“Không có,” Tạ Tuy ngồi đối diện cậu lắc đầu, lại hỏi: “Cậu đang giải đề à?”
Tống Dụ giơ quyển sách toán học trong tay, nói: “Đúng vậy.”
Đã gặp hai lần, lúc ở cùng nhau bọn họ cũng không còn xấu hổ, gò bó nữa. Tống Dụ thổ tào: “Tôi thật sự là rảnh đến phát chán mới làm cái này, thật là phiền phức, càng làm càng khó.”
“Kỳ thực không phiền đâu. Đáp án câu A66 là giai thừa của 6.”
Tạ Tuy nở nụ cười, ngón tay thon dài cầm lên một cây bút, cũng rút ra một tờ giấy, ở mặt trên viết lên một công thức, đưa cho Tống Dụ, “Đây là cho đề vừa nãy.”
Tống Dụ thật xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng, tiếp nhận: “Cám ơn.”
Cũng may lúc này có khách đi vào tiệm trà sữa, Tạ Tuy đi làm việc.
Tống Dụ nhìn bóng lưng của hắn, cầm ống hút đâm vào ly nước, hút nước chanh lên một hơi, miệng đầy vị chua mát mẻ của mùa hè.
Trong lòng cậu thật phiền muộn. Có bao giờ nhân vật chính sẽ cho rằng cậu là một thằng thiểu năng trí tuệ không, học sinh tiểu học cũng sẽ không làm toán như vậy nha.
Càng nghĩ càng ảo não.
Thời điểm chạng vạng, trời sập tối.
Đề thi này nhờ kỹ năng giải đề hoàn hảo của Tống Dụ cuối cùng cũng đã gập ghềnh trắc trở hoàn thành.
Đáp án có ba câu dài một câu ngắn thì chọn câu ngắn nhất, đáp án có ba câu ngắn một câu dài thì chọn câu dài nhất.
Chép đáp án là chính, che giấu là phụ*.
*câu gốc: (考试作弊 齐心协力 以抄为主 以蒙为辅 谁要告密 下课暴力): Gian lận trong thi cử, làm bài tập thể, chép đáp án là chính, che giấu là phụ, nếu có đứa nào dám báo giáo viên, tan học sẽ bị đập
Bản thân không học thức thì đành dùng biện pháp này.
Sau khi làm hết đề, Tống Dụ cảm giác linh hồn đạt được sự thăng hoa.
Giữa ca làm việc, chủ cửa hàng kêu Tạ Tuy đi mua dâu tây.
Quán trà sữa quạnh quẽ, một cô bé nhân viên rốt cuộc tìm được cơ hội, nhiệt tình lại đây làm quen với cậu.
“Anh trai, cho em hỏi chút được không, anh với Tạ ca là quan hệ như thế nào nhỉ?”
Nữ nhân viên tên là Tiểu Khê, vẻ ngoài xinh xắn, đôi mắt rất lớn, thoa chút son môi màu quýt, trông vừa thanh thuần vừa tươi đẹp.
Tống Dụ làm bài xong, tâm tình rất tốt, tùy tiện đáp: “Bạn bè. Đợi đến lúc khai giảng có khả năng là bạn cùng lớp!”
Tiểu Khê nghe, cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, dường như rất vui vẻ.
“Thật tốt, thì ra Tạ ca còn có bạn bè.”
Cô bé đặt hộp quà tinh xảo nãy giờ vẫn cầm trong tay lên bàn, nhẹ nói: “Em có thể nhờ anh một chuyện không?”
Tống Dụ sửng sốt: “Tỏ tình? Việc này hay là em chính miệng nói cho cậu ấy biết đi.”
Tiểu Khê dở khóc dở cười: “Không phải ạ. Tạ ca chưa từng nói với em nửa lời, em làm sao có lá gan đi tỏ tình.”
Cô bé cúi thấp đầu, mái tóc bên tai rũ xuống, tựa hồ như lâm vào hồi ức: “Tuần trước Tạ ca đã cứu em một mạng, em vẫn muốn nói lời cám ơn với anh ấy. Nhưng em có chút sợ ảnh, đến bây giờ vẫn không dám nói ra.”
Tống Dụ ngây người, đột nhiên cảm thấy cái tên Tiểu Khê này có chút quen thuộc.
Tiểu Khê cắn môi, tiếp tục nói: “Em muốn nhờ anh giúp em tặng món quà này cho anh ấy. Tạ ca có thể đã quên rồi, nhưng em thật sự, thật sự, hết sức cảm ơn anh ấy.”
Như là nhớ ra chuyện gì đó đáng sợ, hốc mắt của cô trở nên ửng đỏ, cô khịt khịt mũi: “Đêm ngày hôm đó em đi một mình trên đường, suýt chút nữa liền bị đám lưu manh kia bắt đi. Là anh ấy đã cứu em, Tạ ca quả thật là một người đặc biệt, đặc biệt tốt.”
Tống Dụ rốt cuộc nhớ ra.
Trong sách nguyên bản, trong kì nghỉ hè Tạ Tuy chọc trúng đám lưu manh, ngón tay bị cắt đứt, cũng là vì cô bé tên là Tiểu Khê này.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, Tống Dụ cắn ống hút suy nghĩ một chút, lắc đầu với Tiểu Khê, nói: “Em đã cảm thấy cậu ấy là người đặc biệt, đặc biệt tốt, vậy vì sao còn sợ cậu ấy?”
Tiểu Khê sững sờ.
Lông mi Tống Dụ khẽ run: “Tại sao không tự mình đi cảm ơn cậu ấy? Có thể cậu ấy cũng không nhớ, cũng có thể lời cảm ơn này sẽ làm cậu ấy vui vẻ rất lâu, cũng có thể cậu ấy vẫn đang chờ em.”
Trên mặt Tiểu Khê là luống cuống cùng mê man.
Lời nói của Tống Dụ từng chữ từng chữ lọt vào tai.
Đôi mắt ửng đỏ của cô bé từ từ trở nên trong suốt, tỏa ra tia sáng kiên định. Cô một lần nữa cầm lấy hộp quà được đóng gói tinh xảo, hít một hơi thật sâu, đứng dậy hướng Tống Dụ khom lưng một cái: “Cám ơn anh, em hiểu rồi.”
Tống Dụ cầm ống hút khuấy những lát chanh nhỏ trong ly.
Nhìn thấy Tạ Tuy vừa mua dâu tây về ngay tại trước cửa đột nhiên nhận được một phần quà, biểu tình cứng ngắc.
Cậu không khỏi cúi đầu nở nụ cười.
Cậu xuyên vào trong quyển sách này, đi đến bên cạnh Tạ Tuy. Là vì đau lòng thiếu niên hiền lành đơn thuần này, muốn cho hắn thoát khỏi vận rủi trong nguyên tác, sống một cuộc sống lứa tuổi này nên có.
Không phải là để đạt được hảo cảm của hắn, cũng không phải trở thành người quan trọng không thể thiếu khuyết bên cạnh hắn.
Cậu muốn làm cho Tạ Tuy nhìn thấy sự ấm áp của thế giới này. Không phải chỉ mỗi sự ấm áp của… một mình cậu.
Tiệm trà sữa chín giờ đóng cửa.
Tống Dụ theo thường lệ gọi tài xế đến ngã ba đầu đường chờ cậu.
Tiểu Khê sau khi tặng quà đến bây giờ mặt vẫn còn đỏ, nhưng lá gan đã lớn hơn nhiều, nhìn Tống Dụ sắp rời đi còn thúc giục: “Tạ ca, anh đi tiễn người ta đi.”
Tạ Tuy nhíu mày lại.
Nơi này nói là hẻo lánh cũng đúng, một con đường chỉ có vài cột đèn đường, cả phố đen sì sì.
Tống Dụ nhớ tới một chuyện: “Cậu có muốn mua một cái điện thoại không?”
Tạ Tuy trong tay xách hộp quà, trong bóng tối biểu tình lãnh đạm, tròng mắt đen kịt hiện lên một tia lệ khí.
Tống Dụ đến, thay đổi rất nhiều chuyện, mà hắn, rất không thích cảm giác khác thường như vậy.
“Nè, cậu có nghe tôi nói gì không?” Tống Dụ không nghe thấy hắn trả lời, lại hỏi một lần.
Tạ Tuy cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Tiết kiệm đủ rồi sẽ mua.”
Tống Dụ ngừng một chút, hỏi: “Nhà tôi có một chiếc điện thoại di động cũ, dù gì cũng muốn bỏ đi, bán lại cho cậu 100 tệ, cậu có muốn không?”
100 tệ, kỳ thực so với tặng không cũng chẳng khác nhau gì.
Đáy mắt Tạ Tuy hoàn toàn lạnh lẽo, sự buồn bực trong lòng càng ngày càng nặng, đầu lưỡi liếm qua hàm răng dưới, cười.
“Được.”
Tạ Tuy đồng ý thoải mái như vậy, Tống Dụ ngược lại hơi ngây người. Còn tưởng rằng với tính tình mẫn cảm, tự ti của Tạ Tuy hiện tại, cậu còn phải phí một phen miệng lưỡi, nói một ít mấy câu ‘Cậu không cần tôi cũng quăng’ để khuyên hắn.
“Tốt lắm, ngày mai tôi mang tới cho cậu, sau đó đi cùng cậu mua thẻ sim.”
Tống Dụ có chút kích động, như vậy là cậu có thể trực tiếp dùng di động liên hệ với Tạ Tuy.
Cậu còn muốn nói vài điều, bỗng nhiên từ ngay phía trước truyền đến một tiếng huýt sáo, lời nói ngả ngớn của thanh niên vang lên.
“Ây da, đây không phải là đại anh hùng của chúng ta sao! Bố mày tìm mày đã lâu, mày hiện tại lại tự đưa mình tới cửa.”
Tống Dụ quay đầu, nhìn phía trước.
Dưới đèn đường, có một đám du côn đang ngồi chồm hổm hút thuốc, tóc vàng, áo khoác da. Chúng dùng chân đạp tắt đầu thuốc lá, vẻ mặt âm ngoan hướng bọn họ đi tới, chính xác mà nói là hướng Tạ Tuy đi tới.
Tên thanh niên cầm đầu nước da xanh xao vàng vọt, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, quan sát Tạ Tuy, cười gằn: “Lần trước là thằng nhóc mày gặp may mắn, lần này người bọn tao đều đến đông đủ. Tối nay mày không chết cũng phải tự chặt tay cho bọn tao.”
Bọn chúng đại khái bảy, tám người, trong tay đều cầm vũ khí, trên người toát ra vẻ không cần mạng. Quần áo bọn chúng đeo dây xích phản quang, ánh mắt ác độc đến cực điểm.
Tống Dụ: Ồ, hiểu rồi, tình tiết trong cốt truyện gốc tìm tới, trả thù mò đến cửa rồi. Cậu có chút hối hận hôm nay ra ngoài không mang bảo tiêu theo.
Trong bóng tối, Tạ Tuy lãnh đạm mà hạ khóe môi, trên gương mặt thanh lãnh lệ khí cùng sự tàn nhẫn so với đám người kia càng dày đặc. Vừa vặn, hiện tại hắn đang buồn bực trong lòng đến khó nhịn, đám người kia tự dâng mình lên cho hắn xả giận.
Hắn vươn tay kéo Tống Dụ lại, tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Chuyện tôi dính phải, cậu đi trước đi.”
Tống Dụ làm sao có thể bỏ hắn lại. Nếu để hắn một thân một mình, tay Tạ Tuy sẽ không còn nữa.
Tống Dụ đem hắn kéo ra phía sau, vẻ mặt lãnh đạm: “Cậu câm miệng, để tôi.”
Tạ Tuy: “…”
Tên du côn tóc đỏ cầm đầu cười phì.
Quần áo Tống Dụ như một cậu học sinh ngoan ngoãn, trong tay còn ôm quyển sách toán, sạch sẽ thanh tú, quả thực không hề có lực uy hiếp.
Gã nhổ cục đờm xuống đất, tiến lên trước một bước, tay xách cổ áo Tống Dụ, “Những chuyện không nên quản thì đừng quản, nhưng nhóc đã quản, đành coi là con gà con xui xẻo vậy. Bố mày thích nhất là đánh lũ mọt sách, đánh cho ngu luôn càng tốt.”
Gã nhếch miệng cười, cánh tay vung lên, trông như muốn xách Tống Dụ đập vào cột điện.
Thần sắc Tạ Tuy lạnh lẽo.
Nhưng một giây sau, trên đường đã vang lên một tiếng hét thảm, người bị té xuống mặt đất vậy mà lại là tên côn đồ tóc đỏ!
Trong chớp mắt, Tống Dụ phản công liền một mạch. Mái tóc nhạt màu của thiếu niên phất qua mặt cậu, ngũ quan ngoan ngoãn dịu dàng lộ ra vẻ ác liệt.
Gã tóc đỏ ôm bụng trên đất, ngẩng đầu trợn to mắt, rống giận: “Mày muốn chết!”
“Nhìn xem là ai chết trước.”
Tống Dụ cười gằn, cuộn quyển sách toán trong tay lại, giẫm lên tay của gã tóc đỏ, cầm sách đập vào đầu gã, mỗi một lần đều dùng hết sức.
Người xung quanh nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
Ngay cả Tạ Tuy đã gặp qua nhiều chuyện như vậy, thấy biến không kinh, cũng bị đứa trẻ này làm cho sửng sốt vài giây.
Tóc đỏ bị đập đến kêu loạn, muốn giãy dụa, nhưng khí lực của Tống Dụ quá lớn khiến gã sợ hãi. Gã vừa khuất nhục, vừa phẫn nộ đến cực điểm, quay đầu lại gào thét: “Bọn mày còn đứng xem trò vui! Cầm vũ khí, đánh chết nó cho bố!”
Bọn đàn em phản ứng lại, bản thân mình đúng là có mang vũ khí, trong nháy mắt cầm côn sắt cùng đao nhỏ ùa lên.
“Nhóc con mày tiêu rồi, dám chọc bang Thanh Long bọn tao!”
“Tối nay bọn mày có quỳ xuống gọi cha cũng vô dụng!”
Tống Dụ buông chân đang giẫm gã tóc đỏ ra, mở điện thoại di động bấm mấy số, trong quá trình chờ thông máy còn nhìn về đám côn đồ này, cười lạnh lẽo.
“Còn gọi cha?”
Cậu cầm sách toán vỗ mặt gã tóc đỏ, cười gằn: “Trước khi đi đánh nhau thì tìm hiểu kĩ chút đi. Khắp từ phía nam tới phía bắc thành phố, hỏi thăm xem ai là cha.”
“…”
Bọn côn đồ xưa nay chưa từng nghe lời nói ngông cuồng đến vậy, tức giận đến tối sầm mặt lại! Mẹ nó, làm thế nào có kẻ kiêu ngạo như vậy!
Mà Tạ Tuy, hắn thật sự bị nhóc con này chọc cười.
Sự buồn bực trong lòng hắn cũng dần dần tiêu tan cùng với làn gió đêm dịu dàng. Có thể Tống Dụ mang đến rất nhiều biến số, nhưng cũng đem đến cho hắn rất nhiều trải nghiệm mới mẻ.
Ít ra thì hắn cũng không phản cảm.
Gã tóc đỏ tức đến hận không thể nhảy dựng tại chỗ: “Mày gọi người đến? Mày có gọi cũng đếch được gì! Tối nay không phải mày chết thì chính là tao sống!”
Tống Dụng đã bắt đầu gọi điện thoại: “Alo, bác Mã ạ, bác lái xe vào đi. Trong đây có mấy tên thiếu niên bất lương cản trở giao thông, bác thuận tiện tông bọn chúng mấy phát.”
— Hết chương 10 —