Sau khi tắm rửa xong trở về phòng, cậu chui vào trong tấm chăn thơm mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Tống Dụ nhận được hồi âm của mẹ Tống từ thành phố A.
‘Vậy thì tốt. Dụ Dụ sống ở thành phố C đã quen chưa?’
Tống Dụ gõ chữ. ‘Tuyệt lắm ạ, con rất thích thành phố C.’
Nghĩ một hồi, Tống Dụ nói thêm, ‘Mẹ, con muốn sau khi khai giảng được ở trong khuôn viên trường.’
Còn một tháng nữa là khai giảng, sống ở kí túc xá là một bước đi tương đối then chốt.
Mẹ Tống bên kia rất mau đã hồi âm.
‘Trọ ở trường? Tại sao lại muốn trọ ở trường vậy?’
Tống Dụ bảo, ‘Con muốn trải nghiệm một thời cấp ba thật náo nhiệt.’
Lời này làm mẹ Tống đau lòng không chịu được, ‘Vậy để mẹ nói chuyện với bà ngoại một chút, kêu bà liên hệ hiệu trưởng sắp xếp.’
Tống Dụ cười rộ lên.
‘Cám ơn mẹ.’
Vẫn chưa buồn ngủ lắm, Tống Dụ mở điện ra chơi.
Cậu thêm QQ của Mã Tiểu Đinh, cái cậu thiếu niên da màu lúa mạch này có thế giới tinh thần phi thường phong phú.
Nickname là ‘Sadako không quên người đào giếng’, ảnh đại diện chính là Sadako tóc tai bù xù.
Tống Dụ dám khẳng định y vì tấm ảnh đại diện này mà chịu đòn không ít.
Chữ ký cá nhân nghe càng thêm trung nhị*: Em bò ra khỏi TV, nhưng không thể bò vào trái tim của anh.
*hội chứng tuổi dậy thì/ hội chứng tuổi teen/ hoang tưởng tuổi dậy thì
Tống Dụ: “… Thật trâu bò.”
Có thể làm cho từ nickname đến chữ kí đều tỏa ra khí chất F.A, cũng thật ghê gớm.
Mã Tiểu Đinh mới kết bạn với cậu, vô cùng hưng phấn, trước hết gửi tới một emoji thử xem.
Sau khi phát hiện tên của Tống Dụ, y giật nảy cả mình.
[Sadako không quên người đào giếng:Ôi đệt, Dụ ca, tên của cậu thiệt đáng vỗ tay nha.]
Nickname này là Tống Dụ lấy đại. Vốn định chọn một cái đàng hoàng một chút, nhưng nghĩ lại chính mình bây giờ là một thiếu niên mười lăm tuổi, lúc này mà không trung nhị thì khi nào trung nhị nữa, thế là đổi thành ‘Ông xã Dụ ca của cưng’. Đây là tên trong game trước đây của cậu, chuyên môn dùng để chọc gái.
Tống Dụ nhìn ảnh đại diện Sadako của y, mặt không cảm xúc.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Không ghê gớm bằng cậu đâu.]
[Sadako không quên người đào giếng: *đáng yêu* *đáng yêu*]
Chỉ chốc lát sau Mã Tiểu Đinh lại gửi tới một tin nhắn.
[Sadako không quên người đào giếng: Không được! Tôi vẫn thấy tên cậu hay hơn. Nếu không đổi ghi chú, tôi thật cmn cho rằng mình đang nói chuyện với ông xã mình!]
Tống Dụ cười ra tiếng.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Vậy cậu mau mau sửa ghi chú đi, van cậu, đừng bẻ cong tôi.]
[Sadako không quên người đào giếng: ??? *oan ức khóc* Dụ ca anh ghét bỏ em nờ.]
Cũng may Mã Tiểu Đinh tìm cậu không phải là vì rảnh tới mức không có gì để làm.
Y là người lớn lên ở thành phố C, tất nhiên hiểu rõ Nhất Trung hơn nhiều so với Tống Dụ, bla bla phổ cập rất nhiều thông tin cho cậu.
Đầu tiên là gửi một hội nhóm tới.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, đây là nhóm dành cho học sinh khóa chúng ta ở Nhất Trung, cậu gia nhập đi.]
Lại thêm một đường link.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, đây là trang diễn đàn của Nhất Trung, cậu có thể vào xem hoàn cảnh sống của mọi người, tôi cảm thấy nó khá thú vị.]
Tống Dụ không có hứng thú với đám tân sinh, nhưng thật sự là nhàn rỗi không có việc gì làm, bấm vào trang web Mã Tiểu Đinh gửi tới, lấy QQ của mình đăng ký một tài khoản. Cậu vốn là quá nhàn, thế nên tên cũng không sửa, cứ để vậy mà tạo.
Trang đầu chính là diễn đàn, các bài post top đầu chính là vấn đề có liên quan đến học sinh mới, đủ loại đàn anh đàn chị bận rộn không biết trời đất đâu.
Mấy bài post tám nhảm rất nhiều.
[Bình chọn hotboy hotgirl khóa mới của Nhất Trung]
[Tân sinh mau vào, báo tên, chiều cao cùng địa chỉ, trước khi vào học gặp mặt, dám chơi không?]
[Gấp gấp gấp! Map 5v5 thiếu 1 người, 1 sếp dắt 4 đứa nhỏ. Hiện tại có 4 đứa nhỏ rồi, sếp mau đến! Lẹ lên!]
[Có anh em trym to nào nói cho tui biết canteen số 2 kì nghỉ hè này lúc nào mở cửa không?]
Tống Dụ lướt xem mấy bài post. Ánh trăng trong vắt của thành phố C chiếu vào, trong vườn hoa tiếng ve kêu râm ran. Cậu dựa đầu vào gối, cụp mắt cười xem diễn đàn.
Đây là thế giới thật, cuộc sống của thiếu niên cấp ba đều không buồn không lo, muôn màu muôn vẻ.
Nhưng mà quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’ này lại cho Tạ Tuy nhìn thấy một mặt tối tăm và âm u nhất của trường học.
Áp bức giai cấp, cô lập, bất công.
“Không nên như vậy.”
Tống Dụ khẽ lẩm bẩm.
Tạ Tuy là một thiếu niên tốt như thế, không nên tại cái tuổi này mà chịu đựng những lời chửi rủa cùng vũ nhục kia.
Hắn nên làm nhân vật nổi tiếng trong trường, thành tích ưu tú, tướng mạo đẹp trai.
Được rất nhiều người crush thầm.
Tên sẽ được mấy bạn nữ viết lên trang giấy nhật kí thoảng mùi thơm.
Sẽ là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, trên lớp những ánh mắt rơi xuống mặt hắn khẳng định sẽ mang ý cười.
Sẽ là đối tượng nịnh bợ của rất nhiều bạn học dốt, mỗi lần thi cử một đống người sẽ vây quanh hắn líu ra líu ríu.
Sống tự tin, ưu tú lại sáng sủa.
Thế này mới nên là thời cấp ba của hắn.
Bà ngoại Mạnh liên hệ với hiệu trưởng trường Nhất Trung, đầu tiên là nói về tình huống cùng với việc trọ ở trường. Bà từ chỗ Mã Tiểu Đinh biết được tình yêu đối với học tập của Tống Dụ, lại hỏi thêm học sinh năm nhất khai giảng cần chuẩn bị những gì.
Sau khi có được câu trả lời tỉ mỉ và chuyên nghiệp của hiệu trưởng, bà ngoại Mạnh hài lòng mua một đống sách cùng đề ôn tập đưa đến phòng Tống Dụ, còn đặc biệt ôn nhu dặn: “Dụ Dụ làm hết sức là tốt rồi, không cần khiến bản thân quá mệt mỏi.”
Tống Dụ ngồi ở trên giường, thần sắc cứng ngắc nhìn hai chồng sách trên mặt đất, gian nan khẽ động khóe môi: “Cám ơn ngoại.”
Bà ngoại yên tâm, cậu tuyệt đối sẽ không làm bản thân mệt mỏi.
Tống Dụ đã quên sạch kiến thức cấp ba từ kì nghỉ hè năm cuối cấp kia, một lần nữa học lại là một chuyện phi thường thống khổ.
Tuy rằng cậu không muốn trở thành học bá, nhưng mà thi đứng hạng đếm ngược từ dưới lên thì thật sự rất mất mặt.
Tống Dụ ở nhà tĩnh tâm không nổi, trực tiếp đi tìm Tạ Tuy, trước khi đi còn ôm một quyển sách cùng một đề thi.
Tạ Tuy làm việc tại một tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa hiện tại thật náo nhiệt, trên cơ bản đều là hai hai ba ba cô gái, uống trà sữa nhưng tầm mắt vẫn phóng về phía bên Tạ Tuy.
Phỏng chừng đều tới để nhìn anh đẹp trai. Thân cao chân dài, thanh lãnh cấm dục, ngày nắng to mà nhìn thấy còn hữu hiệu hơn so với máy lạnh.
Tống Dụ gọi ly nước chanh, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lấy đề thi môn đại số ra, đầy thù hận mà cầm bút lên.
Làm đến một bài tổ hợp hoán vị thì Tống Dụ bị kẹt, quên mất công thức, tâm tình hết sức mệt mỏi, cũng không có tâm tư dùng điện thoại tra Baidu, liền trực tiếp xé một tấm khăn giấy, viết sáu chữ số xuống sắp xếp tổ hợp.
Một tấm giấy viết không đủ, lại xé thêm một tờ.
Khách trong cửa hàng vắng dần đi.
Tạ Tuy nhìn ly nước chanh của Tống Dụ đã thấy đáy, lại cầm một ly đi tới.
Lúc hắn đến, Tống Dụ cũng không phát hiện, đang hết sức chuyên chú làm bài.
Lông mi Tống Dụ cong như của trẻ con, ánh mặt trời xuyên qua tán cây long não ngoài đường, rải xuống trên mặt cậu, tạo một cảm giác ngoan ngoãn kì lạ.
Tạ Tuy nhìn thấy cậu nghiêm túc như vậy thì xem đề thi một chút.
Sau khi thấy rõ đề bài, Tạ Tuy trầm mặc.
“720.”
Âm thanh hơi lạnh vang lên từ trên đỉnh đầu.
Tống Dụ dừng bút lại, do bị cắt ngang mà có chút tức giận: “Tôi tính sắp ra rồi, cậu lại đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi.”
Tạ Tuy: “…”
Cái phép tính đơn giản này mà có quan hệ gì với dòng suy nghĩ hả?