ từ cổng vào vàng son lộng lẫy một mực trải dài tới con đường rải sỏi trong hoa viên. Cuối cùng đến lượt nhân vật chính của tối hôm nay.
Nhóm bảo tiêu canh giữ ở hai phía.
Tạ Tự Niên đẩy Tạ lão gia ngồi trên xe lăn đi tới, Tạ lão gia mái tóc hoa râm, mặc âu phục, tinh thần không tốt lắm. Tạ gia xảy ra gièm pha lớn như vậy, ông trước đó vài ngày tức giận đến suýt chút nữa phát bệnh, hiện tại còn chưa hồi phục. Đối mặt với khách mời cả sảnh đường, thần sắc của Tạ lão gia già nua, âm trầm.
Ngược lại, Tạ Tự Niên đang đẩy xe lăn khẽ mỉm cười, gia chủ Tạ gia trong độ tuổi tráng niên, khí chất trầm ổn, mạnh mẽ.
Trái tim của tất cả mọi người đều treo lên. Đứng ở tầng đỉnh của thành phố A là bốn nhà Tạ Tống Triệu Tần, ở đây 90% khách khứa đều có tâm tư nịnh bợ Tạ gia nhiều hơn một chút.
Những ngày qua chuyện của Tạ gia huyên náo gây mưa gió, cũng chỉ là kịch vui trong mắt Tống Uyển Oánh.
Những người khác lại một mực để ý chiều gió, không biết sau khi Tạ Minh Sâm rơi đài, ai sẽ là người tiếp nhận Tạ gia.
Bọn họ kinh sợ nhìn ông lão trên xe lăn, trong lòng sóng biển ngập trời.
Phải biết, Tạ lão gia đã từ lâu không xuất hiện tại bất luận yến hội gì.
Đây là chuyện gì mới có thể mời ông ta xuất hiện.
Tống Dụ không hiểu những thứ cong cong vòng vòng kia, vừa nhìn thấy Tạ Tự Niên, cậu liền thầm nghĩ rằng, đây chính là cha của Tạ Tuy ư.
Tướng mạo của Tạ Tuy càng giống Hứa Kiều, chỉ là đôi mắt lại di truyền từ Tạ Tự Niên, vừa nhìn liền biết cha con. Phong lưu, bạc tình.
Nhưng buổi tối đó, điều oanh tạc toàn bộ thành phố A cũng không chỉ là những thứ này.
Chậm rãi đi vào.
Mọi người nhìn thấy thiếu niên sau lưng Tạ Tự Niên.
Toàn trường yên tĩnh.
Thiếu niên thân cao, chân dài, thân thể kiên cường trong bộ âu phục màu đen.
Ánh đèn trong đại sảnh mờ tối, bên ngoài ánh trăng trong suốt, chiếu vào gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của hắn. Đôi mắt đào hoa biểu tượng của Tạ gia, giấu đi sự phong lưu đa tình, chỉ tạo cho người khác cảm giác mát mẻ, thanh lãnh, xa cách.
Hắn đứng phía sau Tạ Tự Niên, khí chất Tạ gia ba đời, mỗi một đời đều khác với người thường, nhưng cực kỳ hòa hợp với nhau.
Thiếu niên thần sắc hững hờ, ý cười nơi khóe môi lễ phép, ở dưới ánh đèn, hắn trông cao quý như một đứa con cưng chân chính của trời.
Các vị khách ngồi ở đây đều như thể bị thứ gì chặn ngang cổ họng.
Tống Uyển Oánh cũng thế, vừa mới một mực cằn nhằn là người nhà họ Tạ không ra gì, thời khắc này cô cũng bị thiếu niên này kinh diễm, chấn động.
Tống Dụ: “……”
Đệt.